Vân Quán Ninh lại hỏi: “Hôm nay có phải là không thích hợp ra ngoài? Chúng ta không thể đi câu cá?”
Tống Tử Ngư không đáp thẳng, chỉ nói: “Thân phận của Viên Bảo còn chưa rõ ràng, người cứ dắt theo nó ra ngoài như thế sẽ khó tránh rước tới tai họa.”
“Đây cũng đúng.”
Vân Quán Ninh đăm chiêu gật gù.
Ngay trước mặt của Tống Tử Ngư, nàng móc từ trong không gian ra một cái mặt nạ đưa cho Viên Bảo đeo vào.
Mặt nạ là hình của một con khỉ đáng yêu.
“Lần này sẽ không ai thấy mặt của nó nữa.”
Vân Quán Ninh vỗ tay, mỉm cười giảo hoạt.
Khi nãy, nàng ở trước mặt của Tống Tử Ngư đã thẳng thừng lấy mặt nạ từ trong không gian ra, không có kiêng kỵ gì cả. Bởi vì Tống Tử Ngư đã sớm biết, nàng cũng không phải là người thường.
Hắn cũng từng vô tình cốã thử dò hỏi, nhưng đều bị Vân Quán Ninh lấp liếm cho qua.
Tống Tử Ngư có năng lực siêu nhiên, sao không thể biết được bí mật của nàng?
Vân Quán Ninh cười hì hì nhìn hắn ta, cũng không có ý che giấu, trực tiếp lấy ra một túi thịt bò khô đưa cho hắn ta: “Mang về cho Huyền Sơn tiên sinh, cứ nói là của ta biếu ông ấy.”
Tống Tử Ngư nhìn sâu vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay của nàng, đáp: “Được.”
Hắn ta nhận lấy thịt bò khô, bỏ vào trong ống tay áo.
“Các ngươi muốn đi câu cá cũng được, cách sống xa một chút.”
Nói xong, Tống Tử Ngư cũng không quay đầu lại, cứ thế rời đi.
Viên Bảo ngẩng đầu lên: “Mẫu thân, vì sao Tống thúc thúc lại bảo chúng ta cách xa nước một chút ạ? Câu cá không phải là nên tới gần nước sao? Cách xa mặt nước vậy làm sao câu cá được?”
Đây cũng là câu hỏi trong lòng của Vân Quán Ninh.
Chỉ là nhìn thấy mặt nạ đáng yêu của Viên Bảo, nàng lại thấy thích thú, nhẹ nhàng búng một cái trên trán của nó: “Không sao.”
“Hôm nay không thích hợp để đi câu, mẫu thân dắt con đi chơi thứ khác.”
Nàng cất cần câu vào trong không gian: “Chúng ta đi dạo phố nhé?”
Nếu Tống Tử Ngư đã nói như thế rồi, vậy thì không thích hợp để đi câu cá.
Chuyện đó chứng tỏ, có khi bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó.
Hơn nữa, là có liên quan tới nước.
Viên Bảo có hơi cụt hứng.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gù: “Vậy cũng được.”
Nó đưa thùng nhỏ lại cho Vân Quán Ninh, tay cầm mặt nạ trên mặt nói: “Mẫu thân, con có thể đeo cái mặt nạ này luôn không? Con thật sự rất thích!”
Trong lòng Vân Quán Ninh dấy lên một trận tê rần, cứ như bị món đồ gì đó đâm vào, đau âm ỉ.
Sau đó, cơn đau kia tràn ra, nàng cảm thấy cả người bủn rủn.
“Có thể.”
Nàng ngồi xổm xuống, nâng mặt Viên Bảo lên: “Viên Bảo, nếu như con thích thì sau này mẫu thân sẽ mua cho con mấy cái mặt nạ khác.”
“Có được không?”
“Được!”
Viên Bảo hài lòng, nhảy cẫng lên.
Tên tiểu tử này bình thường trầm tính như một ông cụ non, trước mặt của Vân Quán Ninh lại lộ ra vẻ trẻ con hiếm có.
Nàng thở phào nhẹ nhõm: “Đi thôi, chúng ta đi dạo phố!”
Nào ngờ cả hai vừa xoay người lại đã va vào bờ ngực dày rộng của một người, lại nghe một câu: “Đi đâu?”
Mẫu tử hai người xuýt xoa cái trán, đồng thanh nói: “Đi đứng không nhìn đường gì hết vậy!”