XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nguyễn Tiểu Ly ban đầu chỉ tập trung vào việc ăn uống, nhưng sau khi đã ăn gần no, nàng rốt cuộc cũng nhận ra ánh mắt của Bách Lý Diêm Khể.
“Hệ thống, nam chính cứ một mực nhìn ta chằm chằm làm gì? Chẳng lẽ là hắn ăn được một miếng, đột nhiên phát hiện thịt thỏ này rất ngon nên hối hận vì đã cho ta sao?” Nguyễn Tiểu Ly ngơ ngác hỏi: “Giờ ta ăn no rồi, còn dư lại một ít, hay là ta đem trả lại cho hắn?”
Tiểu Ác mệt tâm, đừng hỏi nó tại sao: “Đừng.”
Ăn hết rồi trả lại cho người ta là không tốt.
Đương nhiên, Nguyễn Tiểu Ly chỉ nói vậy mà thôi, nàng cũng không thể trả lại thức ăn đã vào bụng được.
Ăn xong thịt nướng, nàng liền đứng dậy, nhưng Bách Lý Diêm Khể còn đứng lên nhanh hơn. Hắn cầm ấm nước, đến bên hồ múc nước mang trở về: “Sư thúc, rửa tay đi.”
“Ừ.”
Quả nhiên, nam chính vẫn là nam chính, rất thông minh. Có một tiểu bối như vậy nàng rất thích!
Kỹ năng nướng thịt đỉnh cao, lại còn chu đáo nữa chứ.

Những đệ tử khác cũng đã ăn uống no nê, người cướp được gia vị thì đồ ăn làm ra ngon hơn nhiều.
Tuy nhiên, vì họ canh lửa không chuẩn nên thịt nướng ra lại giống như than đen, còn gia vị thì chỉ phủ bên ngoài chứ không thấm vào trong. Nhưng mùi vị vẫn ngon hơn thịt không tẩm ướp cái gì.
Có đệ tử không cướp được gia vị, thịt nướng ra khô cằn nhạt nhẽo, ăn vào hoàn toàn không có mùi vị gì.
Nữ đệ tử thỉnh thoảng sẽ liếc mắt qua đây với vẻ ghen tị. Tại sao một phế vật lại có thể được Bách Lý sư huynh quan tâm chứ?
Tự mình không biết nướng thịt sao, tu vi đã phế, chẳng lẽ tay cũng bị phế luôn? Cố tình muốn làm phiền Bách Lý sư huynh đây mà.
Ăn uống xong xuôi, đoàn người bắt đầu đả tọa nghỉ ngơi. Vài đệ tử ngồi bên ngoài thay phiên nhau gác đêm.
Ban đêm, trên sườn đồi yên tĩnh lạ thường. Phía sau rừng cây nhỏ là khoảng không tối đen như mực, âm thanh duy nhất ở quanh đây là tiếng nước chảy róc rách của dòng suối nhỏ phía trước không xa.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên phiến đá bên cạnh một cái cây, nàng dứt khoát lười biếng dựa vào thân cây để nghỉ ngơi.
Người khác đều đả tọa nghỉ ngơi, chỉ có một mình Nguyễn Tiểu Ly là nghiêng người lười biếng, hoàn toàn không giống một người tu tiên.
Hôm nay đã cưỡi ngựa một ngày, thân thể bị xóc nảy đến đau nhức, cơn mệt mỏi rất nhanh ùn ùn kéo đến. Giữ nguyên tư thế dựa vào thân cây, không bao lâu sau Nguyễn Tiểu Ly đã ngủ mất.
Bách Lý Diêm Khể đang ngồi bên ngoài gác đêm cùng mấy đệ tử. Toàn bộ thần thức của họ đều tập trung quan sát chung quanh. Bỗng, hắn cảm nhận được một hơi thở khẽ khàng, lập tức mở to mắt đứng lên, vừa xoay người đã bắt gặp nữ tử đang nghỉ ngơi bên gốc cây.

Bộ dạng nghỉ ngơi của sư thúc… thoạt nhìn hết sức an tĩnh, tất cả sự sắc sảo và lạnh nhạt trên người đều được thu lại. Bây giờ, trông sư thúc chỉ như một nữ tử bình thường.
Tính ra, sư thúc cũng đã hơn trăm tuổi rồi.
Thời điểm nàng tỉnh táo, người khác chỉ chú ý đến thần thái lãnh đạm trong mắt nàng mà hoàn toàn bỏ qua dáng vẻ. Lúc này đây, khi nàng nhắm mắt lại, nhìn vào khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ ấy, Bách Lý Diêm Khể cảm thấy nàng càng giống một thiếu nữ đương tuổi thanh xuân như bao người hơn.
Hắn lấy ra một chiếc áo choàng mỏng từ túi hành lý của mình, sau đó cẩn thận đến gần Nguyễn Tiểu Ly. Hắn đưa tay đắp chiếc áo choàng lên người Nguyễn Tiểu Ly, động tác đặc biệt nhẹ nhàng cẩn thận, sợ sẽ đánh thức nàng. 
Những người khác cũng không chú ý đến hành động của Bách Lý Diêm Khể.
Đắp xong áo choàng, Bách Lý Diêm Khể quay lại tiếp tục gác đêm. Hắn không biết rằng nữ tử đáng lẽ đang ngủ say sau lưng bây giờ lại mở mắt. Nguyễn Tiểu Ly nhìn áo choàng trên người mình, trong mắt hiện lên ý cười.
Không tệ! Nam chính lại lần nữa khiến nàng phải cảm thán một câu không tệ, quả thật rất có tư cách của một tiểu bối chu đáo.
Đột nhiên, giờ nàng đã hiểu được các trưởng lão và chưởng môn vì sao lại yêu thích nam chính đến vậy. Một tiểu bối như thế, có trưởng bối nào lại không thích chứ?
Tiểu Ác: “…Cô gái à, nam chính người ta không có đối đãi cẩn thận với chưởng môn và các trưởng lão như vậy. Những người đó thích nam chính hoàn toàn là vì thiên phú của hắn.”
Nguyễn Tiểu Ly: “A, nhưng không thể phủ nhận Bách Lý Diêm Khể có khả năng làm trưởng bối yêu thích.”
Tiểu Ác không đáp lại, nó có chút chờ mong. Sức hấp dẫn của nam chính không nhỏ, bất kể là giá trị nhan sắc hay là hành vi giống như thế này, Nguyễn Tiểu Ly có thể kiên trì không dao động sao?

Bất kỳ nữ tử nào được đối xử như thế, hẳn sẽ đều rung động nhỉ?
Nó cho phép ký chủ động tâm, nhưng đến lúc rời đi phải tuyệt tình!
Nó từng ký kết khế ước với rất nhiều ký chủ, họ đều yêu phải nam chính nên cuối cùng mới không muốn rời khỏi thế giới nhiệm vụ mà bị nó xóa bỏ.
Cho nên, về điểm này, Tiểu Ác đặc biệt chú ý. Nó rất mong chờ xem Nguyễn Tiểu Ly có thể giữ được trái tim của mình hay không.
Đêm khuya tĩnh lặng, từng đợt gió lạnh buốt từ trong rừng thổi tới.
Bách Lý Diêm Khể bỗng nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào rừng cây. Có cái gì đó đang đến gần…
Cảm giác kia càng lúc càng mạnh, Bách Lý Diêm Khể lên tiếng: “Cảnh giác.”
Những đệ tử khác liền mở mắt. Tuy tu vi của họ rất tốt, nhưng lại rất thiếu kinh nghiệm thực chiến. Lúc này, khi cảm nhận được có gì đó đang tiếp cận, cả đám rõ ràng đều hưng phấn hẳn lên, xen lẫn trong đó là một chút sợ hãi.
Bách Lý Diêm Khể: “Đi đánh thức mọi người dậy.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe được động tĩnh cũng từ từ tỉnh dậy, sau đó dường như cảm nhận được xung quanh có yêu khí đang phiêu đãng.
Nguyễn Tiểu Ly đứng dậy nói: “Có yêu linh. Đây là cơ hội tốt để các ngươi rèn luyện bản thân. Ở Đại hội Tiên Môn sắp tới, cái các ngươi thiếu chính là kinh nghiệm thực chiến thế này. Diêm Khể, lát nữa ngươi đừng động thủ, để bọn họ tự đối phó.”
Tiểu Ác kiêu hãnh nói: “Cô thật sự rất ra dáng của trưởng bối đó chứ.”
“Tuy rằng đám đệ tử này đối xử không mấy thiệt tình với người sư thúc như ta, nhưng dù thế nào ta vẫn là sư thúc của bọn họ. Hơn nữa, ta cũng muốn làm một sư thúc ra dáng ra hình.”

Năng lực của Bách Lý Diêm Khể rõ như ban ngày, nếu hắn ra tay sẽ không còn cơ hội cho những đệ tử khác thể hiện.
Những đệ tử này nhất định phải có kinh nghiệm thực chiến, nếu không ở Đại hội Tiên Môn chắc chắn sẽ bị đối thủ đánh cho trở tay không kịp. Trịnh Đạo Lẫm để bọn họ xuất phát trước nửa tháng, chính là muốn cho bọn họ được rèn luyện trên đường đi.
Bách Lý Diêm Khể hiểu rõ ý đồ của sư thúc, hắn gật đầu, sau đó lui về đứng yên lặng bên cạnh Nguyên Tiểu Ly. Hắn phải bảo vệ sư thúc.
Ngay lúc này, một trận gió to thổi tới, ánh trăng trên bầu trời đêm lập tức thẹn thùng ẩn mình vào mây, xung quanh xuất hiện từng đợt sương mù đang phiêu đãng đến đây.
Sương mù còn chứa một mùi hương.
Nguyễn Tiểu Ly: “Bế khí, hương thơm có độc.”
Các đệ tử vốn đang hơi hoảng loạn, nhưng không hiểu sao khi nghe được lời nói của sư thúc, bọn họ đều bình tĩnh trở lại, cùng đồng loạt bế khí theo lời chỉ dẫn của nàng.
Sương mù ngày càng dày đặc. Đột nhiên, có một cái xúc tua cực nhanh phá không tập kích đến. Các đệ tử lập tức dùng kiếm trong tay ngăn cản. Tuy rằng ban đầu có chút trở tay không kịp, nhưng rất nhanh đã đối phó thuần thục. Sau đó, rất nhiều xúc tua từ bốn phương tám hướng tấn công tới.
Nguyễn Tiểu Ly: “Bày trận đối kháng.”
Đệ tử nghe lệnh, lập tức dàn trận vây quanh Nguyễn Tiểu Ly và Bách Lý Diêm Khể, hình thành một thành lũy khó bề công phá, mỗi người đều quay mặt về xúc tua.
Đây nào phải xúc tua, bọn chúng rõ ràng là dây đằng, hơn nữa còn tản ra mùi hương.
Nguyễn Tiểu Ly: “Là linh thực, dùng hỏa thuật công kích.”


Bình luận

Truyện đang đọc