XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
“Rõ, sư huynh.”
Tất cả các đệ tử tản ra, Nguyễn Tiểu Ly cũng đi dạo quanh một lát.
Phong cảnh núi Tiên Môn không tệ.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một tiên đồng dẫn một đoàn người lại đây, rõ ràng là người của tiên môn khác.
Trong nhóm người đang đi tới, đi đầu là một nam nhân có khuôn mặt nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, để hai chòm ria mép làm khí chất có chút lén lút thậm thụt. Đi sau hắn là một nhóm người trẻ tuổi mặc quần áo màu xanh lục, hiển nhiên là đệ tử.
Tiên đồng lên tiếng: “Trương tiên sư, chỗ ngồi xem thi đấu của các vị ở phía đông. Trước tiên, ngài có thể đưa các đệ tử đi xung quanh tham quan một lát.”
Trương Kình Phong: “Đa tạ.”
Trương Kình Phong khách khách khí khí tiễn tiên đồng rời đi, sau đó ánh mắt của hắn rất nhanh bay tới trên người nữ tử bạch y ở nơi xa kia.
Khi nãy từ xa đi tới, hắn đã nhìn thấy nàng. Nhìn rất quen mắt, nhưng không ngờ thật đúng là nàng.

Nguyễn Ly.
Trương Kình Phong quay đầu nói với các đệ tử phía sau: “Các ngươi có thể tản ra, tùy ý đi tham quan hoặc tìm một nơi yên tĩnh để sư huynh đệ luận bàn với nhau nhiều hơn. Ngày mai đại hội sẽ chính thức bắt đầu, các ngươi nhất định phải biểu hiện cho tốt.”
“Vâng, sư phụ.”
Sau khi đệ tử rời đi, Trương Kình Phong giẫm lên đôi ủng đen đi về hướng của Nguyễn Tiểu Ly.
“Từ xa đã cảm thấy quen mắt, không ngờ thật đúng là Nguyễn sư muội nhiều năm không gặp.” Trương Kình Phong đi qua, càng đến gần càng thấy rõ khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ kia, đôi mắt hắn tức khắc dính chặt vào nàng.
Nhiều năm trước, nghe nói Nguyễn Tiểu Ly lúc tu luyện tẩu hỏa nhập ma nên trực tiếp bị phế đi, miễn cưỡng lắm mới giữ được tiên thân nhưng cũng trở thành một phế nhân. Không ngờ đến ngày hôm nay, nàng vậy mà lại càng thêm xinh đẹp.
Trương Kình Phong mơ hồ nhớ ra thời gian trước khi mình vẫn còn là một đệ tử, đã đi theo sư phụ đến núi Tiên Môn và nhìn thấy Nguyễn Ly. Nguyễn Ly khi đó có thể nói là vang danh một thời, nàng đi đến nơi nào cũng nhận được vạn chúng chú mục.
Hắn cũng bị nàng hấp dẫn.
Nhưng Nguyễn Ly là đệ tử xuất sắc nhất Vân Tiên Tông năm đó, thậm chí có rất nhiều người cho rằng nàng sẽ trở thành nữ chưởng môn đầu tiên trong lịch sử của Vân Tiên Tông. Một nữ tử như thế làm sao Trương Kình Phong có thể mơ tới.
Song, người từng vang danh một thời, được vạn chúng chú mục đã là quá khứ, hiện tại nàng chính là một phế vật.
Trương Kình Phong lúc nghe được chuyện của Nguyễn Ly còn ngầm thấy sảng khoái, thậm chí còn tưởng tượng rằng một ngày nào đó nữ tử này sẽ bị mình đè dưới thân…
Nhưng qua nhiều năm như vậy, Nguyễn Ly chưa từng ra khỏi Vân Tiên Tông, lần đại hội này nàng thế mà lại đến.

Trương Kình Phong không hề che giấu ánh mắt ghê tởm của mình, hắn có thể cảm nhận được trên người Nguyễn Ly không có linh lực, chính xác là một phế vật không hơn không kém.
Tiểu Ác nhíu mày: “Trịnh Đạo Lẫm bắt cô tới là muốn để cô chịu sỉ nhục như vậy.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Ta có thể giết những người khác không?”
Trong nhiệm vụ chỉ nói giết chưởng môn và đệ tử, giết người của môn phái khác được không?
Tiểu Ác mở to hai mắt, giây tiếp theo nó ôm bụng nhỏ cười lớn: “Đương nhiên có thể! Đây mới là phong thái của nhân vật phản diện chứ. Giết đi, chỉ cần cô nhìn không thuận mắt thì cứ giết hắn.”
Đuôi mắt Nguyễn Tiểu Ly lộ ra nét khinh thường, từ lúc ánh mắt của nam nhân này dừng trên người nàng, nàng đã muốn giết hắn…
Buồn nôn đến cực điểm, nàng ghét những ánh mắt như vậy.
Ngay thời khắc Trương Kình Phong không kiêng nể gì mà đánh giá Nguyễn Tiểu Ly, một người mặc áo bào lam đứng ra ngăn ở trước mặt nàng, chặn lại ánh mắt kinh tởm kia.
Ánh mắt Bách Lý Diêm Khể lạnh băng nhìn Trương Kình Phong ở đối diện: “Trương tiên sư, tự trọng.”
Bị chặn tầm mắt làm Trương Kình Phong không vui cho lắm, nhưng thấy người này là một nam tử bất phàm, hắn lập tức đứng đắn trở lại.
Khí thế trên người tên tiểu bối trẻ tuổi này hoàn toàn đè ép hắn, nhìn cũng biết là một người không tầm thường, tiên kiếm trên tay người nọ cũng không phải vật phàm, còn ngọc bội bên hông…
Trương Kình Phong tức khắc cười tươi: “Tiểu tiên hữu lớn lên thật phong thần tuấn lãng, đệ tử được Trịnh chưởng môn dạy dỗ quả nhiên không tầm thường.”

Cái ngọc bội kia chỉ có đệ tử chân truyền của chưởng môn Vân Tiên Tông mới có.
Trương Kình Phong mặt dày, giả vờ như vừa nãy không phát sinh chuyện gì, trực tiếp phớt lờ câu tự trọng của Bách Lý Diêm Khể.
Bách Lý Diêm Khể không đáp lời mà bỏ qua hắn, quay lại nói với Nguyễn Tiểu Ly: “Sư thúc, đại điện đằng kia có thể từ tầng cao nhất nhìn ra phong cảnh núi Tiên Môn, hay là chúng ta qua đó đi.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Ừ.”
Bị làm lơ, Trương Kình Phong không chịu được mất mặt. Tốt xấu gì hắn cũng là tiên sư dẫn đội, cứ như thế mà bị người Vân Tiên Tông xem như tàng hình, đúng là quá xấu hổ.
Hơn nữa, Trương Kình Phong không muốn trơ mắt nhìn Nguyễn Ly đi như vậy.
Trương Kình Phong bước lên chặn đường: “Nguyễn sư muội sao không nói với ta một lời nào vậy? Tại tỷ thí ở Đại hội Tiên Môn trước đây, chúng ta còn rút thăm vào cùng một tổ kia mà, khi đó ta còn bại dưới tay ngươi đấy."
Hiện tại ngươi… Ai, không nói nữa, tu tiên là tùy duyên. Duyên phận của Nguyễn sư muội không tốt cũng đừng quá đau lòng. Bây giờ thấy ngươi bằng lòng ra khỏi sơn môn ta cũng vui mừng thay ngươi.”
Toàn bộ lời nói đều là châm chọc Nguyễn Tiểu Ly.
Một nam nhân khí chất hèn mọn bỉ ổi ở trước mặt hoa ngôn xảo ngữ, muốn bao nhiêu buồn nôn thì có bấy nhiêu buồn nôn.
Nguyễn Tiểu Ly lạnh giọng: “Nhường đường.”
Trương Kình Phong: “Nguyễn sư muội đừng lạnh nhạt như thế chứ, Lâm Môn và Vân Tiên Tông dù sao cũng coi như tri giao. Nguyễn sư muội, sao chúng ta không tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện?”
Người này hoàn toàn phát huy đến cực hạn không biết xấu hổ và ác tâm của bản thân.
Nguyễn Tiểu Ly bắt đầu nghiêm mặt nhìn hắn: “Xin hỏi ngươi là ai?”

Trương Kình Phong được mỹ nhân nhìn đến, nội tâm không kiềm được mà nhộn nhạo, nhưng nghe xong câu này tức khắc ngây người: “Nguyễn sư muội thật đúng là hay quên, ta là Lâm Môn…”
“Ta còn không nhớ rõ ngươi là người phương nào, làm sao có thể ngồi xuống trò chuyện với ngươi? Làm tiên sư của một môn phái, lại ở trước mọi người dây dưa với ta, đây là tác phong của môn phái các ngươi?” Nguyễn Tiểu Ly thản nhiên nói.
“Trương tiên sư, mời thu lại ánh mắt của ngươi, xin tự trọng một chút.” Bách Lý Diêm Khể vẫn luôn nghiêng người đứng phía trước Nguyễn Tiểu Ly, đối mắt với Trương Kình Phong.
Trương Kình Phong: “Ta…”
Tình huống giằng co ở đây làm người xung quanh tò mò nhìn sang, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trương Kình Phong thu hồi tầm mắt. Hắn đại diện môn phái đến đây, tuyệt đối không thể làm mất mặt Lâm Môn.
Đại hội tỷ thí kéo dài 10 ngày, hắn có rất nhiều thời gian tiếp xúc với Nguyễn Ly. Lúc nãy cũng vì bị dung mạo của Nguyễn Ly hấp dẫn nên hắn mới xúc động như vậy.
Trương Kình Phong giả vờ nói: “Nguyễn sư muội mắc bệnh hay quên nặng quá. Ta đi xem đệ tử trong môn, không thể hàn huyên được nhiều, cáo từ.”
Sau đó, hắn lập tức rời đi.
Cơn tức giận của Bách Lý Diêm Khể cũng không vì thế mà giảm bớt. Lúc nãy hắn nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của Trương Kình Phong, trong đó tràn đầy khinh nhờn. Quả thật đáng chết!!
Các ngón tay thon dài của Bách Lý Diêm Khể vô thức nắm chặt lấy tiên kiếm, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn. Ngày mai rút thăm, hắn hy vọng gặp được Lâm Môn, ha.
Nguyễn Tiểu Ly: “Đi thôi, lên trên đại điện xem phong cảnh.”
Tâm trạng tốt đẹp không thể bởi vì một con chó ghẻ mà bị phá hỏng.


Bình luận

Truyện đang đọc