XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

Thấy sắc mặt Áo Đức xanh mét, bộ dáng như bị tức giận.

Nhan Như Tinh hơi thu liễm vài phần, lời lẽ chính nghĩa nói: "Tôi cảm thấy bằng mị lực của tôi, trừ chủ nhân nhà ông, không ai xứng với tôi."

Áo Đức nghiến răng nghiến lợi: "Lục công chúa điện hạ, xin hỏi ngài có biết hai chữ rụt rè này viết như thế nào không?"

"Còn nữa, cô thô tục vô lễ như vậy, luôn tùy ý đem nam nhân khác treo ở bên miệng, suy nghĩ qua cảm thụ của trượng phu cô sao?"

"Cô có biết hay không, bởi vì hành vi của cô, sẽ tạo thành bao nhiêu tổn thương đối với trượng phu của mình không!"

Áo Đức vô cùng đau đớn chỉ trích.

"Vốn tôi còn đang suy nghĩ, có nên đem cô cùng trượng phu tối hôm qua tách ra hay không. Dù sao vị trượng phu kia của cô vẫn không đồng ý, hiện tại xem ra, cô căn bản không đáng để người đó thật lòng đối đãi."

Áo Đức phiền chán liếc Nhan Như Tinh một cái, buông ra hạn chế, để cho quỷ phu của cô nhìn rõ bộ mặt thật của cô.

"Thấy chưa? Cô ấy không hề yêu ngài. Hối hận không?"

Ở một không gian khác, hình tượng của Áo Đức hoàn toàn bất đồng với nam tử trung niên ở cổ bảo, có một khuôn mặt kinh thế diễm diễm, chán đời.

Hắn ta mặc tây trang giày da, tóc bạc mắt xám, nhìn kỹ mới phát hiện ánh mắt của hắn lại không thể nhìn vật bình thường.

Làn da giống như bệnh trạng, càng giống như thời gian dài không thấy mặt trời, lộ ra màu trắng không bình thường.

Mà hắn lúc này, đang chế giễu đối với một gã thân hình cao lớn, tóc vàng mắt xanh tướng mạo tuấn mỹ anh tuấn nam tử tức giận phun.

Người đàn ông nghe vậy, vẻ mặt thất hồn lạc phách không thể tin được. "Không, cô ấy yêu tôi, nhất định là ông uy hiếp cô ấy. Hừ, đê tiện vô sỉ, có bản lĩnh thì ông liền vĩnh viễn đem tôi vây ở chỗ này, tôi là sẽ không hướng ông khuất phục." Áo Đức: …

Đây là não tình yêu ở đâu ra, hủy diệt đi, hết thuốc chữa rồi! Cũng may lần này ông ta bắt được một tên quỷ vô tình vô tâm, chắc chắn sẽ không "dán ngược" như hắn. Áo Đức hài lòng quan sát một đám sương đen mênh mông bên cạnh, không thấy rõ khuôn mặt hung quỷ cụ thể, trong mắt tràn ngập chờ mong.

"Thấy chưa? Người mặc váy xanh đó chính là vợ ngươi."

Áo Đức muốn vỗ vỗ vai hắn.

Kết quả vị này lại là hung quỷ, hung sát khí lộ ra ngoài, căn bản không thành hình thể đành phải từ bỏ.

Nghe ông ta nói vậy, sát khí đen kịt trên người hung quỷ lắc lư hai cái, tiếp theo một giọng nói cứng ngắc, giống như đã lâu không nói chuyện chậm rãi mở miệng: "Bà xã của tôi?"

"Đúng vậy, có phải rất đẹp hay không? Tôi không lừa người chứ."

Áo Đức hỏi.

Ông ta không thấy rõ diện mạo của đối phương, bất quá từ những lời nói quỷ dị khác có thể nghe ra, vị Lục công chúa làm cho ông ta phiền chán kia là người có diện mạo xuất sắc nhất trong mấy vị công chúa lần này.

Về phần hung quỷ trước mắt này, vốn ông ta không muốn mời hắn tới. Dù sao vị này lúc trước hình như cùng chủ nhân đánh nhau, hắn hơn một chút. "Không muốn thừa nhận, nhưng sự thật bày ra ở đó."

Lần này ông ta nhất thời không tìm được quỷ phù hợp điều kiện, nửa đường lại thấy hắn ở bên ngoài lắc lư.

Tùy tiện hỏi một câu "Anh có muốn một người vợ xinh đẹp như hoa không", không ngờ anh ta lại đi theo mình.

Ai, quả nhiên lão quỷ ngàn năm đều muốn cưới vợ.

Chủ nhân của ông ta khẳng định cũng không đợi được.

Hy vọng lần này có thể thành công cưới cho chủ nhân ngài một công chúa điện hạ hoàn mỹ.

"Đẹp!"

Hung quỷ không chớp mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, gật đầu đồng ý. Chẳng biết tại sao, trong lòng Áo Đức đột nhiên cảm giác không ổn.

Để đảm bảo kế hoạch vẫn tiến hành như thường lệ, Áo Đức nhíu mày nói: "Nếu cậu đã quyết định trở thành chồng của cô ấy, vậy thì ký tên đi."

Áo Đức rút ra một tờ hiệp nghị.

"Trong thời gian hợp đồng, cô ấy thuộc về cậu, cậu có thể ra lệnh cho cô ấy làm bất cứ chuyện gì, mà cậu chỉ cần trả giá một chút quỷ lực của mình. Đồng thời, ở ngoài thời gian trao đổi đặc biệt, cậu không được bước ra khỏi không gian này nửa đường, càng không thể can thiệp hành vi của cô ấy, chỉ có thể bàng quan. Nhưng vào buổi tối, nếu như ngươi nguyện ý vì cô ấy mua một cây Huyết Mân Côi, ngày hôm sau tôi có thể cho cậu đi ra ngoài cùng cô ấy gặp mặt......"

Ở một không gian khác, Áo Đức còn đang thảo luận "điều kiện" với quỷ phu mới của Nhan Như Tinh.

Bếp sau lâu đài cổ hiện ra.

Nhan Như Tinh vẻ mặt có lệ gật đầu: "Ông nói rất đúng, cho nên chồng mới của tôi, có phải là chủ nhân của ông hay không?"

Áo Đức: …

"Còn nữa, ông làm sao có thể tùy tiện nói chủ nhân của mình là nam nhân này nam nhân nọ đây? Chủ nhân của ông cũng không phải tôi tùy tiện nói, ông đừng nói bừa, nếu hắn vì chuyện này mà tức giận, tôi sẽ không chịu trách nhiệm."

Áo Đức trầm mặc.

"Xin ngài tha cho lỗi lầm của tôi."

Thật lâu sau, Áo Đức nghiêm túc nói.

Ông ta muốn rời đi, ông ta không muốn cãi cọ với cô gái này nữa. Không có ý nghĩa. "Chờ tôi đuổi kịp, tôi sẽ bỏ qua cho chủ nhân ông."

Nhan Như Tinh thở dài: "Yên tâm, đến lúc đó tôi và chủ nhân của ông chia tay, nói là tôi và ông đã ước định rồi."

"Ông kính chức chuyên nghiệp như vậy, lại luôn vì chủ nhân của ông, cũng không thể bỏ qua cống hiến của ông."

Áo Đức: …

Ông ta nhìn về phía hung quỷ.

"Cô ấy sẽ là của cậu trong vài ngày tới, và bây giờ cậu có thể viết một vài chữ "chào hỏi" lên tấm thiệp này để cho cô ấy thấy sự tồn tại của mình."

Áo Đức đưa tay lấy ra một tấm thẻ..

Nhưng mà hung quỷ không nhận thẻ cũng không trả lời theo lời của ông ta, ngược lại có chút khó hiểu hỏi từng câu từng chữ: "Chủ nhân của ông là ai?"

Áo Đức cau mày: "Chủ nhân của tôi, cậu không cần biết."

"Cô ấy mới nói thích chủ nhân của ông mà."

Hắc khí trên người hung quỷ tràn ngập, lời nói ra, vẫn là giọng điệu kia, lại mang theo lãnh ý cùng bất mãn nói không nên lời.

Áo Đức: "…"

"Không, cô ấy chỉ là đơn thuần tham lam thân thể chủ nhân của tôi. Và tôi sẽ không bao giờ cho phép cô ấy ở bên chủ nhân của tôi. Vả lại, cậu đừng quên cậu đã đáp ứng ở địa bàn của tôi phải nghe theo tôi an bài. Nếu không, tôi có thể sẽ chấm dứt hợp đồng của chúng ta bất cứ lúc nào."

Hung quỷ trầm mặc, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ lời của ông ta.

Chờ quản gia lần nữa đưa thẻ cho hắn, hắn liền không từ chối.

"Viết đi, tôi sẽ tặng cho cô ấy. Đừng quên "format"."

" —— Áo Đức, sao ông không nói lời nào?"

Nhan Như Tinh lại gần, tò mò nhìn chằm chằm Áo Đức.

Ông ta lúc này mới hoàn hồn, thấy khoảng cách giữa cô và mình không bằng nửa mét, theo phản xạ lùi về sau hai bước, nhìn về phía những người chơi khác đang rục rịch xem náo nhiệt, lạnh lùng nói: "Nghe nói chồng của mấy người bảo mấy người chuẩn bị thức ăn cho bọn họ, về chuyện này có cần tôi cần nhắc nhở mấy người không."

Cảm thụ được bốn phía hoặc kính sợ, kiêng kị, hoặc im lặng ánh mắt, Áo Đức trong lòng rất là hài lòng.

Trong lòng tự nhủ đây mới là thái độ chính xác của mấy người đó đối với mình. Áo Đức không tiếng động liếc mắt nhìn Nhan Như Tinh, kết quả chống lại ánh mắt an tĩnh của cô, không đợi đến lúc cô đến "quấy rối", ông ta lại có chút không quen. Ý thức được mình đang nghĩ gì, khóe miệng Áo Đức trầm xuống.

"Thức ăn chuẩn bị cho họ, các cô phải chuẩn bị cẩn thận. Chuẩn bị sai rồi, bọn họ không chỉ không biết ăn mà còn có thể tức giận. Nếu trượng phu các cô không ăn no, buổi tối bọn họ cũng không có khí lực giúp các cô đối phó mấy thứ kia."

Thanh âm khàn khàn của Áo Đức chậm rãi nói. "Tất nhiên, họ chỉ ăn một bữa một ngày. Hôm nay đầy đủ một ngày, các cô có đủ thời gian chuẩn bị cho bọn họ." "Các cô có thể rời khỏi cổ bảo tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, nhưng trước khi trời tối, phải trở lại cổ bảo."

Áo Đức nói xong những lời này, vốn định theo thói quen hỏi các cô còn có nghi vấn gì.

Đảo mắt qua liền nhìn thấy Nhan Như Tinh, ông ta chần chừ hai giây, nói với những người chơi khác: "Kế tiếp mỗi người một vấn đề, nghĩ kỹ rồi hỏi tôi."

Điều này làm cho Nhan Như Tinh vốn là người chơi cùng ông ta, cảm thấy người này không phải là người chơi đáng sợ như vậy, tâm tư đều chuyển động. Dự định suy nghĩ thật kỹ, cân nhắc vấn đề đặt ra cho ông ta.

Điều này dẫn đến trong lúc nhất thời lại không có một người nói chuyện. Áo Đức đợi trong chốc lát, theo thường lệ ông ta liền rời đi.

Nhưng hôm nay, ông ta nhìn về phía Nhan Như Tinh.

Sao cô ấy không hỏi mình chứ?

Da mặt Áo Đức cứng đờ, vẻ mặt càng lạnh hơn.

Hừ!

Áo Đức xoay người, nhìn hai mắt hung quỷ vẫn đang ngẩn người nhìn tấm thẻ, nhịn không được nhắc nhở: "Còn chưa viết xong?"

Hung Quỷ đưa thẻ cho ông ga.

Áo Đức tiếp nhận nhìn, mặt nhất thời nhăn lại.

"Cậu viết cái này à?

Hung quỷ gật đầu.

Áo Đức nắm chặt tấm thẻ, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Trùng hợp lúc này có người hỏi, ông ta liền nhận lấy thẻ nhìn về phía đám người đang muốn hỏi.

Áo Đức quay đầu lại, làm cho người chơi lo lắng, ông ta vừa rời đi cả đám đã thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc này, các cô không dám để phu quân của mình phải đợi nữa, Lâm Nhất dẫn đầu đưa ra vấn đề của mình.

"Bóng đen buổi tối là cái gì?"

Quản gia Áo Đức tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, thuận miệng trả lời ba chữ: "Tôi không biết."

Mọi người:??

Áo Đức nhìn vẻ mặt khiếp sợ của mấy người bọn họ, trong lòng cảm thấy thoải mái. Nếu là trước kia, không nói trả lời vấn đề của các cô, ông ta ngay cả để ý cũng sẽ không để ý.

"Ông có thể kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về lâu đài cổ không?" Giang Nhu cẩn thận nói.

Áo Đức ngạc nhiên nhìn cô ấy và nói: "Muốn nghe câu chuyện về lâu đài cổ, có một thư viện ở tầng bốn. Nơi đó có những thứ mà cô muốn biết."

"Tầng bốn? Ông không phải đã từng nói, phạm vi lầu bốn trở lên không có đồng ý, không cho phép bước vào sao?"

Kỳ tích chính là, đây là một vấn đề khác, Áo Đức cư nhiên trả lời.

"Vì vậy, cô chỉ cần được chồng cô đồng ý, cô liền có thể đi lên đó."

Áo Đức ý vị thâm trường nói.

Quỷ phu đồng ý.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Nhu trắng bệch.

"Quản gia, tôi muốn biết, nếu tôi không chuẩn bị thức ăn cho chồng tôi, có phải anh ấy sẽ không bảo vệ tôi hay không?"

Cầu Cầu không dám hỏi hậu quả, sợ mình cũng sẽ giống như Thập công chúa, chỉ có thể quanh co lòng vòng thay đổi phương thức hỏi.

Áo Đức rất nể tình gật đầu, thậm chí hảo tâm nhắc nhở: "Nếu có một ngày bọn họ không bảo vệ các cô, như vậy các cô tuyệt đối sẽ không sống nổi qua đêm đó."

Lời nói của Áo Đức trực tiếp cắt đứt tâm tư của người chơi.

"Tôi muốn biết, như thế nào mới có thể đối phó những hắc ảnh quái vật kia?" Câu hỏi của Lâm Nhất đã nói trúng tim đen.

Trước mắt xem ra, giải quyết quái vật bóng đen quả thật là mấu chốt. Chính là không biết quản gia có thể nói hay không.

"Các cô muốn đối phó với những bóng đen kia?"

Áo Đức kinh ngạc, ông ta nói tiếp một câu không thể nói rõ là khen ngợi hay đả kích: "Có tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá mức, sẽ khiến các cô rơi vào vực sâu hơn." Lời cảnh cáo của ông ta, người chơi đều nghe ra.

Lâm Nhất lo lắng lui ra, ánh mắt có chút xuất thần.

"Quản gia, chúng tôi cùng chồng chúng tôi trao đổi, có phải chỉ giới hạn trong thẻ hay không?" Trần Chanh hỏi:

"Chính là chỉ có thể đối phương đơn phương tìm chúng tôi, chúng tôi lại không thể chủ động tìm bọn họ?"

Vấn đề này làm cho những người khác đều ghé mắt.

"Chồng của các cô rất bận rộn để bảo vệ các cô. Ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối không rảnh. Nếu ai muốn thể hiện tình yêu của mình đối với họ, người đó có thể bắt đầu với thức ăn."

Áo Đức cười như không cười: "Người đó sẽ rất vui khi có một người vợ thức thời, yêu cậu ấy như các cô."

"Dỗ cậu ấy thật tốt, cậu ấy sẽ sống rất thư thái. Nếu ai thật sự muốn cùng chồng mình giao lưu, có thể. Không phải trong tay các cô có thẻ sao? Chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của cậu ấy, cô có thể thông qua thẻ trao đổi với đối phương trong mười phút. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu ấy phải vui lòng."

"Tôi nhớ trong số các cô, hẳn là có người biết chuyện này. Cô ấy không nói cho các người biết sao?"

Ánh mắt Áo Đức chuẩn xác nhìn về phía Giang Nhu.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Nhan Như Tinh lúc này thông qua Áo Đức nhắc nhở, cuối cùng cũng biết rõ Giang Nhu lúc trước cho cô cảm giác khác thường là cái gì.

Trên người cô ấy hẳn là có đặc tính kỹ năng hoặc đạo cụ nào đó có thể dời đi sự chú ý của người khác.

Ví dụ như tấm thẻ lúc trước cô lấy ra, nội dung trên tấm thẻ rất phong phú. Kết quả tất cả mọi người đều đi chú ý thẻ, không ai chú ý người lấy ra thẻ làm sao biết được tác dụng này, thậm chí không ai hỏi một câu: "Tại sao thẻ của mình không giống với thẻ của người khác"?

Cho dù có lý do nội dung thiệp hấp dẫn. Nhưng sáu người chơi ở hiện trường, ngoại trừ hai người chơi kết minh với cô ấy, những người khác bao gồm cả Nhan Như Tinh, đều không hỏi vấn đề tương tự.

Sau đó đám người Lâm Nhất, Cầu Cầu lần lượt lộ ra tấm thẻ, sự so sánh này càng rõ ràng hơn, nhưng mà hết lần này tới lần khác không ai ý thức được điểm này. Hoặc là có phát hiện, chỉ là bỏ qua. Nhan Như Tinh nhớ rõ lúc đó, Giang Nhu đột nhiên tiếp nhận vấn đề của cô, cô ấy liền hoảng sợ.

Lúc đó cô đã ý thức được mình đã bỏ quên rất nhiều thứ.

Nhưng sau đó Cầu Cầu ngắt lời, làm cho nghi hoặc trong lòng cô tăng lên rất nhanh, nhưng không biết nên hỏi cái gì.

Bây giờ nghĩ lại, ngay từ đầu bước vào phòng, có lẽ đã bị ảnh hưởng rồi. Tác dụng có lẽ tương tự như "chuyển hướng sự chú ý" hoặc "lệch lạc nhận thức".

Nhưng mà loại hiện tượng này chỉ cần chọc thủng, sẽ không bị ảnh hưởng nữa. Lâm Nhất, Cầu Cầu hai người hiển nhiên biết chuyện này, bởi vậy lúc này ánh mắt mơ hồ bất định, đều có chút chột dạ.

Giang Nhu ngược lại rất thẳng thắn, thậm chí hướng Nhan Như Tinh các cô cười cười: "Các cô không hỏi, tôi còn tưởng rằng các cô biết rồi."

Nhan Như Tinh rất rõ ràng, chuyện hai đội tách ra hành động phó bản này đã định rồi. "Quản gia, nhưng chúng tôi không có thẻ thì làm sao bây giờ?" Bát công chúa giơ tay. "Không có thẻ, tất nhiên là bởi vì không cần." Ánh mắt Áo Đức thâm thúy, khóe miệng mím chặt lặng lẽ giương lên.

"Với tư cách là chủ sở hữu đêm đầu tiên của hoa hồng máu, bản thân các cô có cơ hội một ngày ở một mình với chồng. Nhưng mà chỉ có chính các cô mới có thể nhìn thấy lẫn nhau, mọi người xác định muốn gặp sao?"

"Xác định thì không thể đổi ý." Áo Đức rất kỳ quái, những công chúa trước kia, đều hận không thể cách quỷ thật xa.

Làm sao lần này công chúa, tất cả mọi người đều đến bên cạnh quỷ. Công chúa mà vương quốc Áo Cổ phái tới gần đây hình như càng ngày càng dũng mãnh.

Cũng không biết khi nào chủ nhân thức tỉnh.

Thấy quỷ à?

Bát công chúa rụt cổ lại.

Sắc mặt Cửu công chúa trắng bệch, cảnh giác nhìn xung quanh, lòng bàn tay khẩn trương đến nỗi thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Thấy vậy Áo Đức trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, loại phản ứng này mới tính là bình thường.

Không phải ai cũng giống như công chúa xanh không biết điều đó.

"Nếu tôi muốn gặp, là người hôm qua hay là người hôm nay ông mới tìm tới?" Vừa mới nhớ tới cô, cô liền cho mình một vấn đề khó khăn.

Áo Đức trong lòng bất đắc dĩ, trong lúc nhất thời cũng có chút do dự. Bởi vì đây thực sự là một vấn đề.

Lúc đó nghe được những lời này của Nhan Như Tinh, "Tiền phu quỷ" lớn tiếng nói: "Đương nhiên là tôi, tôi mới là quỷ tối hôm qua tặng cô ấy hoa hồng máu! Ông không thể phủ nhận điều này."

Một không gian khác hung quỷ: "Cái ngày hôm qua?"

Áo Đức: …

Sát khí hung quỷ tiết ra ngoài, hắc vụ quanh thân càng ngày càng đen, ngữ khí trầm trầm nói: "Giải thích?"

"Chồng cũ của cô ấy."

Hung quỷ:?

"Cậu yên tâm đi, bây giờ cậu mới là phu quân của cô ấy."

Áo Đức ở một không gian khác chậm rãi nói: "Cậu có biết tại sao cô ấy lại bị ghét bỏ ly hôn không?"

Hung quỷ rửa tai lắng nghe.

"Bởi vì hắn ta quá yếu, làm quỷ không thể quá yếu, nếu không sẽ bị con người hại mà không làm gì được."

Áo Đức kiên nhẫn làm việc cho hắn: "Cậu hiện tại đã trở thành trượng phu của cô ấy, việc cậu phải làm chính là nâng cao địa vị của mình, cậu nói một, cô ấy không dám nói hai. Chỉ có như vậy, cô ấy mới có thể kính sợ cậu, ngưỡng mộ cậu, không thể rời khỏi cậu."

"Hiểu chưa?" Áo Đức tiếp tục truyền thụ kinh nghiệm: "Nữ nhân không thể nuông chiều, cậu càng nuông chiều, người đó càng không coi cậu ra gì. Chỉ có khi cậu cường thế lên, cô ấy mới không dám bằng mặt không bằng lòng vứt bỏ cậu mà đi!"

Hung quỷ thụ giáo gật gật đầu.

"Tôi hiểu rồi."

Áo Đức hài lòng. Vì vậy quyết định cho người đó một cơ hội.

"Lục công chúa điện hạ."

Nhan Như Tinh vểnh tai lên. "Mặc dù người tặng hoa hồng máu cho cô là chồng trước của cô, nhưng người hiện tại của cô dù sao cũng không phải là người dưng nước lã. Cả hai người đó, cô đều muốn gặp đi."

Nhan Như Tinh:??

"Sẵn sàng chưa?"

Áo Đức nói xong, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bát, Cửu hai vị công chúa: "Các cô cũng muốn gặp sao?"

Bát công chúa tự hỏi một lát, cô ấy hỏi: "Anh ấy có muốn gặp tôi không?" "Đương nhiên, quỷ phu của các cô vẫn luôn chờ mong gặp lại các cô mà." Áo Đức nhẹ nhàng nói.

Bát công chúa cắn răng, hung hăng nhắm mắt lại, hạ quyết tâm nói: "Vậy thì gặp đi!" Cửu công chúa: …

Mắt thấy hai người đó đều đáp ứng, trong lòng Cửu công chúa không biết nói gì, cũng chỉ có thể theo gió đồng ý.

Áo Đức đối với lựa chọn của các cô coi như hài lòng, đưa tập hợp chưởng, lại mở ra. Một đồng xu màu bạc tản ra hào quang óng ánh xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta, lơ lửng giữa không trung.

Áo Đức lại tiếp tục hợp chưởng, mở ra, một đồng xu biến thành bốn đồng. Chợt ông ta vung tay lên, hai đồng tiền xu rơi vào trong tay Nhan Như Tinh, hai đồng khác thì ở trong tay Bát công của cùng Cửu công chúa.

"Đây là "đồng xu thứ nguyên", duy trì thời hạn một ngày. Trong thời gian cầm đồng xu không gian, các cô có thể nhìn thấy chồng mình."

Nhan Như Tinh tỉ mỉ quan sát hai đồng tiền xu trong tay, trong đó một đồng chính diện có khắc hình một người đàn ông, bất quá khuôn mặt người đàn ông này có chút mơ hồ, nhìn không rõ lắm.

Một cạnh khác, ngay cả bóng người cũng không có, chỉ có một mặt không.

Về phần mặt trái thì đều là một đóa hoa hồng máu quen thuộc.

Không nhìn lâu, trước mắt đột nhiên xuất hiện mấy dòng chữ quen thuộc. [ Đạo cụ nhiệm vụ: đồng xu không gian ]

[Mô tôi: Cùng với môi giới của hai không gian, khi sử dụng, hãy ném nó dọc theo mặt trước ]

[ Thời hạn: 12: 00: 00 ]

Hai vị công chúa Bát, Cửu còn đang rối rắm có nên dùng hay không, Nhan Như Tinh đã cầm tiền xu khắc mặt nam nhân ném lên trên.

Nhan Như Tinh nhìn chăm chú vào đồng xu, chỉ cảm thấy đồng xu này trong nháy mắt mình ném ra, phát tán ra một đạo bạch quang chói mắt.

Bạch quang giống như một cái hắc động có thể cắn nuốt không gian, càng lúc càng lớn cũng càng ngày càng sáng, cho đến khi ánh mắt Nhan Như Tinh bởi vì bạch quang xuất hiện ngắn ngủi mà mù.

Chờ cô nhắm mắt dịu đi một lát rồi mới mở ra, trước mắt rõ ràng xuất hiện một bóng dáng người đàn ông xa lạ.

Người đàn ông này có mái tóc ngắn màu vàng hơi xoăn cùng một đôi mắt xanh biếc trong suốt tựa như phỉ thúy, giống như tinh linh trong truyện cổ tích.

Ngoài ra hắn ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như có thể phát sáng, khí chất cao quý trang nhã giống như một hoàng tử sống an nhàn sung sướng.

Không hề nghi ngờ, đây là một nam tử diện mạo khí chất tuyệt hảo.

Nhan Như Tinh nhìn hắn, thử gọi một câu: "Ông xã?"

Nam tử nghe vậy, trên mặt nhất thời hiện ra vẻ kích động, đang muốn đáp lời. "Đây là chồng cũ của cô."

Áo Đức chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói.

Chồng cũ?

Chồng cũ đều đẹp như vậy.

Nhan Như Tinh tròng mắt vừa chuyển, lập tức ném ra một đồng xu khác. Áo Đức: …

Tuy rằng đưa ra hai đồng tiền xu thứ nguyên cho cô thì có thể nói ông ta là thành phần xem kịch vui, nhưng sự phối hợp này của cô ấy khiến ông ta hoảng hốt. Áo Đức nghiêm túc nhớ lại một chút, xác định hết thảy đều không thoát khỏi kế hoạch, nội tâm an tâm một chút.

Mà Nhan Như Tinh lúc này nhìn thấy một đám khói đen xuất hiện ở đối diện mình, không thấy rõ mặt, vẻ mặt có chút mơ hồ.

"Anh là ai a?"

Người hiện tại hung dữ: "Tôi là chồng cô."

Nhan Như Tinh nghe thanh âm, chỉ cảm thấy thanh âm rất êm tai.

"Anh có thể thu lại hiệu ứng đặc biệt trên người anh một chút được không, để tôi nhìn mặt anh một chút?"

Nhan Như Tinh nói.

Lúc này chồng trước thấy Nhan Như Tinh không để ý tới hắn, chỉ cùng hắc vụ quỷ cướp địa vị của hắn nói chuyện.

Nhất thời chán nản, vọt tới trước mặt Nhan Như Tinh, cố gắng khiến cho cô chú ý tới. "Bà xã, là anh đây. Đêm qua em còn gọi anh là chồng, em quên rồi sao?" Nhan Như Tinh nhìn hắn, nao nao, cười nói: "Tôi không quên, nhưng mà hiện tại anh không phải chồng tôi nữa......"

"Ông xã.” Nhan Như Tinh nuốt nước miếng một cái, nghẹn họng trăn trối nhìn nhìn ông xã đương nhiệm đưa tay đặt lên vai chồng trước, ngay sau đó kéo về phía sau, trực tiếp hất bay không biết nơi nào, người đều choáng váng.

Áo Đức thấy vậy, đáy mắt toát ra hài lòng cùng chờ mong.

"Anh mới là chồng em."

Nam nhân toàn thân bao phủ trong hắc vụ ngữ khí hung ba ba nói: "Không được gọi người khác là lão công!"

Áo Đức nói, muốn dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với cô.

Mệnh lệnh? Hung quỷ tự hỏi một phen, tiếp tục nói: "Tôi ra lệnh cho em, bây giờ gọi tôi là chồng!"

Nhan Như Tinh:......

Áo Đức:???

Ông ta đột nhiên nghĩ đến mấy câu người này viết trên thẻ cách đây không lâu. Hôm nay thấy hắn như vậy, cuối cùng cũng biết có chỗ nào không đúng. Trước mắt nhất thời tối sầm.

"Ông xã, anh có thể tháo mấy thứ màu đen trên người anh ra không?" Nhan Như Tinh nhỏ giọng hỏi.

"Không thể!" Áo Đức nói, không thể để cho cô ấy cảm thấy mình dễ nói chuyện. "Trừ phi em gọi anh thêm vài tiếng ông xã."

Áo Đức: …

Chủ nhân, tôi mệt rồi. Nhưng ngài yên tâm, tôi sẽ không từ bỏ. Lát nữa tôi đi chỗ khác bắt một người nữa, tôi sẽ không tin nữa. Lần này quỷ kế khó mang, tôi cũng sẽ làm theo kế hoạch.

Nhan Như Tinh làm theo lời hắn, sau khi gọi đối phương ba lần. Hắn quả nhiên thực hiện lời hứa, thu hồi hắc vụ.

"Chỉ là...... Ông xã, sao mặt anh vẫn đen vậy?"

Nhan Như Tinh nhìn dáng người hoàn mỹ trước mắt, nam tử ăn mặc đơn giản hỏi. "Em có ý kiến gì sao?"

Áo Đức nói, phải cường thế! Khiến cô sợ chính mình.

Nhan Như Tinh:......

Cô cảm thấy quỷ phu này không thích hợp.

"Đúng, tôi có ý kiến."

Nhan Như Tinh ngửa đầu chống nạnh, đúng lý hợp tình nói: "Anh đen như vậy, tôi không nhìn thấy mặt anh, ai biết anh có phải là chồng tôi hay không."

"Em ngoài anh ra còn có người chồng nào khác?"

Ngữ khí hung quỷ kinh ngạc.

Không khéo là đúng lúc chồng quỷ trước trở về, lại thay đổi một bộ dáng. Khuôn mặt đẹp trai ban đầu, đột nhiên mọc đầy lân phiến màu xanh biếc rậm rạp, móng vuốt cũng dài ra trở nên ngăm đen tỏa sáng, hung thần ác sát đánh về phía đương nhiệm.

Anh ta như vậy, đương nhiệm quỷ một bên ứng phó hắn, một bên đối với Nhan Như Tinh bá đạo nói: "Cho dù em có rất nhiều ông xã, nhưng từ giờ trở đi, chỉ cho phép có một mình tôi!"

"Cậu đừng mơ tưởng, cô ấy là vợ tôi."

Chồng trước tranh thủ thời gian rống lên một tiếng, lại trực tiếp bị chồng đương nhiệm một quyền đánh vào mặt, khinh bỉ khinh thường nói: "Hừ, các người đã tách ra. Hãy tìm Áo Đức để làm bài tập, rồi hãy tranh giành với tôi!"

"Bài tập gì?"

Chồng trước quỷ dừng lại.

"Làm thế nào để vợ anh không thể rời xa anh!"

Ngữ khí hung quỷ thâm trầm nói.

Nhan Như Tinh: "......"

Áo Đức:?

Đầu sỏ khiến hắn biến thành như bây giờ lại là mình ư?

Bình luận

Truyện đang đọc