VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Chương 1524

Sau khi bọn họ đi, Triệu Khương Lan cắn chặt môi. Nàng đi đến bàn trang điểm, tìm một cây trâm sắc nhọn ra, sau đó lại bôi lên cây trâm một lớp độc.

Sau đó, nàng lại cài cây trầm lên tóc của mình. Nhìn bản thân trong gương đồng, trong mắt tràn đầy thù hận.

Nếu như tai nạn này do nàng bắt đầu vậy thì để chính tay nàng kết thúc nó đi.

Trước khi trời tối, quả nhiên Lý Mặc đến Vị Ương cung.

Đổng công văn rườm rà đều đã chất đầy trong ngự thư phòng rồi, nhưng vừa nghĩ đến rất nhanh thôi Triệu Khương Lan sẽ trở thành Hoàng hậu của hắn ta thì Lý Mặc lại cảm thấy rất vui trong lòng.

Cho dù công sự có rườm rà hơn đi chăng nữa thì cũng sẽ không phiền chán. Mà trước ngày đại hôn, hắn ta hy vọng mình và Triệu Khương Lan có thể sống chung hoà thuận với nhau.

Nếu như có thể khiến nàng dần dần quên đi Mộ Dung Bắc Uyên thì chẳng thể tốt hơn được nữa.

Đợi đến khi đến Vi ương cung, ở đây đang bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Nhìn thấy Lý Mặc đến, Vũ Mạc cẩn thận từng chút hỏi: “Tham kiến bệ hạ, bệ hạ muốn ở đây dùng bữa sao?”

“Không sai, sau này mỗi ngày trầm đều sẽ dùng bữa với Hoàng hậu, các ngươi nhớ mà chuẩn bị tốt

Vũ Mạc có chút không yên tâm nhìn Triệu Khương Lan một cái, lui xuống đi đến nhà bếp dặn dò làm thêm mấy món ăn mà Lý Mặc thích.

Sau khi dùng ngân châm thử độc xong, Triệu Khương Lan nhìn người xung quanh một vòng.

“Các người ra ngoài đi, trong này không cần người hầu ha.” Vừa lúc Lý Mặc cũng không muốn có hạ nhân làm phiền bọn họ, nên lệnh cho bọn họ ra ngoài chờ lệnh.

Triệu Khương Lan cúi đầu ăn, dường như không có dự tính nói chuyện với Lý Mặc.

Tâm trạng Lý Mặc lại có chút tốt nên nâng cằm lên, ánh mắt mang theo ý cười nhìn nàng.

Cảnh này giống như là đẹp đẽ nhất giống như trong tưởng tượng của hắn ta.

Lúc Triệu Khương Lan ăn cơm, cố ý để một hạt cơm dính vào cằm của mình. Đương nhiên là Lý Mặc chú ý đến, hắn ta giương khoé miệng lên.

“Hân Nhi, sao nàng đã lớn như thế rồi mà ăn cơm lại giống như một đứa trẻ vậy, vậy mà còn để hạt cơm dính lên trên mặt được.

Triệu Khương Lan không có cảm xúc gì nhìn hắn ta, vươn ngón tay ra sờ sờ “Ở đâu, ta không nhìn thấy

Lý Mặc lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ dựa gần vào nàng: “Nàng đó, vẫn là ta lấy giúp nàng đi.

Ngón tay hắn nhúm lấy hạt cơm, cười vui vẻ lấy nó đi.

Nhưng không ngờ tới, lúc hai người dựa vào rất gần nhau, Triệu Khương Lan đột nhiên đưa tay ra, rút cây trầm gài tóc đó từ búi tóc ra, sau đó dùng lực công kích về phía Lý Mặc.

Bình luận

Truyện đang đọc