XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Valdeinsamkeit
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Buổi học rất nhanh đã kết thúc. Sau khi phu tử rời khỏi, lớp học vốn đang rất yên tĩnh chợt nhộn nhịp hẳn lên.
Một nhóm người bắt đầu xôn xao, kéo nhau tụm lại một chỗ. Những người đọc sách ở đây ngoại trừ người thuộc gia tộc họ hàng của các hoàng tử, cũng có một vài nhi tử của trọng thần, trong đó không thiếu người thuộc phe phái của Hoàng hậu. Vì thế, không ít người nhanh chóng vây quanh Nguyễn Tiểu Ly.
“Tứ điện hạ, hôm nay là lần đầu tiên ngài đến nơi này, có chỗ nào không quen không?” Một đứa trẻ nhìn qua có vẻ lớn hơn Nguyễn Tiểu Ly vài tuổi đang đứng bên người “hắn”, có chút lấy lòng dò hỏi.
“Không.” Nguyễn Tiểu Ly cực kỳ lãnh đạm mà trả lời một câu ngắn gọn.
Nhưng những người này chẳng hề quan tâm thái độ của Nguyễn Tiểu Ly như thế nào, sau khi nghe thấy Nguyễn Tiểu Ly trả lời thì giống như được tiếp thêm động lực, đám người còn lại phía sau không ngừng hỏi tiếp.
“Buổi học vừa rồi ngài có chỗ nào không hiểu không?”
“Ngài cảm thấy phu tử như thế nào? Phu tử này của chúng ta là người nghiêm khắc nhất, nếu có người học không tốt, bất kể là ai cũng sẽ bị đánh vào tay.”
“Đúng vậy, Tứ điện hạ, nếu ngài có chỗ nào không hiểu hoặc có vấn đề gì thì cứ trực tiếp hỏi bọn ta.”


Những người này cứ vây quanh bên cạnh nói không ngừng, còn Nguyễn Tiểu Ly tuy luôn bày ra thái độ lãnh đạm, trả lời cũng rất ngắn gọn, nhưng đều nhất nhất hồi đáp lại từng câu hỏi của mỗi người.
Thái độ này của Nguyễn Tiểu Ly khiến cho Nguyễn San, người luôn quan sát “hắn” cảm thấy kinh ngạc. Có cảm giác người trước mặt này cùng với người hắn thấy lúc trước có chút không giống nhau.
Nguyễn San nghĩ đến đây, vội vàng lắc đầu, đem tầm mắt trên người Nguyễn Tiểu Ly rời đi, cúi đầu viết bảng chữ mẫu.
Bên ngoài nhìn vào, Nguyễn Tiểu Ly giống như luôn chú ý đến những người vây quanh “hắn” và trò chuyện vui vẻ với họ, nhưng thực tế “hắn” vẫn luôn chú ý đến Nguyễn San qua dư quang nơi khóe mắt.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy Nguyễn San đang nghiêm túc viết chữ ở phía sau, con ngươi “hắn” đảo tròn, tiếp đó ngã thân mình về phía sau, trực tiếp dựa vào bàn của Nguyễn San.
Nguyễn San vốn đang viết chữ lập tức buông tay, nước trong nghiên mực cũng theo đó chảy ra. Bàn học đang sạch sẽ chỉ trong nháy mắt đã trở nên bừa bộn.
“…”
Đám trẻ đang vây quanh nói chuyện ngay lập tức ngẩn ra. Có người còn bất giác lùi về sau vài bước.
Tiêu rồi! Xưa nay Nhị điện hạ là người ưa thích sạch sẽ, hiện tại như vậy hắn nhất định sẽ nổi giận.
Tứ điện hạ, ngài tự cầu phúc đi!
Lông mày Nguyễn San nhăn lại, hắn ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tiểu Ly, trong ánh mắt dường như còn ẩn chứa tức giận.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Nguyễn San, Nguyễn Tiểu Ly vội vàng ngồi dậy, chớp chớp mắt ngước nhìn Nguyễn San.
“Xin lỗi hoàng huynh, ta không cố ý.” Đáng yêu lại vô tội, trong giọng nói trẻ con còn có chút ngây ngô, khác hoàn toàn với Nguyễn Ly Trúc trong trí nhớ kia.
Nguyễn San ngẩn người.
Thời điểm thân người của Nguyễn Tiểu Ly đột nhiên tới gần bàn thì Nguyễn San đã phát hiện ra, chỉ là hắn đang cầm bút lông nên không phản ứng kịp. Nhìn bảng chữ mẫu vốn được viết cẩn thận giờ lại trở thành đống giấy mực vô dụng, trong lòng Nguyễn San khó tránh khỏi có vài phần bực bội.
“Lần sau nhớ chú ý!” Nguyễn San lạnh nhạt nói.
Đúng lúc Nguyễn San cúi đầu chuẩn bị dọn dẹp bàn học thì thoáng thấy đứa trẻ phía trước đang cười!
Một giây trước còn là bộ dáng vô tội, vậy mà bây giờ khóe mắt lại mang theo ý cười, vừa nhìn đã biết là đang giả vờ giả vịt!
Đây mới là Tứ hoàng đệ mà Nguyễn San biết. Cái gì mà đáng yêu với vô tội, đều là giả bộ hết.
Nếu đã là giả bộ, vậy chuyện đâm vào bàn của hắn cũng là cố ý?
Hắn chọc tới vị hoàng đệ này khi nào chứ?
Nguyễn San đứng dậy bước ra khỏi lớp học, có lẽ là ra ngoài gọi cung nhân vào dọn dẹp bàn. Chờ hắn đi rồi, những học sinh còn lại mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tứ điện hạ, lần sau ngài nên cẩn thận hơn. Nhị điện hạ thích sạch sẽ, nếu chọc giận ngài ấy thì ngài sẽ gặp họa!”

“Đúng vậy, lần sau điện hạ phải cẩn thận một chút!”
Mấy đứa trẻ quan tâm nói.
Nguyễn Tiểu Ly cầm bút lông lên thưởng thức: “Hoàng huynh sẽ không giận ta.”
Những người khác đột nhiên cảm thấy không còn lời nào để nói.
Tiểu Ác: “Xùy, dùng gương mặt này của cô giả vờ vô tội, không biết xấu hổ!”
“Tiểu Ác, điểm tích lũy tới tay không?”
“…Có!” Tiểc Ác lúng túng.
Được rồi, ký chủ cũng là vì điểm tích lũy mà thôi. Lúc nãy bỗng dưng phát ra một nhiệm vụ nhỏ, vậy mà ký chủ vẫn hoàn thành vô cùng hoàn hảo.
Nguyễn San bước vào lần nữa, đằng sau hắn có vài cung nhân đi theo. Những cung nhân này lập tức nhanh tay lẹ chân xử lý hết tất cả đồ vật bị vấy bẩn trên bàn một lượt.
Trong lúc đó, Nguyễn Tiểu Ly không nói gì, chỉ lẳng lặng ở một bên quan sát nhất cử nhất động của bọn họ. Những cung nhân kia nhanh chóng xử lý xong, còn chuẩn bị bút và nghiên mực mới cho Nguyễn San rồi mới rời đi.
Nguyễn San ngồi xuống, cầm lấy bút lông và tiếp tục luyện chữ. Nguyễn Tiểu Ly đảo mắt, lại “không cẩn thận” đánh rơi ống đựng bút của Nguyễn San.
Ống đựng bút làm từ loại trúc tốt nhất, khi rơi xuống phát ra một âm thanh rất thanh thúy.
“Cạch!”
Nguyễn San vừa ngẩng đầu liền thấy đôi mắt vô tội của Tứ hoàng đệ.
“Hoàng huynh…”
“Sau này Tứ đệ nên chú ý cử chỉ một chút, đừng hấp tấp bộp chộp như thế nữa.” Nguyễn San thu dọn xong ống bút, giọng điệu khi nói chuyện cực kỳ lạnh lùng và xa cách.

Đối với thái độ và lời nói của Nguyễn San, Nguyễn Tiểu Ly vẫn không có bất kỳ lời đáp lại nào, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Sau ngày đầu tiên hai người xảy ra mâu thuẫn, những ngày sau đó, Nguyễn Tiểu Ly hễ vừa nhìn thấy Nguyễn San thì ánh mắt sẽ mang theo địch ý.
Những người không tham gia cuộc chiến của hai phe phái cũng nhận ra không khí giữa Nguyễn Tiểu Ly và Nguyễn San có gì đó không thích hợp.
Lớp học thường ngày có chút ầm ĩ nhưng vì biểu hiện hai nguời này mà trở nên im lặng hơn không ít. Đối với việc các học trò của mình tự dưng thay đổi, tuy phu tử không biết lý do vì sao nhưng nhìn những người vốn khó quản giờ lại biến thành bộ dáng cực kỳ nghe lời thế này, ông vẫn cảm thấy hài lòng.
Vài ngày tiếp theo, tính tình phu tử cũng tốt lên. Lúc phu tử đang vừa lòng nhìn qua một lượt các học sinh, cảm thấy phương pháp dạy dỗ của bản thân vô cùng hữu dụng thì ông chợt phát hiện Nguyễn San đang không chăm chú nghe giảng mà đang chú ý ở nơi khác, ông nhíu mày: “Nhị hoàng tử, ngài có biết câu ta vừa nói có ý nghĩa gì không?”
Nguyễn San nghe vậy, lập tức đem lực chú ý từ trên người Nguyễn Tiểu Ly dời đi. Hắn ngẩng đầu nhìn phu tử, nhớ đến câu dạy vừa rồi và đang chuẩn bị trả lời thì có một giọng nói vang lên ở ngay trước mặt hắn.
“Phu tử, con biết ý nghĩa của những câu này!”
Nguyễn Tiểu Ly nói xong thì thấy phu tử nhìn mình, “hắn” lập tức trả lời vấn đề phu tử vừa hỏi.
Phu tử đang tức giận vì trong lớp có học sinh không nghe lời, nhưng khi nghe thấy Nguyễn Tiểu Ly giải thích áng văn mà ông đã giảng không sai một chữ, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười vừa lòng.
“Tứ điện hạ quả thật thông tuệ!”
Đoạt sự nổi bật của nam chính.
Tiểu Ác: “Điểm tích lũy tới tay!”


Bình luận

Truyện đang đọc