XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Lực sát thương của đại hỏa cầu đã tiêu diệt một mảng nhỏ zombie.
Một đội viên khen ngợi: "Người anh em, dị năng của cậu mạnh thật đấy!"
Sức sát thương này chỉ cần gần như một chiêu là một đám ngã rạ, còn bọn họ thì phải cố gắng hết sức mới giết được một số lượng lớn như vậy.
Trương Sơn Kỳ cũng sửng sốt: "Dị năng hệ hỏa cấp cao. Chàng trai, khi tới thành phố An Toàn cậu nhất định sẽ được trọng dụng."
Trương Sơn Kỳ là dị năng hệ mộc, hầu như chỉ có tác dụng phòng thủ. Hắn đan kết ra một hàng rào để ngăn chặn zombie, sau đó phối hợp với các thành viên khác trong đội để tiêu diệt.
Bọn họ phối hợp rất hoàn mỹ, nhưng dị năng của họ quá yếu, khả năng gây sát thương không mạnh.
"Đừng ham chiến, mau trở lại xe, chúng ta lập tức rời khỏi thành phố này."
Vừa nói xong, Trương Sơn Kỳ nhanh chóng lùi lại phía sau, đi ra khỏi siêu thị từ cửa hông. Thời điểm chuẩn bị lên xe, trên con đường phía trước đã có rất nhiều zombie đuổi tới.

Hơn nữa, trong đó còn có một đôi nam nữ trên người đầy vết dơ đang chạy thụt mạng. Nhìn thấy có xe và nhiều người như vậy, đôi nam nữ kia như thấy được hy vọng.
"Đừng đi, cho chúng tôi đi với! Làm ơn cho chúng tôi đi với!" Người đàn ông ở đằng xa hét lên.
Trương Sơn Kỳ nhíu mày, zombie bên trong siêu thị sắp tràn ra, mà phía sau đôi nam nữ này cũng toàn là zombie. Nếu chờ họ lên xe nữa thì cả đội sẽ đối mặt với tình thế hết sức nguy hiểm, xe của họ cũng sẽ bị zombie bao vây tứ phía.
Nguyễn Tiểu Ly an an toàn toàn đứng bên cạnh Lâm Dục. Những người khác đều rất chật vật, duy chỉ có cô là sạch sẽ, không dính một hạt bụi, cũng chưa từng gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.
Nguyễn Tiểu Ly rất tò mò không biết những người này sẽ lựa chọn thế nào, liệu họ có chọn cứu đôi nam nữ này không?
Cứu là tình người, không cứu là bổn phận. Không có gì gọi là vô tình hay không vô tình. Ở tận thế, không hại người thì đã tốt lắm rồi.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn vẻ mặt đắn đo của Trương Sơn Kỳ, xem ra là sẽ không cứu.
Nguyễn Tiểu Ly kéo kéo Lâm Dục.
Lâm Dục vừa tấn công zombie vừa lên tiếng: "Đứng mệt sao? Lên xe trước đi."
Lâm Dục che chở cho Nguyễn Tiểu Ly từ từ đi lên xe.
Zombie xung quanh đang đến gần mà đôi nam nữ kia lại chạy rất chậm, còn cách nơi này đến tận 50 mét.
Một đội viên nói: "Đội trưởng, chúng ta lên xe hay…"

Trương Sơn Kỳ cắn răng: "Kiên trì đánh đuổi lũ zombie trong siêu thị thêm chút nữa rồi đóng cửa lại! Mấy cậu đi đón bọn họ đi."
Họ nhanh chóng bức bọn zombie trong siêu thị trở về rồi đóng cửa lại, sau đó cho hai đội viên đi đón đôi nam nữ kia.
Hai đội viên nọ chạy tới đằng kia tấn công bọn zombie, đẩy lùi chúng rồi nói: "Các người lên xe đi, nhanh lên."
Đôi nam nữ trẻ tuổi gật đầu cảm động: "Cảm ơn, cảm ơn các vị", sau đó nhanh chóng lên xe.
Trương Sơn Kỳ hô lớn: "Mọi người mau trở lại, lên xe rồi chúng ta đi."
Tuy hữu kinh nhưng vô hiểm, cả đội vẫn lên xe an toàn. Lần này, Trương Sơn Kỳ là người lái. Hắn không ngần ngại drift một cú quay đầu xe rồi lao nhanh ra đường lớn. Lâm Dục cũng lái xe đuổi sát phía sau.
Trên đường lại đụng phải vô số zombie khiến Trương Sơn Kỳ đặc biệt khẩn trương, sợ sẽ xuất hiện tình huống bánh xe bị chèn.
Cũng may mà chiếc xe này khá rắn chắc, chỉ trong vài phút đã có thể xông phá vòng vây, sau đó lại đổ đầy xăng rồi mới rời đi.
Trên đoạn đường mấy chục phút chạy ra khỏi thành phố đó, ai nấy đều căng thẳng không nói một lời. Cho đến khi nhìn thấy không gian thoáng đãng, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm một cái, quần áo ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi.
"Mẹ nó, đây chắc chắn là chuyện kí,ch thích nhất mà ông đây từng trải qua."
"Còn không phải sao…"

Mặc dù là đội ngũ tìm kiếm thức ăn, nhưng xưa nay bọn họ luôn tránh các thành phố lớn, chỉ tìm đến siêu thị ở những nơi hẻo lánh. Chung quy thì năng lực của đội bọn họ chỉ có hạn, không dám mạo hiểm vào thành phố lớn.
Đây tuyệt đối là lần đầu tiên bọn họ đặt chân vào một thành phố có nhiều zombie như vậy. Chuyến đi quả thật là đầy kí,ch thích và mạo hiểm.
Đôi nam nữ kia thấy bản thân đã được an toàn thì suýt chút nữa đã bật khóc.
Sắc mặt cả hai người đều xanh xao vàng vọt, thoạt nhìn liền biết là đã đói bụng rất lâu, có lẽ họ cũng đánh liều vào thành phố tìm thức ăn.
Một đội viên lấy ra hai túi bánh mì đưa cho họ: "Hai người chắc rất đói rồi, mau ăn đi."
Hai người kia nhanh tay đoạt lấy túi bánh mì, xé bao và ăn ngấu nghiến. Bọn họ thật sự đã nhịn đói rất lâu rồi.
Ăn được vài miếng, cảm giác bên trong dạ dày có thức ăn thật tốt.
Người phụ nữ ăn ngấu nghiến một nửa ổ bánh mì, rốt cuộc cảm giác đói khát đã giảm đi một chút, sau đó bắt đầu ăn từng miếng nhỏ, kế tiếp là ngượng ngùng nhìn người đối diện: "Cảm ơn các vị đã cứu tôi. Tôi tên là Lý Tuyết Nhi."
"Không cần cảm ơn, tôi là…"
"Tên tôi là…"
"…"
"Nếu cô muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn đội trưởng Trương Sơn Kỳ của chúng tôi đi, chính là người đang ngồi ở ghế lái ấy."
Lý Tuyết Nhi gật gật đầu, đồng thời dùng cánh tay đụng đụng người đàn ông bên cạnh, ý bảo hắn giới thiệu một chút. Thế nhưng người đàn ông kia chỉ biết từng ngụm từng ngụm mà ăn bánh mì, không buồn để ý đến ai cả. Một tia chán ghét hiện lên trong mắt Lý Tuyết Nhi, ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi.
Trần Đình ăn ngấu nghiến hết ổ bánh mì, ngẩng đầu lên, nhanh chóng hỏi: "Xin hỏi, còn có gì để ăn không?" Hắn thật sự rất đói, cảm thấy mình như sắp chết đói đến nơi rồi.

Hai người bọn họ vốn đang mạo hiểm vào thành phố để tìm thức ăn, nào ngờ thức ăn còn chưa tìm được mà đã gặp phải nhiều zombie như vậy, xém chút nữa đã vứt luôn cái mạng.
Lý Tuyết Nhi ho khan một tiếng nhắc nhở Trần Đình chú ý hình tượng một chút.
Đến lúc này, Trần Đình mới đột nhiên phản ứng lại, nhanh chóng bày ra dáng vẻ thân thiện, nói: "Thật xin lỗi, tôi đói lâu quá rồi. Cảm ơn các vị đã cứu chúng tôi. Tôi tên là Trần Đình. Đây là bạn gái của tôi, Lý Tuyết Nhi." Lúc nói đến chữ bạn gái, giọng điệu của Trần Đình còn ẩn chứa chút khoe khoang.
Dù sao ở thời đại tận thế, việc có bạn gái chính là tượng trưng cho kẻ mạnh, mặc dù hắn không có dị năng…
Lý Tuyết Nhi hơi xấu hổ, hoàn toàn không ngờ Trần Đình sẽ giới thiệu như vậy. Đồng thời cô cũng ảo não, tại sao lúc trước mình lại đồng ý làm bạn gái của tên vô dụng này chỉ vì một cái bánh quy chứ? Nhìn những người trước mặt đi, ai cũng có dị năng, người nào cũng tốt hơn tên Trần Đình này gấp trăm lần.
Lý Tuyết Nhi đè nén vẻ khó chịu trong mắt, đồng thời cũng có chút phấn khởi. Gặp được những người này thì cô có thể dụ dỗ họ, sau này sẽ không lo bị đói nữa rồi. Vậy mà tên điên Trần Đình này lại tự nhiên hấp tấp giới thiệu mình là bạn gái của hắn…
Nhưng mà giới thiệu rồi thì đã sao? Lý Tuyết Nhi tin rằng với vóc dáng và ngoại hình của mình, chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ thích. Cô chắc chắn có thể bắt được một cường giả.
Lý Tuyết Nhi hơi cụp mắt xuống, không ai biết cô đang suy nghĩ gì.
Trên đường đi, hầu như ai cũng mệt mỏi, hơn nữa cũng không còn chủ đề gì để nói nữa. Một số người thì buồn ngủ, còn một số thì vẫn giữ cảnh giác.
Trần Đình khó lắm mới có thể được thả lỏng. Hiện tại hắn đã ngủ say, lại còn ngáy khiến Lý Tuyết Nhi ngồi bên cạnh ghét bỏ muốn chết.
Lý Tuyết Nhi liếc mắt nhìn mấy người đàn ông ở phía trước, cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại trên người Trương Sơn Kỳ đang lái xe.
Muốn chọn thì đương nhiên phải chọn người mạnh nhất ở đây rồi. Người đội trưởng này chắc hẳn rất mạnh, hơn nữa cũng rất có tình người, cô thích.
Xe lái một mạch ra khỏi thành phố bằng đường quốc lộ. Thỉnh thoảng cũng đụng phải zombie nhưng không nhiều lắm, lái xe cũng không tốn sức mấy.


Bình luận

Truyện đang đọc