XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiêu Hạ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
“Tất nhiên là không.” Nguyễn Tiểu Ly nhẹ nhàng đáp.
Hoắc Tịch càng nghe càng cảm thấy cô đang nói dối, câu này quá thiếu độ tin cậy.
“Ở trường cô có bạn thân nào không?” Hoắc Tịch chuyển sang nói bóng nói gió.

Nguyễn Tiểu Ly không biết vì sao tên đàn ông thối trước mặt lại muốn hỏi về vấn đề này, nhưng cô vẫn trả lời hắn: “Không có.”
Tuy nguyên chủ có tính tình đại tiểu thư, là cô gái quen được chiều chuộng nhưng thái độ học tập vẫn rất nghiêm túc. Sở dĩ cô ấy chỉ cần hơn một năm đã hoàn thành tất cả bằng cấp đều là vì bình thường không giao lưu với ai, liều mạng học tập để có thể sớm trở về nước.
Hơn nữa, cô ấy sống một mình trong một căn chung cư xa hoa, căn bản chẳng có cái gọi là bạn cùng phòng gì đó nên tần suất giao tiếp rất thấp.
Bình thường, chỉ những lúc chọn khóa học thì nguyên chủ mới thỉnh thoảng nói chuyện với những gương mặt quen thuộc, nhưng cũng không được xem là bạn bè.
Thế nhưng khi Hoắc Tịch nghe vào tai lại không cảm thấy như vậy.
Không có bạn bè?
Tuy rằng hắn rất ghét tính cách của Nguyễn Ly Kiều, nhưng hắn biết với thân phận là đệ nhất thiên kim của thủ đô, bên cạnh cô có rất nhiều chị em là con cháu nhà giàu, kể cả một vài cậu ấm nổi danh ở thủ đô cũng chơi với cô rất tốt. Chẳng hạn như ngay khi cô vừa về nước, những người trong vòng tròn hào môn đó đã lập tức hẹn cô ra ngoài ăn cơm để chúc mừng.
Ở thủ đô có nhiều bạn bè như vậy, tại sao khi ra nước ngoài thì đến một người bạn cũng không có?
Có vấn đề!
Hoắc Tịch càng thêm xác định cô có thể đã bị cô lập ở nước ngoài nên tính cách mới trở nên yên lặng như vậy, không đúng, là quái gở.
Nguyễn Tiểu Ly chẳng hề hay biết suy nghĩ trong đầu của người đàn ông đối diện đã bay đến chân trời nào rồi.
Hoắc Tịch cứ nghĩ đến chuyện cô bị cô lập là cảm thấy bực bội. Dù trong ấn tượng của hắn cô khiến người ta rất chán ghét, nhưng dù thế nào đi nữa cũng là thiên kim hào môn, sao lại có thể rơi vào kết cục bị người ta cô lập và ức hiếp chứ?
Khó trách cô mới đi du học hơn một năm đã về ngay. Chẳng lẽ là tạm hoãn học?

Hoắc Tịch: “Tôi sẽ liên hệ trường học mới cho cô. Trường học ở thủ đô cũng không kém hơn trường học ở nước ngoài của cô đâu.”
“Hả?”
Nguyễn Tiểu Ly cảm giác mình có chút nghe không hiểu Hoắc Tịch đang nói gì. Bọn họ đang ở cùng một tần số sao?
“Không phải cô còn chưa tu xong bằng cấp sao? Tôi sắp xếp cho cô một ngôi trường ở thủ đô để học tiếp, có rất nhiều bạn bè của cô học ở trong đó.” Hoắc Tịch vừa nói vừa gửi tin nhắn cho trợ lý của mình.
Những người ở trong vòng tròn này không phải là các phú nhị đại có tiền nhưng ngốc nghếch, mà hầu hết đều là người có bằng cấp cao.
“Anh nghe nói em chưa có bằng tốt nghiệp từ đâu vậy?” Nguyễn Tiểu Ly kinh ngạc.
Bàn tay đang gửi tin nhắn của Hoắc Tịch dừng lại: “Bằng cấp của cô…”
“Em lấy bằng xong rồi mới về mà, hơn nữa chỉ tốn thời gian một năm rưỡi thôi, bằng với thời gian đọc sách của anh đó.” Gương mặt của Nguyễn Tiểu Ly mang theo vẻ kiêu ngạo. Đây là niềm kiêu ngạo của nguyên chủ. Hơn một năm qua, nguyên chủ thật sự đã rất nỗ lực.

Có thể nguyên chủ là một người đeo bám dai dẳng và khó ưa, nhưng nếu cô ấy nghiêm túc làm một việc gì đó thì có thể làm rất tốt.
Chỉ vì nguyên chủ quá thích Hoắc Tịch, mà càng thích lại càng đánh mất bản thân. Cô ấy chỉ chăm chăm muốn lấy lòng Hoắc Tịch nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược, chỉ khiến người ta chán ghét thêm mà thôi.
Hoắc Tịch có chút kinh ngạc, nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng. Dù sao cũng là con gái của nhà họ Nguyễn, không thể nào ngốc được.
“Lấy xong bằng cấp là được rồi, thế thì không phải quay lại đó nữa.” Không cần phải lại đi nước ngoài du học thì sẽ không bị cô lập hay bạo lực nữa. Khá tốt!
Nguyễn Tiểu Ly không hiểu được Hoắc Tịch đang làm gì, luôn cảm thấy hắn có gì đó là lạ, lời nói cũng kỳ quái.
Ngay sau đó, Tiểu Ác tuyên bố nhiệm vụ mới: “Lát nữa ăn cơm, làm nũng với Hoắc phu nhân và nói cô muốn đến Hoắc thị thực tập.”
Khóe miệng Nguyễn Tiểu Ly run rẩy: “Công ty gia đình mình lớn như vậy không đi làm, hà cớ gì phải đến công ty nhà hắn làm? Là vì muốn cả ngày đều nhìn thấy Hoắc Tịch hả? Nguyên chủ thật đúng là bị yêu đương làm cho mê muội đầu óc.”


Bình luận

Truyện đang đọc