XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Bách Lý Diêm Khể cẩn thận quan sát từng chi tiết, trên sàn phòng chảy rất nhiều máu.
Không đúng, lượng máu này có phải quá ít rồi không?
Tất cả động mạch chủ trên người Khúc Sinh đều bị cắt đứt. Có thể đoán được rằng khi còn sống, hắn đã bị hung thủ ngược đãi bằng cách dùng dao nhỏ cắt từng động mạch. Một lượng lớn máu đã chảy ra làm toàn bộ quần áo của Khúc Sinh đều nhuộm đỏ, đến cả sàn nhà cũng dính máu. Cuối cùng, hung thủ mới dùng sợi dây mảnh siết chết Khúc Sinh.
Vấn đề là, cùng lúc bị cắt nhiều mạch như vậy thì lượng máu chảy ra không thể nào chỉ nhuộm đỏ quần áo và thấm ra mặt sàn một ít thế này, dường như máu bị thiếu…
Bách Lý Diêm Khể đột nhiên nhớ ra.
Đúng rồi, hai đệ tử lần trước là chết ở trong rừng, trên mặt đất lúc đó toàn là bùn đất và cây cỏ. Tuy có thể nhìn thấy vết máu trên mặt cỏ nhưng lại không biết được lượng máu chảy ra là nhiều hay ít, vì máu đã thấm xuống đất. Nhưng lần này, hiện trường là ở trong phòng khách điếm, sàn nhà sạch sẽ đã chỉ rõ vấn đề mà hắn vướng phải bấy lâu nay.
Hung thủ hành hạ đệ tử đến chết có khả năng chỉ là vì muốn lấy máu của họ, sở dĩ hắn phải cắt nhiều vết dao như thế là để che đậy lượng máu chảy ra.
Lấy máu làm gì?
Trong lúc Bách Lý Diêm Khể đang suy luận, bọn đệ tử phía sau đã gần như phát điên, thậm chí còn bắt đầu nghi kỵ lẫn nhau.
“Tiền Dư, ngươi và Khúc Sinh ở cùng một phòng, sao có thể không biết hắn bị người ta giết? Vì sao chờ hắn chết rồi ngươi mới phát hiện? Nói, là ngươi làm có đúng không?”
Tiền Dư chưa kịp biện giải đã có người tiếp lời.
“Tiền Dư, hôm nay khi Khúc Sinh nói sư thúc, ngươi vì che chở cho sư thúc mà cãi nhau với hắn, không phải chỉ mấy câu nói kia mà ngươi động thủ giết Khúc Sinh chứ? Đã thế còn bắt chước thủ đoạn của sát thủ liên hoàn, ngươi quả thật quá tâm cơ!” Một nữ đệ tử nói.
Tiền Dư: “Ta… ta không có…”
“Nhất định là ngươi, nói không chừng người bấy lâu nay giết đệ tử cũng là ngươi. Ngươi muốn giải thích thế nào? Chẳng lẽ ngươi nói mình không hề nghe được âm thanh gì? Trên người Khúc Sinh bị cắt nhiều vết dao như vậy chắc chắn gây ra tiếng động rất lớn, ngươi không thể không nghe thấy một chút động tĩnh nào.”

Tiền Dư sốt ruột không biết phải giải thích như thế nào, hắn cũng không biết tại sao tối hôm nay mình lại ngủ sâu đến vậy.
Sau khi dùng bữa ở đại sảnh xong và trở về phòng, hắn cảm thấy cực kỳ buồn ngủ nên đã không thèm tắm gội mà trực tiếp ngã đầu xuống giường ngủ say như chết. Chỉ đến khi đi tiểu đêm mới phát hiện Khúc Sinh đã chết…
Lúc này, hắn chỉ biết sốt ruột nhìn về phía Bách Lý Diêm Khể đang kiểm tra thi thể của Khúc Sinh: “Sư huynh… ta không giết người. Sư huynh…”
Bách Lý Diêm Khể ngẩng đầu: “Không phải ngươi giết.”
Hắn có thể chắc chắn không phải Tiền Dư, bởi vì ngay thời điểm nhìn thấy thi thể Khúc Sinh, Bách Lý Diêm Khể đã nhanh chóng liếc qua lòng bàn tay của Tiền Dư.
Cổ Khúc Sinh gần như bị cắt đứt bởi một sợi tơ mỏng, hơn nữa thời gian tử vong cách thời điểm được phát hiện chỉ có nửa chung trà.
Nếu Tiền Dư là hung thủ, hắn đã phải sử dụng một lực rất lớn để cắt đứt cổ Khúc Sinh, khi đó lòng bàn tay hắn chắc chắn sẽ có hoặc nhiều hoặc ít vết hằn của sợi tơ. Nhưng tay của Tiền Dư lại sạch sẽ, không hề có dấu vết gì.
Tiền Dư nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang những đệ tử khác: “Các ngươi có nghe thấy không? Sư huynh nói ta không phải là kẻ giết người.”
Tiền Dư thở phì phì. Hơn nửa đêm, hắn bị thi thể của Khúc Sinh dọa sợ chết khiếp, giờ lại suýt bị đổ oan là hung thủ, hắn đã làm gì nên tội chứ?
Bách Lý Diêm Khể nhìn về phía nhóm đệ tử: “Gọi tất cả mọi người đến đây.”
Có vài đệ tử ở Tây Uyển bên kia, đến giờ vẫn chưa biết chuyện xảy ra bên này.
Trong thời gian chờ đợi những người khác, Bách Lý Diêm Khể nhân tiện kiểm tra lòng bàn tay của những người ở đây. Nhưng hắn cũng không phát hiện được điều gì, tay của bọn họ hoàn toàn không có dấu vết.
Một lát sau, người bên Tây Uyển đến, bao gồm cả Nguyễn Tiểu Ly.
Phòng thượng hạng của khách điếm có hạn, còn nằm ở các sân khác nhau. Bách Lý Diêm Khể và một số đệ tử ở sân phía đông, Nguyễn Tiểu Ly mang theo những người còn lại đi Tây Uyển ở.
Nguyễn Tiểu Ly mặc váy trắng trơn, tóc buộc đơn giản bằng một sợi dây, sắc mặt không tốt lắm. Nàng bước nhanh tới: “Tình hình thế nào rồi?”
Bách Lý Diêm Khể hành lễ: “Sư thúc, một đệ tử đã chết. Ta đã kiểm tra vết thương cẩn thận, hung thủ và kẻ giết đệ tử những năm qua là cùng một người.”
Nghe được lời này, ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó nàng bình tĩnh hạ lệnh: “Đệ tử Tây Uyển đưa tay ra.”

Lần trước nàng cũng có mặt ở đại điện nên đương nhiên biết rằng cuối cùng hung thủ sẽ siết cổ nạn nhân.
Kiểm tra tay của mọi người xong cũng không có phát hiện gì.
Ánh mắt Bách Lý Diêm Khể trầm xuống: “Thời gian đã qua lâu, nếu kẻ sát nhân có lót tay thì dấu vết sẽ rất nông, chỉ cần nửa khắc là hoàn toàn biến mất.”
Nguyễn Tiểu Ly đi vào phòng xem xét thi thể. Tất cả các đệ tử đều đứng một bên im lặng chờ đợi.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu, phát hiện có một vài nam đệ tử không đi giày, nàng khẽ nhăn mày, động tác nhỏ đến mức khó mà phát hiện.
Bách Lý Diêm Khể quan sát nàng rất kỹ, thấy vậy liền xoay người nói: “Tất cả về phòng mặc xiêm y vào cho tốt. Đây là kết quả mà sư phụ dạy các ngươi à? Dáng vẻ hấp ta hấp tấp không chú ý gì cả.”
Các đệ tử:…
Oan uổng quá.
Bọn họ vì nghe được tiếng gào nên mới vội vội vàng vàng từ trên giường cách vách bò dậy chạy tới đây, không mặc hết xiêm y cũng rất bình thường mà…
Nguyễn Tiểu Ly nhìn một hồi, đứng dậy suy tư. Bách Lý Diêm Khể thấy nàng cau mày, nói: “Sư thúc, việc này không đơn giản như vậy, hung thủ tất nhiên là ở trong số chúng ta.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Trên đường đi, người nọ nhất định sẽ để lộ dấu vết. Diêm Khể, cần phải điều tra cho thật tốt… Sư thúc sẽ phối hợp với ngươi.”
Dù sao đi nữa nàng cũng là người dẫn dắt đội ngũ, đệ tử xảy ra chuyện nàng cũng có trách nhiệm không nhỏ.
Trên người Nguyễn Tiểu Ly mặc không nhiều y phục, cửa sổ mở toang khiến gió đêm lạnh lẽo thổi vào, lúc này trông nàng có vẻ đặc biệt gầy yếu và mỏng manh.
“Sư thúc, đêm đã khuya rồi, ta sẽ phụ trách xử lý tốt chuyện ở đây, còn người trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nguyễn Tiểu Ly nhẹ gật đầu: “Ừ.”
Tiếp tục ở đây cũng không nhìn ra thêm được điều gì, việc này phải để đến ngày mai mới bắt đầu điều tra, Nguyễn Tiểu Ly dặn dò vài câu liền rời đi.

Bách Lý Diêm Khể phân phó hai nữ đệ tử hộ tống Nguyễn Tiểu Ly, đặc biệt dặn dò các nàng phải bảo vệ Nguyễn Tiểu Ly thật tốt.

Nguyễn Tiểu Ly quay về phòng mình rồi giơ tay lên, trên đó có một vết hằn mờ mờ của sợi tơ.
Giọng nói Tiểu Ác truyền đến: “Hù chết bổn tiểu gia, Bách Lý Diêm Khể không hổ là nam chính, quả thật quá cẩn thận. May mà cô đã siết chết Khúc Sinh, còn thành công đào tẩu trước mắt hắn.”
Nguyễn Tiểu Ly liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ: “Con chim ngu ngốc kia sao còn chưa về?”
Đúng lúc này, một chú chim xám nhỏ từ ngoài cửa sổ bay vào. Chim nhỏ đậu trên lòng bàn tay của nữ tử kêu ríu rít, dường như đang làm nũng.
Ha hả, lúc nãy con chim nhỏ này không hề kêu như vậy.
Nó chỉ cần gặp máu sẽ lập tức phát ra tiếng kêu cực kỳ khủng bố, cũng chính tiếng kêu đó đã hấp dẫn Bách Lý Diêm Khể đến.
Thời điểm Bách Lý Diêm Khể đuổi tới, trong tay Nguyễn Tiểu Ly đang cầm sợi tơ siết cổ Khúc Sinh. Cũng bởi vì hắn đến bất chợt nên Nguyễn Tiểu Ly mới run tay làm sợi tơ siết vào tay.
Vốn dĩ lòng bàn tay đã được lót khăn thật dày nhưng lại bị sợi tơ siết ra dấu vết. Khi trở về phòng, nàng đã cố tình kéo dài thời gian để vết hằn có thể phai đi. Nhưng Bách Lý Diêm Khể đã phái đệ tử tới Tây Uyển gọi người, nàng không thể không đi qua đó.
Nguyễn Tiểu Ly duỗi tay gõ đầu chim nhỏ: “Lần sau lúc ta giết người, nếu ngươi dám kêu thêm tiếng nào nữa, cẩn thận ta bẻ gãy mỏ của ngươi.”
Đôi cánh của chim nhỏ run rẩy, chừng như không thể tin những gì mình nghe được.
Chủ nhân trở nên quá tàn nhẫn…
Thật đáng sợ…
Lần trước giết người, rõ ràng chủ nhân còn khen tiếng kêu của nó tô điểm cho bầu không khí rất tốt kia mà.
Lần đó Nguyễn Tiểu Ly đã nói: “Lúc này có thêm tiếng chim kêu thật sự là phóng đại bầu không khí. Quả nhiên là chim của nhân vật phản diện.”
Lòng của chủ nhân như kim dưới đáy biển, thay đổi thất thường.
Tiểu Ác: “Lúc nãy cô không đưa tay ra kiểm tra, trong khi mọi người đều làm.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Lòng bàn tay có dấu vết, không thể lấy ra.”

“Nhưng cô không sợ nam chính nhớ tới chi tiết này, sau đó bắt đầu nghi ngờ cô sao?” Tiểu chính thái mặc tây trang đang chống cằm ngồi trên sàn nhà trong không gian, tò mò dò hỏi.
“Sợ chứ, nhưng hình như hiện tại hắn vẫn chưa hoài nghi.” Nguyễn Tiểu Ly nhẹ giọng nói.
Tiểu Ác nổi lên hứng thú: “Bây giờ nam chính rất tôn kính cũng như tin tưởng cô. Nhưng nếu một ngày kia, khi hắn phát hiện người trưởng bối mình kính trọng lại là hung thủ giết người như ma, chậc chậc, hắn có thể sẽ tự trách mình ngu xuẩn hay không?”
Nguyễn Tiểu Ly: “Không biết.”
Nguyễn Tiểu Ly đang nghĩ lại mọi chuyện tối hôm nay.
Vì lòng bàn tay nàng có dấu vết nên lúc nãy không đưa tay ra kiểm tra. Bách Lý Diêm Khể không nghi ngờ, hơn nữa còn mang tâm thái vô cùng tin tưởng nàng nên cũng không hề yêu cầu nàng giơ tay ra.
Tuy nhiên, hắn đã nhìn thấy hình dáng của nàng trong chiếc áo choàng đen, Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị phát hiện.
“Tiểu Ác, ta phải giết chưởng môn kiêm sư phụ của hắn trước khi bị hắn phát hiện đúng không?”
Tiểu Ác: “Theo lý mà nói thì đúng là như vậy. Nhiệm vụ giết đệ tử này cô đã hoàn thành, chỉ còn hai nhiệm vụ giết chưởng môn và bị nam chủ giết thôi.”
“Nếu Bách Lý Diêm Khể phát hiện cô là hung thủ, hắn nhất định sẽ trước tiên bắt giam cô. Lúc ấy rất có thể cô sẽ phải chết, làm gì còn cơ hội giết chưởng môn?”
“Mất một nhiệm vụ cũng không được nha, thiếu đi một cái sẽ tính là cô thực hiện nhiệm vụ thất bại, đến lúc đó ta sẽ không chút nể tình mà xóa sổ cô.”
Đây không biết đã là lần thứ mấy Tiểu Ác nói xóa bỏ, Nguyễn Tiểu Ly nghe mãi cũng cảm thấy chuyện này không còn đáng sợ nữa, thậm chí còn nghĩ rằng giọng nói của hệ thống có chút đáng yêu…
Một hệ thống cứ động một chút là đòi xóa bỏ, rất đáng yêu.
Nếu những ký chủ khác biết ý nghĩ này của Nguyễn Tiểu Ly nhất định sẽ xấu hổ. Đại lão, cô xác định mạch não của cô không phát triển ngược?
Cô thế mà cảm thấy một cái hệ thống động một chút là nói xóa bỏ rất đáng yêu. Đại lão quả nhiên là đại lão, tư duy không giống người bình thường.
Nguyễn Tiểu Ly: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Tiểu Ác: “Cố lên, ta đặc biệt xem trọng cô.”
Lúc nãy, khi Nguyễn Tiểu Ly giết chết Khúc Sinh, vẻ mặt bình tĩnh đó và cả điệu bộ diễn kịch, bày ra bộ dáng của một trưởng bối tốt, toàn bộ biểu cảm đều tự nhiên không chê vào đâu được.
Tiểu Ác tuyệt đối không thừa nhận bản thân có chút bội phục kỹ thuật diễn của Nguyễn Tiểu Ly.


Bình luận

Truyện đang đọc