XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nghe đám thiếu niên mồm năm miệng mười giải thích xong, Nguyễn San cúi đầu nhìn đứa bé trước mặt, đồng thời ung dung giơ cái chân đang thấm máu của hắn ra trước mặt Nguyễn Tiểu Ly.
“Bọn họ nói là đùa với ta, vậy Tứ đệ cũng đang giỡn với ta sao?”
Nguyễn Tiểu Ly nhức đầu. Đám con cháu dòng tộc do mình mang đến lại chịu thua trước Nguyễn San, hơn nữa còn thua sâu đến độ suýt phải van nài xin tha, thật sự quá mất mặt.
Nhưng hành động của mấy tên này cũng coi như là thông minh, nhận thua như thế không xem là hèn nhát mà gọi là thức thời biết tiến biết lùi. Đôi khi chịu thiệt một chút vẫn hơn là quyết đấu đến ngươi chết ta sống.
Tiểu Ác: “Xét theo góc độ tính cách của nguyên chủ, cô ấy ắt sẽ không chịu thua.”
Nó đang nhắc nhẹ: Ký chủ, cô không thể thức thời theo.
Bởi vì nhân vật phản diện đều ương ngạnh cứng đầu, vốn không có khả năng thức thời.
Đám trẻ bên cạnh đồng loạt khẩn trương nhìn Nguyễn Tiểu Ly, không biết Tứ điện hạ sẽ trả lời thế nào đây.

“Ai đùa giỡn với ngươi.” Nguyễn Tiểu Ly hung tợn đáp lại.
Nghe xong câu này, vẻ mặt của những người kia đều thay đổi. Vài tên khôn ngoan ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.
Ngay lập tức, nhi tử của một vị đại thần tiến tới, cẩn thận nâng Nguyễn Tiểu Ly dậy, nhẹ nhàng kéo “hắn” lùi về phía sau một đoạn. Một người khác lại nhanh miệng mỉm cười lần nữa với Nguyễn San.
“Tứ điện hạ tuổi còn nhỏ, lại mới té ngã trên đất nên chắc chắn trong lòng bây giờ không được thoải mái, mấy lời nói đó đều là lời trong lúc giận dỗi. Xin Nhị hoàng tử đừng để ý.”
“Tứ điện hạ tuổi nhỏ nói năng không cố kỵ, mong Nhị hoàng tử đừng cho là thật.”
Nguyễn Tiểu Ly đứng phía sau nhóm người này, biểu cảm trên mặt mười phần không phục.
Bầu không khí trở nên cực kỳ căng thẳng.
Nhị hoàng tử cũng không phải là kẻ ngốc, lý do thoái thác của bọn họ có thể lừa được người ta sao? Có dự cảm hôm nay không tránh được việc phải diện kiến Hoàng thượng rồi.
Trong lúc mọi người đang vô cùng lo lắng, rốt cuộc Nguyễn San cũng mở miệng: “Chuyện hôm nay ta sẽ không so đo với các ngươi. Tuy nhiên, sau này tốt nhất đừng lặp lại những việc tự rước nhục vào thân này nữa, nên ước lượng rõ năng lực của chính mình. Nếu có lần sau, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Tất nhiên Nguyễn Tiểu Ly dễ dàng nghe hiểu mấy lời này là Nguyễn San đặc biệt nói riêng cho “hắn”. Khuôn mặt nhỏ vốn đang không phục giờ càng thêm khó coi! Vẻ mặt đó thối hoắc, trông giống như giây tiếp theo “hắn” sẽ lại nhào lên cắn người.
Khóe mắt Nguyễn San tức thì hiện lên ý cười, đuôi mắt hơi nhướng lên, hắn khẽ phất tay áo rồi xoay người bỏ đi.
Cách đó không xa có một nhóm thị vệ tuần tra đang đi tới. Nhìn thấy phía bên này tập trung rất nhiều người, không những thế lại còn có dấu vết ẩu đả, lập tức dò hỏi vị hoàng tử lớn tuổi nhất: “Xin hỏi Nhị hoàng tử, nơi này đã xảy ra chuyện gì?”

Thị vệ vừa hỏi chuyện này, trừ Nguyễn Tiểu Ly thì tinh thần của đám con cháu dòng tộc đều trở nên căng như dây đàn, sự chú ý của bọn họ đều đổ dồn lên người Nguyễn San, cùng dỏng tai lắng nghe xem hắn sẽ nói thế nào.
Chuyện hôm nay bọn họ bao vây đối phó Nguyễn San nếu thật sự được truyền ra ngoài thì dù cho Hoàng thượng không so đo với mấy đứa nhỏ như chúng, nhưng người nhà vì để làm hài lòng Hoàng thượng cũng sẽ chủ động trách phạt chúng.
“Không có chuyện gì, chỉ là ta nhìn thấy Tứ đệ ở đây nên mới trò chuyện vài câu mà thôi.”
Trò chuyện?
Trò chuyện sao lại có dấu vết ẩu đả?
Những quý nhân này rõ ràng đều bị thương, trên đùi của Nhị hoàng tử còn có vết máu nữa kìa.
Thị vệ hành lễ: “Không có chuyện gì là tốt rồi.”
Quý nhân nói không có việc gì thì là không có việc gì, bọn họ cũng không cần quản nhiều chuyện như vậy.
Nhóm thị vệ đi rồi, Nguyễn San cũng đã đi xa. Chờ đến lúc nơi này không còn người ngoài, Nguyễn Tiểu Ly mới quay đầu và dùng ánh mắt không vui nhìn đám người bên cạnh.
“Tiền đồ của các ngươi chỉ có như vậy thôi sao? Vậy mà lại đi cầu xin địch nhân của mình tha thứ.”
“Tứ điện hạ bớt giận, chúng ta vốn không biết Nhị hoàng tử lợi hại như thế, cả đám người chúng ta cũng không phải đối thủ của hắn.”

“Đúng vậy, Tứ điện hạ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Vốn dĩ hôm nay chúng ta ỷ đông hiếp yếu mà còn không thắng được, việc này nếu bị Nhị hoàng tử nói ra ngoài thì lúc đó kẻ mất mặt vẫn là chúng ta.”
Tuy rằng Nguyễn Tiểu Ly biết những gì họ nói là sự thật, nhưng việc đánh hội đồng Nguyễn San hôm nay không thành mà ngược lại bản thân còn thụ thương khiến “hắn” cảm thấy không quá thoải mái, đặc biệt là cuối cùng mấy người này lại còn thay đổi chiến tuyến, dẫn đến tự tôn của “hắn” càng bị tổn hại nặng nề.
Đám con cháu dòng tộc đứng bên cạnh đương nhiên hiểu được trong lòng Nguyễn Tiểu Ly đang suy nghĩ gì. Dù lời của bọn họ vừa nãy tuy có vài phần đạo lý, nhưng suy cho cùng cũng là vì bọn họ đã ăn thua thiệt trong tay Nhị hoàng tử, đồng thời lại sợ Nhị hoàng tử tiết lộ chuyện này ra bên ngoài mà thôi.
Thế nhưng làm vậy lại thành ra đắc tội với Tứ hoàng tử, cho nên trên đường đi trở về bọn họ biểu hiện vô cùng tận tâm với “hắn”.
Cho đến khi đám người đưa Nguyễn Tiểu Ly về tới trước cửa tẩm cung của “hắn”, Nguyễn Tiểu Ly mới quay đầu nhìn về phía những người này, nói ra câu đầu tiên sau một khoảng thời gian dài im lặng.
“Chuyện hôm nay ta sẽ không so đo với các ngươi, nhưng nếu ai dám truyền sự tình phát sinh hôm nay ra ngoài thì đừng trách ta không khách khí.”
“Tứ điện hạ yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho bất cứ một ai biết.” Mấy thiếu niên liên tục gật đầu đáp ứng.
Sau khi đám người này đi hết, Nguyễn Tiểu Ly cuối cùng cũng được thả lỏng.
Chuyện hôm nay đúng là màn kịch kinh điển. Ai, làm nhân vật phản diện thật sự mệt mỏi quá đi mất. Nguyễn San bị “hắn” cắn một miếng thịt, còn “hắn” thì tự làm mình bị té ngã. 
Nguyễn Tiểu Ly lấy thuốc trị thương ra, cẩn thận bôi lên đầu gối.
“Không hổ danh là nam chính, còn bé tí đã có võ nghệ cao cường như vậy.” Nguyễn Tiểu Ly cảm thán một câu.
Trong không gian đen kịt, Tiểu Ác ngồi dưới đất mở miệng nói: “Lẽ ra cô cũng nên học võ công đi. Làm một nhân vật phản diện đủ tiêu chuẩn, cô phải có võ công lợi hại.”
“Ta vẫn còn là trẻ con mà.”

“Đừng mơ đến chuyện đình công. Chắc chắn Hoàng hậu sẽ tìm cho cô một sư phó giỏi, bắt cô luyện võ.”
Nguyễn Tiểu Ly thả quần của mình xuống, sau đó dựa vào giường, lấy thi tập ra ngâm nga. Mỗi ngày “hắn” phải học mười bài thơ, hôm nay lại bị chậm trễ mất khoảng thời gian dài như vậy, “hắn” phải học nhanh để chập tối còn đi đến chỗ Hoàng hậu trả bài nữa.
Ôi, làm một đứa nhỏ, lại có thân phận là một Hoàng tử, thật sự quá khó khăn.

Sáng ngày hôm sau, Nguyễn Tiểu Ly xuất hiện ở học đường từ rất sớm. “hắn” vừa ngồi xuống thì đồng thời Nguyễn San cũng đến cửa phòng. Lúc tiến vào, rõ ràng bước đi của Nguyễn San khá khập khiễng, thân thể cũng lung lay.
Sau khi vào phòng học, tầm mắt của Nguyễn San quét qua một vòng rồi rất nhanh dừng lại trên người Nguyễn Tiểu Ly.
“Tứ đệ còn nhỏ tuổi nên thân thể hồi phục nhanh nhỉ, vậy mà đến sớm như thế.”
Ám chỉ chuyện hôm qua chân của “hắn” ngã bị thương sao?
“Hoàng huynh, sao huynh lại không cẩn thận để cho bản thân bị thương thế này?” Lúc nói chuyện, Nguyễn Tiểu Ly còn nhướng nhướng mày, trong giọng nói mang theo vẻ vui sướng khi người gặp họa, pha thêm chút uy hiếp.
Nguyễn San không nói lời nào, bình tĩnh ngồi xuống chỗ của mình.
Cả ngày này, bầu không khí giữa hai người giống như cũng không có bất cứ thay đổi nào. Nguyễn Tiểu Ly vẫn nhìn Nguyễn San không vừa mắt như cũ, dù bình yên không việc gì cũng cố moi ra chuyện để khiêu khích hắn.
Sau tiết học, những người không rõ chân tướng sự việc nhìn thấy hai vị hoàng tử điện hạ đều đi đường một cách khập khiễng.
Chân của hai vị điện hạ bị làm sao thế nhỉ?


Bình luận

Truyện đang đọc