XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

Nhìn pho tượng bằng gỗ trong tay được người ta đưa cho, Nhan Như Tinh im lặng hai giây, ngón tay di di lau tro bụi trên mặt tượng gỗ.

Cô không hỏi gì cả, cả nhà đều cháy rụi hết, tại sao một pho tượng bằng gỗ có thể hoàn hảo không bị tổn hại gì như vậy.

Cô cũng không đi hỏi, tại sao cảnh sát lại chọn trúng đoàn làm phim này, để tới đưa nó cho cô.

Sau khi lau sạch tro trên tượng gỗ, Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm pho tượng.

Tượng gỗ Yến Tuy bị cô nhìn tới mức chột dạ.

Nhưng chỉ cần nghĩ tới cảnh cô kết hôn với người khác, anh ta hận không chịu được. Tuy anh ta đã chết, nhưng linh hồn anh ta vẫn còn đây nè! Hơn nữa rõ ràng cô đã biết anh ta vẫn còn sống, tại sao lại không chịu nổi mà đi kết hôn lần hai?

Cô đang muốn ghét bỏ ai?

Cho dù được làm lại lần nữa, anh ta vẫn sẽ làm như thế!

Mặt Yến Tuy vô cảm, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào Nhan Như Tinh.

“Không có gì đâu, tiếp tục đi.” Nhan Như Tinh nhìn xung quanh một vòng. Tự nhiên phát hiện ra toàn bộ nhân viên của đoàn phim từ trên xuống dưới, bao gồm cả đạo diễn Lý nhà mình, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào tượng gỗ trên tay mình.

Biểu tình đó……

Nhan Như Tinh cười cười, lẽ ra cô tính đưa cho trợ lý mang tượng gỗ đi, nhưng bây giờ chắc là không được rồi.

Hơn nữa tượng gỗ này rất nóng tính, lỡ mà gây ra chuyện gì nữa, chắc cô sẽ vứt anh ta đi mất.

Giờ mà vứt đi thì sẽ mất nhiều hơn được, nên nhẫn nhịn thì hơn.

“Không cần quan tâm, nó chỉ là một khúc gỗ thôi, mọi người cứ coi như nó không tồn tại là được.” Nhan Như Tinh vừa nói, vừa hạ tay xuống cầm lấy tượng gỗ bên tay phải, vừa cầm lấy tay trái của nhân ngẫu sư đang im lặng bên cạnh.

Men theo tay trái đang đưa ra của cô tượng gỗ có thể nhìn rõ ràng hình ảnh bị che trước mắt, nhìn rõ được tình hình hiện tại.

Ngay sau đó anh ta trừng mắt, nhìn về phía nhân ngẫu sư

Ngay lúc ánh mắt ta chạm nhau chỉ muốn ngắm anh lâu thật lâu, anh ta bỗng ngơ ra, sau đó cơn giận bốc lên trong lòng. Sự tức giận và khiếp sợ bùng lên khiến anh ta không khống chế được cảm xúc, trên mặt bắt đầu hiện lên khuôn mặt quỷ kinh khủng.

Bên trong tượng gỗ.

Ban đầu đám quỷ già chỉ đứng yên quan sát bỗng giật mình trong lòng, trong đó một tên trực tiếp hét lên thành tiếng:

“Không ổn rồi, hắn lại muốn cưỡng chế rời khỏi tượng thần. Mau ngăn hắn lại, không thể để hắn phá hư phong ấn của tượng thần được, nếu không lần này sẽ khiến cho tên kia chú ý tới…’

Sau đó đám quỷ già nhào về phía Yến Tuy.

Nhưng oán khí Yến Tuy ngút trời, còn mạnh hơn oán khí của tất cả quỷ già ở đây cộng lại.

“Quần què, thanh niên này, còn trẻ mà sao nóng tính thế? Chỉ là một cô gái thôi mà, không giành được thì thôi, tức giận cái gì cơ chứ. Mấy ngày nữa là ra ngoài báo thù được rồi, giờ vội vã làm gì?"

"Bang!"

"Ông năm ông có sao không thế!”

“Anh bạn trẻ nghe chú khuyên một câu, cô gái kia không xứng đâu. Nếu cậu muốn có một cuộc hôn nhân hoàn mỹ, thì ông có đứa con gái năm nay vừa lớn, chú dắt con gái tới cho cháu. Con gái ta hồi còn nhỏ vừa ngoan vừa xinh…”

“Rầm—”

“Ông ba!”

“Mẹ nó ông đây liều mạng với mày.”

“Ông bốn đừng có xúc động đậy.”

“Anh bạn trẻ đừng vậy mà, cậu có làm thế thì cũng không ra được đâu, thậm chí sẽ rước tới phiền phức đó. Không thì thế này, cậu nghe tôi nói, chúng tôi có một cách, có thể tạm thời giúp cậu ra ngoài trước, còn giúp cậu làm một thân thể hoàn hảo nữa…”

Cảm xúc nóng nảy đã che lấp toàn bộ tâm trí, Yến Tuy đã mất hết lí trí, muốn hủy hoại toàn bộ mọi thứ xung quanh.

Bỗng nhiên trong lòng run lên, sau đó nhìn về phía người đang quỳ gối lo lắng khuyên bảo gần đó, một đám quỷ.

“Ông nói cái gì?”

Quỷ già sợ run chân nhanh chóng liếc nhìn một cái, bị cặp mắt đỏ như máu của anh ta nhìn tới sợ hãi, vội vã cúi đầu xuống.

Ông không biết quyết định này của ông liệu có đúng đắn hay không, nhưng mấy ông bạn đều mệt mỏi cả rồi, ông cũng thấy mệt mỏi.

Có lẽ không thấy gì, mới là bồi thường tốt nhất đối với đám nhỏ.

Thật ra thì không có đứa trẻ nào, tình nguyện có bố mẹ mình là kẻ giết người cả.

Cho dù là người đó vì báo thù. Nhưng ngay lúc sự trả thù kết thúc, cũng là lúc hắn biến thành kẻ giết người.

Đôi khi hắn sẽ hối hận quyết định lúc trước, nghĩ lại nếu như hắn không báo thù, con mình đi theo mẹ sẽ có cuộc sống tốt hơn hay không.

Nhưng có một số việc không phải bản thân hắn có thể quyết định, hắn cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.

Vận mệnh của một quân cờ, không thuộc về bản thân hắn.

Trừ khi hắn lật đổ bàn cờ.

Quỷ già đột nhiên nhìn về phía Yến Tuy, màu đen dần dần lan ra toàn bộ hốc mắt anh ta.

“Chúng ta có một cách, có thể giúp anh trở thành…”

- -

Nhà thờ Ái Thần.

Ngay lúc tượng gỗ trở nên nóng nảy, nụ cười của Nhan Như Tinh nhạt đi, cô nắm chặt tượng gỗ nói với nhân ngẫu sư: “Tôi đi dặm lại trang điểm.”

Lúc nãy nhân ngẫu sư bỗng dưng cảm giác được nguy hiểm.

Vừa nghe Nhan Như Tinh nói, hắn vội vã đồng ý.

Vừa lúc nhân cơ hội này để hắn đi tra xem nguy hiểm xuất phát từ đâu.

Hai diễn viên đều bãi công, dù đạo diễn có bất mãn cỡ nào, cũng chỉ đành bỏ cuộc.

Nhan Như Tinh bước nhẹ nhàng về phía phòng trang điểm, nhân viên trang điểm đã chuẩn bị đầy đủ mọi công cụ, chờ cô đi qua là dặm lại.

“Có nước không?” Nhan Như Tinh hỏi nhân viên trang điểm.

Nhân viên trang điểm là một cô gái đeo khẩu trang, ít nói.

Hơn nữa cả đoàn phim chỉ có duy nhất mình cô ấy là nhân viên trang điểm.

Nghe thấy cô hỏi, dù nhân viên trang điểm thắc mắc, nhưng vẫn gật đầu.

“Có thể lấy cho tôi một chậu nước không?” Nhan Như Tinh hỏi cô ấy.

“Được.” Nhân viên trang điểm lạnh lùng nói, xoay người đi lấy nước cho cô.

Nhan Như Tinh tìm một cái ghế dựa trong phòng trang điểm ngồi xuống, lấy ra tượng gỗ đang bị cô bóp cổ.

Đáng tiếc không phải là người thật, bóp cổ cũng vô dụng.

Nhan Như Tinh cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt tượng gỗ.

Đang chuẩn bị mắng anh ta.

Bỗng có tiếng bước chân lén lút ở cửa khiến cô cất tượng gỗ đi, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cửa.

“Là tôi đây.” Chu Vũ Trạch biết người chơi nào cũng có chút thủ đoạn nhỏ, để phòng ngừa bị đánh, cậu ta nhỏ giọng hô lên một câu. Sau đó mau chóng sờ soạng đi vào, tiện tay đóng cửa lại.

“Suỵt!” Chu Vũ Trạch lén lén lút lút nhìn xung quanh một vòng, ngón tay đặt lên miệng làm động tác suỵt với Nhan Như Tinh.

Đợi một lát, cậu ta đi tới bên cạnh Nhan Như Tinh, vội vàng nói: “Cô bị sao thế?”

“?”

“Rốt cuộc người đóng vai chồng cô là ai?”

Chu Vũ Trạch nhíu mày, mặt xụ một đống, khuôn mặt đẹp trai bị cậu ta nhăn lại trông như cái giẻ lau.

“Sao thế? Hắn ta có vấn đề à?” Nhan Như Tinh dò hỏi.

“Đương nhiên là có vấn đế, cô không phát hiện ra à, mặt hắn với mặt chồng cô trông y như đúc?” Chu Vũ Trạch cất giọng the té, nếu không vì sợ người khác nghe thấy, cậu ta cũng không nói chuyện bằng giọng như vậy đâu.

Gì cơ?

Nhan Như Tinh ngu ngơ.

Thấy cô như vậy, bỗng trong lòng Chu Vũ Trạch hiện lên một ý tưởng hoang đường.

“Chẳng lẽ cô không biết chồng mình trông như nào?” Biểu cảm của Chu Vũ Trạch hơi vặn vẹo.

Nhan Như Tinh: …

Chu Vũ Trạch rõ rồi!

Cậu ngẩng đầu nhìn trời, khoanh tay lo lắng xoay tại chỗ mấy vòng.

Cậu ta hối hận về việc tìm cô hợp tác rồi.

Nhưng đây là phó bản thứ tư, chỉ có cô với cậu ta hai người chơi. Không tìm cô thì biết tìm ai?

“Thì sao, trong phòng của tôi không có ảnh của hắn, tôi không biết cũng đúng mà?” Nhan Như Tinh không hiểu, hơn nữa hôm qua cô có về biệt thự tìm rồi.

Nhưng ở biệt thự rất sạch sẽ, tới ảnh của cô cũng không có, sao có ảnh Yến Tuy chồng cô được.

Chu Vũ Trạch bị cô hỏi một câu thì ngẩn ra, nghĩ lại thì cũng đúng.

“Một tấm ảnh cũng không có?” Cậu ta vẫn không tin.

“Không có.” Nhan Như Tinh khẳng định nói.

“Điện thoại đâu? Trong điện thoại cô cũng không có à?”

“Điện thoại?” Nhan Như Tinh dừng lại.

“Không phải điện thoại đoàn phim phát cho cô, điện thoại của chính cô cơ.” Chu Vũ Trạch thấy có hy vọng, vội vàng nói.

“Tôi biết hồi phục sao lưu điện thoại, có cần tôi giúp không?”

Nhan Như Tinh không từ chối, “Điện thoại tôi ở chỗ trợ lý, lát nữa tôi nói cô ấy đưa cho cậu.”

Gì?

Chu Vũ Trạch kỳ quái nhìn cô, không ngờ là cô dễ tính như vậy.

Bỗng dưng hoang mang không biết liệu cô có đang ủ âm mưu gì không.

“Cô có yêu cầu gì không?” Cậu ta cẩn thận hỏi.

“Biến mặt tôi lại như cũ.” Nhan Như Tinh nói thẳng ra.

“Tất nhiên rồi.” Chu Vũ Trạch thở phào nhẹ nhõm.

“Anh chắc chắn là Vương Dật với chồng tôi trông rất giống nhau?” Nhan Như Tinh vẫn tự hỏi lời cậu ta nói từ nãy tới giờ.

“Vương Dật?”

“Cái tên diễn viên kết hôn với tôi đó.” Nhan Như Tinh vừa mới biết được nhân ngẫu sư tên là Vương Dật. Theo như lời tên nhân ngẫu sư đó nói, thì hắn ta cũng không thích cái tên này.

Với lại người khác thường hay gọi hắn là nhân ngẫu sư, hắn đã quen rồi.

“Đúng thế. Rất giống, không tới mức bảy tám phần, nhưng mà giống năm sáu phần đó.” Chu Vũ Trạch gật đầu, để chứng minh cho cô, cậu ta lấy ảnh trong điện thoại ra cho cô xem.

“Lúc tôi đi điều tra chồng cô ngày hôm qua thì thấy.”

“Nè.” Nói xong cậu ta đưa ảnh cho Nhan Như Tinh nhìn.

Nhan Như Tinh nghiêng người qua xem.

Chỉ cần liếc mắt một cái, cô đã biết Chu Vũ Trạch sợ cái gì rồi.

Bởi vì hai người đúng là rất giống. Ảnh chụp chân dung, người mặc một bộ tây trang màu trắng đang đứng trước cửa sổ lớn sát đất, biểu cảm lạnh lùng, mặt như phủ đầy sương giá.

Khiến ai nhìn vào khuôn mặt anh, cũng bỏ qua khuôn mặt đẹp quá mức tưởng tượng kia, do khí thế và đôi mắt đánh sâu vào ấn tượng trước.

“Chia sẻ qua cho tôi đi!”

Chu Vũ Trạch:?

“Để tôi nghiên cứu chút.” Nhan Như Tinh nghiêm túc nói.

Chu Vũ Trạch đã nhìn thấu cô nhưng không nói gì, dù sao cũng không phải là thứ cần bảo mật gì cả.

Sau khi gửi ảnh cho cô, Chu Vũ Trạch lại nói tiếp đề tài ban nãy bị Nhan Như Tinh cắt ngang.

“Về địa chỉ IP của tên kia, tra ra được chỗ tên là Long Hổ Sơn. Tôi tra trên bản đồ, phát hiện ra chỗ đó đang là một khu danh lam thắng cảnh.”

“Khu danh lam thắng cảnh?”

“Đúng thế, tôi cứ nghĩ tên kia sẽ dùng địa chỉ IP giả. Nhưng tra đi tra lại, không thấy dấu hiệu của fake IP.”

“Vì thế tôi đã đi tra xem Long Hổ Sơn là chỗ nào, cô đoán xem tôi đã tra ra được cái gì?” Chu Vũ Trạch tỏ vẻ thần bí nói.

“Không đoán.” Nhan Như Tinh biết thừa cậu ta là loại người gì, càng nhân nhượng cậu ta, cậu ta càng lấn lướt.

Chu Vũ Trạch bị câu trả lời dứt khoát ngắn gọn của cô làm nín họng trong lòng khó chịu.

“Ở chỗ Long Hổ Sơn kia, có một cái đạo quan. Nghe nói rất là nổi tiếng, mỗi ngày nghỉ của phó bản này, đều có người tới đó thăm viếng.”

“Cô có nhớ trên kịch bản có viết, sư phụ của nữ chính là ai không?” Chu Vũ Trạch hỏi Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh nhớ lại một chút, nghĩ lại văn án của kịch bản.

“Quan chủ thần bí của Long Hổ, một cao nhân ẩn sĩ.”

“Đúng!” Biểu cảm Chu Vũ Trạch trở nên căng thẳng, nhưng vẫn hiện rõ sự kích động. Không ai biết vào lúc cậu ta phát hiện ra manh mối này vào tối qua, xém chút nữa đã gọi taxi tới thẳng Long Hổ Sơn để xem rồi.

Cũng may lý trí đã cản cậu ta lại.

Nếu cái người đã đưa tượng gỗ cho cậu ta kia, có quan hệ với Long Hổ Sơn. Thế thì chuyện này, phức tạp hơn cậu ta nghĩ rất nhiều.

Tính ra thì chỗ Long Hổ Sơn này, đối với ấn tượng của mọi người ở phó bản này vẫn rất tốt.

Cho nên cậu ta muốn tìm hiểu trước nữ chính Diêu Âm La, thông qua cô ta, sau đó điều tra tới Long Hổ Sơn.

Nhưng mà những người chơi trong phó bản vườn trường kia với cậu ta không ai chịu hợp tác, người duy nhất chịu hợp tác là Nhan Như Tinh, nhưng ngay lúc gặp mặt cậu ta đã biết người này gà tới mức nào.

Nhan Như Tinh cũng bị tin tức của cậu ta làm cho sợ hãi.

Nếu những gì cậu ta nói là sự thật.

Vậy người đã đưa tượng cho cô “chắc tới tám chín phần” là người của Long Hổ.

Long Hổ cử người đi đưa tượng cho cô, nhằm khiến cô nguyền rủa giết chồng Yến Tuy của mình.

Sau đó lại phái “Nữ chính” Diêu Âm La tới, cảm hóa Yến Tuy để anh đi đầu thai?

Chậc, YT đã cản trở gì cô vậy không biết? Đang sống thì khiến người ta chết, chết xong còn phải bị cảm hóa để đi đầu thai luôn.

Lợi dụng cũng hết mức thế kia, còn thâm độc hơn cô nữa.

Ít gì thì những người bị cô lợi dụng trong các phó bản, sau khi bị lợi dụng xong thì vẫn sống sờ sờ.

Cho dù có bị bọn họ theo đuổi rất phiền toái, nhưng cô vẫn đối xử bình đẳng với mọi người, không thiên vị bên nào cả.

Chủ yếu là do cô biến bọn họ trở nên như thế, bọn họ trở nên như vậy, cô cũng phải gánh trách nhiệm rất nhiều.

Haizzz, lỗi do cô quá đẹp, quá quyến rũ.

Nhan Như Tinh phiền muộn sờ sờ mặt mình.

Chu Vũ Trạch nhìn cô đầy kỳ lạ, cứ cảm thấy cô đang suy nghĩ chệch đường ray.

"Sao? Có muốn dành thời gian đi với tôi tới Long Hổ Sơn một chuyến hay không?”

“Lúc nào?” Nhan Như Tinh không biết cô có rảnh hay không, vì cô cảm thấy hiện tại mình đang rất bận.

“Tôi có lén hỏi đạo diễn rồi, chỉ cần chúng ta không có cảnh diễn, thì đi lúc nào cũng được.” Chu Vũ Trạch nói.

“Vậy cậu cảm thấy cảnh nào thì không có cảnh diễn của tôi?” Nhan Như Tinh hỏi cậu.

CTV bị hỏi hạn hán lời, cậu ta nghĩ sao Nhan Như Tinh lại còn nhiều cảnh diễn hơn nữ chính thế này.

“Cô đi hỏi có thể xin off được hay không, không thì cô ráng quay nhanh lên, làm xong cho hết cảnh của cô đi.” Chu Vũ Trạch đề nghị.

“Ừa.” Nhan Như Tinh gật đầu.

“Ok, đến lúc đó gọi tôi.” Chu Vũ Trạch xoay người, “Tôi không làm phiền cô nữa.”

Trước khi nhân viên trang điểm quay lại, cậu ta vội vã trốn khỏi phòng hóa trang.

Cậu ta nghĩ rằng mình đã rất âm thầm lén lút rồi, không ai phát hiện được.

Nhưng thật ra ngay lúc cậu ta đi vào, đã bị nhân ngẫu sư nhìn thấy, chỉ là không manh động. Bây giờ thấy cậu ta đi ra, khóe miệng Nhân Ngẫu Sư cong lên, ngón tay thon dài như ngọc được điêu khắc tinh tế giống hệt một tác phẩm nghệ thuật nhẹ nhàng xoay xoay.

Hai người gỗ nhỏ không ai nhìn thấy lén lút đi theo.

Trong phòng trang điểm.

Nhan Như Tinh đặt tượng gỗ vào trong chậu nước, nhân viên trang điểm nhìn thấy trong mắt cô ấy hiện lên đầy dấu chấm hỏi.

“Đi thôi, để tự anh ta tỉnh táo lại.”

Nhan Như Tinh phủi phủi giọt nước trên tay xuống, nói với nhân viên trang điểm.

Nhân viên trang điểm vẫn im lặng từ đầu tới cuối không nói câu nào.

Trong lúc dặm lại lớp trang điểm, Nhan Như Tinh nhìn khuôn mặt càng ngày càng xinh đẹp trong gương, cô không nhịn được mà cảm thán nói: “Sao tôi lại đẹp thế này cơ chứ!”

Nhan viên trang điểm run cả tay, xém chút làm rớt cái cọ trên tay.

“Cô không thấy thế à?” Nhan Như Tinh ngẩng đầu nhìn nhân viên trang điểm ánh mắt chớp chớp.

Nhân viên trang điểm dừng tay giữa không trung, chưa hết, bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng khàn khàn, âm thanh quái lạ phát ra từ miệng cô ta: “Cô thật sự rất đẹp, là gương mặt đẹp thứ hai không có tì vết mà tôi đã từng thấy.”

“Thế mà tôi không phải hạng nhất á!” Nhan Như Tinh khiếp sợ.

Nhân viên trang điểm: “…Hai người ngang sức ngang tài, ai cũng có nét riêng.”

“Người kia là ai vậy?”

“Cô có biết đấy, là chồng đã chết của cô.” Nói đến ba chữ chồng đã chết, ánh mắt nhân viên trang điểm hơi rủ, tầm mắt nhìn xuống dưới.

“Ồ, thế thì không sao.” Phó bản này có phát cho cô một ông chồng, đúng là mỹ nhân thật.

Nhưng lại chết sớm.

“Cô từng trang điểm cho ảnh rồi hả?” Nhan Như Tinh nhìn nhân viên trang điểm đang tiếp tục dặm lại lớp make up cho mình, không quan tâm hỏi tiếp.

“Ngày hai người kết hôn đó cả cô dâu lẫn chú rể, đều là tôi trang điểm cả.” Nhân viên trang điểm ồm ồm nói.

Nhan Như Tinh cảm thấy đạo diễn này rất thú vị, viết một cái kịch bản, giống hệt cuộc sống của cô thì thôi đi.

Ngay cả lễ cưới, không chỉ ở nhà thờ nơi cô và chồng kết hôn. Đến cả linh mục làm chứng cũng giống, thợ trang điểm cũng không tha.

Rút cục là hắn ta muốn gì?

Là muốn phục chế lại cuộc đời cô thêm một lần nữa?

Nhan Như Tinh không hiểu.

Nhưng cô biết, người chơi khác chắc chắn sẽ chọn “đóng máy”, làm điểm mấu chốt để thoát khỏi phó bản này.

Ngay từ đầu cô cũng nghĩ như vậy, cho đến khi TBB nói cho cô biết những tên quỷ trong trường đó đều là người chơi thật. Cô mới biết, phó bản này không hề đơn giản chút nào.

Chỉ cần vô ý một chút, những người chơi biến thành quỷ đó sẽ là kết cục của bọn họ.

Haizz, thực ra nếu không rời khỏi phó bản này, thì sinh sống ở đây cũng khá được đấy chứ.

Hay là suy nghĩ nên an cư lạc nghiệp ở phó bản này một ngày nhở.

Nhan Như Tinh suy tư.

Bỗng nhiên cô nghe thấy nhân viên trang điểm hỏi, “Tiểu thư Nhan, cô là người giết chồng mình sao?”

Nhan Như Tinh thề thốt phủ nhận, “Ăn nói xà lơ sao cô nói zị, không phải tôi đâu.”

Nhân viên trang điểm đang đưa tay vén mái tóc cô dừng một chút, “Nhưng trên mạng ai cũng nói, cô giết chết chồng mình.”

“Đừng tin lời đồn, cũng đừng lan truyền lời đồn. Trên mạng đều là lừa dối hết cả.” Nhan Như Tinh nói chắc chắn một trăm phần trăm, khiến nhân viên trang điểm kinh ngạc sợ hãi.

Thấy nhân viên trang điểm không nói gì, Nhan Như Tinh hứng thú, chỉ vào mặt mình, nói: “Cô nhìn kỹ đi, tôi lớn lên đẹp như vậy, tôi còn chưa sống đủ mà. Nghĩ sao tôi lại chơi ngu mà đi giết người cơ chứ?”

Nhân viên trang điểm:…

“Hơn nữa, chồng tôi đẹp trai như thế, vừa yêu tôi, lại còn giàu có. Mắc cái chứng gì tôi phải giết ảnh?”

“Kế thừa tài sản? Ăn nói xà lơ, ảnh sống thì ảnh càng kiếm cho tôi thêm nhiều tiền mới đúng chứ phải hong?”

“Ngoại tình? Cô nhìn đi khuôn mặt này là hoàn hảo thứ nhì mà cô đã từng nhìn thấy. Cô nghĩ ngoại trừ Yến Tuy ra, trên thế giới này ai có thể xứng với khuôn mặt này được hả?”

Nhân viên trang điểm:…

Mới vừa tỉnh táo lại, tinh thần Yến Tuy đã cân bằng bỗng dưng nghe thấy cô nói, lại rơi vào im lặng suy nghĩ.

“Tiểu thư Nhan nói có lý.” Thái độ nói chuyện của nhân viên trang điểm nhẹ nhàng hơn một chút.

“Đúng đấy hừ!” Nhan Như Tinh kiêu ngạo đắc ý nhếch nhếch miệng.

Cô không nói sai mà.

Chỉ cần Nguyễn Trì không xuất hiện, người xứng đôi với cô chỉ có Yến Tuy và Nhân Ngẫu Sư mà thôi.

“Không ngờ suýt chút nữa tôi đã hiểu lầm tiểu thư Nhan rồi.” Nhân viên trang điểm nói xin lỗi.

“Lời đồn thôi, tôi biết mà. Người thông minh sẽ không tin lời đồn, tôi không muốn giải thích, vì tôi không muốn kiếm lưu lượng dựa vào tin tức này. Những tên account marketing tự xưng kia, cứ để bọn họ tự kiếm nhiệt thòi.” Nhan Như Tinh nói quàng nói xiên, cố gắng tẩy trắng cho mình.

Nhân viên trang điểm đã tin, không chỉ tin, mà còn hết sức đồng ý, cô ta cảm thấy cô nói rất đúng.

“Đúng là những account marketing đó rất đáng ghét.” Nhân viên trang điểm nói trong tâm trạng phức tạp.

“Thấy chưa? Cho nên là đừng có dễ tin mấy cái tin tức ba láp ba xàm đó nữa.” Nhan Như Tinh dặn dò như một tấm chiếu cũ trải nát sự đời.

“Dặm trang điểm xong rồi nè.” Nhân viên trang điểm đứng phía sau Nhan Như Tinh, nhìn vào người trong gương và nói.

Nhan Như Tinh ngẩng đầu, nhìn về phía người trong gương trang điểm nhẹ, vẻ đẹp thanh thuần, so với bản thân đẹp sắc sảo trước đó giờ đã trở nên như tiên giáng trần, không nhịn được mà thốt lên tiếng cảm thán ngạc nhiên vui mừng.

“Nếu cảm thấy trang điểm vẫn còn nhạt quá, có thể bôi thêm một chút son.” Nhân viên trang điểm nói.

“Không cần đâu, tôi cảm thấy hôm nay rất thích hợp để hóa thành tiên nữ.”

Nhân viên trang điểm:…

Tới lúc Nhan Như Tinh ra ngoài, tất nhiên là lại nhận được thêm một đống lời khen ngợi và ánh mắt thưởng thức.

Điều này khiến cô rất vừa lòng.

Nhưng lại khiến Nhân Ngẫu Sư khó chịu.

Nhìn người đang tỏa sáng như ngôi sao giữa đám đông, hắn dằn lại ý nghĩ muốn giấu cô đi, không cho ai nhìn thấy lại.

Do dự đứng bên cạnh cô.

Từ khi biết gương mặt của hắn rất giống với chồng của cô trong phó bản này. Mỗi lần Nhan Như Tinh nhìn về phía hắn ta, cứ có cảm giác không thể diễn tả thành lời.

Nhân Ngẫu Sư nhận ra ánh mắt cô đang nhìn mình, nhân lúc mọi người không chú ý, hắn ta nhịn không được vuốt mặt dò hỏi.

“Sao Tinh Tinh lại nhìn tôi thế?”

“Anh có biết tại sao đạo diễn chọn anh đóng vai chồng tôi không?” Nhan Như Tinh nghĩ lại hắn ta cũng vào phó bản như mình, cũng không giấu diếm nữa.

“Do tôi mạng cứng.”

Nhan Như Tinh:?

Một câu mạng cứng, chặn luôn họng cô lại.

Hơn nữa lúc này hắn ta lại trả lời, có vấn đề chắc luôn.

“Mạng cứng?”

Nhân Ngẫu Sư rũ mắt, “Đạo diễn nói, tôi là người đầu tiên tự đi ứng tuyển nhân vật Yến Sầm này.”

Nhan Như Tinh không hiểu.

“Vốn dĩ đạo diễn nói như vậy, là do lúc chọn diễn viên cho nhân vật Yến Sầm này. Cứ hễ có ai muốn đóng vai này, không điên, thì cũng bị đần, hoặc là chết luôn, cực kỳ kỳ lạ. Dần dần, không còn ai dám ứng tuyển nhân vật Yến Sầm này nữa. Đến nỗi khi tôi diễn vai này, phải bắt đầu từ cảnh Yến Sầm bị cô giết chết trước.”

“Cho tới khi tôi tự tới ứng tuyển, ông ấy còn vui vẻ hứa hẹn đồng ý cho tôi thêm hai cảnh diễn nữa, là hai cảnh quay của hôm nay.” Vẻ mặt của Nhân Ngẫu Sư hiện lên vẻ vui mừng không giấu nổi.

Không ngờ là hai cảnh diễn này là do hắn ta xin thêm, Nhan Như Tinh nhìn lướt qua mặt hắn, nói vòng vo: “Vậy ông ấy có nói với anh, là anh với chồng trong phó bản này của tôi rất giống nhau chưa.”

Nhân Ngẫu Sư nghe thấy vậy, biểu cảm trên mặt thay đổi ngay lập tức.

Thấy mặt hắn tự nhiên trắng bệch ra, Nhan Như Tinh nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, lại nói thêm, “Hơn nữa anh có phát hiện không, tính cách của anh thay đổi rồi?”

“Hồi trước, anh rất ghét chỗ nhiều người, không thích nói chuyện lúc nào cũng im lặng, thích đứng im một mình.”

“Bây giờ không chỉ nói nhiều, mà còn dễ nổi nóng nữa.” Nhan Như Tinh nhìn kỹ hắn ta.

Nhân Ngẫu Sư sửng sốt, trong mắt đầy vẻ hoang mang và bàng hoàng.

Nhan Như Tinh vẫn luôn chú ý tới cảm xúc của hắn ta, thấy hắn vẫn bình tĩnh, mới yên tâm hẳn.

“Không sao đâu, như vậy cũng tốt. Nhân cơ hội này anh tập luyện bản thân một chút cũng được.” Cô nói.

Nhân Ngẫu Sư im lặng, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

Cho đến khi đối diễn lần nữa, Nhân Ngẫu Sư giấu đi trái tim căng thẳng như sắp nhảy ra khỏi ngực mình, hắn ta nghĩ thông một chuyện rồi.

“Cho dù tôi biến thành gì đi nữa, tôi vẫn luôn luôn thích em.”

Nhân Ngẫu Sư đứng trước mặt nhân viên của đoàn phim, vẻ mặt thành thật nói. Lúc đó sâu ánh mắt hắn, dường như có ánh sáng xẹt qua đáy mắt.

Giờ phút này, cuối cùng nhìn hắn cũng giống một người khác. Nhan Như Tinh đã tìm ra vài điểm thân quen.

Cúi đầu theo ánh mắt hắn nhìn về phía chiếc nhẫn trong tay, nghĩ tới tình cảnh hiện tại của mình có nhiều “con rận” cỡ mấy cũng không sợ ngứa. Dù sao ai cũng nhận hết cả, nhận thêm của hắn một cái cũng không nhiều, mà không nhận thì cũng chả ít đi được miếng nào.

Vì thế cô lấy nhẫn trong tay hắn đeo lên tay mình, để tránh xuất hiện thêm việc “ngoài ý muốn”.

“Đeo xong rồi, cảnh này qua chưa?” Nhan Như Tinh nâng tay lên, hỏi đạo diễn.

Tuy là đạo diễn không hài lòng lắm, nhưng ông vẫn nói cảnh này qua.

Tiếp theo là chụp hình cưới cho hai người.

Tổng cộng có hai bộ.

Chụp xong váy cưới màu trắng, Nhan Như Tinh qua phòng trang điểm đổi sang bộ váy cưới màu đỏ. Tiện xem xem tượng gỗ đang "tắm não” bị cô ném vào chậu gỗ có ngoan ngoãn hay không.

Người giúp cô thay đồ vẫn chưa tới, Nhan Như Tinh cầm chân tượng gỗ lên, lắc lắc cho rớt giọt nước trên mặt, nghiêm túc nói: “Anh đã biết lỗi chưa?”

Yến Tuy:…

“Hứ, tôi nói anh trông nhà cho cẩn thận, anh trông như vậy đó hả? Làm cái nhà cháy rụi hết chơn, vậy mà vẫn còn dám để người ta mang anh tới gặp tôi.”

“Tôi nói anh biết, việc này anh không cho tôi một câu trả lời, tối nay, đừng có mong tôi sẽ mang anh về.”

Yến Tuy:…

Tôi chỉ là một tượng gỗ, tôi không nghe tôi không thấy!

“Nhìn thấy không?” Anh im lặng, Nhan Như Tinh chớp mắt, giơ tay trái lên, lộ ra chiếc nhẫn với viên ngọc xanh biếc trên ngón áp út.

Bỗng nhiên trên khuôn mặt tượng gỗ chảy ra hai dòng máu.

Chuyện lạ bỗng nhiên xảy ra, khiến Nhan Như Tinh sợ hãi.

Nên cô ném tượng gỗ đi luôn.

Yến Tuy:???

Đấy là yêu mà em nói sao?

Nhìn tượng gỗ bị cô chọi xuống đất, Nhan Như Tinh có hơi chột dạ vội vàng nhặt từ dưới đất lên.

Để che giấu sự chột dạ của mình, cô chiếm lý lẽ trước, nói to để dọa người ta: “Anh còn dám làm tôi sợ, anh chết chắc rồi.”

Yến Tuy:?

“Tí nữa tôi sẽ nói luật sư đi công chứng, dù sao anh cũng chết rồi, chỉ cần công chứng anh đã chết, quan hệ hôn nhân của tôi và anh sẽ kết thúc.”

“Chờ sau khi ly hôn với anh xong, tôi sẽ là người tự do.”

“Anh không đồng ý.”

Giọng nói giống hệt giọng tối hôm qua nghe thấy, dường như có âm khí tuôn ra khi tượng gỗ mở miệng. Âm thanh lạnh băng, khiến người nghe phải dựng hết lông tơ, trên tay nổi đầy da gà.

“Mắc gì anh không đồng ý, chẳng lẽ anh muốn tôi phải thủ tiết cho anh?” Nhan Như Tinh giơ tay trái túm lấy chân tượng gỗ, tay phải chọc chọc vô đầu tượng gỗ, không phục nói, “Muốn tôi thủ tiết á, nằm mơ đi!”

Yến Tuy:…

“Sao, ai nói em phải thủ tiết?”

Nhan Như Tinh nghe vậy trong lòng giật mình, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện gì: “Chứ sao, chẳng lẽ anh còn sống lại được à?”

Yến Tuy: “Em xuống dưới đây đoàn tụ với anh, là không cần thủ tiết rồi.”

Nhan Như Tinh:…

“Tôi Tinh Tinh này ngày ngày rửa mặt, lau người cho anh, thế mà anh còn muốn mạng của tôi!”

Cô đưa tay lên lau hai hàng nước mắt cá sấu, bi thương trong lòng, giọng xa xôi, “Quả nhiên, quỷ nào cũng đều không có tình cảm hết.”

Nói xong cô đi đến cửa phòng trang điểm, gọi Nhân Ngẫu Sư đang đứng gần đó, “Lão Vương, anh đi in giúp tôi một tờ giấy chứng tử đi.”

Yến Tuy:?:.,,.

Bình luận

Truyện đang đọc