XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bỉ Ngạn
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
“Tôi còn tưởng chị thấy cô ta dịu dàng yếu đuối lại lễ phép nên động lòng chứ. Nếu thật sự là như vậy, tôi cũng không ngại nhường chị cho cô ta.”
Trợ lý vừa nghe thấy những lời này liền lắc đầu dữ dội, giống như sợ Nguyễn Tiểu Ly thật sự sẽ làm như vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ của trợ lý, Nguyễn Tiểu Ly cũng không chú ý tới cô ấy nữa mà cúi đầu xuống bắt đầu nghiên cứu phân cảnh mình sắp quay.
Đúng lúc này, giọng nói của Tiểu Ác lại vang lên trong đầu Nguyễn Tiểu Ly: “Một tuần sau, nam chính sẽ đích thân đến để đạo diễn.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Hả?”
Tiểu Ác: “Kịch bản này chính là do nam chính viết, hơn nữa hắn viết kịch bản này là vì muốn dùng để dự thi.”

Nguyễn Tiểu Ly đã hiểu rõ đôi chút, cô bèn gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Âm thanh của Tiểu Ác lại pha thêm vài phần xấu xa: “Chẳng những đem bộ phim này đi dự thi mà đến lúc đó, diễn viên trong phim cũng sẽ đoạt giải.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy cũng không đáp lại, nhưng trong đầu đã sắp xếp lại toàn bộ những tin tức mà Tiểu Ác cung cấp.
Không cần phải nói, người đoạt giải  trong cốt truyện nhất định chính là nữ chính. Điều này cũng đủ để thúc đẩy tình cảm của hai nhân vật chính phát triển rồi.
Chẳng qua…
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tiểu Ly lại ngẩng đầu nhìn Nguyễn Mộ Mộ đang trông có vẻ rất thân thiết với đám người trong đoàn làm phim ở bên kia. Hiện tại, Nguyễn Mộ Mộ không diễn vai nữ số một, vậy đến lúc đó người đoạt giải có phải là cô ta hay không thì cũng không biết chắc được.
Nhưng mà Nguyễn Tiểu Ly lại không có một chút lòng đồng cảm nào đối với Nguyễn Mộ Mộ, ngược lại cô còn cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng trở nên thú vị. Khóe miệng cô  cũng vì thế mà không khỏi nhếch lên, làm cho người trợ lý ở bên cạnh nãy giờ vẫn luôn nhìn cô xem đến ngây ngẩn.
Vốn dĩ gương mặt của Nguyễn Tiểu Ly đã rất không tệ, bây giờ còn cười một nụ cười đen tối và quyến rũ như vậy thì lại càng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Dù trước đây trợ lý vẫn không hiểu được vì sao Nguyễn Tiểu Ly lại lựa chọn vai phản diện, nhưng trong nháy mắt này cô lại cảm thấy Nguyễn Tiểu Ly vô cùng thích hợp với nhân vật này, cũng tin rằng cô nhất định sẽ nhập vai hoàn hảo.

“Nguyễn Tiểu Ly, phân cảnh tiếp theo đến phiên cô đó.”
Nghe đạo diễn nói xong, Nguyễn Tiểu Ly lập tức đứng dậy đi ra giữa sân. Cô vừa đi lên thì đã có người nhanh chóng cầm kịch bản tiến lên nói với cô tiếp theo sắp quay cảnh nào và cần phải chú ý những gì.
Nguyễn Mộ Mộ vốn vừa quay xong và đang nói cảm ơn với đạo diễn cùng với hỏi thăm các tiền bối đã nghe được những lời đó, lại nhìn thấy đãi ngộ khác biệt mà Nguyễn Tiểu Ly và mình được hưởng thụ, biểu cảm trên mặt cô không kiềm được lại biến đổi.
Thế nhưng cho dù Nguyễn Mộ Mộ có hâm mộ hay ghen ghét đến đâu thì cũng không thể làm gì được. Bởi tuy rằng cô đã ký hợp đồng với Tương Vân, mà Tương Vân cũng đã giúp cô đoạt được một vai nữ thứ trong bộ phim của Lệ Thâm Bạch nhưng suy cho cùng, xét về tuổi nghề hay địa vị thì cô cũng đều thua kém Nguyễn Tiểu Ly.
Dưới tình huống như vậy sẽ càng không có người đặt sự chú ý lên người cô. Vì thế, Nguyễn Mộ Mộ chỉ có thể tiếp tục sắm vai một người dịu dàng và khiêm tốn từ ngày này qua ngày khác.
Cho đến một ngày nọ, rốt cuộc Lệ Thâm Bạch cũng tới đoàn phim.
Sáng sớm hôm nay, Lệ Thâm Bạch đã âm thầm đi đến đoàn phim và không có bất kỳ một ai biết chuyện này. Từng người vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Thời điểm Lệ Thâm Bạch đến phim trường vừa đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly đang đứng dưới trời mưa to tầm tã. Thấy một màn như vậy, Lệ Thâm Bạch không khỏi dừng bước và dồn tất cả sự chú ý lên người Nguyễn Tiểu Ly đang ở trong sân.
Ở lần thử vai trước đó, Nguyễn Tiểu Ly đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu sắc, khiến hắn cảm thấy hình tượng của Nguyễn Tiểu Ly và nhân vật phản diện dưới ngòi bút của hắn gần như là giống y hệt. Bây giờ đúng lúc được xem biểu diễn trực tiếp, hắn lại càng tràn ngập hứng thú.

Đạo diễn nhìn thấy Lệ Thâm Bạch đang chăm chú nhìn hình ảnh trong sân, vội vàng kêu người mang ghế qua cho hắn.
“Được rồi, không cần để ý. Anh tiếp tục làm công việc của anh đi, tôi chỉ tới đây để xem thôi.”
Nghe Lệ Thâm Bạch nói thế, đạo diễn nhanh chóng quay lại để tiếp tục quan sát biểu hiện của Nguyễn Tiểu Ly trong màn hình. Sau đó Lệ Thâm Bạch cũng đặt hết toàn bộ sự chú ý lên Nguyễn Tiểu Ly.
Từ góc nhìn của Lệ Thâm Bạch chỉ có thể nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly đang cúi đầu, dường như trong miệng còn đang nỉ non cái gì đó. Lúc này, ở bên cạnh cô có tới mấy chục thi thể. Những vết máu trên thi thể bị mưa to giội rửa dần dần tạo thành một con sông nhỏ đọng lại ở dưới chân cô. Trong cơn mưa như trút nước, trông Nguyễn Tiểu Ly lại càng thêm cô đơn, giống như cả thế giới này chỉ còn sót lại một mình cô lẻ loi đứng đó.
Lúc ban đầu, Nguyễn Tiểu Ly còn cúi đầu che khuất gương mặt. Sau đó, cô chậm rãi ngẩng đầu lên và nhìn toàn bộ khung cảnh xung quanh. Ánh mắt tràn đầy vui vẻ và yêu đời trước kia đã hoàn toàn biến mất, hy vọng trong mắt cũng dần lụi tàn, cuối cùng hoàn toàn biến thành lạnh lùng vô tình.
Lúc cảnh quay vừa bắt đầu, nhìn thấy hình ảnh Nguyễn Tiểu Ly khóc lớn thì mọi người còn cảm thấy có vài phần đồng cảm. Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt đen như mực của Nguyễn Tiểu Ly, họ chỉ cảm thấy lạnh toát cả cổ giống như mình đang đối mặt với một nữ ma đầu tội ác tày trời vậy.
Lệ Thâm Bạch vừa nhìn thấy diễn xuất của Nguyễn Tiểu Ly liền biết cô đang diễn cảnh cả nhà của phản diện bị giết, còn phản diện thì đang từ từ hắc hóa dưới trời mưa to.
Ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly chuyển đổi cảm xúc vô cùng đúng thời điểm. Lúc mới vừa ngẩng đầu, trong mắt cô còn mang theo chút hy vọng, nhưng sau khi cô chuyển sang khóc thút thít rồi cuối cùng là cười to thì trong ánh mắt chỉ còn lại sự tăm tối, không còn bất kỳ cảm xúc nào.
Những người xung quanh đều bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Nguyễn Tiểu Ly. Dường như họ đang thật sự nhìn thấy được hình ảnh cả gia đình của một cô gái bị tàn sát, chỉ còn sót lại một mình cô sống cô độc trên thế gian chịu đủ loại áp bức đến mức không thể không hắc hóa trở thành phản diện để trả thù đời.
Ngay cả người đã biết rõ cốt truyện, cho dù tất cả các nhân vật và tình tiết đều được sinh ra dưới ngòi bút hắn thì Lệ Thâm Bạch cũng không thể không thừa nhận, diễn xuất của Nguyễn Tiểu Ly thật sự vô cùng đúng chỗ, thậm chí còn thể hiện rõ nét hơn nhân vật trong tưởng tượng của hắn.
“Cắt.”

Ngay sau khi đạo diễn nói ra chữ này, mọi người bên cạnh mới phục hồi tinh thần từ những cảm xúc mà Nguyễn Tiểu Ly mang lại. Cùng lúc đó, biểu cảm trên mặt cùng với cảm xúc nơi đáy mắt của Nguyễn Tiểu Ly cũng đã thay đổi, trông khác hoàn toàn với dáng vẻ vừa rồi.
Chứng kiến khả năng thu phóng cảm xúc một cách tự nhiên của Nguyễn Tiểu Ly, Lệ Thâm Bạch càng thêm hài lòng.
“Chuẩn bị phân cảnh tiếp theo.”
Dứt lời, đạo diễn nhanh chóng chạy tới bên cạnh Lệ Thâm Bạch.
Ngay trước lúc đạo diễn lên tiếng, tầm mắt của Nguyễn Tiểu Ly cũng đã nhìn lại đây và thấy được Lệ Thâm Bạch đang đứng một bên nhìn cảnh quay trong sân, vừa hay ánh mắt của cô lại va chạm với ánh mắt của hắn.
Nguyễn Tiểu Ly chỉ thản nhiên nhấp môi nở một nụ cười xa cách với Lệ Thâm Bạch rồi nhanh chóng quay mặt đi, tựa như Lệ Thâm Bạch chẳng có gì đặc biệt hơn những người khác ở trong sân.
“Lệ tổng, ngài tới khi nào vậy? Tiếp đón không được chu toàn, mong ngài đừng trách móc.”
Trong lúc sự chú ý của Lệ Thâm Bạch vẫn còn đang đặt trên người Nguyễn Tiểu Ly, hắn lại nghe thấy giọng nói của đạo diễn vang lên bên tai. Đến lúc này, hắn mới thu hồi tầm mắt của mình.
“Tôi vừa đến không lâu lắm.”
Lệ Thâm Bạch đáp lại một câu, sau đó lập tức cùng đạo diễn tiến vào phòng nghỉ ở bên cạnh.


Bình luận

Truyện đang đọc