XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bánh Bao Nhỏ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Thẩm Tinh Tuyết thu dọn đồ đạc, nhìn đồng hồ thì thấy đã đến giờ tan làm. Ra khỏi tòa nhà, cô phải đi mười phút mới tới trạm xe buýt. Cô nhìn điện thoại một cái, còn mấy phút nữa xe sẽ tới. 
Lúc này, bỗng có một tràng tiếng động cơ cực to phát ra từ mấy chiếc xe phong cách thể thao đang ầm ầm vụt qua trên đường cái. Thẩm Tinh Tuyết nhìn mấy chiếc xe thể thao xa hoa lướt qua đến sững sờ. 

Ở thủ đô, cảnh tượng như thế này rất phổ biến, nơi này chưa bao giờ thiếu người giàu có. Những cậu ấm cô chiêu, con nhà quyền thế cũng chẳng có gì hiếm gặp, vừa nắm đã được một bó to. Tuy vậy, kiểu người chỉ có thể ngồi xe buýt và đi tàu điện ngầm giống cô cũng rất nhiều. 
Trước kia, Thẩm Tinh Tuyết không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng hôm nay cô lại đột nhiên cảm thấy tủi thân và bất công. 
Vì sao Nguyễn Ly Kiều trong ngoài bất nhất, lòng dạ độc ác kia lại là đệ nhất thiên kim của thủ đô chứ!? Từ nhỏ, cô ta đã được ăn ngon mặc đẹp, ra cửa là đi siêu xe. Không chừng từ lúc sinh ra đến nay, Nguyễn Ly Kiều cũng chưa từng ngồi xe buýt. 
Thẩm Tinh Tuyết cảm thấy bất công. Cuộc đời này thật quá bất công!
Chuyến xe về nhà đã đến, Thẩm Tinh Tuyết ôm một bụng uất nghẹn mà lên xe.
Nhà cô ở vùng ngoại ô, phòng ở nơi đó hoàn toàn chẳng có giá trị mấy, đã thế lại còn cũ kỹ. Thật ra, cô cũng đã từng nghĩ đến việc thuê nhà trong nội thành để đi làm được thuận tiện hơn, nhưng mẹ cô lại đang nằm viện và cần dùng đến tiền. 
Chỗ Thẩm Tinh Tuyết xuống xe là chợ bán thức ăn, cô mua xương sườn về chuẩn bị hầm canh để lát nữa mang đến bệnh viện. Thế nhưng, khi cô mang xương sườn về đến nhà lại thấy cửa nhà mở toang, từ cửa nhìn vào có thể lờ mờ trông thấy đồ đạc bên trong đang nằm tán loạn trên mặt đất.
Trong nhà có trộm!
Thẩm Tinh Tuyết cảm thấy không ổn, nhanh chân chạy vào nhà. Đập vào mắt cô là một đống lộn xộn, bừa bãi. Đây rõ ràng là bị người lục tung lên.
Cô đột nhiên nhớ tới trong hộc tủ còn 1000 tệ tiền mặt. Đó là số tiền mà cô đã mặt dày đi vay mượn bạn học, còn chưa kịp đi gửi. Cô dự định hôm nay sẽ dùng số tiền đó để nộp tiền thuốc men cho bệnh viện! 

Thẩm Tinh Tuyết vừa vào phòng đã nhìn thấy Thẩm Đại Thành đang đứng trước bàn, hộc tủ đã bị kéo ra, trong tay Thẩm Đại Thành đang cầm 1000 tệ. 
“Chú, đó là tiền viện phí của mẹ cháu, chú bỏ xuống được không?” Thẩm Tinh Tuyết gần như tuyệt vọng van xin. 
Tiền này đã bị Thẩm Đại Thành nhìn thấy, gần như đừng mong ông ta sẽ trả lại, nhưng cô vẫn phải thử một lần.
Thẩm Đại Thành vừa mới đếm tiền xong, sắc mặt rất không tốt: “Có một ngàn tệ, tao nhổ vào!”
Nói xong, ông ta chuẩn bị cất tiền vào túi. 
Thẩm Tinh Tuyết nhào qua cản lại: “Chú, đây là tiền viện phí của mẹ cháu, chú không thể lấy đi. Cầu xin chú! Không có số tiền này thì mẹ cháu sẽ chết.”
“Tao nhổ vào! 1000 tệ chữa hết bệnh của bà ta được chắc? Bệnh của bà ta chữa thế nào thì cũng chết thôi. Chẳng thà đừng lãng phí, đem tiền này hiếu kính tao còn tốt hơn.” Thẩm Đại Thành đưa tay gạt cô ra. 
Thẩm Tinh Tuyết khóc, tiếp tục cản ông ta lại: “Cầu xin chú! Chỉ cần chú không lấy số tiền này, sau này khi cháu có tiền nhất định sẽ đưa tiền hiếu kính chú.”

“Có một bà mẹ bệnh nặng chỉ biết đốt tiền kia, mày sẽ có lúc có tiền sao? Cút đi! Nhân lúc trời chưa tối, tao còn muốn hẹn anh em đánh mấy ván bài.” 
Cô tuyệt đối không thể để Thẩm Đại Thành đem tiền đi. Đây là tiền viện phí, nếu hôm nay còn không nộp, mẹ cô sẽ bị đuổi ra ngoài. Một khi rời khỏi bệnh viện, mẹ cô chỉ có một con đường chết.
Thẩm Tinh Tuyết vội vàng nói: “Cháu đang làm việc cho Hoắc thị. Hiện tại, cháu là trợ lý của tổng giám đốc Hoắc thị, tiền lương và tiền thưởng rất cao. Sau này, cháu sẽ có tiền hiếu kính chú. 1000 tệ này thật sự cần dùng gấp, cầu xin chú trả lại cho cháu đi.”
Thẩm Đại Thành nghe thế, hai mắt lập tức sáng rực: “Mày làm ở Hoắc thị thật à?”
Thẩm Tinh Tuyết vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, thật một trăm phần trăm.”


Bình luận

Truyện đang đọc