XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Thời điểm Nguyễn Tiểu Ly bước vào đại điện, không khí ở đây rõ ràng không tốt lắm. Giữa sảnh còn đặt thi thể của Khúc Sinh.
Nàng vờ như không phát hiện bầu không khí căng thẳng, thong thả đi đến vị trí của mình và ngồi xuống, mí mắt còn không nhấc lên lấy một cái, cũng chẳng thèm hành lễ với chưởng môn.
Trong mắt Trịnh Đạo Lẫm tức khắc xuất hiện vẻ tàn bạo. Cho dù ông ta rất khoái trá khi thấy người khác nói Nguyễn Ly là phế vật, nói nàng không hiểu lễ nghĩa, nhưng ông ta càng muốn Nguyễn Ly quỳ trước mặt ông ta để hành lễ và gọi ông ta một tiếng chưởng môn sư huynh.

Bây giờ ông ta đã là chưởng môn, còn nàng chỉ là một phế vật không hơn không kém, thế mà đến tận lúc này nàng vẫn không chịu hành lễ với ông ta. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, sự kiêu ngạo của nàng còn chưa bị mài mòn sao?
Hừ! Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phải quỳ gối dưới chân ta!
Bách Lý Diêm Khể không vui. Từ lúc sư thúc tiến vào đại điện, hắn đã chuyển sự chú ý của mình lên người sư phụ. Quả nhiên…
Hắn có khả năng quan sát người khác rất tốt, chỉ một chút thay đổi trên nét mặt cũng có thể phát hiện được. Sự thật đúng như suy đoán của hắn, sư phụ rất không thích sư thúc.
Vậy mà nhiều năm qua, ông ấy luôn biểu hiện giả dối cho mọi người thấy rằng mình rất yêu quý tiểu sư muội này.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu ông ấy thật sự yêu quý thì hẳn phải yêu quý từ trong ra ngoài, chứ không phải bề ngoài thì giả vờ thương yêu còn sau lưng thì để sư muội của mình bị nhục nhã một cách tùy tiện thế này.
Trái tim của Bách Lý Diêm Khể lạnh đi vài phần. Đối với người sư phụ mình đã từng xem là phụ thân này, hắn cảm thấy tràn ngập thất vọng.
Nguyễn Tiểu Ly vừa ngồi xuống, lập tức có trưởng lão hỏi tội nàng.
“Nguyễn Ly, ngươi vẫn có thể ngồi bình thản như vậy ư? Ngươi dẫn đoàn nhưng lại để xảy ra tình huống đệ tử chết, đã thế còn chết đến hai người. Ngươi không có gì muốn giải thích sao?” Tôn trưởng lão phẫn hận chỉ trích.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu, thờ ơ nói: “Ta là phế vật, không bảo hộ được đệ tử.”
Không phải bọn họ đều nói nàng phế vật sao? Lại còn trông cậy vào một phế vật bảo hộ đệ tử?

Nàng cùng lắm chỉ là trưởng bối đi theo để có người ra mặt khi cần mà thôi. Về chuyện bảo hộ đệ tử, phế vật như nàng đảm đương không nổi.
Lời này vừa ra, Tôn trưởng lão tức giận đến nỗi đỏ mặt tía tai, giơ tay chỉ vào Nguyễn Tiểu Ly: “Dù sao thì đệ tử cũng đã chết, người dẫn đoàn là ngươi cũng khó thoát được trách nhiệm!”
Nguyễn Tiểu Ly cười nhạt, hoàn toàn chẳng thèm để ý đến chuyện bọn họ muốn truy cứu trách nhiệm của nàng.
Đám đệ tử bên dưới âm thầm khinh thường sư thúc phế vật này, nhưng đồng thời cũng cảm thấy phiền muộn: Tại sao chưởng môn và các trưởng lão lại để một sư thúc không có chút năng lực gì dẫn đoàn thế này? Nếu người dẫn đoàn là trưởng lão, chắc chắn bọn họ đã không xảy ra chuyện.
Đáy mắt Bách Lý Diêm Khể ngập tràn lạnh lẽo. Một khi đã hiểu rõ bí mật của câu chuyện, hắn càng nhìn những trưởng lão này càng cảm thấy dối trá. Những người ngồi phía trên kia toàn là người đức cao vọng trọng, ấy thế mà lại cùng ức hiếp một nữ tử.
Bách Lý Diêm Khể bước lên trước một bước: “Sư phụ, năng lực của sư thúc thế nào mọi người đều biết rõ. Tuy sư thúc không thể bảo hộ đệ tử nhưng lại thu xếp chỗ ở, thức ăn và chỉ dạy các đệ tử cách chiến đấu trên đường đi. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, ngài ấy đã làm thực lực của các đệ tử tiến bộ vượt bậc. Tất cả đều là công lao của sư thúc.
Đáng lẽ trách nhiệm bảo hộ đệ tử phải thuộc về đại sư huynh là con. Con đã thoáng thấy bóng dáng của tên hung thủ kia, nhưng khi truy bắt lại bị cắt đuôi. Đều do con vô năng.”

Trong đội ngũ, quả thật Bách Lý Diêm Khể là người có thực lực mạnh nhất, chiếu theo lẽ thường thì hắn phải bảo vệ những người khác.
Trịnh Đạo Lẫm nhìn ái đồ của mình, trong lòng không chút tức giận. Sao ông ta có thể đi trách tội đại đệ tử của mình chứ? Đây chính là niềm kiêu ngạo của ông ta, quán quân của Đại hội Tiên Môn lần này.
“Diêm Khể, con không cần phải tự trách. Tên hung thủ kia đã hoành hành ở tiên tông mấy chục năm, sao chỉ bằng con có thể hàng phục được chứ. Đừng cảm thấy tự trách vì chuyện này nữa. Con giành được chức quán quân của đại hội đã làm sư phụ rất vui mừng rồi, không cô phụ sự kỳ vọng của vi sư đối với con.”
Không khí trong đại điện sau những lời đó tức khắc vui vẻ hơn nhiều. Các trưởng lão thuận thế khen ngợi Bách Lý Diêm Khể vài câu, Trịnh Đạo Lẫm thì ở một bên hưởng thụ sự hãnh diện, còn các đệ tử phía sau đều nhìn Bách Lý Diêm Khể bằng ánh mắt hâm mộ.
Trong khi đó, thi thể ở giữa đại điện đã lạnh nay lại càng thêm lạnh.
Nguyễn Tiểu Ly thấy một màn này, cười lạnh trong lòng.


Bình luận

Truyện đang đọc