XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thời Minh Sơ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nguyễn San không nhịn được mở miệng: “Gọi ta bằng hoàng huynh là được rồi.”
Nguyễn Tiểu Ly sao có thể gọi hắn là hoàng huynh, “hắn” nhướng mày: “Tần Vương điện hạ nói gì vậy? Bây giờ ngài là Vương gia có thực quyền trong người, nếu so với địa vị của ta thì căn bản là xưa đâu bằng nay. Ta cảm thấy gọi là Tần Vương vẫn tốt hơn.”
Nguyễn Tiểu Ly nói xong lời cuối cùng còn cong cong khóe miệng.
Ý là không muốn gọi ngươi là ca ca đấy, làm sao nào?
“Hắn” tới đây để làm phản diện chứ không phải là đến để gọi ngươi là ca ca, có thể không gọi thì sẽ không gọi. Kêu bằng Tần Vương thật tốt, đủ xa cách!
Nguyễn San nhíu mày càng chặt, thế nhưng lại không biết nên nói gì.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn bộ dạng ăn thiệt thòi của Nguyễn San thì cảm thấy tâm tình rất tốt, “Tần Vương điện hạ nắm trong tay thực quyền, thật đúng là làm người ta hâm mộ đó.” 
Nguyễn San khoanh tay: “Sau này Tứ đệ cũng sẽ có thôi, không cần nóng vội.”
“Tần Vương điện hạ có phải đang rất đắc ý đúng không? Đắc ý vì bây giờ trong tay đã có quyền lực nên muốn tới trước mặt ta khoe khoang một phen, tìm chút cảm giác tồn tại?”

“…” Nguyễn San không đáp.
Nhanh mồm dẻo miệng, lần nào Nguyễn Ly Trúc cũng đều nhìn mình như thế, từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi.
Nguyễn San phất tay áo, xoay người rời đi. Thị vệ phía sau cũng lập tức đuổi theo, thị vệ thật sự không đành lòng nhìn Vương gia nhà mình như vậy.
Tại sao lần nào cũng phải cố ý đến đây để vô tình gặp được Tứ hoàng tử điện hạ, đã thế lại còn bị người ta chọc giận nhiều lần? Mà tính tình của Vương gia quá tốt rồi, một câu cũng không phản bác lại. Thật không thể hiểu nổi trong lòng Vương gia đang suy nghĩ cái gì.
Tiểu Ác: “Nhiệm vụ phản diện hôm nay đã hoàn thành.” 
Nghe được âm thanh nhắc nhở của Tiểu Ác trong đầu, Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy tâm tình càng tốt hơn.

Khi Nguyễn San đến cung điện của Giai Hoàng quý phi thì đã bị muộn một chút, điểm tâm mà Hoàng quý phi chuẩn bị cũng đã nguội lạnh.
Nàng không khỏi có phần kinh ngạc, bắt đầu dò hỏi xem có phải Nguyễn San đã xảy ra chuyện gì hay không, sao lần này lại đến muộn như thế.
“Mẫu phi yên tâm, không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là đụng phải Tứ đệ ở Ngự Hoa Viên nên mới nói hai câu với hắn mà thôi.”
Nguyễn San cũng không nói dối, phía sau hắn có người của mẫu phi, tra một chút là biết.
Giai Hoàng quý phi thu lại biểu cảm trên mặt: “Tuy bây giờ con đã được phong Vương và có thực quyền nhưng cũng không thể thiếu cảnh giác. Hiện tại con lại không ở trong hậu cung, một mình hắn chắc chắn sẽ có rất nhiều cơ hội tiếp cận Hoàng thượng để bắt lấy thánh tâm.”
Nguyễn San gật đầu đồng ý. Giai Hoàng quý phi nhìn Nguyễn San biểu hiện vô cùng nghe lời mà cảm thấy có chút phiền lòng.

Nhi tử trưởng thành rồi, ngay cả nàng cũng không thể nhìn thấu…
Hơn nữa tâm phúc còn dần dần đứng về phía nhi tử, nàng muốn làm gì cũng lực bất tòng tâm.
Nhi tử ngày càng trầm ổn, nàng hoàn toàn không nhìn ra được rốt cuộc là hắn đang suy nghĩ gì.
Giai Hoàng quý phi bỏ những phiền muộn trong lòng xuống, nói đến chính sự: “Còn nữa, hiện tại tuổi của con cũng không còn nhỏ, đã đến lúc phải tuyển Vương phi rồi.”
Nguyễn San nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, trong đầu xuất hiện một tia kháng cự.
Về chuyện tuyển phi cho Nguyễn San, Giai Hoàng quý phi đã đề cập rất nhiều lần. Hơn nữa, quả thật hắn cũng đã đến tuổi cho nên Giai Hoàng quý phi hoàn toàn không cho hắn cơ hội phản đối, trực tiếp đưa ra quyết định.
“Con không cần nhiều lời, chuyện này bổn cung đã quyết định xong. Hơn nữa ta cũng đã nói qua với phụ hoàng con, ông ấy rất ủng hộ. Đúng lúc gần đây Phủ Thừa Tướng sắp tổ chức hội thơ, con phải chuẩn bị cho tốt.”
Nguyễn San nhìn dáng vẻ vô cùng kiên định của Giai Hoàng Quý phi thì nhíu chặt mày, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Trước đây, hắn chưa bao giờ tham gia mấy loại yến hội, hội thơ linh tinh gì đó ở kinh thành. Nhưng chuyện này đã được Giai Hoàng quý phi quyết định, vả lại còn được Hoàng thượng cho phép thì bất kể thế nào đi nữa hắn cũng phải lộ diện mới được.

Chuyện Phủ Thừa Tướng muốn tổ chức hội thơ, tất nhiên Nguyễn Tiểu Ly cũng đã thu được tin tức.
Trong lúc Nguyễn Tiểu Ly đang nghĩ xem mục đích của Phủ Thừa Tướng khi tổ chức hội thơ lần này là gì thì giọng của Tiểu Ác đột nhiên vang lên, “Trong vòng một năm trở lại đây, đích nữ của Phủ Thừa Tướng đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, trở nên rất nổi danh trong giới quý nữ ở kinh thành.”
Nguyễn Tiểu Ly vừa nghe thấy vậy thì trong đầu lập tức có phỏng đoán: “Đây chắc là nữ chính của thế giới này phải không?”

Tiểu Ác ấn mở màn hình, dùng âm thanh non nớt giảng giải: “Nữ chính là một nữ sát thủ xuyên không, đã xuyên thành đích nữ xấu xí của Phủ Thừa Tướng.”
“Cô ấy vốn là một người rất xấu xí, hơn nữa còn treo trên lưng danh xưng đích nữ không thể để lộ mặt của Phủ Thừa Tướng, nhưng từ sau khi bị xuyên qua thì dần dần tỏa sáng.
“Sau lần thơ hội này, cô ấy sẽ đính ước với nam chính và thế là một bước lên trời.”
Nguyễn Tiểu Ly cười: “Kịch bản, đều là kịch bản cả.”
Đây chẳng phải là mô tuýp nữ sát thủ xuyên không gả cho Vương gia sao?
Còn “hắn” chính là Hoàng tử phản diện, người không ngừng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với nam chính.
Lần này Phủ Thừa Tướng tổ chức hội thơ, thân là Tứ hoàng tử, tất nhiên “hắn” cũng sẽ đi.
Dù sao thì Nguyễn Tiểu Ly bây giờ cũng đã mười sáu tuổi, nói đúng ra cũng đã tới thời điểm tuyển phi. Tuy nhiên, bởi vì có Nguyễn San với tư cách là hoàng huynh đè nặng ở bên trên nên người làm đệ đệ như “hắn” ngược lại không nên định ra chính phi trước. Nhưng mà đi xem cũng được, lộ diện nhiều hơn.
Khi đến hội thi thơ, “hắn” nên trốn một lúc, tránh làm chậm trễ chuyện đính ước của nam nữ chính.

Ngày hội thơ đang đến gần, chỉ còn mấy ngày nữa là đến.
Tác phong của Tứ hoàng tử lúc nào cũng là kiêu ngạo nên Nguyễn Tiểu Ly cố ý xuất phát muộn một chút.
Đợi đến khi Nguyễn Tiểu Ly đến trước cửa Phủ Thừa Tướng thì mặt trời đã lên cao. Nhìn thời gian cũng đoán được những người tham gia hội thơ hôm nay đều đã có mặt đông đủ.
Ngay lúc Nguyễn Tiểu Ly vừa xuống xe ngựa, bên cạnh bỗng xuất hiện một chiếc xe ngựa khác.
Xe ngựa được chế tạo từ gỗ đàn hương màu đen, vừa khí thế nhưng cũng vừa khiêm tốn. Trên xe ngựa treo một tấm bài nhỏ, là xe ngựa của Phủ Tần Vương.

Nguyễn San vừa xuống xe liền thấy Nguyễn Ly Trúc với một thân cẩm y màu tím. Khoảnh khắc gặp nhau ở cửa, cả hai đều sửng sốt, không nghĩ tới đối phương vậy mà cũng khoan thai tới muộn.
Nguyễn Tiểu Ly rất nhanh phản ứng lại. “Hắn” nhướng mày, thân thể hơi khom xuống rồi lùi về sau một bước, trong giọng nói còn mang theo mấy phần châm chọc: “Mời Tần Vương đi trước.”
Nguyễn San nghe giọng điệu khinh khỉnh của Nguyễn Tiểu Ly lại không nhịn được mà khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả, trực tiếp nhấc chân bước vào.
Hội thơ được tổ chức tại hoa viện trong Phủ Thừa Tướng.
Trước khi đi vào, mọi người đều phải lấy hoa dẫn đề để làm một bài thơ, không làm được thơ thì phải bị phạt một chén rượu rồi mới có thể đi vào.
Nam chính làm thơ tất nhiên sẽ tạo ra một phen chấn động.
Hôm nay, Nguyễn Tiểu Ly chỉ đến để lộ diện. “Hắn” còn đang lo sẽ xuất hiện tình huống hai nhân vật chính đều sụp đổ giống thế giới trước. Do đó, lần này “hắn” đã rút ra được kinh nghiệm, phải trốn một chút mới yên tâm.
Trốn thôi, không nên làm ảnh hưởng đến chuyện đính ước của nam nữ chính.
Vì thế, Nguyễn Tiểu Ly chỉ làm một bài thơ bình thường không có gì mới lạ. Sau đó, “hắn” tiến vào hội thơ và đi về phía không có người.
Lộ diện đã xong, đi tìm nơi yên tĩnh trốn rồi ngủ, quá khỏe.
Tiểu Ác: “Cô trốn cái gì? Không muốn xem phim, nhìn nam nữ chính đính ước sao?”
“Không có hứng thú, ta chỉ hứng thú với làm chuyện xấu.”
“Thôi đi, cô bắt chước ta chứ gì.” Tiểu Ác lại ra vẻ ngạo mạn.
Nguyễn Tiểu Ly đi đến một hoa viên nhỏ không người, chậm rãi tản bộ: “Được rồi, không phải ta tự đại đâu nhưng ta có cảm giác nếu ta đến sẽ quấy rầy bọn họ đính ước. Nhỡ đâu lại xuất hiện tình tiết lệch lạc làm nam chủ thích ta thì làm sao bây giờ?”


Bình luận

Truyện đang đọc