XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thời Minh Sơ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Bàn tay đang đặt bên hông Nguyễn Tiểu Ly của Bách Lý Diêm Khể nhẹ nhàng nắm lại. Ngón tay hắn thon dài, cả bàn tay đã ôm được hơn nửa eo của nàng. Thật ra hai người đã dựa rất gần vào nhau rồi.
Nguyễn Tiểu Ly cảm giác đằng sau hình như ấm áp hơn nên thuận thế mà ngả ra sau, dựa lên người Bách Lý Diêm Khể.
Đúng vậy, quan niệm đứng đầu trong nhân sinh của Nguyễn Tiểu Ly chính là phải đối xử với bản thân thật tốt. Có thể ấm áp hơn một chút thì tại sao phải để cho bản thân bị đông lạnh chứ?
Cho dù Bách Lý Diêm Khể có thích nàng đi chăng nữa thì hắn cũng không dám làm ra chuyện gì quá phận. Nàng sợ cái gì?
Dựa vào gần quả nhiên ấm hơn nhiều, lồng ngực của nam nhân lúc nào cũng nóng hầm hập giống như lò sưởi vậy.

Suốt một ngày ngự kiếm phi hành trên trời, những đệ tử khác đi đằng trước, còn Bách Lý Diêm Khể mang theo Nguyễn Tiểu Ly bay chậm hơn ở đằng sau.
Nguyễn Tiểu Ly thích bay từ từ như vậy. Nếu bay quá nhanh thì gió sẽ rất to và nàng sẽ bị thổi lạnh đến hoảng.
Không có linh khí hộ thể thì phế như vậy đấy, Nguyễn Tiểu Ly cũng rất bất đắc dĩ. 
Phi hành cả một ngày, đến lúc chạng vạng tối, đoàn người tìm một thị trấn để ở lại.
Nguyễn Tiểu Ly: “Tìm một khách điếm trong thị trấn này để nghỉ ngơi một đêm. Ngày mai đến khi mặt trời mọc rồi hãy ngự kiếm phi hành cũng được, không cần dậy quá sớm. Mọi người cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Tiểu Ác: “Lí do lí trấu, cô muốn ngủ nướng chứ gì.”
“Nói đúng ý đầu rồi, nhưng thiếu ý sau.”
“Còn gì nữa?” Tiểu Ác hỏi.
Nguyễn Tiểu Ly không trả lời lại, cũng không để ý tới Tiểu Ác, chọc cho nó tức đến giậm chân.
Nghĩ đến Tiểu Ác nó đã từng là một hệ thống uy phong lẫm liệt và ngầu lòi, thế mà từ sau khi gặp phải Nguyễn Tiểu Ly thì càng ngày nó càng không thể ngầu nổi!
Tính cách của ký chủ này quá đơn giản!
Nguyễn Tiểu Ly cười trộm, lần nào chọc tức được hệ thống cũng đều rất thú vị…
Ý thứ hai chính là phi hành khi mặt trời đã mọc sẽ ấm hơn chứ sao!
Sáng nay, nàng đã bị lạnh đến hoảng luôn rồi nên đương nhiên ngày mai không muốn phải bay trên trời sớm nữa. Không khí buổi sáng rất lạnh, sương mù lại dày mà cứ phải bay như vậy thì cũng quá giày vò bộ xương già này của nàng.
Ăn cơm chiều xong, từng người lần lượt quay về phòng của mình nghỉ ngơi.

Hôm nay, Nguyễn Tiểu Ly phải đứng cả ngày, nàng cảm giác xương cốt của mình cũng đã cứng hết lại. Ngự kiếm phi hành thật mệt mỏi, phải luôn đứng trên thân kiếm nhỏ hẹp, lại còn không được nhúc nhích, không thoải mái chút nào.
Tiểu Ác: “Đại gia ơi, cô có muốn gọi người mang kiệu đến vác cô đi không?”
“Nếu tình huống cho phép, ta không ngại ngồi kiệu đâu.”
“Cô nghĩ hay quá nhỉ!” Tiểu Ác trợn trắng mắt.
Nguyễn Tiểu Ly nhún nhún vai, đã nói là nếu tình huống cho phép rồi còn gì, mà rõ ràng tình huống hiện tại có cho phép đâu.
Nguyễn Tiểu Ly quyết định, nếu các thế giới sau nàng được sống trong giàu sang phú quý, có vô số người hầu hạ thì nàng nhất định sẽ có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi.
Dưới bóng đêm sâu thẳm, tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi.
Buổi đêm đen kịt và yên tĩnh vô cùng, ánh trăng tối nay không thể chiếu tới mặt đất. Mây đen che phủ khắp trời, cả một vùng đều nằm trong khoảng không tối đen.
Đêm đen yên tĩnh như vậy sẽ làm lòng người dâng lên nỗi sợ hãi vô hình.
Nguyễn Tiểu Ly đang ngủ ngon lành bỗng mở mắt, hình như nàng nghe được âm thanh gì đó.

Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ dần dần tỉnh táo, nàng nhìn chằm chằm vào bóng tối và sửng sốt ba giây, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Chả liên quan gì đến nàng, ngủ.
Nàng không có thói quen xen vào chuyện của người khác.
Ngày thứ hai, khi trời còn chưa sáng, trong khách điếm đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai, kèm theo đó là những âm thanh hoảng sợ hòa cùng với tiếng bước chân hỗn loạn.
Có tiếng bước chân trầm ổn đi đến bên ngoài phòng của Nguyễn Tiểu Ly: “Sư thúc, người dậy chưa?”
Nguyễn Tiểu Ly lười biếng đứng dậy khỏi giường, xiêm y màu trắng mỏng manh lỏng lẻo có hơi lộn xộn, đầu tóc rối tung tán loạn, nàng ngáp một cái rồi hỏi: “Chuyện gì?”
Bách Lý Diêm Khể đứng ngoài cửa, nghe thấy rất rõ giọng nói mềm như bông của nữ nhân vừa mới tỉnh ngủ ở bên trong. Hắn đáp: “Sư thúc, có đệ tử chết.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy liền sửng sốt, ánh mắt nổi lên ngờ vực. Đêm qua nàng không hề giết đệ tử nào mà?


Bình luận

Truyện đang đọc