VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Viên Bảo phản ứng cực nhanh, lập tức gạt bàn tay chân heo” của bé, nói: “Ngươi làm gì vậy?” 

Nó phản ứng tức thời nên cú hất tay đó khá mạnh, vang lên một tiếng chát. 

“Ấm nước thủng” vừa mới ngừng khóc đã bắt đầu chảy nước mắt lại rồi. 

Chu Oanh Oanh thấy hơi đau đầu: “Điềm Điềm, đừng khóc nữa! Cô mẫu sẽ mua hồ lô ngào đường cho con!” 

Vừa dứt lời, Chu Điềm Điềm chỉ tay vào cây kẹo hồ lô trên vai Như Ngọc, nói bằng giọng sữa bập bẹ: “Cô mẫu, ta muốn mua cái này!” 

Như Ngọc khó xử: “Cái này không bán.” 

Vân Quán Ninh nhìn Viên Bảo, trưng cầu ý kiến của nó: “Viên Bảo, cho muội muội một cây được không?” 

Viên Bảo gật gật đầu: “Được, con có thể cho bé hai cây.” 

Vân Quán Ninh gỡ hai cây hồ lô ngào đường xuống đưa cho Chu Điềm Điềm, Chu Oanh Oanh vội vàng cảm ơn nàng. 

“Hai người đang định đi đâu vậy?” 

Vân Quán Ninh hỏi Chu Oanh Oanh. 

“Là do Vương gia nhà ta nói, hôm nay là sinh thần của Minh Vương, nên dự định đến vương phủ của Minh Vương để chúc mừng? Đây là con gái của đại ca của ta, tên là Chu Điềm Điềm.” 

Chu Oanh Oanh trả lời xong thì nói với Chu Điềm Điềm: “Điềm Điềm, mau gọi thẩm thẩm đi.” 

Chu Điềm Điềm? 

Mấy người Chu gia chọn tên cho con đều tuỳ ý như vậy sao? 

Vân Quán Ninh cười khẽ. 

Chu Điềm Điềm chỉ lo ăn hồ lô ngào đường, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm dính đầy nước đường. 

Mặc Diệp liếc nhìn Mặc Hàn Vũ, nói: “Nhị ca đi tay không đến chúc mừng sinh thần của bổn vương sao?” 

Khuôn mặt già của Mặc Hàn Vũ đỏ lên: “Chúng ta vẫn chưa mua lễ vật đâu! Đừng nóng vội, chẳng phải bây giờ sắc trời vẫn còn sớm sao? Bây giờ bổn vương sẽ mua cho ngươi, cũng không trễ mà.” 

Hắn ta cực kỳ chột dạ. 

Hai vợ chồng son bọn họ thật sự có dự định đến Minh vương phủ. 

Nhưng thực ra không phải vì đến để chúc mừng sinh thần của Mặc Diệp mà là vì… Cọ cơm. 

Bọn họ đã biết khả năng nấu nướng của Vân Quán Ninh rất tốt, hôm nay nhất định sẽ tự mình xuống bếp, Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh đã sớm tính toán từ trước, đêm nay muốn đến Minh vương phủ cọ cơm. 

Ai ngờ đang đi nửa đường đã đụng mặt. 

Cho nên bầu không khí bây giờ đang cực kỳ xấu hổ. 

Mặc Hàn Vũ nhìn cửa hàng bán trang sức bên đường thì bước vào đó một lúc rồi đi ra, đưa chiếc trâm cài hắn ta đã chọn lựa cho Vân Quán Ninh, nhưng lại nói với Mặc Diệp: “Lão Thất, chúc người sinh thần vui vẻ!”. 

“Ngươi cũng biết nhị ca không có tiền, chủ yếu là tâm ý thôi! Đừng ghét bỏ.” 

Mặc Diệp nhìn thoáng qua chiếc trâm cài trong tay Vân Quán Ninh: “Nhị ca, hôm nay là sinh thần của bổn vương” 

Không phải sinh thần của Vân Quán Ninh!

Bình luận

Truyện đang đọc