VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Chương 820

 

Người đi vào cũng không hề nghi ngờ gì, vừa đóng cửa vừa chửi bới rời đi.

 

Bọn họ vừa đi, Mộ Dung Bắc Tô lập tức buông nữ nhân bên cạnh ra.

 

Nữ nhân này lại không nỡ buông ra, bàn tay mềm mại luồn vào bên trong vòng eo mảnh khảnh của hắn.

 

“Công tử, nếu đã đến rồi, ta sẽ hầu hạ cho ngài thật thoải mái”

 

“Đi xuống!”

 

Hắn không chút do dự nào đẩy nữ nhân này ra: “Ở đây có cửa sau không?”

 

“Có thì có, nhưng mà, người ta muốn ngài hôn một cái mới có thể trả lời”

 

Mộ Dung Bắc Tô tỏ ra không còn nhẫn nại, đối phương lại nở nụ cười, hôn một cái vào cố hắn.

 

“Cô nương, tự trọng một chút!”

 

Hắn đã từng đáp ứng với La Kiều Oanh là phải giữ mình trong sạch, từ lúc hứa đến nay chưa từng cùng bất kỳ nữ nhân nào khác có dính dáng gì.

 

Nữ nhân này nở một nụ cười đầy mê hoặc: “Được rồi, mau đi theo ta, ta đưa ngài đi ra ngoài bằng cửa sau”

 

Có nàng ta dẫn đường, Mộ Dung Bắc Tô cuối cùng cũng trốn thoát.

 

Nhưng bởi vì lần đi này hắn đã làm chậm trễ thời gian không ít, La Kiều Oanh đã vô cùng lo lắng.

 

Nàng làm phiền người của tiệm thuốc ra ngoài tìm người, họ đến những chỗ bán ngựa gần đó tìm một chuyến, người của các chỗ bán ngựa lại nói chưa từng gặp qua người nào giống Mộ Dung Bắc Tô đến mua ngựa.

 

La Kiều Oanh đang rất sốt ruột, sợ Mộ Dung Bắc Tô xảy ra chuyện.

 

Khi nàng đang lo lắng đến sức đầu mẻ trán, Mộ Dung Bắc Tô cuối cùng cũng xuất hiện ở trong tiệm thuốc.

 

“La Kiều Oanh, vết thương trên chân muội đã xử lý như thế nào rồi”

 

“Đã xử lý tốt rồi, huynh đã đi đâu có biết là ta rất lo lắng..”

 

Lời nói của La Kiều Oanh đột nhiên dừng lại.

 

Nàng nhìn thấy trên cổ áo của Mộ Dung Bắc Tô có một vệt đỏ.

 

Nếu nàng không nhìn lầm, đây chắc là vết son môi của nữ nhân để lại.

 

Trên y phục trắng của hắn càng hiện ra rõ ràng hơn.

 

La Kiều Oanh không khỏi cau mày, đi đến gần và ngửi thử, quả nhiên có một mùi nước hoa nồng nặc.

 

“Mộ Dung Bắc Tô! Huynh vừa nãy đã đi đâu?”

 

Mộ Dung Bắc Tô không dám nói sự thật cho La Kiều Oanh biết, cho rằng nàng nhất định không vui khi biết hắn đi đến nơi đó.

 

Hắn chỉ đành nói: “Huynh vốn dĩ muốn đi mua ngựa, không ngờ nhất thời lại đi lạc đường. Có điều huynh đã hỏi rõ chỗ mua ngựa ở đâu rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau…”

 

“Huynh là một tên khốn!” La Kiều Oanh lấy tay nải trong tay đánh vài cái vào người hắn.

 

Mộ Dung Bắc Tô bị đánh vô cùng uất ức: “Huynh sao lại là đồ khốn chứ?”

 

La Kiều Oanh tức giận nghiến răng, nhưng ngay cả mắng hắn cũng lười mắng.

 

Trong lúc quan trọng như thế này, hắn lại còn có tâm tình đi tìm nữ nhân giải tỏa nàng đơn?

 

Mới đây không đâu, trên đường đến đây hắn còn một mực: hứa với nàng sẽ đối xử với nàng thật tốt.

 

Haha, mặc dù bọn họ không phải phu thê, nhưng thái độ nghiêm túc kiên định của hắn, nàng còn thực sự cho là thật mà tin theo.

 

Nàng quả nhiên là quá ngu ngốc, chút nữa đã tin tưởng hắn rồi.

 

“Huynh đi đi, trở về Kinh Thành, không cần đi theo ta nữa.

 

Sau này ta sẽ đi một mình, không dám làm phiền đến vị công tử như ngài đi cùng”

 

Hắn suốt đường đi luôn vì nàng mà chống chọi, bây giờ lại bị đối xử như vậy, Mộ Dung Bắc Tô bắt đầu tức giận.

 

“Muội có ý gì! Có lời gì thì cứ nói rõ ràng, suốt đường đi ta có chỗ nào có lỗi với muội chưa?”

 

Hắn đi tìm nữ nhân khác có tính là có lỗi với nàng không?

 

Đương nhiên không tính, dù gì bọn họ cũng không phải là một đôi.

 

La Kiều Oanh nghẹn ngào: “Huynh nói là, huynh không có chỗ nào có lỗi với ta. Là ta đã liên lụy huynh rồi, hiện tại ta đã biết, ta không nên bảo người có thân phận cao quý là huynh đây đi cùng, mời huynh quay về đi”

 

Mộ Dung Bắc Tô tức giận nhìn nàng, hai mắt đỏ lên: “La Kiều Oanh, không ngờ muội lại thích ức hiếp người khác như vậy. Muội đối với ta muốn đến thì gọi đến, muốn đi thì đuổi đi, chẳng qua là vì ta thích muội có đúng không”

 

Nàng lạnh nhạt cười một tiếng: “Thích ta, thích ta mà vẫn bỏ ra thời gian đi tìm nữ nhân?”

Bình luận

Truyện đang đọc