VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Thật là: 

Giọng nói này đúng là định tại nhức óc. 

Giống như có mấy hàng pháo đang đồng loạt nổ tung bên tai vậy. Loại lực xuyên thấu này khó có thể diễn tả được. 

Tóm lại, người đi ngang qua đều nhìn Vân Quán Ninh như đang nhìn “quân buôn người”. 

Vân Quán Ninh vẫn luôn cảm thấy Viên Bảo quá mập. 

Nhưng hai tháng nay dường như cậu nhóc đã bắt đầu gầy đi. 

Mắt thường có thể thấy được cậu nhóc đang phát triển chiều cao, không còn phát triển chiều ngang nữa… 

Thịt trên người thì vẫn nhiều như vậy, trọng lượng vẫn như thế, nhưng cánh tay và cẳng chân rõ ràng đã dài hơn nhiều. 

Tiểu cô nương đang khóc lóc này thì ngược lại rất săn chắc,nhìn giống như một cục thịt! 

“Cục thịt” này buộc hai nhúm tóc chắc lên trời, trong tay cầm quả táo đã ăn mất một nửa, khóc nước mắt nước mũi tèm lem. 

Viên Bảo bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Khóc như là một cái bình nước vậy.” 

Vừa nghe thấy câu đó, tiểu cô nương kia lại càng khóc to hơn. 



Vân Quán Ninh: “… Con trai à, con là nam nhi, phải có phong độ một chút, không nên học cái thói già miệng của phụ thân giả. Đối với con gái thì phải dịu dàng, không thể độc miệng như v.” 

Mặc Diệp ở một bên: “… Bổn vương đứng không mà cũng trúng đạn phải không?” 

“Chàng thì biết cái gì, cái này gọi là di truyền! Nhà dột từ nóc dột xuống.” 

Vân Quán Ninh liếc hắn một cái. 

Lời này của nàng tuy không dễ nghe. 

Nhưng mặt của Mặc Diệp lại rất cổ quái, trên môi hắn nở nụ cười hài lòng. 

Vân Quán Ninh nói những lời này chẳng phải là đang gián tiếp thừa nhận Viên Bảo là con ruột của hắn sao? 

Mặc Diệp cảm thấy hài lòng, không cãi nhau với nàng. 

“À.” 

Viên Bảo nghiêm túc gật đầu, quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương còn đang khóc, nghiêm trang nói: “Bình nước muội muội, muội đừng khó nữa” 

“Bình nước” lại khóc to hơn nữa. 

Vân Quán Ninh dở khóc dở cười. 

“Cũng không biết đây là con cái nhà ai.” 

Nàng nhìn quanh bốn phía, đang muốn hỏi thăm thì chợt nghe ở cách đó không xa truyền đến tiếng nói: “Điềm Điềm.” 

“Điềm Điềm con khóc ở đâu vậy?” 

Giọng nói này có chút quen thuộc. 

Tiếp đó chỉ thấy một bóng người dùng tốc độ” chạy nước rút một trăm mét” để vọt tới trước mặt Vân Quán Ninh, nâng “bình nước” đang khóc không ngừng lên: “Sao lại khóc?” 

“Ai bắt nạt con hả? Nói cho cô mẫu nghe, cô mẫu làm chủ cho con” 

Bình nước khác đến mức khó thở, ngón tay nhỏ mập mạp chỉ về phía Viên Bảo, khuôn mặt mập mạp vùi vào trong ngực cô mẫu, khóc nghẹn không ngừng. 

“Được, bổn vương phi muốn nhìn xem ai mà lại to gan như vậy! Dám khi dễ Điềm Điềm của ta…” 

Lời còn chưa dứt, hai mắt nàng ta đã sáng ngời: “Ninh Nhi?” 

Người tới đúng là Chu Xanh Danh! 

Nàng ta ôm Chu Điềm Điềm đang khóc không ngừng, kinh ngạc nhìn mấy người Vân Quán Ninh: “Đã có chuyện gì xảy ra?” 

Trong lúc nói chuyện, Mặc Hàn Vũ thở hồng hộc đuổi theo: “Oanh Oanh, nàng chạy nhanh như vậy làm cái gì? Bản lĩnh nghe âm tìm người của nàng càng ngày càng cao rồi đấy.” 

Nghe thấy tiếng khóc từ đằng xa lập tức biết đó là Chu Điềm Điềm. 

“Ôi, lão Thất, Quán Ninh, thật là trùng hợp.”

Bình luận

Truyện đang đọc