XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Translator: 2508_Giao Giao
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Lâm Dục đang định tiếp tục từ chối thì cô gái nhỏ đứng ở bên cạnh đã kéo áo hắn.
Nguyễn Tiểu Ly cười tủm tỉm, nhẹ nhàng kéo áo Lâm Dục.
Cô muốn đi theo những người này. Chỉ cần nơi nào có người thì nơi đó chắc chắn sẽ có người xấu. Đến lúc đó, cô vừa có thể giết người cũng vừa có thể kiếm được điểm tích lũy.
Nguyễn Tiểu Ly thời thời khắc khắc đều nhớ đến nhiệm vụ phản diện của mình.
Cô là vua zombie thì sao có thể không giết người được chứ? Không giết người tốt nhưng nếu là người xấu, giết bọn họ cũng coi như là làm chuyện tốt rồi…
Trong tận thế, không thiếu nhất chính là người xấu.
Tâm trạng của Lâm Dục có chút không vui. Tiểu Zombie nghĩ gì mà lại muốn đi theo những người này chứ? Nhóm người này rõ ràng là tiểu đội của thành phố An Toàn, mà người trong thành phố An Toàn chính là kẻ thù lớn nhất của zombie đó.
Ai, Tiểu Zombie chỉ biết ăn tinh hạch thôi, đối với mọi chuyện trên thế giới này đều không biết gì hết. Cô quá thơ ngây rồi!

Nguyễn Tiểu Ly quay đầu lại tiếp tục kéo áo hắn, ý bảo hắn nhanh đồng ý đi.
Lâm Dục bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, nếu các anh đã ngỏ lời mời vậy chúng ta cùng nhau kết nhóm đi đi."
Trương Sơn Kỳ chú ý đến hành động của hai người. Có vẻ như người thanh niên này rất quan tâm em gái của mình, rất nghe lời em gái.
Rời khỏi siêu thị, Lâm Dục vừa ngẩng đã nhìn thấy chiếc xe được trang hoàng giống xe thiết giáp của bọn họ.
Trương Sơn Kỳ nhìn chiếc xe ở phía trước rồi nói: "Xe của hai người quá không an toàn, nếu không thì đi chung xe đi. Xe của chúng tôi đã được cải tiến rồi, chống va đập rất tốt."
Nhóm người này có năm người, nếu lại thêm mình và Tiểu Zombie thì chắc chắn sẽ phải chen chúc. Hơn nữa, Lâm Dục cũng không quá thích bọn họ đến gần Tiểu Zombie.
"Không cần đâu, tôi tự lái xe của mình là được rồi. Mọi người yên tâm đi, tôi sẽ không kéo chân sau của các anh."
Lâm Dục lạnh nhạt từ chối, sau đó kéo Nguyễn Tiểu Ly đi đến chiếc xe của hai người bọn họ. Trương Sơn Kỳ mang theo các đội viên đi đổ xăng.
Lâm Dục kéo Nguyễn Tiểu Ly lên xe ngồi, sau đó vươn tay vén váy cô lên. Nhìn thấy chiếc còng chân còn ở trên chân cô, khóe miệng hắn lập tức nở nụ cười.
"Tôi còn cho rằng cô đã cởi nó ra rồi."
Lúc nãy Nguyễn Tiểu Ly hoàn toàn không hề để lộ còng chân, vả lại còn cẩn thận không để nó phát ra tiếng động. Hắn còn cho rằng còng chân đã bị Tiểu Zombie chặt đứt rồi.
Mặc dù Lâm Dục rất tin tưởng dị năng của bản thân, đồ vật mà dị năng hệ kim làm ra với sức lực của người bình thường thì sẽ khó mà làm gãy được. Thế nhưng nhỡ Tiểu Zombie có sức mạnh phi thường có thể chặt đứt nó thì sao.

Hiện tại thấy nó vẫn còn y nguyên, Lâm Dục nhẹ nhàng thở phào, tuy nhiên đôi mắt của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chiếc còng chân màu vàng kim kia.
Trói Tiểu Zombie như vậy cũng không phải là cách, lỡ như bị những người đó phát hiện thì khẳng định họ sẽ biết được Tiểu Zombie không phải là em gái thật sự của hắn.
Lâm Dục ngẩng đầu, đánh giá gương mặt của xinh xắn Tiểu Zombie và vẻ ngoài ngoan ngoãn của cô, nhưng bộ dáng lúc cô giết người của cô thì lại hoàn toàn trái ngược với hiện tại.
"Tiểu Zombie, tôi sẽ mở còng chân ra cho cô nhưng cô không được chạy đâu đó." Lâm Dục nhỏ giọng nói.
Nghe đến có thể cởi bỏ chiếc còng chân, ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly lập tức rực sáng.
Dù là ai cũng sẽ không muốn mang theo một bộ xiềng xích trên chân.
"Vui vẻ vậy sao?" Lâm Dục cười, sau đó giơ tay phóng ra dị năng hòa tan chiếc còng.
"Tiểu Zombie, cô cũng biết năng lực của tôi rồi đấy. Nếu cô bỏ trốn thì dù cho cô chạy đến nơi nào tôi cũng có thể bắt cô lại. Nhưng mà khi cô chạy đi, tôi sẽ rất tức giận. Vậy nên khi bắt được cô trở lại, lúc đó cô sẽ phải hứng chịu cơn giận của tôi, biết không?" Giọng nói của Lâm Dục vô cùng dịu dàng, nhưng uy hiếp ẩn chứa trong đó có thể khiến cho người nghe không rét mà run.
Vẻ mặt của Nguyễn Tiểu Ly vẫn thản nhiên, hoàn toàn không thèm để ý sự uy hiếp của Lâm Dục.
Dù sao cô cũng không định rời đi.
Trốn để làm gì?
Đi theo nam chính vào thành phố An Toàn, hoàn thành nhiệm vụ phản diện và lấy được điểm tích lũy không tốt sao?

Hai chiếc xe đã được đổ đầy xăng, thậm chí còn lấy thùng khác để đựng xăng dự trữ. Trong lúc đó, mọi người cũng thuận tiện giới thiệu về bản thân. Dù sao mấy ngày kế tiếp mọi người sẽ đi cùng nhau nên cũng cần hiểu biết một ít về đối phương.
Cuối cùng, bọn họ đem tất cả đồ vật có thể sử dụng được đều mang đi hết. Tuy rằng bên trong siêu thị không có đồ ăn nhưng vẫn có quần áo. Mặc dù ở mạt thế thì không cần phải ăn mặc đẹp đẽ hay chỉnh tề gì nhưng ít nhất cũng phải sạch sẽ.
Lúc thu thập vật tư, Lâm Dục lấy toàn quần áo phụ nữ.
Một đội viên tương đối mập mạp đi tới: "Cậu Lâm, cậu thật yêu thương em gái của mình nha."
Lâm Dục mỉm cười trả lời: "Tôi chỉ có một người em gái nên tất nhiên phải yêu thương rồi."
Không dễ dàng gì mới có thể gặp được Tiểu Zombie thú vị như vậy, đương nhiên hắn phải thương cô một chút...
Chọn xong đồ vật, mọi người nhanh chóng lên xe.
Lúc đầu, trong xe còn vang lên âm thanh nói chuyện của mọi người, nhưng càng đến gần thành phố, mọi người lại càng im lặng. Ngoại trừ Lâm Dục và Nguyễn Tiểu Ly, những người khác đều vô cùng căng thẳng.
Đi vào trong thành phố đồng nghĩa với việc sẽ đối mặt với một số lượng lớn zombie. Bọn họ chỉ có chừng này người, có thể sống sót để rời khỏi thành phố này và an toàn tìm được vật tư hay không là điều mà không ai có thể nói trước được.
Đội viên lái xe, còn Trương Sơn Kỳ ngồi ở vị trí phó lái cẩn thận quan sát bốn phía.
Trương Sơn Kỳ: "Lập tức sẽ tiến vào thành phố, chú ý đề phòng."
"Tuân lệnh!"
Lâm Dục từ từ lái xe đi phía sau bọn họ. Nguyễn Tiểu Ly nhắm mắt ngủ gật gà gật gù.
Phía trước là các tòa nhà cao tầng san sát, xa xa có thể nhìn thấy zombie đang tới lui đầy đường.

Bọn zombie phát hiện có xe đang đến gần thì lập tức điên cuồng hướng về bên này. Trong đó có zombie cấp thấp lững thững bước đến, nhưng phần lớn đều là zombie đã tiến hóa có thể chạy nhanh.
Một đoàn zombie thối rữa buồn nôn vừa chạy như điên lại đây, vừa nhe nanh gầm rú, đây quả thực là một hình ảnh kí.ch thích thần kinh.
Mọi người đều căng thẳng.
Trương Sơn Kỳ: "Chạy thẳng về trước, sau đó rẽ trái."
Ở lối rẽ phía trước có thể thấy được rõ ràng con đường phía bên trái có ít zombie hơn, hơn nữa cũng không có vật cản. Lối rẽ bên phải có rất nhiều xe chặn đường, không thuận tiện cho việc chạy trốn.
Chiếc xe thiết giáp phía trước đột nhiên tăng tốc, Lâm Dục cũng nhanh chóng nhấn ga đuổi kịp.
Zombie không biết đau đớn, cũng không biết sợ hãi. Đối mặt với hai chiếc xe đang lao tới, chúng nó vẫn tiếp tục chạy tới như cũ. Và tất nhiên kết quả có thể đoán được, bọn chúng hoặc là bị đâm bay hoặc là bị bánh xe nghiền nát.
Không ngừng có zombie tông vào kính chắn gió, dịch thể ghê tởm và nhầy nhụa bắn đầy lên đầu xe, trên tấm thủy tinh cũng bị bắn nhớp nháp, làm tầm nhìn phía trước cũng bị mờ đi.
Nhóm người điên cuồng tiến lên, không khí vô cùng căng thẳng. Không một ai phát hiện zombie không hề tấn công chiếc xe phía sau, hầu như là không có một con zombie nào dám lại gần chiếc xe đó.
Hơn mười phút kịch liệt phóng xe, rốt cuộc bọn họ cũng đã vượt qua đoạn đường lúc nãy.
"Đội trưởng, xung quanh đây có vẻ yên tĩnh, nhưng zombie nhất định sẽ ngửi được mùi trên người chúng ta rồi tấn công tới. Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Chỉ cần là con người đi vào thành phố thì hầu như đều sẽ nhanh chóng bị zombie bao vây. Hễ bị zombie phát hiện thì việc bị cắn chết cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Trương Sơn Kỳ bình tĩnh nói: "Tìm siêu thị gần nhất, sau đó mọi người đều xuống xe tìm kiếm vật tư. Tìm xong rồi thì nhanh chóng lên xe rời đi theo đường cũ, chạy khỏi thành phố."


Bình luận

Truyện đang đọc