XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

“Cô Nhan, xin cho hỏi, cô có nguyện ý gả cho người đàn ông đẹp trai anh tuấn ôn tồn lễ độ lại nhẹ nhàng phong độ bên cạnh cô không?”

Nhan Như Tinh mê man nhìn vị linh mục, lại nhìn một thân vest thẳng tắp bên cạnh, trong tay cầm đóa hoa bách hợp chờ đợi câu trả lời của cô với vẻ mặt ôn nhu dịu dàng.

Người đàn ông giống như miêu tả của vị linh mục, đẹp trai anh tuấn, với đôi lông mày thanh tú đẹp như tranh vẽ, đặc biệt hắn còn có một đôi mắt dị đồng mị hoặc màu vàng hoàng kim tím.

Nhưng chính vì đôi mắt dị đồng này, mới làm cô cảm thấy có gì đó không đúng.

Trực giác cô mách bảo người này không phải vị hôn phu của mình, hôn phu của cô, đôi mắt hẳn phải là màu đen, rất đen mới đúng.

Nhưng mà, phía dưới đã ngồi đầy, nhìn những vị khách chứng kiến đám cưới của bọn họ với lời chúc phúc, cô cũng không dám chắc.

Chẳng qua phía dưới có một người, rất quen mắt.

Chờ đến khi vị linh mục hỏi lại lời thề, Nhan Như Tinh do dự, còn đang định đồng ý.

“Không được, ta không đồng ý, cô không thể gả cho hắn!” Người đàn ông cô cảm thấy quen mắt lúc nãy đột ngột nhảy vọt lên, lập tức nắm chặt lấy cổ tay của cô, phẫn nộ nhìn vị hôn phu, chỉ trích: “Ngươi dám lừa cô ấy như vậy, chờ sau này cô ấy nhớ lại, tuyệt đối sẽ không tha thứ ngươi!”

Nhan Như Tinh nhìn người nắm lấy cô trước mặt, thoạt nhìn hắn không có đẹp trai bằng vị hôn phu của cô, một khuôn mặt bình thường nhạt nhẽo, còn có một đôi mắt vàng kim cùng con ngươi sắc bén vàng rực như lửa.

Mỗi khi hắn nhìn thẳng vào người, đôi mắt ấy đều tạo cho người đối diện một loại áp lực khó tả.

“Tại sao lại không tha thứ cho ta?” Người đàn ông có đôi mắt dị đồng, quỷ mộng nhân rất khó hiểu: “Chính miệng cô ấy thừa nhận cô ấy sẽ kết hôn cùng với ta, ta hiện tại chẳng qua chỉ tổ chức một cái hôn lễ mà thôi”.

“Đúng không, Tinh Tinh”.

Nhan Như Tinh theo bản năng gật đầu, không sai, đúng thật là cô trước mặt mọi người đùa giỡn thừa nhận hắn là bạn trai của mình.

Nhìn thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, khóa miệng Tu lộ ra nụ cười nhạt nhẽo.

“Ngươi nhìn xem, Tinh Tinh cũng thừa nhận rồi”. Vẻ mặt Tu vô tội nhìn Không.

Thật ra hắn cũng không nghĩ sẽ tiến vào, giống như bây giờ hắn đang phá hỏng hôn lễ, dù sao thì bọn họ cũng là ‘anh em’.

“Ngươi rõ ràng là đang lừa gạt, có bản lĩnh thì ngươi khôi phục lại ký ức cho Tinh Tinh đi”.

“Việc này thì có là gì”. Tu nói xong, liền tiến tới nâng ót Nhan Như Tinh lên, cúi đầu nhìn mặt đối mặt với cô một lát.

Lúc đầu vẫn còn có chút ngây thơ, Nhan Như Tinh không thể hình dung được tình huống lúc này, khi ký ức mơ hồ trong đại não càng trở nên rõ ràng, cô cuối cùng cũng hiểu được tình hình hiện tại của mình.

Cô bị ép hôn!

Đối tượng còn là người cách đây không lâu, quỷ mộng nhân được mọi người tuyên dương khắp nơi.

Mí mắt Nhan Như Tinh rũ xuống, ánh mắt đăm đăm nhìn chằm chằm vào bó hoa trên tay.

Cô suy nghĩ, hiện tại đào hôn còn kịp không?

“Không kịp nữa rồi”. Tu cười khanh khách, con ngươi như mắt mèo, lóe lên tia sáng cực kỳ ấm áp cùng mong đợi, hắn tiến tới nâng bàn tay phải mềm mại thon dài của cô lên.

Tuy nhiên thời điểm mang nhẫn, hắn thấy trên cổ tay cô có hai chiếc lắc tay với kiểu dáng khác biệt.

Chiếc lắc tay này đã được giấu đi khi cô biến thành động vật. Bây giờ cô đã lấy lại hình dạng con người của mình, cô gấp không thể chờ nổi muốn thấy sự tồn tại của chính mình.

Ánh mắt Tu trầm xuống, khóe môi mím lại.

Hắn rất không vui.

Nhan Như Tinh chú ý đến ánh mắt hắn, cô biết chính mình bây giờ đang ở trong không gian trong mơ của hắn, mọi hành động đều không thể thoát khỏi tầm mắt hắn. Cô chỉ đơn giản là nâng tay lên, đắc ý nói: “Đã nhìn thấy hai chiếc lắc tay này chưa?”

Tu nhíu mày.

“Ahh, đây là đồ hai người bạn trai cũ của tôi tặng cho tôi”. Vừa nói xong, Nhan Như Tinh đưa tay sờ sờ lỗ tai, đụng phải một thứ quen thuộc, cô còn cố ý nghiêng người lại gần, cho hắn xem: “Chà, ở đây còn một cái nữa”.

“Để tôi nói cho anh biết, anh cùng tôi kết hôn chính là có hại cho anh, không phải tôi, anh tốt nhất nghĩ cho kỹ. Tôi rất khó hầu hạ, một lời không hợp liền ly hôn, chọc tôi tức giận cũng ly hôn, tôi còn có rất nhiều bạn trai cũ, chờ đã còn cả chồng cũ, anh rất khó để đối phó”.

“Tôi là đang suy nghĩ cho anh … đau——” Nhan Như Tinh che lại lỗ tai bị hắn cắn, khuôn mặt trắng nõn lập tức ửng hồng. Liền sau đó cô tức muốn hộc máu ném bỏ bó hoa trên tay về phía hắn, căm giận nói: “Anh cắn tôi, cuộc hôn nhân này sẽ không có hồi kết đâu”.

Nói xong cô vén váy lên, nhấc chân chuồn đi.

Tu từ phía sau nhìn cô chạy ra khỏi khán đài hôn lễ, vẻ mặt không nói nên lời, cũng không hề ngăn cản. Ngược có chút vui mừng đuổi theo.

Tuy nhiên sau khi ra khỏi lễ đường, Nhan Như Tinh mơ hồ đứng trong một biển hoa gần như không thể động đậy, cả người ngẩn ngơ.

“Thích không?” Tu không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh cô, nâng tay cô lên, đeo lên chiếc nhẫn vừa rồi cô không thể đeo vào.

Chiếc nhẫn được khảm một viên pha lê màu tím khói to bằng hạt đậu nành, giống như màu mắt tím dị đồng của hắn, ngoài ra còn có vài sợi sâu thẳm lơ lửng không rõ là thứ gì.

Nhan Như Tinh vội vàng nhìn đi chỗ khác, trong lòng hoảng loạn không biết làm sao.

Tu vuốt ve chiếc nhẫn trong tay cô, thấy cô không rút tay lại, trong đáy mắt hiện lên ý cười, sau đó kinh bỉ liếc nhìn hai chiếc lắc tay trên cổ tay cô. Nắm lấy tay cô, nhìn biển hoa vô biên cùng lâu đài nguy nga sừng sững trong biển hoa, hắn lười biếng nói:

“Cô nói biển hoa cùng lâu đài, ta đều cho cô hết”.

Nhan Như Tinh nghẹn ngào, cô chỉ muốn lừa hắn một phen, làm hắn đừng theo đuổi cô nữa, chưa nói muốn tự mình đi vào.

“Cái kia, chúng ta không thích hợp”. Cô rút tay lại, lấy lại tinh thần tháo chiếc nhẫn trên tay ra, nhưng mà cái nhẫn này cùng giống hai chiếc lắc tay kia, hoàn toàn không tháo ra được.

Điều này khiến cô tức giận đến gấp gáp, đồng thời cảm thấy mờ mịt.

Nhưng có một điều, cô rất rõ ràng.

Quỷ mộng nhân này là người chơi, không giống những NPC trong phó bản đó.

Cuối cùng, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng thản nhiên tự đắc, như thể tất thảy mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của quỷ mộng nhân. Khóe miệng hơi mím lại, vươn tay chỉ lên không trung, giọng nói cực kỳ uy quyền:

“Tôi cho dù ở bên hắn, cũng không có khả năng cùng anh ở bên nhau”.

Không như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, vẻ mặt mừng rỡ như điên, hắn lớn mật đẩy Tu ra nắm lấy tay Nhan Như Tinh, đỏ mặt nói lắp bắp: “Ta, ta, cô, cô nói là thật sao?”

Biểu tình lập tức đen lại, khuôn mặt Tu vô cảm, không thể phân biệt được là tốt hay xấu.

Hắn nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh, liền sau đó đem tầm mắt nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh thẳng thừng dời đi nơi khác, rút lại bàn tay trống rỗng trên không trung một cách mất tự nhiên.

“Bởi vì, bởi vì chúng ta là kẻ thù, mà kẻ thù sao có thể ở bên nhau”. Nhan Như Tinh nói ra lý do, lời nói rất thấm thía.

“Kẻ thù?” Tu sững sờ, vẻ mặt căng thẳng hơi buông lỏng. Hắn cũng hơi kinh ngạc, giống như không hiểu cô từ đâu đi đến kết luận này.

“Đúng vậy! Tôi giết sủng vật của anh, sủng vật của anh cũng giết bạn tôi. Chúng ta là kẻ thù của nhau, đây mới là mối quan hệ thực sự của chúng ta”. Khi Nhan Như Tinh nói ra những lời này, trong lòng có chút thấp thỏm. Sợ hắn vì lời nhắc nhở của cô, sẽ sẵn sàng chiến đấu một trận tử chiến với cô để trả thù cho sủng vật của mình.

Nhưng nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cùng cái lắc tay, cô cảm thấy không sao cả.

“Sủng vật? Cô đang nói cái quỷ linh kia bị ta đuổi đi từ sớm sao?” Tu cười, lạnh lùng nói: “Nó không phải sủng vật của ta”.

Không phải?

Nhan Như Tinh dừng lại, giây tiếp theo liền không tin nói: “Nếu không phải sủng vật của anh thì đuổi theo tôi làm gì? Còn tiến vào trong giấc mơ của tôi làm tôi sợ?”

“Ta không có đuổi theo cô, là cô ban ngày nghĩ đến cái gì, ban đêm liền mơ thấy cái đó. Cô muốn gặp ta, cho nên ta mới bị cô hấp dẫn”.

Nhan Như Tinh trầm mặc trong hai giây, sau đó xua tay: “Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!”

Trên thực tế trong lòng cô đã bắt đầu chột dạ.

“Cô có, hơn nữa ta không có hù dọa cô. Cô sẽ gặp ác mộng vào đêm đầu tiên, nguyên nhân là do quỷ linh Mộng Mô”.

“Chỉ cần cô tiếp xúc quá nhiều với quỷ linh Mộng Mô, cho dù nó có chết đi chẳng nữa, thì đêm đó cô cũng sẽ có một chút di chứng”.

“Đây là nguồn gốc của cơn ác mộng, chỉ cần qua hai ba ngày, liền không sao cả”.

Tu nhìn khuôn mặt vạn phần đặc sắc của Nhan Như Tinh, chỉ cảm thấy thú vị: “Cũng do cô, một hai phải tuyên bố với người khác cô là bạn gái của ta. Vì vậy, ta làm sao có thể làm uổng phí một mảng chân tình của cô được chứ”.

Nhan Như Tinh: “…”

Đừng nói nữa.

Cô dùng sức lau mặt thật mạnh, nhìn Tu cười, chua xót nói: “Anh vì sao không nói sớm hơn!”

“Vấn đề là, cô không nghe ta giải thích. Còn lôi kéo ta tiến vào trò chơi, tại sao chứ? Cô sẽ không nghĩ ta là tội phạm bị truy nã, sau khi tiến vào trò chơi, trò chơi sẽ bắt ta đi, rồi cô sẽ được an toàn hả?”

Da mặt bị người ta vạch trần khiến Nhan Như Tinh cảm thấy vừa xấu hổ, vừa kinh sợ.

Đúng như lời hắn nói, cô quả thật có ý tưởng này.

Nhưng khi đó lúc cô thông qua phó bản được thăng cấp, liền bị trò chơi nhắc nhở không gian trong mơ vẫn còn ở đó, cô liền biết biện pháp này không đáng tin cậy.

Những tên tội phạm bị truy nã khác còn có thể, nhưng quỷ mộng nhân …

Nhan Như Tinh chỉ cảm thấy như bị nghiền nát.

“Ta đúng thật là tội phạm bị truy nã, nhưng phó bản gần đây nghĩ có thể bắt ta, không có dễ dàng như vậy”. Những lời này của Tu, hoàn toàn đem ảo tưởng của cô đánh vỡ.

Đúng thật ngay từ đầu bị cô kéo vào phó bản, quỷ mộng nhân còn rất tức giận.

Sau khi nhận thấy đây là phó bản thăng cấp, hắn liền không giận nữa.

Người chơi cấp A trở lên đều biết, phó bản thăng cấp này là thiên đường dựa trên ký ức người chơi, là cái bẫy lồng giam đã được thiết kế.

Tất nhiên đối với hắn mà nói, lại là một bữa mỹ vị.

Ngay từ đầu, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với tin đồn bịa đặt người chơi là bạn gái hắn. Nhưng khi vào phó bản thăng cấp, hắn liền không chỉ cảm thấy hứng thú.

Loại điểm tâm đem chính mình gói lại rồi giao đến tận cửa, hắn hiếm khi bắt gặp.

Vốn dĩ hắn nghĩ sẽ đợi đến khi cô thất bại nhiệm vụ, sống hạnh phúc bên cô cùng “người nhà” của cô. Nhân lúc hương vị ngon thì ăn.

Ai ngờ khi nhìn biểu hiện của cô, hắn liền biết, món điểm tâm này không chỉ thơm, mà còn có độc.

Khi chứng kiến cô quay lại lần thứ hai, không chút do dự tự tay đâm chết ‘cha, mẹ cùng chồng’.

Sự tò mò về cô trong lòng, đã vượt qua những mong đợi ban đầu về món điểm tâm.

Không ai biết ý nghĩa nhiệm vụ thăng cấp rõ hơn hắn cả.

Cho dù những người kia có nói gì đi chăng nữa, họ đều là ‘người nhà’ mà hệ thống tạo ra dựa trên ký ức quá khứ của cô, chỉ cần họ không phải người máu lạnh, khi đối mặt với ‘người nhà’, đều sẽ có chút do dự.

Nhưng cô thì không, không những không có, còn giống như có một niềm vui sướng khó tả.

Hắn cảm thấy không đúng, liền nghĩ sẽ xâm nhập vào nơi sâu thẳm trong ký ức của cô.

Nhưng hắn bị phản phệ.

Nói chung, không ai có thể ngăn chặn cuộc xâm lấn của hắn, trừ khi đối phương tự mình phong ấn đoạn ký ức đó, cũng tự cho mình một ám ý sâu sắc.

Bằng cách này một khi có người chạm vào ký ức của cô, đều sẽ bị cô chống cự cùng tấn công.

Bên cạnh đó, hắn còn cảm nhận được một loại hơi thở hoài niệm trên người cô. Giống như rất lâu về trước, lúc còn trên người vị kia, đã cùng nhau ngửi được mùi.

Vì thế hắn cố ý đặc biệt tự đóng gói mình gửi đến tận cửa, muốn đến gần hơn để biết thêm về nó.

Chưa bao giờ nghĩ tới cô thoát được phó bản thăng cấp, khiến hệ thống chủ đưa hắn tới phó bản này.

——

“Phó bản bắt không được, còn ta thì sao?” Giọng nói xa lạ, cùng không gian giấc mơ dập dờn bồng bềnh, khiến Tu gác lại hồi ức nhìn về phía người đến.

Người đến đứng lơ lửng giữa không trung mà không có bất kỳ hỗ trợ nào, một thân áo khoác đen không có gió vẫn tự động đậy, trên mặt còn mang một nửa mặt nạ sắt màu đen, không thấy rõ diện mạo, lại làm người khác không thể bỏ qua sự tồn tại của anh ta.

Anh ta đang cầm một chiếc vali màu đen cao bằng nửa người trên tay trái, khi nói chuyện, một luồng khí lạnh xông thẳng đến trước mặt.

Người giám sát!

Tu lập tức hiểu ra, đây là chuyện ngu xuẩn tên Ngốc Điểu kia làm ra.

Không chột dạ thu mình lại.

Tu liếc mắt một cái, thất vọng với con chim không biết cố gắng này.

Đảo mắt nhìn Nhan Như Tinh dùng ánh mắt thiêu đốt nhìn chằm chằm người mặc đồ đen, ánh mắt đó, còn chăm chú hơn so với lúc nhìn hắn.

Tu rất khó chịu, ban đầu muốn ở lại với cô ấy lâu thêm một chút nữa, để cho cô thấy thực lực thật sự cùng phong thái của mình.

Lúc này trực tiếp gạt bỏ ý định, tâm tư thay đổi, đồng thời nhìn Nhan Như Tinh chạy đi, cảnh trong mộng cũng bắt đầu xảy ra biến hóa.

Thấy Tinh Tinh đã đi ra ngoài, Không cũng muốn chạy đi.

“Chính mình gây ra phiền toái, còn muốn chạy?” Tu hừ lạnh một cái, bắt lấy hắn ném về phía người giám sát.

Không không còn cách nào khác, chỉ đành lấy lại tinh thần đối phó với người giám sát.

Chỉ là người giám sát phó bản phái tới lần này thực sự không hề thấp, sau mấy phen thử nhau, Tu kinh ngạc hỏi: “Ngươi là người giám sát mới mà hệ thống chủ chiêu mộ sao?”

Tuy nhiên anh ta không mở miệng nói với hắn một câu nào, thậm chí người giám sát cũng không thèm để ý đến hắn.

Một lúc lâu sau, Tu kinh ngạc phát hiện, mục đích của đối phương không phải là bắt hắn, mà để trì hoãn thời gian.

Trì hoãn thời gian?

Hắn đột nhiên nhìn về phía cái tên vô tri kia, Ngốc Điểu đang hùng hùng hổ hổ, ánh mắt lóe lên, liền đuổi hắn đi ra ngoài.

Ngay khi bọn họ rời đi, Tu kéo theo đối phương, môi trường xung quanh lại lần nữa xảy ra biến đổi …

——

Nhan Như Tinh tỉnh dậy sau giấc mơ, thấy mình đang nằm trông một gốc cây khô ráo.

Vừa mới ngồi dậy, một chú gấu xám nhỏ quen thuộc đã lao đến, trong lòng ôm một bó hoa tươi đủ màu sắc còn có vài cánh bị rơi tan tác.

Khi hắn nhìn thấy Nhan Như Tinh, ánh mắt sáng lên, bước tới trầm giọng quát: “Cô tỉnh rồi à?”

“Nơi này là nhà của ngươi?” Nhan Như Tinh đứng dậy nhìn xung quanh dò hỏi, trong khi gấu xám nhỏ vì động tác đứng dậy của cô mà bị dọa sợ lùi lại hai bước.

Nghe lời cô nói, gấu xám nhỏ nghĩ đến ‘chỗ dựa’ của mình, trong lòng có chút cảm thấy an ủi cùng tự tin.

“Không sai, đây là nhà mới của ta”.

“Nhà mới?” Nhan Như Tinh đi đến lối vào hốc cây liếc mắt nhìn ra ngoài, phát hiện hoàn cảnh xa lạ cùng bầu trời tối tăm, không nhịn được hỏi: “Là ngươi đưa ta về?”

“Không phải ta, là đại vương của bọn ta mang cô về”.

“Đại vương?” Nhan Như Tinh đối với từ đại vương trong miệng hắn sinh ra tò mò.

“Đúng vậy, đại vương thật lợi hại, dẫn dắt chúng ta chiếm được đỉnh núi tốt nhất của ngọn núi Mù”. Hai mắt gấu xám nhỏ sáng lấp lánh, hiển nhiên rất tôn sùng vị đại vương trong miệng hắn.

“Đại vương cũng là gấu?” Nhan Như Tinh hỏi.

“Đại vương không phải gấu, đại vương là một con tinh tinh đen”. Gấu xám nhỏ thành thật, có lẽ sợ bị Nhan Như Tinh đánh, lúc này hỏi cái gì là nói cái đó.

“Tinh tinh đen?” Nhan Như Tinh không hiểu, một con tinh tinh đen làm thế nào có thể trở thành đại vương của con gấu.

Trừ khi đối phương là người chơi.

Khi gấu xám nhỏ vừa nói xong, Nhan Như Tinh lập tức xác định đối phương chính là người chơi.

“Ngươi đừng coi thường đại vương của chúng ta, đại vương của chúng ta không phải một con tinh tinh đen bình thường, đại vương chúng ta là King Kong”. Mặc dù hắn không biết King Kong có nghĩa là gì, nhưng nghe hồ ly nhỏ bên cạnh nói: “Tinh tinh King Kong đen là một loài mãnh thú rất lợi hại, chỉ có đại vương mới xứng đáng với cái danh xưng King Kong này”.

Nhan Như Tinh không biết tại sao người chơi này lại triệu tập những động vật bình thường như gấu xám nhỏ, nhưng điều này không ngăn cản cô hỏi càng nhiều thông tin từ gấu xám nhỏ.

“Nơi này có rất nhiều động vật giống ngươi sao?”

“Gần đây số lượng động vật quy thuận đại vương tăng lên nhiều, nghe nói là do những thợ săn ở vương quốc thượng đỉnh phía tây đang săn giết chúng ta khắp nơi”. Gấu xám nhỏ giọng trầm xuống: “Cha mẹ ta chính là bị thợ săn của vương quốc thượng đỉnh giết chết”.

“Ngươi có biết gần đây có cuộc thi đấu giữa vương quốc động vật và vương quốc thượng đỉnh không?” Nhan Như Tinh cảm thấy, nếu là một cuộc thi đấu cạnh tranh, vương quốc động vật kia, không thể không biết được.

“Hình như đã từng nghe qua”. Gấu xám nhỏ không vui cho lắm: “Quốc vương bảo chúng tôi phải tự mình ẩn nấp tốt, nhưng hiện tại núi Mù có rất nhiều thợ săn từ vương quốc thượng đỉnh tới, chúng tôi cũng không có chỗ nào để trốn.

Đây không phải là cách.

Nhan Như Tinh cũng không cần nhiều lời nữa, ngược lại chuyển chủ đề: “Đại vương các ngươi nhặt được ta ở đâu thế?”

Cô vốn tưởng rằng mình đi vào giấc mơ, thì thân thể tốt xấu gì cũng được bảo đảm, nhưng hiện tại xem ra, chuyện không phải như vậy.

“Nghe nói là ở ven đường, ta cũng không biết rõ lắm”. Gấu xám nhỏ nghiêng đầu nói: “Lúc mang về ta nói ta biết cô, đại vương bọn ta liền giao cô cho ta”.

“Từ nay cô chính là bạn … bạn đồng hành tốt”. Gấu xám nhỏ không cam lòng nói.

Nhan Như Tinh thu lại ánh mắt đe dọa.

Chẳng qua nhìn gấu xám nhỏ đơn độc một mình, ước chừng người chơi đang chiếm giữ nơi này không biết mình là người chơi.

Trong trường hợp này, có bọn họ ở đây, cô có thể nằm yên nghỉ ngơi vài ngày.

Vì thế trong ba ngày tiếp theo, Nhan Như Tinh ở lại trong hang động, trừ khi cần thiết, sẽ không ra khỏi động.

Việc ăn uống đều do gấu xám nhỏ đưa đến.

Cho đến hôm nay, gấu xám nhỏ trở về tay không.

“Ai bắt nạt ngươi?” Nhan Như Tinh nhìn bùn đất cùng vết thương quanh hốc mắt hắn, kinh ngạc hỏi.

Đại vương nói, từ hôm nay trở đi, chúng ta không cần lao động nữa cũng sẽ không phát đồ ăn cho chúng ta”. Ánh mắt gấu xám nhỏ né tránh.

Nhan Như Tinh thầm nghĩ cuối cùng vẫn đến.

“Hắn yêu cầu các ngươi làm cái gì?”

“Làm mồi nhử”.

Quả nhiên.

Nhan Như Tinh suy nghĩ mấy ngày nay, ngoại trừ làm mồi nhử, cô không thể tìm ra nguyên nhân khác vì sao người chơi triệu tập bọn họ.

“Ngươi đừng đi”. Nhan Như Tinh nhíu mày suy nghĩ.

“Cho cô miếng bánh quy này”. Gấu xám nhỏ ngoảnh mặt làm ngơ, móc ra chiếc bánh quy đã lén giấu đi cho cô.

Mấy ngày trước, vốn dĩ hắn muốn vào rừng hái quả dại cùng mật ong về ăn. Nhưng cô nhất quyết một hai đòi ăn đồ ăn mà đại vương ban thưởng, cũng may đại vương rất tốt bụng, mỗi ngày khiêng giúp hắn chút đá, liền cho bọn họ loại bánh quy này cùng nước uống.

Bánh quy làm thật ra rất khó ăn, nhưng vì đói kinh khủng. Ăn một bao với nửa bình nước, cả ngày cũng không quá đói.

Lúc đầu hắn định để lại hết số bánh quy cho cô, còn mình sẽ ra ngoài tìm chút quả dại ăn. Kết quả cô cả ngày, đều phớt lờ hắn, buổi tối còn nhốt mình ở ngoài hang.

Nghĩ đến sự kiện ly kỳ trong lúc chuyển gạch ngày hôm nay, cùng những lời kỳ lạ mà đại vương nói. Hắn cuối cùng cũng hiểu cô vì sao không để mình ra ngoài tìm thức ăn.

Gấu xám nhỏ nhìn trộm Nhan Như Tinh, nói: “Hôm nay có một con khi, đột nhiên trước mặt ta biến thành con người”.

Nhan Như Tinh cầm lấy bánh quy, chia làm hai phần đưa cho hắn một nửa: “Con người?”.

“Uhm uhm, sau đó Đại vương đến đem hắn đi giết, nói hắn ăn phải thứ không nên ăn, vì vậy chúng ta về sau phải cẩn thận một chút. Sau đó lại để động vật bọn ta đã nhận một khối bánh quy tiếp tục chuyển gạch.

Nhan Như Tinh nghe lời hắn nói, như đang suy tư điều gì.

Như vậy xem ra, không chỉ có người chơi trong vương quốc thượng đỉnh biến thành động vật sau khi ăn phải thứ không nên ăn.

Mà người chơi cùng động vật trong vương quốc động vật, sau khi ăn phải thứ không nên ăn cũng sẽ trở thành con người.

Chỉ là những động vật bình thường trong vương quốc động vật sau khi trở thành người, cũng không phải kẻ phản bội. Nếu không những động vật bình thường trong rừng này, sớm đã bị phân chia cho những người chơi trong trận doanh của vương quốc động vật để lấy điểm.

Kể từ đó, những động vật bình thường dường như không có công dụng nào khác trong phó bản này.

Thật là vậy sao?

Nhan Như Tinh có linh tính chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng nhất thời cô không đoán ra được, nên cũng lười rắc rối.

“Còn chuyện làm mồi, sao lại thế này?”

“Làm mồi”. Gấu xám nhỏ cúi đầu, móng vuốt gấu bất an cọ cọ lên người hai cái.

“Đại vương nói, chỉ cần ta đồng ý làm mồi, ngày nào ngài cũng chuẩn bị cho đầy đủ đồ ăn thức uống”.

“Ngươi đồng ý?” Nhan Như Tinh nhíu mày, thật đáng tiếc, không nhìn ra quầng thâm mắt to đùng dưới mắt cô.

“Đại vương nói, nếu thuận lợi, ngày mai trở về ta sẽ được thưởng một cái bánh kem pho mát mật ong. Hơn nữa cơ hội lần này, là ta tranh được từ mấy anh chuyển gạch”. Gấu xám nhỏ kiêu ngạo nói.

Khó trách trên người hắn có vết thương.

Nhan Như Tinh nhìn gấu xám nhỏ không hề cảm thấy bản thân đang tìm đến cái chết, cũng lười nhiều lời với hắn: “Đùn đẩy đi, nói ngươi muốn chăm sóc ta, không rảnh!”

“Nhưng …” Gấu xám nhỏ nhìn bóng lưng quay về phía mình, Nhan Như rõ ràng không để ý đến mình, bỗng thấy mất mát rời đi.

Hắn biết, nếu không làm theo lời cô nói, cô chắc chắn sẽ tức giận. Cô mà giận, liền mặc kệ bản thân mình, còn tuyệt tình nữa.

——

Lợi dụng các động vật trong rừng, người chơi trận doanh động vật thành công cải tạo thành công phòng tuyến cao điểm thành một chiến hào dễ phòng thủ khó tấn công, lúc này đang mở cuộc họp.

Phút cuối cùng trước khi kết thúc, một con tinh tinh đen cao lớn dũng mãnh từ hội nghị đi ra.

Bên cạnh tinh tinh đen còn có một con thỏ mặc quần áo màu hồng phấn đi theo, con thỏ trong tay cầm notebook, một bên cùng tinh tinh đen nói chuyện, một bên lại ghi chép vào notebook.

Bỗng nhiên, tinh tinh đen nhìn về phía trước.

“Ngươi nói cái gì?” Tinh tinh đen nhìn xuống gấu xám nhỏ, điều này làm cho gấu xám nhỏ cảm thấy áp lực rất lớn.

Nhưng nghĩ đến Nhan Như Tinh còn giận hắn ở trong hốc cây, gấu xám nhỏ ngập ngừng kinh hãi, lắp bắp nói: “Thần, bạn nữ của thần cần thần chăm sóc, thần không thể đi được, không thể đi làm mồi. Đại, đại vương vẫn nên tìm, tìm người khác đi”.

“Lại là bạn nữ của ngươi?” Người chơi tinh tinh đen không nói nên lời.

Ba ngày trước, gấu xám nhỏ này chạy đến trước mặt hắn, thỉnh cầu hắn cho mình một công việc, cái gì cũng không cần, chỉ cần có thể cho hắn một chút thức ăn nước uống, cung cấp cho hắn cùng bạn nữ của hắn ăn uống cho được.

Vì đề xuất của hắn, người chơi tinh tinh đen mới nghĩ đến việc dùng những động vật bình thường để xây dựng một chiến hào tạm thời, chuẩn bị nghênh đón trận quyết chiến cuối cùng.

Nhân tiện kiểm soát việc ăn uống của những động vật bình thường này, kẻo chúng lỡ ăn phải thứ không nên ăn, trở thành người sẽ ảnh hưởng đến điểm của bọn họ.

Thực lòng mà nói, khi biết những động vật bình thường có thể trở thành người bằng cách thay đổi thức ăn, bọn họ không nghĩ có bao nhiêu vui vẻ, còn tưởng nhặt được món hời lớn.

Nhưng sau khi giết một ‘kẻ phản bội’ từ động vật biến thành người, bọn họ nhận thấy số điểm không tăng mà lại giảm, liền nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Sau đó nhiệm vụ ẩn thứ hai được kích hoạt, càng khiến tất cả người chơi trận doanh trong vương quốc động vật cảm thấy choáng ngợp.

[ Nhiệm vụ ẩn 2: Bảo vệ động vật

Nội dung nhiệm vụ: Thân là động vật của trận doanh, các bạn không chỉ phải có ý chí quyết tâm chiến đấu đến chết với trận đoạn đối địch, còn phải có tinh thần trách nhiệm bảo vệ đồng bào của mình.

Người chơi trận doanh của vương quốc động vật xin lưu ý, có không ít động vật trong các bạn đã trúng quỷ kế của vương quốc thượng đỉnh, trên người bọn họ sẽ có một số thay đổi không lường trước được. Nhưng cho dù thay đổi thế nào, họ vẫn là đồng bào của bạn!

Hãy nhớ phải bảo vệ đồng bào của các bạn, nếu sơ ý giết một người, sẽ bị trừ đi mười điểm.

Phần thưởng nhiệm vụ: Khi phó bản kết thúc, người chơi tham gia bảo vệ động vật sẽ có cơ hội nhận được thuốc tiến hóa IV]

Phần thường ‘có cơ hội’ này, làm người ta thật không nói được lời nào.

Xác suất do trời đất, nếu không có gì khác, chỉ cần mở hộp đạo cụ thử xem xác suất xem, liền biết rất không đáng tin cậy.

Vì vậy người chơi trận doanh của vương quốc động vật hoàn toàn không lạ gì cái nhiệm vụ ẩn số hai này. Nhưng đã được kích hoạt rồi, cũng không thể thờ ơ bỏ qua.

Chỉ có thể căng não tiếp nhận.

Nào biết chuyện xảy ra tiếp theo, chính là bắt đầu của ác mộng.

Không ai ngờ rằng, một động vật ăn nhầm đồ biến thành người, miễn là còn sống liền trở thành mục tiêu săn lùng của những người chơi ‘thợ săn’ trong trận doanh ở vương quốc động vật.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể bị trừ điểm, đem người giết chết.

Sở dĩ lý do hiện tại hắn giữ lại những động vật bình thường, ngoài khả năng cố gắng chiến đấu, hắn còn cảm thấy những động vật bình thường đó sau này sẽ có tác dụng lớn.

Chẳng hạn như làm mồi.

Thấy mọi thứ đều đang diễn ra đúng theo kế hoạch, mồi câu cũng đã chuẩn bị ổn thỏa.

Nhưng vào thời khắc quan trọng, ‘mồi’ lại tuột khỏi dây xích!

“Bạn nữ của người không thể tự chăm sóc chính mình được sao?” Người chơi tinh tinh đen rất khó chịu.

Gấu xám nhỏ này rất thành thật, cũng rất hữu dụng. Nhưng lại quá nghe lời bạn nữ, lời treo bên miệng đều là ‘bạn nữ của thần không cho’, ‘bạn nữ của thần nói’, đúng là một tên nghe lời vợ.

“Lại không phải là một thiên thần gì, chờ ngươi trở về, ta sẽ làm chủ, lại lần nữa tìm cho ngươi một chú gấu ôn nhu mỹ lệ”.

“Thần không cần con gấu khác”. Gấu xám nhỏ đột nhiên ngẩng đầu lên, chống cự nói: “Những con gấu đó làm sao có thể so sánh với bạn nữ của thần”.

Bộ dáng này của hắn, là người chơi tinh tinh đen sinh ra lòng tò mò đối với bạn nữ của hắn, không khỏi có ý muốn gặp thử đối phương một phen.

“Không được, bạn nữ của thần cô ấy không thích ra ngoài”.

Người chơi tinh tinh đen sau khi bị hắn cự tuyệt một lần nữa lại cùng hắn giằng co, một hai phải đi xem bạn nữ của hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Vì thế Nhan Như Tinh không phòng ngừa mà bất ngờ gặp người chơi thống lĩnh trận doanh của vương quốc động vật.

Đối phương vừa thấy cô, đã ngay tại chỗ thốt lên: “Gấu trúc?”

Nhan Như Tinh kỳ quái nhìn hắn, không phải nói mình được hắn nhặt về sao? Tình huống này là thế nào? Hình như hắn một chút cũng không biết sự tồn tại của mình.

Nhưng con thỏ hồng phấn vẫn luôn đi theo bên cạnh tinh tinh đen, ‘di’ lên một tiếng.

Người chơi tinh tinh đen không bỏ qua lời nói nhỏ của cô ấy.

“Ngươi nhận ra à?”

“Không phải lúc trước thần đã nói với ngài, thần từ thi thể một con đại bàng khổng lồ, đã nhặt được một con gấu trúc sao? Cô ấy chính là con gấu trúc kia.”

Thi thể đại bàng khổng lồ?

Nhan Như Tinh nheo mắt.

Vừa nói xong, một con nhím đất chạy như bay từ bên ngoài vào, hét lên với thỏ hồng: “Không ổn rồi chị thỏ, ở bên ngoài có một con đại bàng đánh đến cửa rồi, hắn yêu cầu chị giao bạn gái hắn ra.

“Đại bàng?” Con thỏ màu hồng phấn sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh lại ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Đại vương, không ổn rồi, có thợ săn tấn công đến đây”. Một con chuột khác nhanh nhẹn nhảy vọt vào báo tin.

“Mấy người?”

“Năm người, cầm đầu hình như là họ Thẩm”.

“Báo, đại vương, thợ săn họ Thẩm cùng tên đại bàng kia đánh nhau rồi! Chúng ta còn cần đi giúp đỡ không?”

Bình luận

Truyện đang đọc