XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

Yến Tuy nhìn cô gái trước mặt, khó khăn lắm mới được mấy lão quỷ an ủi cho bình tĩnh, bây giờ lại có biểu hiện muốn bùng nổ.

Chuyện này khiến cho mấy lão quỷ đang bận chuyển quỷ lực cho anh sợ hãi trong lòng, khổ hết sức khuyên nhủ anh: “Cậu trai trẻ, đừng có nóng nảy như thế!”

“Đúng đúng, thanh niên à, bình tĩnh lại đi. Cô ta nói gì thì cứ để cổ nói, chờ tới khi cậu ra được rồi thì xem cổ còn dám nói gì không.”

“Đúng thế, cô ta chỉ được cái mõm thôi, cậu cho cô ta im miệng lại, để cô ta phải bực bội.”

Tuy là ngoài miệng khuyên nhủ như vậy, nhưng trong lòng mấy lão quỷ lại đang chửi thầm Nhan Như Tinh “Cái thứ báo này, cố ý gây sự”.

Tất nhiên nếu không phải là cô thì Yến Tuy cũng sẽ không đồng ý với bọn họ nhanh như vậy. Dù sao anh cũng là “Chủ thể”, nếu anh chịu đau khổ thì bọn họ sẽ bị gấp trăm ngàn lần, lâu lâu còn phải để ý ngăn anh mất đi lý trí rơi vào nguy hiểm.

Cho dù con đường bây giờ bọn họ đang lựa chọn là con đường tà ma ngoại đạo. Nhưng nếu anh có thể giữ lý trí cho tới cuối cùng, anh sẽ có cơ hội trở thành “Thần”!

Cho dù là tà thần hay ma thần, chỉ cần có chữ “Thần” trong đó, bọn họ đều cảm thấy hy sinh rất đáng giá.

Bỗng nhiên có một lão quỷ phát hiện, Yến Tuy sau khi mất lý trí một lần, tấm màng che chở tinh thần lại trở nên vững chắc hơn một chút.

Sau đó bọn họ phát hiện ra, mỗi lần Yến Tuy cãi nhau với vợ mình một lần. Lý trí của anh sẽ vọt tới bên bờ vực hủy diệt, nhưng vèo một cái lại trở về giới hạn yên ổn nhất.

Mấy lần liên tục, hảo hán. Tấm màng che chở tinh thần còn mạnh mẽ hơn ban đầu gấp hai đến ba lần!

Làm vậy cũng được nữa?

Kiến thức kì quái này đã được tiếp thu.

Vì vậy Yến Tuy phát hiện, đám lão quỷ trước đó vẫn còn khuyên nhủ anh đừng tính toán với cô gái, bỗng dưng chủ động mắng Nhan Như Tinh đối xử với anh không tốt.

“Cô ấy thật quá đáng! Sao cô ta có thể đối xử với cậu như vậy, thế mà cậu còn nhịn được? Yến Tuy à, rõ ràng là cô ta không coi cậu là cái thá gì! Bây giờ mà cậu tha cho cô ta, sau này lại có chuyện như này thì sao?”

Đúng vậy, đúng vậy, Yến Tuy à, vợ cậu quá đáng thật đấy. Cậu nhìn đi trước mặt cậu mà cô ta còn dám thân thiết với cậu Vương bên cạnh, biết đâu sau lưng cậu cô ta còn yêu đương với cả cậu Vương rồi đấy chứ!

“Rầm!”

Chúng quỷ nhìn anh nhăn nhó mặt mũi, tát văng một lão quỷ tốt bụng đang khuyên nhủ anh. Ánh mắt trợn to như bò đực, tròng mắt đỏ rực màu máu như ác quỷ của Yến Tuy, cả đám im như ve sầu.

Trong lòng đám quỷ chỉ dám chửi thầm mấy câu: Cùng là quỷ như nhau mà nhìn đi, người ta sinh ra nhìn một cái cũng biết là dân yang hồ rồi.

“Yến Tuy, chú khuyên con, đừng giận cô ấy như vậy. Dù sao cô ấy cũng còn trẻ, lại đẹp như vậy, bắt cô ấy phải thủ tiết cũng khó cho cô ấy. Cổ còn trẻ mà, không chịu được cô đơn cũng là chuyện bình thường…”

“Xoẹt xoẹt—"

Yến Tuy dùng tay không xé toạc một lão quỷ lắm chuyện, thấy ông ta lại tụ lại thành hình người trước mặt anh một lần nữa. Anh đưa tay lên xé toạc ông ta ra thêm một lần.

Bên kia mấy lão quỷ im phăng phắc trố mắt nhìn nhau, rối rít né xa anh ra.

Nhưng phản ứng của anh không giống bọn họ nghĩ. Theo như bọn họ thấy thì anh nên tính sổ vợ anh mới đúng chứ?

Sao lại đi xé bọn họ?

Không nghĩ ra được, trong lòng mấy lão quỷ đúc kết ra được một kết luận: Yến Tuy bị điên, không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để đoán suy nghĩ của anh được.

Nhan Như Tinh cũng cảm thấy tượng gỗ bị điên.

Nhìn trường quay trở nên bầy hầy không thể quay phim được, cô bình tĩnh hỏi trợ lí đang báo cáo với cô, “Lại là vấn đề gì nữa?”

“Máy quay phim hư rồi.”

“Máy quay phim lại hư?” Nhan Như Tinh uể oải, “Đây là lần thứ mấy bị hư rồi?”

“Bốn, à không, năm lần.” Trợ lí nhỏ sợ nơm nớp giơ năm ngón tay ra.

“Cô nói với đạo diễn là, nếu khó quá thì đừng quay cảnh của tôi trước.”

Nhan Như Tinh vẫy tay với cô.

Trợ lí nhỏ nghe xong chạy qua hỏi đạo diễn.

Người đi rồi, Nhan Như Tinh nhìn về phía Nhân Ngẫu Sư đang đứng phía sau lưng mình.

Lúc này hắn và cô đều đang mặc trang phục cưới truyền thống đỏ rực của thế giới này.

Trang phục cưới đỏ như lửa, áo bào rộng rãi khiến người mặc ôn nhuận như ngọc, mày kiếm như tranh, giống hệt một quân tử khiêm tốn xuất thân từ danh gia vọng tộc cổ đại, tuyệt thế giai nhân.

Lại giống như hồ ly tinh trong lời đồn, mỗi một nụ cười mỗi một động tác đều có thể khiến người ta rung động trong lòng.

Nhìn sang bản thân, khoan đã, cô không thể cúi đầu được.

Nhan Như Tinh chạm vào chiếc vương miện phượng HSng trọng và nặng nề trên đỉnh đầu, cô đứng thẳng người lên một cách trang nghiêm và dè dặt.

Sau khi chiếc váy cưới màu đỏ được Nhân Ngẫu Sư thay đổi, chiếc mũ phượng trên đầu cô được đính thêm một vài viên ngọc quý, vừa đắt tiền vừa nặng.

Còn váy phía dưới nữa, trước đây chỉ có tua rua đơn giản, bây giờ trên người đều được đính đầy trang sức bằng vàng bạc tinh xảo, cả người cứ như một viên ngọc di động.

Cô vừa xuất hiện, mọi người đã không thể dời mắt khỏi cô.

Chuyện này bắt đầu từ khi Nhân Ngẫu Sư biết hắn có thể là thế thân của Yến Tuy. Trước đây cho dù là lúc kết hôn hay chụp hình với Tinh Tinh, tất cả đều dựa theo quy trình lễ cưới của cô với Yến Tuy.

Ngay cả váy cưới cũng không tha, hắn ta đã sửa đổi hết mọi thứ trong sự tức giận.

Cũng may là “thẩm mỹ” kì dị của hắn không áp dụng về mặt quần áo, chiếc váy cưới được hắn ta biến tấu thậm chí còn lộng lẫy và tinh tế hơn cả chiếc ban đầu.

Chỉ là có hơi phức tạp, lúc mặc còn phải cần có Nhân Ngẫu Sư ở bên cạnh hướng dẫn cách mặc.

Ngay cả đạo diễn, người không hài lòng với chiếc váy cưới, luôn kiên quyết phản đối thay đổi của Nhân Ngẫu Sư, cũng im lặng một lúc và chắp tay đi mất.

Nhưng kể từ khi họ thay chiếc váy cưới này, buổi chụp ảnh không được suôn sẻ lắm.

Không phải kệ sập, thì cũng là studio xảy ra vấn đề.

Tần suất "trục trặc" có thể sánh bằng với lúc cô trao đổi nhẫn.

Cô rõ ràng đã ngâm tượng gỗ vào nước để anh ngẫm nghĩ lại, sao anh vẫn làm như vậy?

Hơn nữa lâu như vậy rồi mà Nhân Ngẫu Sư vẫn chưa phát hiện ra thứ nhằm vào mình lại là một bức tượng gỗ à?

Cô quyết định thăm dò thử.

"Lão Vương."

Nhân Ngẫu Sư nghe thấy vậy thì bối rối. Hắn ta nên nói thế nào với Tinh Tinh để cô biết là hắn ta không thích cái tên này cho lắm?

“Anh có phát hiện ra cái gì không?” Nhan Như Tinh hỏi hắn ta.

Nhân Ngẫu Sư nhìn cô, không hiểu mục đích của Tinh Tinh.

"Tôi không phát hiện ra gì cả." Hắn ta nói.

“Anh nói dối.” Nhan Như Tinh lập tức phản bác lại.

"Xin lỗi Tinh Tinh, tôi không cố ý nói dối." Nhân Ngẫu Sư nhanh chóng xin lỗi, điều này khiến Nhan Như Tinh khó chịu.

Bởi vì cô còn đang tính lừa hắn ta nói ra mà.

"Nói cho tôi biết đi, anh đã phát hiện ra cái gì rồi thế." Nếu chưa lừa hắn ta nói ra được, Nhan Như Tinh sẽ không chịu cho qua chuyện.

"Tôi phát hiện trên người Tinh Tinh có dấu vết bị đánh dấu."

Nhan Như Tinh:?

Vậy thôi?

Cô nhìn xuống hai chiếc vòng trên cổ tay và một số đồ trang sức khác không thể tháo ra.

Nhiều thứ như vậy, cô cũng đeo lâu lắm rồi, thế mà anh chỉ phát hiện ra có vậy thôi?

Nhân Ngẫu Sư chú ý tới ánh mắt của cô, do dự một chút rồi nói: "Không phải những thứ đó."

Anh ấy đã nhìn thấy sự bất thường của những phụ kiện đó trên người Tinh Tinh, vì thế ngay từ đầu hắn ta đã suy nghĩ, nên tặng gì mới có thể chiếm vị trí quan trọng hơn.

Ai mà ngờ được hắn ta đã bị một tên tiểu nhân lừa rằng cái nhẫn có thể tàng hình.

Nếu biết trước như vậy, hắn ta đã không tặng chiếc nhẫn mà thay vào đó đã tặng một cái ngọc bội rồi.

“Có mùi lạ.” Nhân Ngẫu Sư vẻ mặt oán hận nói, “Chắc là Tinh Tinh thường xuyên tiếp xúc với anh ta đúng không.”

Nhan Như Tinh:...

“Khi Tinh Tinh gọi tôi tới, em vẫn còn đang nói chuyện với hắn.” Nhân Ngẫu Sư buồn bã nói.

Sau khi Nhan Như Tinh chỉ ra vấn đề về tính cách của mình, không biết hắn ta đã dùng cách gì, hiện tại đã cải thiện được tốt hơn một chút.

Không còn biểu hiện trạng thái cáu kỉnh và cảm xúc bất thường như trước nữa.

“Tôi tưởng anh không để ý chứ?” Nhan Như Tinh bình tĩnh nói.

Nhân Ngẫu Sư im lặng một lát, hỏi: "Hắn chính là người phối ngẫu của thân phận này mà phó bản đã sắp xếp cho em à?"

Sau khi Nhan Như Tinh thừa nhận, đôi mắt của Nhân Ngẫu Sư lóe lên, nói tiếp, "Là Yến Tuy à?"

"Ừm."

“Tinh Tinh có thể cho tôi gặp hắn ta được không?” Nhân Ngẫu Sư nghiêng người lấy lòng cô, ghé vào tai cô nói nhỏ.

Nhan Như Tinh xoa xoa lỗ tai, gật đầu: "Được, thật ra thì hai người đã từng gặp nhau rồi đấy."

Đôi mắt của Nhân Ngẫu Sư ngày càng cười tươi hơn.

"Đi thôi, tôi dẫn anh đi gặp anh ấy." Nhan Như Tinh cao hứng nói.

Thực ra cô đã muốn hai người chính thức quen biết nhau từ lâu nhưng chưa tìm được thời điểm thích hợp.

Từ chín giờ sáng nay đến gần mười hai giờ, đầu tiên là kẹt ở đường vào nhà thờ gần một tiếng đồng hồ, rồi cảnh đổi nhẫn diễn ra thêm một tiếng nữa.

Cho đến bây giờ, cũng mới chỉ chụp được vài tấm ảnh cưới mà thôi.

Bộ màu trắng chụp rất nhanh, nhưng khi đến lượt bộ màu đỏ, lại xảy ra chuyện hết lần này đến lần khác.

Cũng may là đã không xảy ra chuyện gì với Nhan Như Tinh, nếu không thì cô đã bỏ việc từ lâu.

Nhưng đợi hoài cũng không được. Mấy lần cô định lẻn đi nhưng đều bị đạo diễn chặn lại.

Sau đó, vì đề phòng cô lẻn đi, đạo diễn còn đặc biệt phái vài nhân viên đoàn phim thỉnh thoảng đến bên cạnh cô, kiểm tra xem cô có ở đó hay không.

Về phần Chu Vũ Trạch xin phép cho cô nghỉ?

Thôi khỏi mơ.

Đạo diễn Lý nói thẳng hai chữ “Không được” chặn ngang cô lại.

Cô còn bị đối phương nghiêm khắc tuyên bố, nếu cô rời khỏi đoàn làm phim mà không có sự đồng ý của ông thì sẽ bị coi là vi phạm hợp đồng.

Đương nhiên, nếu thật sự muốn rời đi, cũng không phải là không thể, nhưng trước khi rời đi, cô phải ký kết chấm dứt hợp đồng với đoàn làm phim, sau đó phải bồi thường thiệt hại các thứ mới có thể rời đi.

Chưa nói tới tiền đền bù thiệt hại bao nhiêu, hiện tại cô không thể ký hợp đồng chấm dứt được.

Nghĩ đến sức mạnh bí ẩn đêm qua, trước khi cô hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô chắc chắn không thể rời khỏi đoàn làm phim này được.

Hơn nữa, đoàn làm phim này rất bất thường.

Nói cách khác, tất cả nhân viên của đoàn làm phim này, bao gồm cả bản thân đạo diễn, đều rất không bình thường.

Nhan Như Tinh dành thời gian liếc nhìn đạo diễn đang bị nhân viên mắng cách đó không xa, rồi dẫn Nhân Ngẫu Sư vào phòng hóa trang.

Thấy cô bước vào, thợ trang điểm vội vàng đứng dậy cho đến khi cô nhìn thấy Nhân Ngẫu Sư đằng sau Nhan Như Tinh.

Giống như phản ứng đầu tiên của linh mục trong nhà thờ khi nhìn thấy Nhân Ngẫu Sư, cho dù thợ trang điểm đã đeo mặt nạ nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt cô ta.

Đúng là trong cả cái đoàn làm phim này, chỉ có mình cô là người duy nhất không biết chồng mình trông như thế nào.

Trái tim của Nhan Như Tinh nghẹn ngào.

Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, cười ngọt ngào với chuyên gia trang điểm: “Chị Triệu, anh ấy là Vương Nghị, diễn viên đóng vai chồng em lần này.”

"Chị có thể gọi anh ấy là lão Vương."

Nhân Ngẫu Sư im lặng hai giây.

“Tinh Tinh.” Anh ta không nhịn được, giật ống tay áo của Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh quay đầu lại.

"Em đổi tên gọi khác được không?" Hắn ta nói.

“Được.” Nhan Như Thanh gật đầu, “Chị Triệu, gọi anh ấy là Tiểu Vương nha.”

Nhân Ngẫu Sư không nói nên lời.

Quên đi, miễn là Tinh Tinh thích nó.

Người trang điểm ngạc nhiên nhìn Nhân Ngẫu Sư.

Cô ta thường không ra khỏi phòng thay đồ, ngay cả khi cô ta nghe các nhân viên khác nói rằng nam diễn viên đóng vai Yến Sầm rất giống với Yến Tuy, chồng của Nhan Tinh, cô ta cũng không quan tâm.

Bởi vì cô ta cảm thấy khuôn mặt của mỗi người trên thế giới là duy nhất, cho dù giống nhau đến đâu cũng không thể giống hệt nhau.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Nhân Ngẫu Sư và Yến Tuy chỉ giống nhau năm hoặc sáu phần, nhưng nhìn thoáng qua, trong một khoảnh khắc, mọi người đều cảm thấy rằng anh ta là Yến Tuy.

Dù bối rối nhưng chuyên gia trang điểm cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.

"Hai người định dặm lại trang điểm hả?" chuyên gia trang điểm hỏi Nhan Như Tinh.

“Dặm lại trang điểm?” Nhan Như Tinh vốn muốn tới nghỉ ngơi một lát, đột nhiên nhìn Nhân Ngẫu Sư.

Hôm nay khi đến đây, anh ta đã trang điểm xong, nhưng lớp trang điểm rất nhạt, sau mấy tiếng thì lớp trang điểm cũng không còn lại mấy.

Đương nhiên, với khuôn mặt của Yến Tuy, anh ấy đẹp tự nhiên nên có trang điểm hay không cũng không quan trọng, hơn nữa đạo diễn dường như không quan tâm đến việc trang điểm của họ, ông ấy quan tâm đến quần áo, cách trang điểm và đầu tóc hơn.

Cứ như ông ấy đang ép họ đi theo con đường một hình tượng khác.

"Vậy cô giúp anh ấy trang điểm đi." Nhan Như Tinh nói.

Chuyên gia trang điểm quan sát Nhân Ngẫu Sư một cách cẩn thận, rồi gật đầu với Nhan Như Tinh: "Vâng, anh có yêu cầu gì không?"

“Cô xem thấy hợp thì cứ làm đi.” Nhan Như Tinh ra hiệu cho Nhân Ngẫu Sư đi tới, cô đi về phía chậu nước trong góc.

"Gì đây? Tại sao nước lại chuyển sang màu đen?" Nhan Như Tinh đi đến góc, chỉ vào thứ nước giống như mực trong chậu nhựa trên sàn, hỏi chuyên gia trang điểm với vẻ mặt ngạc nhiên.

Nhân viên trang điểm cũng sửng sốt, đi đến chỗ Nhân Ngẫu Sư cũng bối rối không kém.

“Không biết, tôi cũng không đụng chạm gì vào đây.” Thợ trang điểm cau mày lại, cúi đầu im lặng nhìn vào chậu nước đen, bỗng dưng trong lòng có hơn bất an.

Cô ta thấy Nhan Như Tinh ngồi xổm trên mặt đất tính bỏ tay vào chậu, cô ta ngạc nhiên định ngăn cản.

Nhưng có người còn nhanh hơn cô ta.

Nhan Như Tinh ngạc nhiên nhìn Nhân Ngẫu Sư đang nắm lấy cổ tay cô, giải thích: "Không sao đâu, tôi có để đồ trong chậu nước này, tôi muốn xem anh ấy có còn ở trong đó không."

Nhân Ngẫu Sư không đồng ý, trầm giọng nói: "Tôi làm."

“Anh chắc chứ?” Nhan Như Tinh hỏi lại.

Khi Nhân Ngẫu Sư gật đầu, cô rút tay về, "Vậy anh lên đi."

Nhân Ngẫu Sư đưa tay vào không chút do dự.

Ngay lập tức, nước trong chậu trở nên sống động, chúng giống như những con rắn nước màu đen, vừa bỏ tay vào nước đã quấn lấy ngón tay của Nhân Ngẫu Sư.

Nhân Ngẫu Sư không hề ngạc nhiên, dùng cánh tay hất nhẹ con rắn đen ra, ngay sau đó, anh ta nắm tay thành nắm đấm, giáng xuống nó một cách nhanh chóng và mạnh mẽ.

“Rào ——” Nước bắn tung tóe khắp nơi, đồng thời, một cỗ hơi thở lạnh lẽo lan tràn bốn phía.

Một số giọt nước trực tiếp biến thành sương mù trong không khí và tan vào không trung.

Nhan Như Tinh nhận thấy điều gì đó kỳ lạ nhưng không để ý lắm, cô nhìn chằm chằm vào tượng gỗ trong tay Nhân Ngẫu Sư bằng đôi mắt rực lửa, chỉ thấy ban đầu tượng gỗ tối tăm không ánh sáng, giống như một tượng gỗ được ai đó lụm đại một khúc gỗ bên đường khắc lên. Nhưng lúc này tượng gỗ như được phủ lên một lớp màu nước bóng loáng, không chỉ có sắc mặt trở nên rõ ràng, thậm chí có thể nhìn rõ họa tiết quần áo trên thân tượng gỗ.

Theo sự thay đổi của tượng gỗ, ngoại hình của tượng gỗ không có gì đáng ngạc nhiên khi giống với chồng của Nhan Như Tinh là Yến Tuy như đúc.

Chỉ là do gỗ khắc màu đen nên trông hơi tối.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh, kể cả anh có biến thành màu đen. Trông anh có vẻ hung dữ, không nên chọc lúc này.

Còn tượng gỗ lúc này đang nhìn chằm chằm vào Nhân Ngẫu Sư, trong mắt anh ta xen lẫn sự tức giận có thể thiêu chết người.

Tâm trạng của Yến Tuy lúc này đang rất xấu.

Anh bị mấy lão quỷ lừa.

Cơ thể hoàn hảo được hứa hẹn hóa ra lại là mảnh gỗ gãy này.

Bây giờ không chỉ anh đã hoàn toàn biến thành bức tượng gỗ, mà anh còn không thể rời bỏ nó.

Điều này khác với những gì đám quỷ đã nói.

Những lão quỷ chưa tiêu tan ý thức bên trong của bức tượng lại không nghĩ vậy.

“Cậu không đi ra ngoài à?” Ông ba vốn đã không hài lòng với anh bĩu môi.

“Cậu không có thân thể à?” Ông bốn tiếp lời, phát ra chất vấn từ linh hồn.

"Không có mặt hay gì?"

"..."

Một thời gian ngắn mà tượng gỗ bị xuyên tim mấy lần.

Yến Tuy rất khó chịu, bởi vì anh ấy đã trở thành một bức tượng, những linh hồn ban đầu ở trong bức tượng đã được chuyển vào cơ thể anh.

Tuy rằng sau này chúng nó sẽ biến mất, nhưng trong cơ thể hắn tựa như có vô số tiếng ríu rít, cực kỳ khó chịu.

Đôi khi vô tình, chạm vào kí ức của đối phương, cảm giác đó...

Yến Tuy cau mày, muốn chặn giọng nói của họ.

Không ngờ là, vừa nghĩ như vậy, thế giới liền yên tĩnh lại.

Bên ngoài bức tượng.

Nhan Như Tinh đưa tay lấy tượng gỗ từ Nhân Ngẫu Sư và kiểm tra lại cẩn thận.

Không ngờ, Nhân Ngẫu Sư tránh tay cô, nhẹ giọng nói nhưng không để lộ sai lầm nào: "Tinh Tinh, tượng gỗ này có vấn đề, anh kiểm tra cho em trước."

Nhan Như Tinh sửng sốt một lúc, không từ chối lời đề nghị của anh ta, mà chỉ thản nhiên hỏi: "Anh muốn kiểm tra như thế nào?"

“Kiểm tra bình thường, rất nhanh thôi.” Khi Nhân Ngẫu Sư đang nói, một chiếc kéo mà Nhan Như Tinh rất quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong tay anh ta.

Điều này khiến mí mắt cô co giật, khiến cô lo lắng cho tượng gỗ mấy giây.

Nhưng rất nhanh sau đó cô đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Vậy thì nhanh lên.” Vừa nói, cô vừa kéo chuyên viên trang điểm không biết mình là ai ra khỏi phòng trang điểm.

“Không sao, chỉ cần để họ tự giải quyết mấy việc nhỏ này là được.” Nhan Như Tinh giải thích.

Thợ trang điểm nghe thấy sau lưng đột nhiên truyền đến một trận chấn động, nghe tiếng còn có vẻ rất to.

Cô vô thức quay lại.

Sau đó bị Nhan Như Tinh tóm lấy, chuyên gia trang điểm lo lắng nói: "Dụng cụ của tôi vẫn còn ở bên trong."

Nhan Như Tinh hét lớn vào phòng trang điểm: "Anh có nghe thấy không? Đừng làm vỡ dụng cụ trang điểm của chị Triệu."

Thợ trang điểm không biết tiếng gào của cô có tác dụng hay không, nhưng động tác bên trong đúng là có nhỏ hơn trước một chút.

Hành động Nhan Như Tinh đứng ở cửa phòng thay đồ đã thu hút sự chú ý của Chu Vũ Trạch.

Cậu ta nhìn trái nhìn phải một lát, đi bộ tới.

“Mặt cậu sao vậy?” Nhan Như Tinh nhìn mặt cậu ta, kinh ngạc hỏi.

Cô nhìn thấy một mảng da lớn bị trầy xước ở bên trái khuôn mặt của Chu Vũ Trạch, xanh xanh đỏ đỏ, trông rất nghiêm trọng.

“Thôi đừng nói, vừa rồi tôi đi bộ bên chỗ bộ phận đạo cụ bị ngã.” Chu Vũ Trạch sờ sờ mặt của mình.

Chẳng qua là bị thương bên ngoài mà thôi, trông rất đáng sợ, do không nỡ dùng thuốc nên mới thành ra như bây giờ.

“Cô đứng đây làm gì?” Chu Vũ Trạch không muốn nói nhiều, chỉ là cẩn thận nhìn cô.

Lúc đến gần hơn, cậu ta lại một lần nữa kinh ngạc trước chiếc váy cưới đỏ rực cùng lớp trang điểm tinh tế và lộng lẫy trên người cô trong giây lát.

Không phải cậu ta chưa từng gặp qua cao thủ mỹ mạo, mà là những cao thủ kia phần lớn đều là sóc và chim trong lồng, dựa vào tướng mạo để chiêu hàng cường giả.

Khái niệm về sự tồn tại độc lập đã bị mất từ lâu.

Nó không giống như người trước mặt đây.

Cô trông mềm mại và yếu đuối, giống như trời sinh ra không phải là kiểu người to gan.

Nghe nói cả quỷ cũng thích.

Nghĩ đến chủ đề mà những người trong nhóm thảo luận, nếu không phải có chuyên gia trang điểm ở bên, anh rất muốn trực tiếp hỏi ra.

"Ngắm phong cảnh." Nhan Như Tinh mắt nhìn thẳng nhìn thẳng phía trước. Một bộ nghiêm túc làm người tò mò cô đang xem cái gì mà mê mẩn như vậy

Trên thực tế, ai cũng không biết cô đang dựng thẳng lỗ tai lên, suy nghĩ bay xa, đang cố gắng phân biệt các loại thanh âm đanh phát ra trong phòng hóa trang.

Phong cảnh?

Chu Vũ Trạch kinh ngạc theo tầm mắt cô nhìn qua.

Bỗng dưng đối diện với đạo diễn đang lộ rõ dáng người.

Phong cảnh này cũng xấu quá đi.

Chu Vũ Trạch ghét bỏ, trong lòng chửi thầm Nhan Như Tinh yêu thích cái thứ gì không biết.

Đúng lúc này, hắn hơi hơi mở to hai mắt.

"Ê!" Chu Vũ Trạch vội vàng kéo Nhan Như Tinh, "Cô gái kia là ai? Cô có quen không?"

Bị cậu ta cắt đứt cảm xúc đang đắm chìm vào xem diễn lần nữa Nhan Như Tinh không kiên nhẫn mà ngẩng đầu, nhìn thấy người đang cùng đạo diễn người nói chuyện, kinh ngạc nói, "Cô ta là Diêu Âm La."

"Cô ta chính là nữ chính?" Chu Vũ Trạch ngẩn ra một chút, kích động lên.

"Sao hôm nay cô ta lại tới? Hôm nay cô ta có cảnh diễn hả?" Nhan Như Tinh nghi hoặc.

"Ai quy định không có cảnh diễn thì không thể tới phim trường?" Chu Vũ Trạch nói, bỏ lại Nhan Như Tinh, vẻ mặt đầy ý cười đi qua.

Trên đường đi qua còn không quên dùng thuốc hồi phục vết thương trên mặt mình.

Nhan Như Tinh không ngoài ý muốn.

Chu Vũ Trạch người này cùng người chơi khác giống nhau, có chỗ lợi là dính lại, không chỗ tốt thì hắn ta sẽ không quan tâm tới.

Chỉ là không biết ai đem cô bỏ vào cái hố phó bản này.

Cô nhớ mang máng, đối phương hình như là một người đàn ông.

Mà ở phó bản này tổng cộng có bốn người đàn ông, Chu Vũ Trạch trông không giống lắm, vậy dư lại ba người trong đó có “Tên lừa đảo” cô vẫn chưa gặp.

Trong lúc Nhan Như Tinh đang suy nghĩ, không ngờ Diêu Âm La đã dắt theo đạo diễn Lý đi tới chỗ cô.

Ngay lúc Diêu Âm La đứng trước mặt cô, Nhan Như Tinh nhướng mày, không hiểu cô ta muốn gì.

Diêu Âm La đã thay quần áo khác, không còn mặc bộ đồ màu xám xanh tối qua. Một bộ đồ quần thun áo trắng đơn giản, giày thể thao thoải mái, tóc đuôi ngựa mái bằng, trông cô ta như học sinh.

"Chào chị, chúng ta lại gặp mặt." Diêu Âm La nhìn lướt qua Nhan Như Tinh, trong mắt hiện lên rối rắm.

Nhan Như Tinh gật đầu, "Sau này chắc là ngày nào chúng ta cũng sẽ gặp."

Nếu xem theo các cảnh diễn thì đúng là như thế thật.

"Không ngờ cô lại là người nổi tiếng trong vụ án “Giết chồng” rất hot trước đây Nhan Thanh." Diêu Âm La tâm tình phức tạp nói.

"Tôi không có giết chồng, đừng ăn nói xà lơ, nói bậy đi tù đó." Nhan Như Tinh bác bỏ nói.

Diêu Âm La không tin, đang tính hỏi chi tiết hơn. Đã bị đạo diễn đứng một bên buột miệng thốt ra đánh gãy.

"Vương tiên sinh đâu?"

"Ở bên trong." Nhan Như Tinh quay lại nhìn phòng hóa trang, vừa vặn Nhân Ngẫu Sư đúng lúc này đi ra.

Hắn vừa đi, vừa vùi đầu sửa sang lại đầu tóc cùng cổ áo hơi hơi hỗn độn.

Nhìn thấy nhiều người ngoài cửa như vậy, hắn ta sửng sốt nửa giây. Sau đó đi đến bên cạnh Nhan Như Tinh, thuận tay đặt lên vai cô cúi đầu hỏi cô, "Sao thế?"

Thanh âm trầm thấp giàu có từ tính, giống như nước suối đánh lên đá, dễ nghe êm tai. Lại thành công khiến Nhan Như Tinh kinh ngạc.

Nhìn ánh mắt hoài nghi của cô, "Nhân Ngẫu Sư" cười.

Tươi cười tà tính làm càn, đáy mắt tràn đầy ác ý.

Hắn hơi cong eo, đè thấp tầm mắt cùng Nhan Như Tinh mặt đối mặt. Cánh tay đang để trên vai cô ấn vào gáy, khiến cho cô không thể thoát ra.

Tiếp theo môi đỏ nhẹ nhấc lên, để sát vào ở nàng bên tai cười dữ tợn nói, "Vợ thân yêu của anh, đã lâu không thấy."

"Chụt ——"

Yến Tuy đang tạm thời chiếm thân xác của Nhân Ngẫu Sư sửng sốt, sờ lên môi vừa bị cô hôn.

"Ma quỷ, tôi biết anh thích tôi, nhưng sao anh lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy cơ chứ." Nhan Như Tinh thẹn thùng mà ôm lấy cổ hắn, thanh âm hờn dỗi mềm mại, trực tiếp khiến quần chúng vây xem lộ ra biểu cảm hiểu rõ.

Dần dần lấy lại tinh thần, Yến Tuy cảm thấy khó hiểu trên đầu toát ra một cái dấu chấm hỏi.

Không chờ hắn mở miệng, người đang dùng tay ôm cổ anh đã dùng thân hình mềm ấm rúc vào trong lồng ngực anh, khiến lòng anh rối loạn.

Không đúng, anh muốn báo thù cơ mà.

Yến Tuy bỗng nhiên bừng tỉnh, tiếp theo ánh mắt lạnh lùng, đang muốn động thủ.

"Nhan Thanh, hắn ta là ai?" Diêu Âm La tâm thần không yên mà nhìn chằm chằm Yến Tuy, trong tay kẹp một lá bùa chú màu đỏ.

"Ảnh?" Nhan Như Tinh nhận thấy được Yến Tuy buông lỏng tay ra, tay đang dí con dao trong ngực anh cũng thu lại, cười tủm tỉm mà quay đầu lại, nói: "Chồng tôi."

Yến Tuy hừ lạnh một tiếng.

Trong lòng lại nói giờ mới nhớ tôi là chồng cô?

Trễ rồi!

Xem xét thời gian đã từng là vợ chồng, cho phép cô sống thêm nửa ngày, buổi tối lại đến thu thập cô.

Yến Tuy tà liếc mắt Nhan Như Tinh một cái.

Ngay sau đó anh phát hiện Nhân Ngẫu Sư tỉnh, ngay lúc chính mình bị hắn đá ra kia, anh nghe được Nhan Như Tinh nói: "Đừng hiểu lầm, ảnh chính là người đóng vai lão công trong kịch bản của tôi, cô có thể gọi ảnh là lão Vương."

"Đương nhiên mấy người cũng thấy rồi đấy, ảnh đang theo đuổi tôi."

"Có lẽ về sau có một ngày, tôi sẽ đồng ý ảnh."

Yến Tuy phẫn nộ muốn một lần nữa chiếm cứ thân thể Nhân Ngẫu Sư, nhưng lần này Nhân Ngẫu Sư sớm đã có cảnh giác, chỉ có thể phẫn hận không thôi mà rời khỏi.

Mà một lần nữa tiếp quản thân thể Nhân Ngẫu Sư nghe được Nhan Như Tinh nói lời này thì sửng sốt. Sau đó giọng nói run rẩy, lo lắng mà dò hỏi cô nói có phải thật sự hay không.

Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm đôi mắt hắn ta trong chốc lát, xác định là Nhân Ngẫu Sư đã trở lại, lòng cảnh giác hoàn toàn thả lỏng.

Thần kinh căng thẳng cũng buông theo, cô cũng lười đứng dậy. Đành nghiêng toàn thân đè lên người Nhân Ngẫu Sư, nghe vậy thì trả lời: "Lừa anh thôi."

Nhân Ngẫu Sư héo.

Hắn biết mà, Tinh Tinh là không thể nào dễ dàng đồng ý hắn như vậy.

"Hắn cũng theo đuổi ngươi?" Diêu Âm La lúc này ánh mắt kỳ quái mà nhìn Nhân Ngẫu Sư, trong tay nắm bùa chú càng chặt.

"Vậy Mạnh An thì sao?"

Mạnh An?

Nhan Như Tinh nhíu mày, không hiểu sao tự dưng cô ta lại nhắc đến thủy quỷ kia.

"Cô hỏi hắn ta làm gì?"

"Không phải cô đồng ý với hắn, đi tìm hắn sao?" Diêu Âm La nói, nhìn thoáng qua Nhân Ngẫu Sư.

Nhân Ngẫu Sư nghe được nàng lời nói, lập tức cảnh giác lên.

"Đúng là tôi đồng ý rồi, có vấn đề gì sao?"

"Ngươi đồng ý với hắn rồi, thế mà còn cùng anh ta ở bên nhau?" Diêu Âm La nhìn Nhân Ngẫu Sư, nhìn vẻ đẹp độc nhất vô nhị của hắn ta dừng một chút, ngữ khí lạnh lùng nói.

"Tôi đồng ý đi gặp hắn, nhưng không đồng ý ở bên nhau cùng hắn. Mà hơn nữa, tôi có gặp hay không, liên quan gì tới cô?" Nhan Như Tinh cảm thấy cô ta rất kỳ quái.

"Hắn không quan tâm à?" Diêu Âm La như suy tư gì mà liếc hướng Nhân Ngẫu Sư.

Nhân Ngẫu Sư không cần Nhan Như Tinh hỏi, lời thề son sắt mà đồng ý, "Không ngại."

"Đùng ——"

Nhan Như Tinh cúi đầu, chỉ thấy một thứ từ trong tay áo Nhân Ngẫu Sư rớt xuống tràn đầy các loại vết trầy, vừa nhìn đã biết là một tượng gỗ đã trải qua năm tháng “Gian nan”.

Bình luận

Truyện đang đọc