XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

Không ngờ Áo Đức lại kiên trì như thế, Nhan Như Tinh chỉ có thể khóe mắt mỉm cười nhìn về phía Tô Văn Ngọc, hắng giọng tự tin nói: "Anh biết tôi là ai không?"

Tô Văn Ngọc nhìn Nhan Như Tinh, ánh mắt bồi hồi trên khuôn mặt trơn bóng như ngọc, nhẵn nhụi như sứ của cô.

"Chị dâu" này của anh ta quả thật rất đẹp, đôi mắt thật to, mũi và miệng tinh xảo khéo léo, ngũ quan hài hòa với nhau, mỗi một phân đều vừa đúng.

Nếu anh không có vợ, nói không chừng anh ta cũng sẽ thích cô. Cũng không biết vợ anh ta trông như thế nào. Anh chỉ nhớ, vợ anh rất xinh đẹp, rất nhiều người thích cô. Tô Văn Ngọc nghĩ đến vợ liền buồn bã hai giây.

Mấy ngày nay, anh ta luôn cảm giác mình muốn nhớ tới cái gì, lại cứ thiếu một chút như vậy.

Từ đầu đến cuối đều mắc kẹt trong lòng anh ta, làm cho anh ta nghĩ không ra.

Hôm nay vẫn là Áo Đức gọi anh ta, ông ta nói với anh là chỉ cần qua hôm nay, ông sẽ giúp anh ta khôi phục trí nhớ.

Kết quả không nghĩ tới Áo Đức sẽ để cho mình giúp loại chuyện này.

Nếu không phải Áo Đức nói "đại ca" không có ở đây, Tô Văn Ngọc nói cái gì cũng sẽ không đến. Nhưng đến đây cũng không có gì đáng ngại. Dù sao Áo Đức nói, vô luận nữ tử trước mắt nói cái gì, ông ta chỉ cần mở miệng cự tuyệt là được.

Ôm loại tâm tính này, đối mặt với vấn đề của Nhan Như Tinh, Tô Văn Ngọc vẻ mặt lãnh đạm: "Xin lỗi, tôi có thê tử, không có khả năng sẽ thích cô."

Nụ cười bên miệng Nhan Như Tinh cứng lại trên mặt. Nếu không phải biết người trong miệng anh là tôi, tôi đã hoài nghi anh là tra nam rồi.

"Anh có biết vợ anh là ai không?" Nhan Như Tinh hỏi.

Tô Văn Ngọc liếc cô một cái, ánh mắt thanh u mang theo một cỗ kiêu ngạo không hiểu: "Biết."

Nhan Như Tinh: "......"

Không phải anh ta mất trí nhớ rồi sao?

"Vậy anh nói xem, vợ anh tên là gì?" Nhan Như Tinh cũng tức giận.

"Vợ tôi tên là......" Tô Văn Ngọc yên lặng, trên mặt tràn đầy mê mang, Tô Văn Ngọc cố gắng suy nghĩ, nhưng mà đầu vẫn trống trơn.

"Vợ tôi tên là......" Anh ta lại nhắc lại một lần, dường như như vậy là có thể nhớ ra, nhưng anh ta cảm thấy thất vọng rồi.

Nhan Như Tinh nhìn người đàn ông trước mắt bị mình hỏi đến nóng nảy đầu đầy mồ hôi, mồ hôi dán tóc lướt qua hai má đáy mắt, chật vật lại hoảng sợ, đáng thương lại ủy khuất.

"Cô ấy tên là......" Tô Văn Ngọc ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy khẩn cầu, đuôi mắt bởi vì nội tâm bỗng nhiên dâng lên đau đớn cùng bi thương mà đỏ lên một mảnh.

Sắc mặt trắng nõn tái nhợt như tờ giấy, anh ta run rẩy bắt lấy cánh tay Nhan Như Tinh. Cúi đầu nhìn xuống, giọng nói run rẩy lại còn dùng giọng điệu hung tợn hỏi cô: "Có phải cô biết vợ tôi là ai không? Cô ấy tên là gì?"

Áo Đức ở một bên âm thầm xem trò vui thầm nói không tốt, nhưng tình cảnh hiện tại, đã không phải tình cảnh mà ông ta có thể khống chế. Hy vọng mọi chuyện sẽ không phát triển như ông ta nghĩ.

"Đúng, tôi biết." Nhan Như Tinh thống khoái thừa nhận, đưa tay nhẹ nhàng vén lên sợi tóc rơi xuống trước mắt Tô Văn Ngọc, lộ ra khuôn mặt xanh trắng bất an cùng đôi mắt hơi mấp máy.

Đang muốn mở miệng, Tô Văn Ngọc hất đầu, né tránh đầu ngón tay của cô, ánh mắt lạnh lùng lại cảnh giác nói: "Xin cô tự trọng."

Nhan Như Tinh:...... Một khi đã như vậy, anh nắm lấy tay tôi làm gì? Cô cúi đầu nhìn lướt qua hai cánh tay bị Tô Văn Ngọc nắm chặt.

Tô Văn Ngọc theo tầm mắt của cô nhìn lại, trong lòng hoảng hốt, muốn thu tay lại, nhưng mà tay không nghe anh ta chỉ huy.

Nhất định là mình nghe được tin tức của vợ quá cao hứng, mới có thể nắm lấy cô gái này không buông như vậy.

Vì chính mình tìm lý do, Tô Văn Ngọc tâm kích động ổn định, trấn định nói: "Nói cho tôi biết, vợ tôi ở đâu tôi sẽ thả cô ra. Nếu không …"

"Nếu không thì sao?" Nhan Như Tinh hơi chột dạ, đáy mắt trong trẻo lành lạnh.

"Nếu không tôi sẽ......"

Tô Văn Ngọc ngập ngừng, tim đập thình thịch. Đến nỗi miệng há ra, dùng biểu tình mà anh ta cảm thấy hung ác nhất, nói ra lời nói kinh sợ nhất: "Nếu không tôi cứ như vậy một mực nắm lấy cô, cho cô thấy nếu không nói thì đừng nghĩ thoát khỏi lòng bàn tay của tôi."

"Anh trai à, anh cứ bám lấy em không buông như vậy, nếu vợ anh biết, cô ấy sẽ không tức giận chứ?" Nhan Như Tinh âm dương quái khí nhìn Tô Văn Ngọc, nói.

"Vừa rồi ai bảo cô tự trọng?" Tô Văn Ngọc không nghe thấy gì khác, chỉ nghe thấy một câu "Anh trai", hai má đỏ lên.

Bàn tay cảm thấy như bị bỏng, nhanh chóng buông ra, chợt lại sợ cô chạy, vội vàng nắm lại, lắp bắp nói: "Cô gọi ai là anh trai chứ? Tôi không có em gái lớn như cô đâu, tôi cũng sẽ không nhận người nào làm em gái như cô. Cô tốt nhất nên thành thành thật thật đem đầu mối có liên quan đến thê tử của tôi nói ra, cái khác gọi cái gì cũng không có tác dụng."

"Vậy, ông xã!" Nhan Như Tinh kề sát vào hắn, ngửa đầu, hai mắt cong cong khóe miệng giơ lên, giống như một đóa hoa mặt trời xinh đẹp, đang hướng về phía ánh mặt trời mở ra ánh sáng chói mắt cùng màu sắc của cô.

Tô Văn Ngọc cúi đầu nhìn một màn này, nhất thời sửng sốt, cả người lâm vào trạng thái bất động.

Thật lâu sau, anh ta ôm ngực, hoảng sợ đẩy cô ra, cúi đầu, đôi môi mỏng đã mất đi màu sắc bình thường khẽ run rẩy.

Nhan Như Tinh tò mò dựng thẳng lỗ tai nghe một cái.

"Không thể nào! Tôi có vợ, tôi có vợ rồi, tôi chỉ yêu vợ tôi, vợ tôi đẹp nhất, đẹp nhất, hoàn mỹ nhất."

"Tôi không có khả năng thích cô....." Tô Văn Ngọc cả người lâm vào hoài nghi, tinh thần sụp đổ, anh ta không thể tin được mình sẽ động tâm với người ngoài thê tử của anh ta.

Người đàn ông níu chặt ngực, khom lưng chán chường ngồi xổm trên mặt đất ủy khuất bất lực ôm mình.

Thấy anh ta cứ như vậy, Nhan Như Tinh mềm lòng, nhịn không được ngồi xổm bên cạnh người đàn ông, nhắc nhở anh ta: "Anh nghĩ xem có khả năng hay không, tôi chính là vợ của anh?"

Nào biết nghe được những lời này của cô, Tô Văn Ngọc lảo đảo ngồi dưới đất, khiếp sợ nhìn cô, không thể tưởng tượng nổi lẩm bẩm nói: "Cô thật tốt......"

Vô liêm sỉ.

Ba chữ phía sau anh ta nhìn mặt Nhan Như Tinh, theo bản năng nuốt trở vào.

Nhưng vẻ mặt cùng bộ dáng quỷ này của anh ta, sao có thể giấu được Nhan Như Tinh. Biết rõ không phải lời hay ho gì, cô dập tắt đau lòng và mềm lòng khó khăn lắm mới dâng lên trong lòng, mặt không chút thay đổi nhìn anh ta.

Tô Văn Ngọc:…… Làm thế nào? Có phải cô ấy tức giận rồi không? Nếu cô ấy tức giận mà không nói cho tôi biết manh mối của vợ tôi thì sao? Hay là dỗ dành cô ấy? Không được, tôi không thể dụ dỗ phụ nữ ngoài vợ! Phiền quá, bà xã, rốt cuộc em đang ở đâu vậy?

Anh nhớ em, vợ ơi.

Hừ, đều tại Áo Đức. Là Áo Đức nhắc nhở anh ta, nói người này có thói quen giở chút thủ đoạn gạt người.

Còn nói cô vì muốn anh ta yêu cô, nhất định sẽ lừa anh ta.

Nói mình chính là vợ của anh ta, từ đó bắt được mình một cách dễ dàng.

Mới đầu anh ta còn không tin, nhưng hiện tại sự thật ở ngay trước mắt, anh ta cảm thấy mình tin rồi. Nhưng điều này cũng khiến Tô Văn Ngọc tức giận.

Nội tâm Tô Văn Ngọc dày vò, vừa đau khổ vừa chua chát.

Thậm chí tự trách bản thân vì sao phản ứng lớn như vậy, làm tổn thương trái tim đối phương.

"Cô đừng thương tâm, tôi cảm thấy đại ca tôi vẫn rất thích cô, hai người rất xứng đôi." Tô Văn Ngọc lời vừa ra khỏi miệng, tâm hơi co rút đau đớn, còn có chút hối hận.

Anh ta cảm thấy vô sỉ vì phản ứng bất trung của mình đối với tình cảm của vợ. Đến nỗi phải hạ quyết tâm, quyết định triệt để cắt đứt đoạn tình cảm đã định trước không có kết cục này.

"Tôi, chúng ta......"

"Đại ca anh là ai?" Nhan Như Tinh vốn trong lòng không thoải mái, thấy anh ta đẩy mình cho người khác, ánh mắt lóe lên, hỏi.

"Đại ca của tôi, chính là tên vô danh quỷ mấy ngày nay cùng cô đấy." Tô Văn Ngọc rũ mắt, ngón tay vô thức nắm chặt.

"Ồ, nói như vậy, anh quyết định ly hôn với tôi phải không?" Nhan Như Tinh hỏi.

Tô Văn Ngọc cúi đầu, nhẹ không thể nghe thấy "Ừ" một tiếng.

"Được, ký giấy ly hôn đi!" Nhan Như Tinh từ không gian hệ thống lấy ra giấy chứng nhận ly hôn của vợ chồng mẫu mực.

"Nào! Viết tên anh lên!" Nhan Như Tinh thân thiết nói.

Tô Văn Ngọc: "??"

Anh ta nhìn nhìn "giấy chứng nhận ly hôn" trước mắt, lại nhìn Nhan Như Tinh, trong đầu giống như có pháo hoa ầm ầm nổ tung.

Áo Đức cũng chen tới giúp vui, nhìn giấy chứng nhận ly hôn dán trước mặt Tô Văn Ngọc và Nhan Như Tinh, ông ta ngây người.

Giờ khắc này, ông ta cảm giác đỉnh đầu mình bị (*)"Thảo nê mã" bao phủ.

(*Ngựa cỏ bùn hay Cǎonímǎ (chữ Hán: 草泥马, phiên âm Hán-Việt: thảo nê mã) là một Internet meme tại Trung Quốc được sử dụng rộng rãi như một dạng biểu tượng nhằm phản đối kiểm duyệt Internet tại Trung Quốc đang ngày càng tăng.

Đạp ngựa cũng được?! Cái tay gì đây?

Áo Đức hận không thể chặt đứt tay mình.

Không đúng!

Áo Đức nhìn về phía giấy ly hôn. Đây là giấy ly hôn, không phải giấy chứng nhận kết hôn.

Cho nên Nhan Như Tinh là vợ trước của người này.

Cho nên người Tô Văn Ngọc muốn tìm lại chính là cô!

Trong lòng Áo Đức ôm một tia kỳ vọng cuối cùng nhìn về phía Tô Văn Ngọc, hy vọng anh ta có thể cho mình một đáp án.

Tô Văn Ngọc nhìn giấy ly hôn: Trí nhớ trong đầu chợt lóe, anh ta rốt cuộc cũng nhớ ra.

Từ miệng Gấu Nhỏ biết được cô sẽ đến phó bản này, anh ta liền chuẩn bị trước, nhưng trên đường đến vẫn gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Vì thế anh ta mất đi tất cả ký ức có liên quan đến vợ mình.

Cũng may anh ta cho bản thân ám chỉ, mới vừa rồi không quên mục đích tới nơi này là vì tìm người.

Nhưng hôm nay tìm được người, anh ta lại chọc cô tức giận.

Tô Văn Ngọc rũ mắt, trên mặt có chút chột dạ.

"Tinh, Tinh Tinh, anh, anh có thể giải thích."

Tô Văn Ngọc khó khăn mở miệng, né tránh giấy chứng nhận ly hôn, thử thăm dò muốn ôm lấy tay cô.

"Nói cái gì vậy! Mau ký đi, nhanh lên." Nhan Như Tinh lắc lắc giấy ly hôn, bĩu môi.

"Này …" Tô Văn Ngọc chần chờ nhìn giấy chứng nhận ly hôn, tâm tư vừa động, đưa tay nhận lấy vừa muốn xé nó ra.

"Anh dám xé thử xem." Nhan Như Tinh cười lạnh nói.

Tô Văn Ngọc: "…" Anh ta ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên.

Không nói lời nào, chỉ dùng một đôi mắt trong suốt vô thố lại thâm tình chuyên chú nhìn cô. Chốc lát, anh ta thừa dịp trả lại giấy chứng nhận ly hôn cho Nhan Như Tinh, giữ chặt tay cô không buông.

"Anh, anh thực sự có thể giải thích mà." Tô Văn Ngọc lông mi dài mà dày run nhè nhẹ, ngữ khí tối nghĩa tràn ngập khẩn cầu làm người ta cảm thấy hèn mọn đồng tình.

"Anh không cần phải giải thích làm gì, tôi hiểu, tôi hiểu mà."

Nhan Như Tinh dứt khoát lưu loát giật tay ra: "Nhanh chóng ký giấy ly hôn đi, tôi còn phải đi tìm đại ca của anh nữa."

Tô Văn Ngọc lúc này chỉ cảm thấy trong lòng có khổ nói không nên lời, liên hệ nội dung cô nói.

Nghĩ đến mấy ngày hôm trước cùng với lời nói vừa rồi của mình, anh ta hận bản thân không thể xuyên trở về đánh chết chính mình.

"Không, anh sai rồi, anh không có đại ca. Em là vợ anh, anh làm sao có thể đẩy em cho người khác." Hốc mắt Tô Văn Ngọc trở nên phiếm hồng, ngữ khí bướng bỉnh ủy khuất.

"Anh, anh chỉ là, chỉ là nhận lầm người. Em, em biết mà, anh mất trí nhớ."

Tô Văn Ngọc phun ra nuốt vào, nói, nhưng thanh âm dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Nhan Như Tinh, càng ngày càng nhỏ.

"Xin lỗi, anh thề lần sau anh tuyệt đối sẽ không như thế nữa, chắc chắn sẽ nhận ra em mà."

"Không, không có lần sau, vợ ơi, em đừng nóng giận." Tô Văn Ngọc không dám nói Nhan Như Tinh không phải, vợ mình vốn đang có ý kiến với mình, nếu không dỗ thật sự sẽ mất vợ a.

Hơn nữa vợ anh ta còn có nhiều người theo đuổi như vậy! Nghĩ đến "đại ca" mấy ngày trước uy hiếp anh ta, lại còn đánh đánh anh ta!

Tô Văn Ngọc hận nghiến răng.

Đừng để cho anh ta biết người đó là ai, bằng không...... Đáy mắt Tô Văn Ngọc lóe ra hàn quang, nội tâm mãnh liệt sát khí tiết ra ngoài.

Thấy người đàn ông này vẫn không muốn ký, Nhan Như Tinh có chút tiếc nuối nhận lấy "giấy ly hôn".

Ngược lại nhìn về phía một bên kia, có người đã mặt xám như tro tàn, không khí trầm lặng giống như hoàn toàn đánh mất dục vọng muốn sống.

"Vọng Áo Đức." Đuôi mắt khẽ nhếch, khóe miệng vui vẻ nhếch lên, sung sướng quay đầu hỏi Tô Văn Ngọc, thanh tuyến uyển chuyển du dương, giống như chim hoàng oanh hát, thật là êm tai dễ nghe: "Tô ca ca, anh có yêu em hay không?"

Thoáng chốc, Tô Văn Ngọc lần đầu tiên được Nhan Như Tinh nghiêm túc gọi "ca ca", cả người tim đập như trống, bên tai nóng lên.

Người cũng choáng váng, chỉ biết gật đầu đáp lời: "Yêu, anh yêu Tinh Tinh nhất mà."

Liếc mắt nhìn Áo Đức một cái. Áo Đức mặt không chút thay đổi. Ông ta dù sao đã nhận mệnh rồi.

Thậm chí có thể tâm như chỉ thủy nói với Nhan Như Tinh: "Đi thôi, tôi dẫn cô đi gặp chủ nhân của tôi."

Nhan Như Tinh vội vàng đuổi theo. Tô Văn Ngọc theo bản cô bám vào phía sau. Ai ngờ Áo Đức vung tay lên, Tô Văn Ngọc trực tiếp biến mất.

Trong lúc Nhan Như Tinh ngây người, Áo Đức nắm lấy cổ tay cô, trong tay đột nhiên xuất hiện một đồng tiền xu quen thuộc.

"Đinh - -" ngón tay Áo Đức khẽ bấm đồng xu ném ra, ngay sau đó một đạo bạch quang chói mắt kẹp lấy hấp lực, đem Nhan Như Tinh cuốn vào trong đó.

——

[ Người chơi xin chú ý, ngài đã tiến vào thời không loạn lưu, con đường trở về đã đóng ]

[ Chú ý: Xin tìm được chủ nhân gây ra thời không loạn lưu, giết chết hoặc cảm hóa hắn! Nếu không ngài sẽ vĩnh viễn bị bỏ lại trong không gian loạn lưu.]

Nhan Như Tinh nằm ở trên bãi cỏ, nhớ lại hệ thống thông báo khi đi vào thế giới này, nhàm chán giơ tay lên.

Trước mắt trời rất xanh, nước rất trong, trong mũi tràn đầy mùi thơm ngát của cỏ xanh.

Nếu đây là thế giới thực, cô sẽ rất vui vẻ, nhưng mà, đáng tiếc, lại không phải.

"Thanh Thanh, tiểu thư Áo Đai Nhĩ đến rồi, cô đã thu dọn xong chưa?"

Lúc này, một nữ tử tóc xoăn màu vàng, mặc quần áo màu vàng chạy tới, đứng ở bờ bên kia sông hô.

Nhan Như Tinh từ trên cỏ đứng dậy, vỗ vỗ cỏ xanh trên người đi về phía nữ tử mặc quần áo màu vàng.

Nhìn thấy người tới cùng diện mạo Cửu công chúa giống nhau như đúc, Nhan Như Tinh không có ngoài ý muốn, bình tĩnh nói: "Vì sao Áo Đai Nhĩ tiểu thư tới?"

"Hả?"

"Thanh Thanh, cô nhanh như vậy đã quên rồi sao? Tiểu thư Áo Đai Nhĩ đến đón chúng ta mà.”

"Đón chúng ta?" Nhan Như Tinh hai ngày nay ở "trang viên công chúa" này ăn chực uống chực, nhàn nhã giống như đang nghỉ phép.

Lúc trước cô cố gắng cùng nữ tử tự xưng là Hoàng Nguyệt trước mắt, còn có những người khác trong trang viên tiếp lời, nhưng các cô lăn qua lộn lại cũng chỉ trả lời vài câu.

"Hả? Ra vậy."

"Tôi không biết."

"Là như vậy sao?"

"Tôi không rõ lắm."

“……”

Máy móc như một người thiểu năng với trí tuệ nhân tạo.

Hôm nay là lần đầu tiên đối phương chủ động gọi cô và trao đổi với cô.

Nhan Như Tinh trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc, đồng thời, cô cũng không định bỏ qua cơ hội hỏi thăm này.

"Đúng vậy, đón chúng ta đi dự tiệc tối mà nhà vua chuẩn bị cho mấy vị hoàng tử. Nếu như lần này chúng ta có thể ở yến hội bị một hoàng tử nào đó nhìn trúng, chúng ta cũng không cần trở về."

Hoàng Nguyệt vẻ mặt hi vọng nói.

"Thanh Thanh, cô cũng thích hoàng tử nào? Nghe nói Đại vương tử đẹp trai nhất, cũng là người có khả năng nhất trong lần bổ nhiệm Thái tử này."

"Nhưng mà vì Nhị vương tử cũng rất tốt, làm người ôn nhu săn sóc …. Tam vương tử thiếu chút nữa cũng được rồi, nhưng tam vương tử có huyết mạch dị tộc, lớn lên trông đẹp nhất."

Nhan Như Tinh đầu óc ong ong, trên đường trở về trang viên công chúa, nghe một đường cô "Hoàng tử này, hoàng tử kia". Muốn lên tiếng cắt ngang cô gái trước mặt, nhưng căn bản cô không tìm được cơ hội.

Hơn nữa cô ấy cũng không cho cô cơ hội mở miệng a. Sau khi cắt ngang không dừng lại mấy phút, cô ấy sẽ tiếp tục lặp lại lời vừa rồi.

Vì bảo vệ lỗ tai của mình, Nhan Như Tinh lựa chọn không nhìn, không nghe, không quan tâm luôn.

Thẳng đến khi trở lại trang viên, Nhan Như Tinh cùng những người khác cùng nhau đi ra ngoài nghênh đón Áo Đai Nhĩ tiểu thư trong miệng Hoàng Nguyệt.

Khoảnh khắc nhìn thấy người kia, Nhan Như Tinh bối rối.

Bởi vì người đến là Lâm Nhất vốn đã rời khỏi phó bản.

Lâm Nhất nhìn thấy cô, khóe miệng giật giật, hiển nhiên cũng nhận ra Nhan Như Tinh.

Ngại những người khác ở đây, cô chỉ thản nhiên gật đầu, gọi nữ bộc bên cạnh đem tất cả lễ phục trong xe ngựa sau lưng lấy ra.

Tiếp theo lần lượt phân phát cho "công chúa" của trang viên.

Không biết có phải là do trùng hợp hay không, trong trang viên này bao gồm cả Nhan Như Tinh, vừa vặn có mười vị công chúa.

Nhưng ngoại trừ Hoàng Nguyệt, những người khác đều rất xa lạ.

Nhan Như Tinh nhận được một bộ lễ phục màu xanh lá cây như trước.

Váy lần này không khác gì váy cô mặc lần đầu tiên vào phó bản này, không chỉ có thắt lưng mà còn có váy chống.

Nhan Như Tinh không muốn mặc váy chống, bởi vì nếu muốn chạy trốn thì cái này không quá thuận tiện.

Nhưng hai cô hầu gái đi cùng tiểu thư Áo Đai Nhĩ nhìn chằm chằm vào cô, cô không thể không mặc lên người.

Khi cô cơ bản thay xong quần áo, Áo Đai Nhĩ đi đến, ý bảo nữ bộc đi ra ngoài, cũng thuận tay đóng cửa phòng thay quần áo.

"Ngôn Thanh?" Cô thử gọi một tiếng.

Chờ Nhan Như Tinh gật đầu, Áo Đai Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười khổ nói: "Cô như thế nào cũng tới nơi này?"

"Tôi là bị Áo Đức mang tới đây."

Nhan Như Tinh bởi vì đang mặc quần áo khác nên cô không thể không ngồi thẳng người, tay cũng quy củ đoan chính đặt ở trên đầu gối.

"Ông ta nói muốn dẫn tôi đi gặp chủ nhân của ông ta, kết quả một giây sau liền bỏ lại ở chỗ này."

Nhan Như Tinh nhíu mày, cảm thấy rất cao hứng nói: "Còn cô thì sao?"

"Không phải cô nói cô muốn rời khỏi phó bản này sao? Nếu tôi nói tôi quả thật đã rời đi, sau đó lại trở về, cô có tin lời tôi không?" Lâm Nhất một lời khó nói hết.

Nhan Như Tinh: "......"

"Phó bản trừng phạt?" Áo Đai Nhĩ gật đầu.

"Sao lại như vậy?" Nhan Như Tinh giật mình.

"Trên thực tế, mọi chuyện chính là xảy ra như vậy." Lâm Nhất cầm lấy chiếc quạt xếp viền ren trong tay, quạt cho mình.

"Bây giờ tôi nói cô có khả năng càng không tin, tôi còn cố ý ở bên ngoài đợi một tuần lễ mới tiến vào."

Nhan Như Tinh:??

Cô biết tốc độ thời gian của mỗi phân khu trò chơi không giống nhau, nhưng số ngày nghỉ ngơi trước khi vào phó bản của mỗi phân khu trò chơi cũng giống như phân khu của bạn.

Cho nên cô một chút cũng không hoài nghi lời nói của Lâm Nhất.

"Vậy nhiệm vụ phó bản lần này của cô là gì?" Nhan Như Tinh hỏi.

Vừa vặn cũng có thể giải đáp cho cô một chút thời không loạn lưu.

Tất cả nhiệm vụ thông quan của phó bản trừng phạt đều giống nhau.

Lâm Nhất day day huyệt thái dương, mệt mỏi nói: "Còn sống ra khỏi phó bản!"

Nhan Như Tinh:......

"Có nhắc nhở gì không? Bối cảnh hay gì đó cũng được?"

"Không có, nhiệm vụ trừng phạt cái gì cũng không có, toàn bộ dựa vào chính mình mò mẫm." Nhan Như Tinh trầm mặc, điều này làm cho cô cảm thấy thế giới xung quanh thật vất vả, nếu muốn nghiêm túc giải thích, cô cảm thấy mình suy sụp rồi.

"Cô có biết thời không loạn lưu là cái gì không?"

Tay phe phẩy quạt của Lâm Nhất khựng lại.

Cô ấy hơi kinh ngạc nhìn Nhan Như Tinh, xoa xoa lỗ tai, nói: "Cô xác định là thời không loạn lưu mà không phải thời gian loạn lưu."

Đợi Nhan Như Tinh gật đầu, sắc mặt Lâm Nhất vốn đã không tốt, càng thêm thảm đạm.

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Nhan Như Tinh, cô ấy giải thích: "Thời không loạn lưu, là chỉ không gian do nhiều thời không khác nhau chồng lên nhau tổ hợp lại. Ở cái không gian này, cô thậm chí có thể gặp một cái khác thời không chính mình."

"Nhưng các cô ấy đối với cô luôn tràn ngập địch ý, thậm chí sẽ tìm mọi cách giết cô rồi thay thế cô. Thông thường gặp phải thời không loạn lưu, tôi cho người ta đề nghị chính là: Chạy mau, có bao xa chạy bấy xa."

Lâm Nhất nắm chặt cây quạt, vẻ mặt trang điểm tinh xảo trầm trọng khó coi.

"So với nó, thời gian loạn lưu có vẻ ôn hòa hơn nhiều. Thời gian loạn lưu nhiều lắm sẽ làm cho cô lặp lại một chuyện gì đó không có chừng mực, thời không loạn lưu lại cũng là vô số chính mình muốn lấy tính mạng của cô. Cô thật sự xác định lần này chúng ta đang ở thời không loạn lưu?" Lâm Nhất vẫn không thể tin được mình lại xui xẻo như vậy.

Nhan Như Tinh gật đầu, tiếp theo đem hệ thống trò chơi nhắc nhở nói cho người trước mặt nghe.

Lâm Nhất vừa nghe, kích động nắm lấy tay cô: "Ngôn Thanh, lần này tôi có thể sống sót ra ngoài hay không phải dựa vào cô rồi, cô yên tâm, có thuốc là đủ."

Nhan Như Tinh: "Nhưng tôi không biết người hệ thống nói là ai."

"Chuyện này để tôi điều tra." Lâm Nhất phe phẩy quạt: "Tôi lần này dùng thân phận hiện tại coi như khá cao đi, có thể hỗ trợ điều tra một vài thứ."

"Đợi lát nữa, cô nói chính mình xuất hiện ở một thời không khác, có phải là người chơi hay không? Có thể sử dụng đạo cụ không?" Nhan Như Tinh đột nhiên nghĩ đến điểm này, hỏi.

"Không thể, nhưng các cô ấy biết cô có thể, sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp ngăn cản cô cho bằng được."

Lâm Nhất nói xong, an ủi Nhan Như Tinh nhưng cô ấy cũng tự an ủi mình: "Cô cũng đừng quá khẩn trương, không phải mỗi một thời không loạn lưu đều có thể gặp được chính mình."

"Vận khí tốt, nói không chừng từ phó bản này đi ra ngoài, cũng sẽ không gặp."

"Thân phận hiện tại của cô là gì?" Nhan Như Tinh buồn bực nói.

"Thân phận của tôi là giáo viên gia đình đào tạo "Lễ nghi công chúa". Thời gian trước huấn luyện lễ nghi kết thúc, tôi bị hoàng thất Áo Cổ vương quốc triệu hồi đến, cho tới hôm nay mới để cho tôi tới đón các cô cùng đi tham gia tiệc tối hôm nay."

"Ký ức thân phận của tôi nói cho tôi biết, yến hội đêm nay là vì mấy vị vương tử điện hạ tuyển vương phi tổ chức.

"Cô có biết hoàng tử không?"

"Áo Cổ vương quốc tổng cộng có ba vị vương tử......"

Hai người thấp giọng trao đổi, trong chốc lát nữ bộc đi theo Áo Đai Nhĩ gõ cửa, tuyên bố xe ngựa đã chuẩn bị xong.

"Đi thôi." Áo Đai Nhĩ đứng dậy, đưa tay về phía Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh thuận thế thả lên. Hai người đi ra ngoài, bởi vì xe của công chúa và xe của Áo Đai Nhĩ không phải cùng một chiếc, bị buộc phải tách ra.

Đến yến hội, bóng đêm đã chìm.

Thừa dịp xe ngựa bị thị vệ cung đình ngăn lại kiểm tra, Nhan Như Tinh mở cửa sổ xe nhìn lên bầu trời, trong mông lung lộ ra ánh trăng màu lam nhạt, sau đó quét mắt nhìn bốn phía.

Kinh ngạc phát hiện phụ cận có rất nhiều xe ngựa không khác gì dưới thân cô. Thỉnh thoảng từ trong xe ngựa truyền đến mùi thơm nồng đậm làm cho Nhan Như Tinh hiểu được, những người ngồi trong xe ngựa này, có thể đều là những "công chúa" đến tham gia yến hội giống như cô vậy?

Không kịp ngẫm nghĩ, xe ngựa đã chậm rãi hướng cung điện hoàng thất Áo Cổ vương quốc chạy đi......

——

Cung điện xanh vàng rực rỡ, tiệc tối tạm thời chưa bắt đầu, đã là tiếng người ồn ào. Phóng mắt nhìn lại, tất cả đều là nữ tử ăn mặc tinh xảo xinh đẹp, ăn mặc khéo léo, trẻ tuổi xinh đẹp.

Họ hoặc cười, hoặc nói. Hoặc thậm chí là lo lắng. Nhưng ánh mắt mỗi người khi nhìn về một phương hướng nào đó, tất cả đều toát ra một tia chờ mong cùng vui mừng.

Một góc hẻo lánh.

Ba nữ tử mặc hoa phục không coi ai ra gì oán giận.

"Người ở đây cũng quá nhiều đi, thật là, quốc vương rốt cuộc có ý gì? Tại sao lại để những con điếm này...... Dân tham gia yến hội?"

Một nữ tử mặc váy công chúa hai màu trắng hồng nói.

"Cô nhỏ giọng một chút, dù sao các cô ấy cũng không cùng chúng ta đạt ba vị vương tử." Nữ tử mặc váy tím đen bên cạnh khuyên nhủ.

Một nữ tử khác mặc váy công chúa hai màu vàng nâu cầm trong tay một chiếc quạt xếp màu xanh lá cây không tương xứng với váy, đúng lúc nói sang chuyện khác: "Nghe nói đại vương tử có người được chọn làm vương phi, cũng không biết là ai? Các cô có ai biết không?"

"Tôi không biết, tôi cũng không có hứng thú với Đại hoàng tử." Nữ tử mặc váy công chúa màu phấn trắng không để ý trả lời.

"A, cô đừng yên tâm quá sớm. Tôi vừa rồi nghe nói Nhị vương tử từ hoa viên ôm một nữ nhân trở về phòng."

Người phụ nữ mặc váy đen tím cười lạnh.

"Hả? Cái gì?" Vẻ mặt người phụ nữ vừa rồi còn thờ ơ với mọi thứ vừa nghe thế chợt thay đổi.

"Ai? Người phụ nữ đó là ai?"

"Hừ, không biết, nhưng mà nghe nói người đó rất đẹp."

Nữ tử màu vàng nâu khó chịu ngắt lời, nói: "Hình như lúc ấy Tam vương tử cũng dẫn một nữ tử rời đi."

"Không phải là những con điếm mà nhà vua đã nuôi dưỡng. Đúng không!"

Nữ tử váy công chúa phấn trắng giọng nói âm ngoan.

"Quốc vương rốt cuộc muốn làm gì!"

"Tôi ngược lại nghe nói, gần đây ba vị vương tử thích màu xanh."

Nữ tử quần áo màu vàng nâu vung quạt xếp màu xanh lá cây trong tay, che mặt nói.

“???”

"Màu xanh gì?"

"Màu xanh lá? Đặc biệt là những cô gái thích mặc váy xanh, các cô không phát hiện tối nay rất nhiều người đều mặc váy xanh đến đây sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc