XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Không gian yên tĩnh không một tiếng động…
Bách Lý Diêm Khể cứng người, đôi mắt thâm thúy trơ ra, hắn có thể cảm nhận được cơ thể gầy yếu của sư thúc ngã vào người hắn, rồi từ từ trượt xuống đất…
“Sư thúc!”
Ngay lập tức, hắn quỳ xuống ôm lấy cơ thể sắp trượt xuống đất của nàng, còn thanh trường kiếm nhuốm máu bị hắn vứt ra xa.
Thật ra, Nguyễn Tiểu Ly là một người rất sợ đau. Vừa nãy nàng không kịp nhờ Tiểu Ác che chắn cảm giác đau, mà Tiểu Ác cũng không ngờ nàng sẽ hành động như vậy.
Nàng đau đến toàn thân run rẩy, theo bản năng cong người cuộn tròn thân thể. Bách Lý Diêm Khể cảm nhận được động tác của nàng, tim hắn như bị khoét một lỗ: “Sư thúc, không sao, không sao đâu, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện.” 

Vừa nói, hắn vừa độ linh lực cho nàng.
Nhưng vì đan điền của nàng đã bị phế, linh lực không có nơi để tụ lại, vào bao nhiêu thì sẽ tiêu tán bấy nhiêu.
“Đừng phí linh lực của ngươi.” Nàng run run thì thào.
Một đại nam nhân như Bách Lý Diêm Khể vào lúc này cũng nước mắt doanh tròng, hắn thật căm hận bản thân vì đã mang theo kiếm. 
Nàng hành động như thế, rõ ràng là muốn tìm đến cái chết, nếu hắn không mang theo kiếm thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Sư thúc, tại sao nàng làm vậy? Tại sao nàng lại… khờ dại như vậy?”
Hắn mạnh mẽ ôm siết nàng, hận không thể dung nhập nàng vào trong cơ thể để có thể dùng thân thể mình sưởi ấm cho nàng. 
Nhưng bất kể Bách Lý Diêm Khể làm chuyện gì, có cố gắng đến thế nào đi nữa thì nhiệt độ cơ thể của Nguyễn Tiểu Ly vẫn từ từ trôi đi.
“Diêm Khể…” Khóe miệng Nguyễn Tiểu Ly trào máu, ánh mắt nàng tan rã: “Trương Kình Phong, Sam Vân Tử, đều do ta… ta giết. Nhớ kĩ.”
Bách Lý Diêm Khể đờ ra, hắn hiểu rõ nàng muốn làm gì.
Nàng muốn gánh tội thay cho hắn!
Nguyễn Tiểu Ly đã cảm nhận được hơi thở của tử vong, lần đầu tiên nở nụ cười thật lòng, dù nụ cười này có chút nhợt nhạt và yếu ớt.
“Diêm Khể, ngươi không nên bị bóng tối bao phủ. Sau này, Vân Tiên Tông nằm trong tay ngươi sẽ phát triển tốt hơn ngàn vạn lần. Sau khi ta chết, cứ đổ tất cả tội trạng lên người ta đi… Ngươi đừng đau buồn… Ta đã sống đủ lâu rồi…”
Giọng nói của nàng càng lúc càng nhỏ, cho đến khi chữ cuối cùng được nói ra, trong đại điện chỉ còn tiếng hít thở của Bách Lý Diêm Khể. 
Bách Lý Diêm Khể gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch và đôi mắt nhắm nghiền của nữ tử. Cuối cùng, hắn thống khổ bật khóc nức nở giống như một người bị vứt bỏ.
Hắn không cứu được sư thúc…
Đến lúc chết đi, sư thúc vẫn suy nghĩ cho hắn, nhưng nàng tuyệt nhiên không hề đáp lại tình cảm của hắn.
Nhưng hắn sẽ không oán không trách, hắn chỉ cần nàng tỉnh lại! 

“Sư thúc…”
Tiếng khóc đè nén của nam nhân quanh quẩn khắp đại điện thật lâu cũng không tan.
Hắn vẫn luôn muốn bảo vệ sư thúc, còn tự cho rằng mình đã làm rất tốt, chỉ là hắn vốn không hiểu nàng nên hoàn toàn không có cách để cứu rỗi nàng. 
Còn tình cảm của hắn dành cho sư thúc… đời này chỉ có thể chôn chặt tận sâu dưới đáy lòng.
Trong không trung, linh hồn của Nguyễn Tiểu Ly đang nhìn Bách Lý Diêm Khể. Thành thật mà nói, hiện tại ngực của nàng cũng rất khó chịu, nhưng nàng không biết cảm giác này là loại tình cảm gì.
Giọng nói đắc thắng của Tiểu Ác truyền đến: “Nhiệm vụ của thế giới này được hoàn thành rất tuyệt. Nguyễn Tiểu Ly, chúng ta phải đi rồi.” 
“...Được.”
Một người một hệ thống tức khắc biến mất. Thế giới này được khôi phục như trước đây, nhưng rất nhiều chuyện đã bị rối loạn. 

Ba ngày sau, Bách Lý Diêm Khể trở thành chưởng môn đời tiếp theo của Vân Tiên Tông. Hơn nữa, hắn còn tuôn ra một loạt những việc ác mà Trịnh Đạo Lẫm và đám đệ tử bị giết kia đã làm để phơi bày trước mắt mọi người, đi kèm với đó là các chứng cứ vô cùng xác thực.
Bên cạnh đó, tất cả các trưởng lão của tông môn cũng bị cách chức…
Lúc ban đầu, hầu hết các đệ tử còn chưa tin, nhưng sau khi nhìn thấy chứng cứ, tất cả bọn họ đều tin những việc ác này đã thực sự đã xảy ra. Chẳng những thế, mọi người còn bị dọa đến kinh hãi, sau cùng biến thành phẫn nộ. Tất cả đều cho rằng đám người ghê tởm này quả thật là chết cũng chưa hết tội.

Có điều, những người này rốt cuộc là do ai giết?
Rất nhiều người suy đoán là do Bách Lý Diêm Khể giết, hung thủ giết người nhiều năm ở Vân Tiên Tông chính là hắn.
Tuy rằng Trịnh Đạo Lẫm có tội, nhưng dù sao cũng là sư phụ của hắn, ngay cả sư phụ của mình mà hắn cũng ra tay sát hại được… 
Thực lực và uy nghiêm của Bách Lý Diêm Khể vẫn còn đó nên không ai dám quang minh chính đại đàm tiếu về hắn, nhưng vẫn có rất nhiều người ngầm phê bình sau lưng. Dù vậy, những lời bóng gió này hoàn toàn chẳng thể làm lung lay được địa vị của hắn. 
Về phần Nguyễn Ly, sư thúc của Vân Tiên Tông, Bách Lý Diêm Khể chưa từng mở miệng đề cập một lời, hắn chấp nhận gánh vác hết mọi “tội ác” của nàng.

Vài thập niên sau, Bách Lý Diêm Khể phát triển Vân Tiên Tông ngày càng lớn mạnh hơn. Hắn chú trọng nhất là phẩm chất đạo đức của đệ tử, tu vi có thể không cao, nhưng tuyệt đối không được ngấm ngầm làm những việc bẩn thỉu sau lưng.
Bách Lý Diêm Khể không chỉ sấm rền gió cuốn (*) chỉnh đốn Vân Tiên Tông, mà còn là toàn bộ tu tiên giới.
(*) sấm rền gió cuốn: mạnh mẽ và vang dội.
Cả đời hắn không có tiên lữ.


Bình luận

Truyện đang đọc