Mười xiên?
Có đủ không?
Vân Quán Ninh: “…”
Đang cho lợn ăn đấy hả?
Ai lại một lần ăn cả mười xiên hồ lô?
Người bán kẹo hồ lô cũng kích động trực tiếp đưa cho hắn cả mấy xiên: “Vị gia này, ở đây có mười một xiên, xem như ta cho vị tiểu công tử này thêm một xiên!”
Mặc Diệp trả tiền luôn không chút do dự.
Viên Bảo thấy của ngon là chạy theo, Mặc Diệp mua kẹo hồ lô cho cậu nhóc, nên đã mua chuộc được nhóc.
Một tay Viên Bảo cầm một cây kẹo hồ lô, tay còn lại nắm tay Mặc Diệp, hai người tiêu sái đi ở phía trước.
Đồ gì mà Viên Bảo liếc mắt nhìn là Mặc Diệp không chút do dự mua luôn.
Vân Quán Ninh nhận lệnh đuổi theo họ, phía sau là mấy xiên kẹo hồ lô, còn có đủ loại túi lớn túi nhỏ, đầu nàng chảy mồ hôi như suối.
Mặc Diệp không thật sự muốn có quà sinh nhật đặc.
Vân Quán Ninh cũng không ép buộc” hắn nên cũng không mua gì cho hắn.
Nàng hạ quyết tâm, đêm nay phải tự mình xuống bếp nấu một bữa tối thịnh soạn, coi như là chúc mừng sinh nhật cho hắn.
Nếu sinh nhật Mặc Diệp là từ mấy tháng trước rồi thì sao?
Nàng không rắc cho hắn một ít thuốc chuột đầu độc chết hắn là đã từ bi lắm rồi.
Nhưng mấy tháng nay, không biết là nam nhân này đã thay đổi từ bên trong hay là thay đổi tính tình rồi, hắn chẳng những thay đổi thái độ đối với nàng mà còn vô cùng che chở, dùng đủ cách để bảo vệ… Chỉ cái thỉnh thoảng hắn có nói năng chanh chua.
Ngay cả đối với Viện Bảo hắn cũng yêu thương hơn gấp ba ngàng lần.
Nể mặt con trai nàng sẽ cho hắn một cơ hội!
Vân Quán Ninh nghĩ thầm.
Nhìn cửa hàng ngọc thạch bên cạnh, thừa dịp hai cha con đang thả diều, Vân Quán Ninh chuồn vào cửa hàng.
Đi dạo đến lúc hoàng hôn đã xảy ra một tai nạn nhở”, Viên Bảo bị người ta đụng phải.
Nếu là người khác thì Mặc Diệp nhất định sẽ xắn tay áo xông lên, liều mạng với người đã đụng phải Viên Bảo rồi dậm tay dậm chân các kiểu.
Nhưng người đụng phải Viên Bảo lại là một tiểu cô nương kháu khỉnh bụ bẫm.
Lần này, Mặc Diệp hơi khó xử.
Hắn còn chưa kịp cúi người đỡ Viên Bảo lên thì Viên Bảo đã tự mình đứng lên, rồi còn vỗ vỗ bụi bặm trên người, không nói gì cả.
Vân Quán Ninh vội vàng kiểm tra đầu gối của cậu nhóc: “Con trai, con không bị thương chứ?”
“Mẫu thân, con không sao.”
Viên Bảo đeo mặt nạ lên một lần nữa, lúc này cậu nhóc mới nhìn về phía tiểu cô nương đã đụng ngã mình: “Tiểu muội muội, đi đường phải cẩn thận! Cũng may là muội đụng phải ta, chứ nếu muội mà đụng ngã người khác, người ta không chịu bỏ qua thì làm sao bây giờ?
“Nếu muội mà ngã ra đó thì phải làm sao?”
Tuổi còn nhỏ mà cứ như một tiểu đại nhân, dạy dỗ người ta như đúng rồi.
Viên Bảo bị đụng ngã cũng không khóc, ai ngờ tiểu nha đầu kia sau khi bị Viên Bảo “giáo huấn” một trận, thế mà lại khóc òa lên.