VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Mặc Diệp hừ nhẹ một tiếng. 

Thấy Tô Bỉnh Thiện mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, như không nghe thấy bọn họ nói chuyện. Liền kề sát vào tai Vân Quán Ninh, nhỏ giọng nói: “Nàng có muốn thử xem, năng lực của bổn vương rốt cuộc thế nào không?” 

“Phi! Ai mà thèm thử? Đồ không biết xấu hổ, chàng nghĩ mình đẹp lắm chắc.” 

Vân Quán Ninh trợn mắt mày dựng ngược nhìn hắn, hai tai lại có chút phiếm hồng. 

Đúng lúc này, trong Cần Chính Điện, truyền đến một tiếng “Xoảng”, giống như vật gì đó bị đập vỡ. 

Vân Quán Ninh cười mỉa: “Xem ra, phụ hoàng ở từng tuổi này, vẫn còn sung sức lắm nhỉ..” 

Còn chưa nói xong, chỉ nghe trong điện truyền đến giọng nói của Mặc Tông Nhiên: “Người đâu!” 

“Không ổn!” 

Nghe giọng nói của Mặc Tông Nhiên có chút cổ quái, dường như đã xảy ra chuyện gì đó.. Vân Quán Ninh và Mặc Diệp bốn mắt nhìn nhau, không cần nghĩ ngợi, lập tức chạy vào trong điện! 

Đẩy cửa điện ra, cảnh tượng bên trong làm Vân Quán Ninh trợn mắt há hốc mồm đứng sững tại chỗ! 

Bên cạnh giường là một chiếc bình hoa bị đập vỡ. 

Mà Mặt Tông Nhiên đang ghé vào cạnh giường, ánh mắt hoảng hốt, khuôn mặt ửng hồng mất tự nhiên, nữa người rơi trên mặt đất, một tay chống đỡ, một tay dùng sức đẩy Tôn Đáp Ứng ra. 

Dường như muốn tránh khỏi móng vuốt của nàng ta. 

Trong khi Tôn Đáp Ứng lại trần truồng, phóng khoáng ngồi trên người Mặc Tông Nhiên. 

Mặt nàng ta cũng ửng hồng mất tự nhiên, cấp bách hô: “Hoàng thượng, ngài mau làm thần thiếp đi, thân thiếp muốn sinh đứa nhỏ cho ngài, thân thiếp muốn làm nữ nhân của ngài!” 

Vân Quán Ninh không khỏi chặt lưỡi. 

Tôn Tam Phù này… thật đúng là lớn mật! 

Nàng sợ rằng từ trước đến nay người đầu tiên dảm bá vương ngạnh thượng cùng với hoàng thương chính là nữ nhân này đi! 

Đúng là vô văn hóa, to gan lớn mật! 

Nhưng phụ hoàng cũng đã từng tuổi này rồi, lại còn ăn chơi sa đọa như thế… 

Vân Quán Ninh lắc đầu. 

Mặc Diệp và Tô Binh Thiên cũng đến gần, nhìn tình hình trong điện, Mặc Diệp vội đảo mắt sang chỗ khác, Tô Bình Thiên nhịn không được, hô to một tiếng: “Hoàng thượng!” 

Một tiếng này đã đánh thức Mặc Tông Nhiên và Tô Đáp Ứng vẫn đang chìm đắm bừng tỉnh. 

Tô Bình Thiên chen qua người Vân Quán Ninh đi vào: “Hoàng thượng, ngài không sao chứ?” 

Thấy bọn họ đi vào, lúc này Vân Quán Ninh mới sợ hãi ngã từ trên người Mặc Tông Nhiên xuống, vội vàng lấy chăn cuộn mình lại trốn ở góc giường. 

Mặc Tông Nhiên mặc tẩm y màu vàng, phía trên còn thêu song long hí châu. 

Ánh mắt ông hoảng sợ mang theo một chút mê man, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. 

Chóp mũi Vân Quản Ninh khẽ giật, lập tức ngửi được một cỗ mùi hương kỳ quái từ trên long sàng truyền đến. 

Nàng vội thấp giọng kêu Mặc Diệp: “Không được lại đây! Nín thở!” 

Mặc Diệp không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghe nàng nói như vậy, theo bản năng nín thở đứng tại chỗ. Vân Quán Ninh ngăn cản quá muộn, Tô Bình Thiên lại xông tới quá nhanh. 

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt Tô Bỉnh Thiện đã đỏ bừng, khó chịu ngồi xổm bên cạnh giường. 

“Này…” 

Vân Quán Ninh không khỏi hít một ngụm khí lạnh. 

Nếu là nam nhân thì dễ giải quyết rồi, chỉ cần tìm cho hắn nữ nhân là được. 

Nhưng cố tình Tô Binh Thiện lại là thái giám! 

Tuy ông ta đã mất cái đó, nhưng giác quan trên cơ thể vẫn là giác quan của nam nhân. Mùi hương này có thể khiến con người đánh mất chính mình và chìm đắm trong niềm vui. 

Lúc này Tô Bình Thiên nói, ông ta phải làm sao bây giờ? 

Vân Quán Ninh có chút đau đầu, hét lớn: “Tiểu Lương Tử!” 

“Mau đưa sư phụ ngươi đi!” 

Bóng dáng Lương Tiểu công công xuất hiện ở ngoài cửa, trước khi vào còn nghe Vân Quán Ninh cố ý dặn dò: “Nín thở!”

Bình luận

Truyện đang đọc