VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Chương 1538

Vị Hoa Quý phi này không mạng nữa hay sao, mặc váy lụa mỏng mùa hè được cho là cợt nhả nhất, không sợ bị đông lại thành đồ vật sao!

Mộ Dung Bắc Hải cũng nhìn thấy cảnh này, hắn biến sắc.

“Quý phi nương nương, người đây là?”

Hoa Quý phi nhìn Mộ Dung Bắc Hải một cái, sau đó cúi người thật sâu về hướng của hắn. Mộ Dung Bắc Hải vội vàng nói: “Xin nương nương mau đứng dậy, bổn vương không nhận nổi đại lễ của người.”

“Sơn Vương điện hạ bởi vì nhi tử của ta hôm nay mới bị trừng phạt, ân tình của ngài, bổn cung ghi nhớ trong lòng. Nếu điện hạ đã bởi vì Thần Vương phủ mới bị liên lụy, bổn cung thân là thân mẫu của Mộ Dung Bắc Uyên, lại hả có thể ngồi nhìn mà không để ý đến, để một mình ngài chịu đựng tất cả.

Nói xong, bà quỳ thẳng tắp bên cạnh Mộ Dung Bắc Hái.

“Cho nên bổn cung tự nhận, cùng chịu trừng phạt

Viên Hoàng hậu kinh ngạc nhìn bà, một lúc sau mới phản ứng lại “Hoa Quý phi, cho dù người muốn quỳ ở đây cầu xin sự tha thứ của Hoàng thượng thì cũng không cần phải ăn mặc phong phanh như thế chứ. Thời tiết này, gió lạnh thổi trong sân, người vốn dĩ là không chống nổi đâu!”

Hoa Quý phi giương cằm lên, không có chút ý muốn lùi bước.

“Đa tạ Hoàng hậu nương nương thương cảm, nhưng ý của ta đã quyết, người không cần khuyên nữa.

Lưu công công nhìn thấy cảnh này, vội vàng đi vào trong điện báo cho Chiêu Vũ để biết.

“Hoàng thượng, Hoa quý phi mặc y phục mỏng manh đang quỳ ở ngoài kia, nói muốn cùng chịu phạt với Sơn Vương điện hạ. Nhưng thời tiết lạnh vào đông này, thân thể thiên kim của nương nương sao có thể chịu nổi. Nô tài chỉ sợ là, nếu cứ như thế nương nương sẽ bị cảm lạnh phong hàn.”

Chiêu Vũ để tức đến nỗi đập mạnh bàn.

“Nàng ấy thỉnh tội nhận phạt ở đâu chứ, rõ ràng là cố ý làm trầm tức mà! Được lắm, nàng ấy chẳng qua là muốn xem trẫm sẽ mềm lòng hay không thôi, cũng thuận tiện tha cho Sơn Vương. Trẫm sẽ không thoả mãn theo ý của nàng ấy, nàng ấy muốn quỳ, vậy thì để nàng ấy quỳ đi!”

Lưu công thở dài một hơi. Ai mà biết được, bình thường Hoàng thượng sủng ái Hoa Quý phi giống như con vậy.

Trong hậu cung này, nếu như những nữ nhân khác đều tìm cách làm cho Chiêu Vũ để vui vẻ.

Thì vị Quý phi nương nương kia lại đi một mình một đường, là mỹ nhân lạnh lùng không để tâm đến Hoàng thượng nhất.

Nhưng Chiêu Vũ để vẫn chui vào cái rọ này của bà, dung túng và thương yêu bà nhất.

Hiện giờ hai vị lại làm căng với nhau rồi, nên thế nào mới tốt đây.

Viên Hoàng hậu đứng cùng bọn họ một lúc, lại thấy bên Chiêu Vũ đế chậm chạp không có động tĩnh. Mà Hoa Quý phi lại không nghe lời khuyên, bà cũng chỉ có thể lo lắng suông thôi.

Mộ Dung Bắc Hải cũng lo lắng như thế, nhưng Quý phi vẫn sừng sững không động đậy, giống như một pho tượng đá trong gió lạnh vậy.

Hắn đột nhiên cảm thấy trên lông mi có chút lành lạnh ẩm ướt, chớp mắt một cái, mới phát hiện ra bất tri bất giác trời đã rơi tuyết rồi.

Viên Hoàng hậu cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt càng trở nên u sầu không vui.

“Tuyết rơi rồi.”

Hơn nữa càng rơi càng to, giống như lông ngan đang rơi xuống vậy.

Mộ Dung Bắc Hải nhìn về hướng Hoa Quý phi, cởi ngoại bào của mình xuống đưa cho bà: “Nương nương, người vẫn là nên khoác một bộ y phục đi, đừng cố chấp với thân thể mình.”

Hoa Quý phi đưa tay ra, ngăn động tác của hắn lại: “Điện hạ vẫn là mặc vào đi. Thứ khiến bổn cung thực sự cảm thấy lạnh, từ trước đến giờ đều không phải là lạnh thân thể, mà là sự lạnh lẽo ở trong tim.

Bình luận

Truyện đang đọc