XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

Nhan Như Tinh nghe thấy tiếng của Tiểu Sảng mới chợt nhận ra là nó có cốt truyện liền hỏi: “Cốt truyện hiện tại như thế nào rồi?”

Tiểu Sảng không tự nhiên mà tránh ánh mắt của Trì Úc, trả lời: “Cốt truyện bị rối tung rồi, tôi không biết.”

“Tuy nhiên, rất nhiều khu đã thất thủ, chỉ tại một thời điểm quan trọng.” Không đợi Nhan Như Tinh hỏi, Tiểu Sảng vội vàng nói: “Sắp kết thúc rồi, nam chủ đang dựng uy tín, là lúc mà nam chính trổ hết tài năng của mình trước mặt người chơi.”

“Làm thế nào mà anh ta trổ tài được? Tôi nhớ không lầm thì bây giờ anh ta phải là một người chơi cấp B, phải không?” Nhan Như Tinh trầm ngâm.

“Người chơi cấp B? Không phải là đang cấp A sắp thăng cấp lên cấp S hả?” Tiểu Sảng kinh ngạc.

“Ai nói với cậu anh ta là cấp A?” Nhan Như Tinh nhớ đến cách đây không lâu, Vương Trọng Khang đã nói với cô là Thẩm Từ đã thăng cấp lên cấp B, anh ta không thể lên nhanh như vậy được.

“Không phải cấp A hả?” Tiểu Sảng muốn hoài nghi thống sinh luôn, sau đó vội vàng kiểm tra lý lịch đăng ký chủ trì, nhìn thời gian, không thể tin nói: “Bảo bối, tôi mới xa cô ba tháng chứ không phải ba năm đúng không?”

Nhan Như Tinh: “?”

“Nhưng sao tôi cảm thấy là tôi đi ba năm rồi vậy?” Tiểu Sảng lẩm bẩm nói nhỏ không thể tin được.

Nhan Như Tinh nghe vậy khẽ động, nhìn về phía Vương Trọng Khang.

Vẻ mặt Vương Trọng Khang ũ rũ xin lời khuyên của cô.

Cô có thể có kiến nghị gì đây, cô chỉ là một người chơi bình thường mà thôi.

“Tôi không có ý tưởng gì.” Nhan Như Tinh thành thật nói.

“Cô đi khu A095 phải không?” Phương Triển lo lắng hỏi.

Đối với những người chơi đến đây để kiếm tích phân thì gấp đôi tích phân là một sự cám dỗ.

“Còn tùy.”

“Cô…” Phương Triển cau mày: “Đừng vì anh ta mà bỏ qua trọng tâm, tôi không biết cô có gì oán hận, nhưng ở tình huống này, tôi vẫn hy vọng cô có thể bỏ qua ân oán cá nhân.” Anh ta khuyên nhủ.

“Trọng tâm gì cơ?” Nhan Như Tinh tò mò.

Phương Triển cứng họng nghĩ rằng cô cố ý. Thế nhưng khi nhìn lên và đối mặt với đôi đồng tử trong veo không chút tạp chất của cô, dường như thực sự chỉ có nghi ngờ chứ không có gì khác thì mờ mịt một lát.

“Lên cấp, trở nên mạnh mẽ hơn và tồn tại.” Anh nói.

Đây là mục tiêu của mọi người chơi.

“Nhưng hiện tại tôi đã là cấp B, cần tiến vào phó bản thăng cấp tiếp tục thăng cấp.” Nhan Như Tinh hơi nghiêng cổ, thầm nghĩ: “Về phần trở nên mạnh hơn, tự bảo vệ hẳn là không có vấn đề, cơ mà với mấy người này ở xung quanh thì tôi không có nhiều cơ hội để làm tự lực lắm.”

Cô quay đầu liếc mắt nhìn tứ vương tử cùng Trì Úc, sau đó nhìn về phía Phương Triển cười tủm tỉm.

Phương Triển: …

Anh ta ngước nhìn Trì Úc, người đang lặng lẽ đứng đó, và Tứ vương tử, người có vẻ bình thường và không quan tâm nhiều đến mọi thứ xung quanh mình.

Nghĩ đến vừa rồi bọn họ tuy rằng nghe thấy chuông báo động, lại không thấy biểu tình của bọn họ có thay đổi gì, vừa nhìn đã thấy không đơn giản.

Anh cứng họng không biết trả lời Nhan Như Tinh sao.

Đúng rồi.

Căn bản là cô không cần làm gì cả, chỉ bằng “mị lực” thôi là cô đã đứng trên đỉnh rồi.

Thế mới gọi người thắng cuộc trời sinh chứ!

Phương Triển hâm mộ muốn xỉu.

Vương Trọng Khang bỏ thời gian hỏi: “Cô là cấp B hả?”

Nhan Như Tinh gật đầu: “Mấy ngày trước, tôi thấy tích phân đã hơn 2.000 rồi nên tiện tay thăng cấp luôn.”

Tiện tay….

Vương Trọng Khang giật miệng, tự nhiên không muốn nói chuyện với cô nữa.

“Cô không phải để dành tích phân hả? Nghe nói có thể đổi được rất nhiều thứ tốt đấy.” Phương Triển không khỏi hỏi.

“Có thứ gì tốt không?”

“Thuốc tiến hóa, thuốc hoàn hảo, đạo cụ nâng cao, đặc tính kỹ năng, v.v.”

“Hẳn là rất đắt nhỉ.” Nhan Như Tinh nói.

“Chắc rồi.” Phương Triển cũng không phủ nhận: “Nghe nói những thứ này toàn từ một ngàn đổ lên đấy.”

Theo phương pháp thống kê điểm mà hệ thống thiên đường đưa ra thì.

Một trăm quái vật hạng S.

Nghe mà muốn nản luôn.

Nhưng Nhan Như Tinh thì khác, cô chỉ đơn giản sử dụng 2.000 điểm để nâng cấp cho mình. Nếu có nhiều tích phân hơn trong tương lai thì lúc đó mới suy nghĩ đến chuyện tiết kiệm.

“Ừm, thật ra những thứ này tôi cũng không cần lắm.” Nhan Như Tinh chần chờ nói.

Trong những thứ này, ngoại trừ thuốc tiến hóa có thể tăng tốc độ tiến hóa của cô, những thứ khác đều không có mấy tác dụng.

“Cô có thể bán cho chúng ta.” Phương Triển lo lắng nói: “1 tích phân là 100 Thiên Đường tệ, cô cảm thấy thế nào?”

Nhan Như Tinh giật mình, nghi ngờ: “Đừng bảo là anh ấp ủ cái ý tưởng này lâu rồi nhé?”

“Nhưng 1 tích phân là 100 Thiên đường tệ, anh có chắc mình có nhiều Thiên đường tệ như vậy không?”

Phương Triển chưa kịp trả lời, Nhan Như Tinh đã tiếp tục: “À thôi quên đi, cho dù anh có Thiên đường tệ thì tôi cũng không có nhiều tích phân như vậy đâu.”

Vương Trọng Khang giữ chặt Phương Triển đang muốn giải thích, ôn hòa nói: “Nếu cô có dư tích phân thì có thể trao đổi chúng với chúng tôi bất cứ lúc nào, không có thì thôi cũng được.”

“Nhưng lọ thuốc chuẩn bị chiến đấu mà chúng ta đã nói trước đây…”

“Thuốc chuẩn bị chiến đấu? Họ đã trở lại hả?”

Vương Trọng Khang: “Ở kênh đội, tên của lão Vương và Tu đều sáng.”

Nhan Như Tinh rất ngạc nhiên mở kênh đội ra.

Vừa đi vào đã thấy họ đang cãi nhau.

“Tu: Đều là lỗi của anh, chạy lung tung làm gì? Nếu không có do anh, chúng ta đã không phí nhiều như vậy?”

“Lão Vương: Tôi có cho cậu theo đâu.”

“Không: Tinh Tinh ở đâu vậy? Cậu nói lúc mở mắt ra sẽ thấy Tinh Tinh mà, cậu nói không giữ lời gì hết! @Tu”

“Tu: Hừ, cậu không muốn tóc nữa đúng không.”

“Không: Cậu lại bắt nạt tôi, tôi muốn nói cho Tinh Tinh.”

“Tu: @Lão Vương, sao còn chưa làm?”

“Tu đã thành công mời ‘Tần Sở’ gia nhập đội thảo nguyên của Tinh Tinh”

“Tần Sở:...”

“Lão Vương: Đừng có hối, xong ngay đây.”

“Tần Sở: Tôi không thèm ở chung với mấy người đâu, tôi tìm được Tinh Tinh rồi.”

“Không: Mang tôi đi với!”

“Tần Sở: Tự lực đi.”

“Không: Anh thật là lạnh lùng, tôi sẽ méc Tinh Tinh để cô ấy tránh xa anh ra.”

“Tần Sở: Cậu còn chưa cai sữa à?”

Mở mồm đóng mồm là méc Tinh Tinh, mách lẻo riết quen hay gì?

“Không: Anh mới chưa cai sữa đó, tôi lớn rồi.”

Tần Sở không thèm nói chuyện với nó nữa.

Hai con chim với mèo này không biết nhịn như nào, suốt đường đi ríu rít, dù bị vặt lông mấy lần cũng không thay đổi ý định.

“Tần Sở: Tôi nhìn thấy Tinh Tinh.”

Khoảnh khắc anh nói điều này trên kênh đội, Nhan Như Tinh ngẩng đầu lên như thể cảm nhận được điều gì đó.

Chẳng mấy chốc, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía cô rất nhanh trong đám đông.

Thân hình cao thẳng và ngoại hình nổi bật khiến anh nổi bật so với nhóm người chơi vừa giết quỷ xong còn đang chật vật.

Nhan Như Tinh phát hiện anh rất thích mặc mấy cái đồ chỉnh chu, tất nhiên cái này có thể liên quan đến nghề nghiệp của anh.

Giống như một tổng tài bá đạo.

Mô tả này đột nhiên hiện lên trong đầu Nhan Như Tinh.

Trong khi cô đang nhìn anh chằm chằm, bên cạnh cô, Trì Úc im lặng đột nhiên nhích về bên phải cô.

Thấy vậy, tứ vương tử bình tĩnh đứng ở bên trái.

Gấu xám nhỏ nhìn xung quanh, ôm lấy chân Nhan Như Tinh rồi leo lên.

Khi Nhan Như Tinh đưa tay ra để ôm hắn vào lòng, khóe miệng Gấu xám nhỏ nhếch lên đắc thắng.

Tuy nhiên chưa kịp vui mừng gì thì một hình bóng giống như dải lụa trắng vụt qua, kèm theo một tiếng meo meo nhỏ bé.

Trong lòng Gấu xám nhỏ thầm nói không ổn.

Cơ thể rơi xuống đất, Gấu xám nhỏ trơ mắt nhìn Nhan Như Tinh ôm con mèo thối kia.

A—

Gấu xám nhỏ tức bay màu đến mức muốn đánh con mèo đang tranh giành vị trí của mình.

“Meo meo~” Tu đắc ý dụi mặt vào người Nhan Như Tinh, nằm trong vòng tay cô để lộ phần bụng mềm mại.

Nhan Như Tinh tự nhiên sờ bụng con mèo.

Thấy vậy người xung quanh đều cảm thấy khó chịu, đặc biệt là Trì Úc, hắn nhìn Tu chằm chằm. Một đôi mắt ẩn trong chiếc mũ trùm đầu ánh lên sát khí sắc bén.

Tu dường như đã cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên và liếc về hướng hắn.

Giây tiếp theo, lông hắn dựng thẳng vì khiếp sợ trừng mắt lên.

Nhan Như Tinh cảm giác được lông hắn cứng không dễ sờ nữa, cúi đầu thì thấy hắn tràn ngập địch ý mà nhìn Trì Úc, ấn đầu hắn xuống: “Im lặng nào, đừng để ý anh ta.”

Nói vậy nhưng Tu vẫn lo lắng.

Lúc này, Tần Sở đã đến.

Anh vừa tới đã duỗi tay ôm Nhan Như Tinh vào lòng.

Tu bị ép khó chịu kêu hai tiếng kháng nghị, Tần Sở buông người ra thuận tiện né luôn tay duỗi ra của Trì Úc.

Khi Tần Sở nhìn thấy Tinh Tinh cũng không thể nào không chú ý đến Trì Úc.

Mặc dù cả người hắn đều trùm kín mít nhưng cũng khó để người khác không chú ý tới hắn.

Nhìn thấy dáng vẻ của hắn lúc này, trong mắt Tần Sở lộ ra vẻ cổ quái, tâm tình rất tốt nói: “Xem ra lần trước tôi nói anh nghe lọt tai.”

Cơ thể của Trì Úc khẽ nhúc nhích nhưng vẫn không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn dưới lớp áo choàng lớn màu đen.

Nhan Như Tinh không biết họ quen nhau nên cô không khỏi tò mò.

Tần Sở cũng không giải thích nhiều, dùng ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn về phía cô: “Tinh Tinh, lần này phiền toái rất nhiều cho nên vì an toàn của em, nhất định phải đi cùng anh.”

Nhan Như Tinh suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy rằng sự sụp đổ của khu vực A091 và A095 và những khi khác chỉ mới là bắt đầu, đúng là khá hỗn loạn.

Sau đó, cô hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Tần Sở: “Đến chỗ anh làm.”

“Tập đoàn Lục Châu.”

“Ừ.” Đôi mắt Tần Sở sâu thẳm trìu mến, tự nhiên đi tới nắm lấy tay cô.

Nhan Như Tinh không để ý lắm, liếc nhìn đám người Vương Trọng Khang đang kích động, không vội hỏi về thuốc.

Mắt thấy càng ngày càng nhiều người bắt đầu chú ý tới mình, cô trầm tư một giây nói: “Chờ tôi giải quyết xong chuyện, tôi cùng anh đi.”

Không ngờ, vào lúc này Yến Tuy đột ngột xen vào thông qua truyền âm qua ý thức: “Thẩm Từ đã xóa ấn ký tôi để lại rồi.”

Nhan Như Tinh kinh ngạc: “Không phải nói anh ta sẽ không phát hiện sao?”

Yến Tuy: “Rất có khả năng Thẩm Từ đã khế ước chính thức với quỷ thần, khế ước sẽ hủy bỏ dấu ấn mà tôi để lại.”

“Khế ước?” Nhan Như Tinh cau mày.

Yến Tuy: “Đúng vậy. người phát ngôn của quỷ thần nghe có vẻ tốt, nhưng thực tế họ chỉ là người trung gian để quỷ thần lan truyền sức mạnh của lời nguyền. Một khi thái độ của họ cứng rắn hơn một chút, quỷ thần cũng sẽ không nề hà bọn họ.”

“Ngay cả khi không có kết cục tốt đẹp khi chống lại quỷ thần, cũng như là không thể muốn quỷ thần làm gì cho mình. Nhưng ở một mức độ nhất định, người phát ngôn thực sự có thể được hưởng lợi từ quỷ thần. Tiền đề là muốn xem xét hậu quả khi đắc tội với quỷ thần.”

“Đó là lý do tại sao nhiều người phát ngôn bị quỷ thần chi phối về địa vị, mặc dù họ biết rằng họ có thể từ chối.”

“Thẩm Từ này thật đặc biệt. Lần trước tôi nhìn thấy anh ta ở chung với quỷ thần thì có cảm giác anh ta là chủ hơn. Với lại thái độ của quỷ thần với Thẩm Từ cũng rất kiêng kị? Thật kì quái?’’

Nhan Như Tinh không thấy bất ngờ mấy khi nghe những lời đó.

Nam chính mà, chuyện đó bình thường thôi.

“Nhưng lần này, nếu như anh chính thức cùng quỷ thần ký kết khế ước, như vậy coi như xong.”

Nhan Như Tinh hứng thú, không quên hất bay bàn tay được nước lấn tới của Tần Sở.

Yến Tuy: “Ký khế ước chính thức với quỷ thần, tứ là từ nay về sau anh ta sẽ mãi phụ thuộc vào quỷ thần.”

“Quỷ thần không chết được, cho nên anh ta có mơ mà thoát được, cả đời phải khuất phục dưới gối quỷ thần.”

“Trừ phi quỷ thần ngã xuống, anh ta có thể kế thừa thân phận và địa vị của đối phương.”

“Nhưng chuyện này là không thể, bởi vì nơi này không có quy tắc, cũng không có cách nào trở thành thần, hơn nữa chỉ có thần mới có thể giết chết quỷ thần.”

“Hoặc là vị kia.” Nhan Như Tinh khó hiểu, sau đó thở dài một tiếng, “Kỳ thực, trước kia thì quỷ thần cũng không dễ dàng bị giết.”

“Bởi vì quỷ thần có bệnh tính cực kỳ dễ lây lan, chỉ cần một người bị hắn lây nhiễm còn sống, thì hắn cũng không coi như không chết, sẽ không bao lâu nữa ngóc đầu quay trở lại.”

“Cho đến khi hắn mượn quy luật thời gian để sáng tạo ra "Lồng giam thời gian", dùng sức mạnh thời gian để xóa bỏ sự bất tử của quỷ thần.”

“Cũng vì như vậy, những tên quỷ thần ở âm giới mới vừa sợ hãi vừa hận hắn.”

“E rằng hi hắn ngã xuống thì những kẻ ở dưới âm giới mới là người vui vẻ nhất đấy.”

Hợp lý mà.

Có kẻ thù uy hiếp ghê như thế, nếu đổi lại là cô thì cô vui muốn xỉu ấy.

Lại thêm một lần nữa cảm nhận được sức mạnh to lớn của Trì Úc thông qua lời người khác, cô đảo mắt.

Nhưng vấn đề chính bây giờ là cô đồng ý để Tần Sở đi cùng, nhưng sau lưng lại đi theo một nhóm người.

Nhan Như Tinh nhìn khuôn mặt tươi cười bất đắc dĩ của Tần Sở, chớp chớp mắt, chỉ vào Tứ vương tử và Tu nói: “Dạo này chắc anh bận lắm, hay là tôi nhờ bọn họ giúp anh nhé?”

Lời này vừa nói ra, Tần Sở trong lòng vui mừng, nhưng Tứ vương tử và Tu lại như bị sét đánh ngang tai.

Họ chưa kịp từ chối, Tần Sở đã vội vàng đồng ý thay họ.

“Cám ơn Tinh Tinh, anh sẽ dẫn dắt bọn họ thật tốt.”

“Không có gì! Giúp đỡ lẫn nhau thì như vậy chúng ta mới có thể tiến xa.” Nhan Như Tinh vui vẻ nói.

Tu uể oải trợn mắt: Ai muốn giúp nhau với anh ta?

Tứ vương tử càng thêm không vui nói: “Ngày mai tôi muốn đi…”

Lời nói tiếp theo của Tứ vương tử không kịp thốt ra vì bị Nhan Như Tinh túm ống tay.

“Anh A Sở hiện tại là bộ trưởng, anh ngoan ngoãn đi theo anh ấy làm đi sớm ngày thăng chức.” Nhan Như Tinh cười ha hả với hắn.

Tần Sở nghe vậy càng cảm thấy vui vẻ hơn.

Tứ vương tử vẻ mặt mê mang, trong lòng vô cùng phiền muộn.

“Tôi tin với khả năng của anh, anh sẽ sớm vượt qua anh A Sở mà.” Nhan Như Tinh an ủi hắn.

Sau đó nhìn Tần Sở tràn đầy năng lượng, cười chào hỏi, ngọt ngào nói: “Anh A Sở, tôi có chuyện muốn bàn với anh.”

Đừng nói là bàn chuyện, chỉ một tiếng ‘anh; này thôi là đã đủ để anh chấp nhận mọi điều kiện của cô rồi.

Tần Sở nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, trong lòng mềm nhũn, trong mắt mang ý cười dịu dàng nói: “Nói đi.”

“Là thế này, tôi muốn mua cho bạn một đống vật tư chuẩn bị chiến đấu.” Nhan Như Tinh chỉ về phía Phương Triển đang im lặng đứng nhìn.

Phương Triển sửng sốt, vốn dị bọn họ chỉ muốn thuốc chuẩn bị chiến đấu là đủ rồi.

Nhưng đối mặt với ánh mắt của Nhan Như Tinh, anh ta chỉ có thể kiềm chế kích động trong lòng.

Các vật tư chuẩn bị chiến đấu có bao gồm cả thuốc, điều mà trước đây anh thậm chí không dám nghĩ tới.

“Chiến cụ?” Tần Sở nhìn Phương Triển, cau mày hỏi: “Bao nhiêu?”

Nhan Như Tinh nhìn Phương Triển ra hiệu cho anh ta nói.

Phương Triển thăm dò báo một con số: “500?”

Thấy Tần Sở không nói chuyện, Phương Triển trong lòng bất an, không biết số lượng này là nhiều hay ít. Anh thoáng thấy Nhan Như Tinh nhíu mày, anh cảm thấy hơi quá, tính mở miệng đổi số.

“500 thôi sao?” Tần Sở hỏi ngược lại.

Cái ngữ khí này sao có cảm giác phải ít hơn nhỉ.

Phương Triển ảo não.

Không hiểu sao khi đối mặt với anh, anh ta còn căng thẳng hơn cả lần đối mặt với Nguyễn Trì lần trước.

Mặc dù cảm thấy rằng con số của mình thấp, nhưng Phương Triển không tính thay đổi.

Làm người không nên quá tham lam, 500 là đủ rồi. Giao dịch lần này tốt, có thể sẽ có lần sau.

Nếu quá nhiều cùng một lúc, sẽ rất tệ nếu khiến anh bực bội với Nhan Như Tinh.

Vì vậy, anh ta trả lời: “500 là đủ rồi.”

Vì câu trả lời này mà Nhan Như Tinh nhìn anh thêm vài lần.

Mức chiết khấu 20% cho 500 hộp vật tư chiến tranh không hề thấp. Cũng may có Nhan Như Tinh ở đây, không đủ điểm thì dùng tệ Thiên đường, Tần Sở cũng có vẻ đồng ý.

Sau khi chi trả xong tiếp đó theo là bàn về nơi để giao dịch.

Theo Phương Triển, anh ta hy vọng sẽ tìm được một nơi xa xôi hẻo lánh để thực hiện giao dịch một cách kín đáo. Để không để những người chơi khác nhìn thấy và gây ra những rắc rối không cần thiết.

Nhưng Tần Sở lại liếc nhìn anh ta, lạnh giọng nói: “Quan hệ giữa tôi và Tinh Tinh không đáng như vậy sao?”

Cho rằng mình không liên quan, đang chuẩn bị ăn nằm ăn dề Nhan Như Tinh kiểu:?

Đợi một chút quan hệ gì cơ?

Phương Triển cũng ngơ ngác nhìn Nhan Như Tinh đầy thắc mắc.

“Hãy nhớ kỹ, tôi là bạn trai của Tinh Tinh.” Tần Sở vừa nói xong, Gấu xám nhỏ liên tục bị phớt lờ đã lớn tiếng phản bác: “Không phải anh!”

Tần Sở cúi đầu nhìn gấu xám nhỏ, cười cười cũng không để ý nhiều.

“Tôi không phải thì là ai?”

Đối mặt với ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, Gấu xám nhỏ rất muốn trả lời là mình nhưng thấy trong mắt anh lại nhìn được hình ảnh của chính mình.

Đó là một con gấu nhồi bông màu xám đeo yếm.

Hình ảnh này trực tiếp dội gáo nước lạnh lên người hắn, cả người con gấu đột nhiên co người lại.

Giải quyết hắn xong, Tần Sở liếc nhìn Tu đang nằm trong lòng Tinh Tinh, kinh ngạc sao tên này lại im lặng như vậy.

Về phần Tứ vương tử thì tên này là một cây dao bằng thịt.

Tần Sở đã đặc biệt điều tra qua hắn.

Chỉ cần hắn không phản đối, liền có thể coi như hắn không tồn tại.

“Cái đó?” Nhan Như Tinh cảm thấy rằng với tư cách là người liên quan, cô cần phải làm rõ.

“Lúc trước Tinh Tinh đã hứa với anh rồi mà.” Tần Sở trông mong nhìn cô nói.

Lời nói của anh khiến Nhan Như Tinh sửng sốt nửa giây, cô vừa định hỏi: “Tôi đã hứa với anh khi nào?”

Bên cạnh vang lên tiếng “rắc rắc” khác thường.

Nhan Như Tinh quay đầu lại.

“A—-Rắc—-”

Nhan Như Tinh sững sờ nhìn Trì Úc tùy ý vẫy tay, sau đó không biết từ đâu mà nắm lấy một người, năm ngón tay bóp chặt. Người nọ hét lên một tiếng, người trong tay hóa thành khói đen, mà trên mặt đất còn có một mảnh da người thối rữa, hôi thối.

Làm xong việc này hắn thản nhiên như không có gì nhìn về phía Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh: “...”

Uy hiếp mình à?

“Đúng vậy, tôi là bạn gái của anh.” Cô quay đầu lại, cười rạng rỡ nói với Tần Sở.

Trong lòng Trì Úc run lên, vẻ mặt bàng hoàng mà nhìn Nhan Như Tinh quay lưng về phía hắn bóng dáng, cực kì tủi thân.

Cô rõ ràng là vợ hắn.

“Tránh ra cho tôi!” Tiểu nhân trong lòng vẫn luôn chán ghét hắn không khỏi tức giận nói.

Bởi nhờ Trì Úc, đôi mắt nhìn lén không xa lập tức biến mất. Lúc này Tần Sở bắt đầu thúc giục Nhan Như Tinh đi theo anh.

Nhan Như Tinh suy nghĩ một lúc, nhưng cũng không lâu lắm.

Ở đây tất cả đều nằm trong vùng an toàn, nhưng trong vùng an toàn lại có quỷ. Có thể thấy nếu cái nơi gọi là quỷ bất nhập mà có quỷ thì có nghĩa là không còn an toàn nữa.

Đến tập đoàn Lục Châu cũng không hại gì, cô vẫn luôn tò mò không biết tập đoàn là tồn tại như thế nào.

“Đi nào.”

Tạm biệt Phương Triển và những người khác, Nhan Như Tinh nói với Tần Sở.

Tần Sở vui vẻ nắm tay cô.

“Tinh Tinh.”

Giọng nói quen thuộc khiến Nhan Như Tinh khựng lại, quay sang nhìn lại.

Trì Úc từ đầu đến cuối đều trùm mũ đầu giờ đã vén tấm che lên, để lộ một khuôn mặt thanh tú và sạch sẽ.

Nhan Như Tinh im lặng.

Cô nhìn người quen thuộc trước mắt đã không còn quen thuộc nữa, trên mặt hiện lên vẻ bối rối.

Hồi lâu.

“Anh không đi sao?” Cô khó hiểu mở miệng.

Nguyễn Trì cười khổ, bước tới, đứng trước mặt cô và Tần Sở, cúi đầu nhìn hai người nắm tay nhau.

Đôi mắt tối sầm lại, ánh sáng lạnh lẽo chập chờn, lạnh lùng dị thường.

Anh đưa tay ra bẻ ngón tay Tần Sở ra.

Tần Sở mặt không biểu cảm, không buông ra, ngược lại càng nắm chặt hơn.

“Đừng giả bộ nữa, anh không phải hắn ta.” Tần Sở cười lạnh.

Nguyễn Trì cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt ẩn hiện dưới bóng tối. Anh dường như không nghe thấy Tần Sở nói, ngón tay lại ấn mạnh vào.

Chính Nhan Như Tinh lại bị lời nói của Tần Sở thu hút, kinh ngạc nghi ngờ nhìn người trước mặt.

Hắn trông y hệt Nguyễn Trì, khí chất cũng giống nhau. Cô cứ nghĩ là hắn đã thắng.

“Vù—”

Thấy họ bắt đầu động dao, Nhan Như Tinh nói: “Tôi mệt mỏi.”

Hai người lập tức dừng lại.

Tần Sở không vui nhíu mày, nhưng đối với Tinh Tinh thì dù có bất mãn đến đâu cũng chỉ có thể tạm thời chịu đựng.

Anh vốn định chở Nhan Như Tinh trên chiếc xe đặc biệt của mình để hưởng thụ thế giới của hai người, nhưng cuối cùng lại mang thêm vài bóng đèn. Chiếc bóng đèn lớn nhất cũng thế chỗ của anh.

Tần Sở không vui, chỉnh hướng tàu thì thấy Nguyễn Trì và Tứ vương tử một trái một phải kẹp Nhan Như Tinh ở giữa.

Anh đi qua đẩy Tứ vương tử, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyễn Trì đang làm bộ.

Để xem khi nào thì lòi ra.

Ngồi trong xe, Nhan Như Tinh nhìn người bên cạnh trông giống hệt Nguyễn Trì, cảm thấy nghi ngờ không khỏi hỏi: “Anh là ai?”

Nguyễn Trì nghe xong cảm thấy tủi thân vô cùng: “Trước đây em vẫn gọi anh là anh A Trì mà, bây giờ lại quên anh nhanh như vậy sao?”

“Hừ, ai biết anh là thật hay giả.”

Nguyễn Trì: “Chúng ta ở chỗ này, có giả hả?’

Vừa nói, anh vừa ghé sát vào, ánh mắt né tránh cùng gò má ửng hồng, ngượng ngùng nói: “Sao em không tự mình thử?”

Nhan Như Tinh:....

Làm ra vẻ vậy chắc chắn là hàng nhái!

Không đợi cô nổi giận, chỉ nghe anh nói tiếp: “Anh cam đoan, lần này sẽ không có người quấy rầy chúng ta.”

Tần Sở nghe xong lời này, sắc mặt tối sầm lại, khoác vai Nhan Như Tinh nói: “Cô ấy là bạn gái của tôi, xin anh hãy tự trọng.”

Nguyễn Trì phớt lờ anh ta, nhìn Nhan Như Tinh đầy mong đợi.

Nhan Như Tinh nhìn anh rồi nhìn Tần Sở. Sau đó, lại nhìn thoáng qua vẻ háo hức muốn động đậy trên mặt Tứ vương tử, bỏ qua đôi chân vẫn cọ cọ vào chân mình bên dưới mà cảm thấy cuộc sống thật khó khăn.

“Mấy người rảnh quá à?” Phương án cuối cùng Nhan Như Tinh chỉ có thể tìm một chủ đề khác để chuyển hướng sự chú ý của họ.

“Khu A095 đã thất thủ. Với tư cách là bộ trưởng mới của Bộ vận chuyển, anh không phải rất bận sao?” Nhan Như Tinh lớn tiếng hỏi Tần Sở.

Nguyễn Trì chưa kịp vui mừng thì đã thấy Nhan Như Tinh chĩa đầu châm vào mình.

“Còn anh, tôi mặc kệ anh là ai, nhưng hẳn là không ít chuyện nhỉ?”

Tần Sở và Nguyễn Trì bị hỏi hai câu này đều đỏ mặt.

Thái quá hơn là theo câu chất vấn của Nhan Như Tinh là âm thanh thúc giục của chủ hệ thống.

[Hệ thống thiên đường: Nếu không lại tới, sẽ bị sa thải!]

Tần Sở trực tiếp đáp trả: Lúc này đuổi việc tôi, chắc chứ?

[Hệ thống thiên đường:.....]

Bên Nguyễn Trì thì càng đơn giản.

[Hệ thống thiên đường: Anh còn nợ tôi hơn 700 triệu tiền nợ, tôi không cần truy, nhưng chuyện này anh giải quyết nhỉ?]

Nguyễn Trì: Nghĩ cho kỹ là đang nói với ai?

[Hệ thống thiên đường:....]

Bình luận

Truyện đang đọc