XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Tôn trưởng lão nói xong, Nguyễn Tiểu Ly liền cười. Đây là lần đầu tiên nàng cười trước mặt mọi người, lại khiến bao nhiêu con người ở đây phút chốc lóa mắt.
Nhưng Bách Lý Diêm Khể thấy rõ rằng sư thúc không hề cười. Nụ cười ấy không được tính là cười.
Nguyễn Tiểu Ly cười xong, hỏi lại: “Ngươi thấy ta có để ngươi vào mắt à?”
Tôn trưởng lão nghe ra ẩn ý khiêu khích của nàng. Nữ tử này, đã làm sai mà còn láo xược!
“Nguyễn Ly, ngươi đừng quá phận. Ngươi như thế…”
“Trưởng lão, sư phụ, thời gian sắp đến.”
Bách Lý Diêm Khể đứng phía dưới đột nhiên mở miệng, đánh gãy tiếng quát của Tôn trưởng lão.
Hôm nay triệu tập đệ tử là vì muốn thông báo về chuyện Đại hội Tiên Môn. Bọn họ muốn đến đỉnh núi Tiên Môn trước để có thời gian luận bàn với đông đảo đệ tử của các môn phái khác.
Nhưng trước khi bắt đầu dặn dò, theo quy củ của Vân Tiên Tông, thời gian vừa đến sẽ thắp hương cầu nguyện chuyến đi bình an cho đệ tử.
Công việc thắp hương không thể chậm trễ, vì thế chuyện Nguyễn Ly đến muộn cũng không còn thời gian để giải quyết.
Chưởng môn bắt đầu tiến hành thắp hương.

Nguyễn Tiểu Ly ngồi bất động, nhưng trong đầu lại đang giao lưu với Tiểu Ác: “Tiểu Ác, ngươi nói xem, là vì đúng lúc đến giờ hay là hắn cố tình nói thế?”
Tiểu Ác: “Ta không biết.”
Nguyễn Tiểu Ly tự trả lời: “Cả hai đều đúng.”
Rất tốt, không uổng phí thời gian ở chung gần đây, nam chính quả nhiên là một tiểu bối hiểu chuyện, biết giải vây cho trưởng bối.
Tiểu Ác nghe được tiếng lòng của Nguyễn Tiểu Ly, ngực đột nhiên tắc nghẽn: “Nam chính gọi cô một tiếng sư thúc, cô thật sự xem mình là trưởng bối của người ta rồi à?”
Nguyễn Tiểu Ly: “Điều này không phải hiển nhiên sao? Sự thật là như thế mà.”
Tiểu Ác bĩu môi, cô vui là được.
Toàn bộ quá trình, Nguyễn Tiểu Ly giống như một người tàng hình, im lặng ngồi nghe những con người dối trá đó dặn dò đệ tử đi Đại hội Tiên Môn những việc cần chú ý và các cao thủ của môn phái khác.
Cuối cùng là nói đến việc chọn ra người dẫn dắt đám đệ tử này.
Triệu trưởng lão đứng dậy tự tiến cử: “Chưởng môn, ta tình nguyện đưa nhóm tiểu bối đến núi Tiên Môn.”
Triệu trưởng lão nghĩ đến đứa cháu gái mình thương yêu, nó cũng muốn đi núi Tiên Môn, nhưng lại không có tư cách đi theo.
Nhưng nếu gia gia của nó dẫn đội, vậy thì khác. Khi đó, nó có thể trắng trợn xuất phát cùng đội ngũ.
Trịnh Đạo Lẫm đang tự hỏi nên để cho ai dẫn dắt đội ngũ, đột nhiên thân ảnh của nữ tử nãy giờ vẫn ngồi yên phía dưới không nói lời nào lọt vào mắt. Một ý nghĩ đen tối hiện lên trong đầu ông ta.
Hừ, không những muốn ngươi chịu nhục ở trong tông môn, mà kể cả khi đi ra ngoài cũng bị người ta nhạo báng.

Để tất cả sự kiêu ngạo của ngươi đều bị đè hết vào trong bùn lầy!
“Sư muội, cũng đã mấy chục năm muội không đi xa rồi, cứ luôn ngây ngốc, buồn bực trong viện cũng không tốt. Chi bằng lần này muội mang theo các tiểu bối đến núi Tiên Môn đi.” Trịnh Đạo Lẫm không cho Nguyễn Tiểu Ly cơ hội từ chối: “Diêm Khể, thân thể sư thúc không tốt, trên đường con phải chiếu cố sư thúc nhiều hơn, cũng phải quản giáo sư đệ tốt hơn, đừng gây thêm phiền phức cho sư thúc con.”
Ông ta nói những lời này, làm gì có ý bảo Nguyễn Ly dẫn người, càng giống như ám chỉ nàng là một gánh nặng đi theo mà thôi. Người dẫn dắt là Bách Lý Diêm Khể mới đúng.
Trịnh Đạo Lẫm rất yên tâm với Bách Lý Diêm Khể. Dù cho không có trưởng lão nào đi theo, ông ta tin tưởng người đệ tử đắc ý nhất của mình cũng có thể một mình xử lý tốt mọi chuyện.
Bách Lý Diêm Khể: “Vâng.”
Mọi chuyện cứ như vậy mà được an bài. Toàn bộ quá trình, Nguyễn Tiểu Ly đều im lặng, cũng không ai hỏi nàng có đồng ý hay không. Huống hồ, người nọ đã có tâm tư như thế, dù nàng có nói gì cũng là dư thừa.
Đi theo ra ngoài, vậy thì cứ đi thôi.
“Ta và các trưởng lão đã quyết định cho các ngươi xuất phát trước nửa tháng. Trên đường đi, mọi người không được ngự kiếm, phải đi bộ đến núi Tiên Môn, cũng không cần đi quá gấp gáp. Thời gian dư dả, các ngươi nên đi chậm, chú ý xem trên đường có yêu ma gì hay không. Nếu gặp được yêu quái, các ngươi phải trừ hại cho dân, cũng xem như là rèn luyện.” Trịnh Đạo Lẫm tuyên bố.
Thời gian xuất phát cuối cùng được ấn định là ba ngày sau.
Chuyện bàn xong thì tan rã, Nguyễn Tiểu Ly là người đầu tiên đứng lên bỏ đi.
Nàng vừa nhấc chân rời đi đã nghe được một trưởng lão nào đó ở phía sau thì thầm.
...
“Nguyên chủ sống không dễ dàng. Điều này nói lên vì sao nàng ta phải giết người trả thù.”

Hôm nay, tuy rằng nàng đến muộn, nhưng những lời trách mắng của các trưởng lão và sự đặt điều của đám đệ tử trong đại điện, tất cả đối thoại ở đó đều được Tiểu Ác tường thuật cho nàng nghe.
Nguyên chủ là một thiên chi kiêu nữ bị ngã vào vũng bùn. Trong cả đại điện, ngoại trừ nam chính, không ai là không muốn khinh nhục nàng.
A!
Tiểu Ác: “Đây là góc nhìn của nhân vật phản diện. Với góc nhìn của nhân vật chính sẽ chỉ thấy nàng là một tiên tử giết người như ngóe, lòng dạ vặn vẹo ác độc, vừa đáng giận lại vừa đáng thương. Cho dù nhân vật chính biết được những chuyện nguyên chủ đã trải qua thì nhiều nhất cũng chỉ cảm thán một câu đáng thương.”
Nhưng một câu đáng thương có thể khái quát được những đau khổ nguyên chủ đã phải chịu đựng sao?
Nguyễn Tiểu Ly nhẹ nhàng nói: “Chuyện ta tẩu hỏa nhập ma chắc chắn có liên quan đến chưởng môn.”
Nguyễn Tiểu Ly chết do tự sát, việc nàng thành thạo nhất chính là đọc hiểu lòng người. Chỉ cần một cái liếc mắt, nàng đã thấy được sự dối trá của chưởng môn. Nội tâm ông ta vô cùng dơ bẩn.
Chưởng môn ngoài mặt thì bảo vệ nguyên chủ, cho nguyên chủ đủ loại mặt mũi để người khác tôn kính nàng. Nhưng ông ta cũng cho nàng ngồi ở vị trí kia để người người nhục nhã. Sư thúc? Sư thúc của tiên tông! Mỗi đệ tử đều tôn xưng nàng một tiếng sư thúc nhưng được mấy ai là thật lòng? Bọn họ đều đang cười nhạo nàng mà thôi.
Tiểu Ác: “Nếu cô muốn theo đám đệ tử đến núi Tiên Môn, tính toán thời gian thì thời điểm cô giết người chính là trên đường đi nha.”
Từ trong âm thanh của hệ thống tiểu chính thái, Nguyễn Tiểu Ly nghe được giọng điệu vui sướng khi người gặp họa của nó.
Cũng không thể trách Tiểu Ác lại vui sướng khi thấy nàng gặp họa.
Giết đệ tử trên đường?
Một đoàn người như thế nếu có người chết, chứng tỏ hung thủ khả năng cao cũng ở trong đó.
Phạm vi tra án của nam chính lập tức thu hẹp từ mấy vạn đệ tử của tiên tông thành mấy chục người, xác suất bị tóm của nàng trong nháy mắt tăng lên vùn vụt. Vì thế, hệ thống mới cảm thấy vui sướng khi có người gặp họa.
Tiểu Ác: “Nhớ phải giết người nha. Đây là nhiệm vụ của cô đó, nếu không hoàn thành sẽ bị xóa sổ!”
Tiểu Ác sợ Nguyễn Tiểu Ly lùi bước không làm, lần nữa dùng đến hai chữ xóa sổ để uy hiếp.

Nhưng mà nội tâm Nguyễn Tiểu Ly không hề dao động, nàng đáp gọn lỏn: “Ừ.”
Tiểu Ác: “Ta coi trọng cô.”
“Ừ.”
“Thật ra cô cũng không cần phải hoảng sợ. Trong số các đệ tử đi núi Tiên Môn có một nửa là nữ đệ tử, chiều cao cũng không chênh lệch với cô là mấy. Cô sẽ không bị bại lộ quá sớm đâu.”
“Ừ.”
Tiểu Ác thấy Nguyễn Tiểu Ly vô cảm, lại trở về với vẻ an tĩnh thường ngày, nó chần chờ mở miệng: “Cô đang suy nghĩ làm cách nào để lặng yên không một tiếng động giết đệ tử sao? Cô có kế hoạch rồi phải không?”
“Không có.” Nguyễn Tiểu Ly chớp chớp mắt, vẻ mặt có phần ngốc nghếch. Tại sao phải tính đến chuyện xa xôi như vậy làm gì? Chuyện còn chưa tới, thời gian cũng không vội mà.
…Được thôi, Tiểu Ác không hiểu được mạch não của Nguyễn Tiểu Ly.

Trong thời gian này, Nguyễn Tiểu Ly nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, không chút nào lo lắng vấn đề phải giết người trên đường đi.
Về phần Bách Lý Diêm Khể, từ ngày ở đại điện trở về, hắn cảm giác sự kính ngưỡng của mình dành cho sư phụ đã có chút thay đổi. Hắn nhận ra sư phụ hình như cố tình gây khó dễ cho sư thúc.
Vì sao lại như vậy?
Trước kia, hắn chưa từng chú ý nhiều đến những việc này. Nhưng từ khi tiếp xúc với sư thúc, hắn đã bất giác quan tâm nàng, lại còn phát hiện sư phụ dường như không giống với lúc trước.
Tình huống của sư thúc rất không nên đến núi Tiên Môn.
Sư thúc đã từng là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của tiên môn, không chỉ nổi danh trong tông môn mà những môn phái khác cũng biết đến người. Thậm chí, ở Đại hội Tiên Môn năm đó, sư thúc còn là quán quân. Nhưng với tình hình hiện tại, nếu người ra ngoài đụng phải bại tướng năm xưa, hiển nhiên sẽ bị người ta gây khó dễ.
Bách Lý Diêm Khể đau đầu. Ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra bản thân không hề suy xét chuyện thi đấu ở Đại hội Tiên Môn của mình mà lại luôn nghĩ về Nguyễn Tiểu Ly.


Bình luận

Truyện đang đọc