XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

Khi được con gấu xám nhỏ khiêng vào ‘khu độc’, Nhan Như Tinh rõ ràng cảm nhận được một ngoại lực tác động mạnh vào cơ thể cô. Đồng thời, bên trong cơ thể nóng bừng lên, kèm theo đó là cảm giác co rút đau nhói nhẹ. Sau khi lấy lại tinh thần, cô đã biến trở lại thành người.

Cũng may là các bộ phận quan trọng của cơ thể được bao phủ bởi quần áo da màu đen trắng, do đó không đến mức trần truồng.

Nhưng mà gấu xám nhỏ cũng không có thay đổi gì, vẫn là một con gấu xám nhỏ bé gầy gò.

Phát hiện sự thay đổi của cô, cái tay đỡ cô của gấu xám nhỏ khẽ run lên, suýt chút nữa ném cô ra ngoài.

Sau đó gấu xám ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Nhan Như Tinh, ánh mắt đăm đăm, dường như đã quên mình đang ‘chạy trốn’. Trong lúc đó quên không chú ý đường đi, gấu xám nhỏ bị vấp vào cục đá dưới chân và ngã. Dù vậy, gấu xám nhỏ vẫn theo bản năng bảo vệ cho Nhan Như Tinh, lấy bản thân làm đệm lót cho cô.

“Tinh Tinh?”

Gấu xám nhỏ không biết làm sao, đôi mắt không dám nhìn lung tung, tay càng không biết nên đặt ở chỗ nào.

Nếu gấu xám nhỏ là người, có lẽ lúc này khuôn mặt đỏ như sắp nổ tung rồi.

Nhan Như Tinh ngồi trên người gấu xám nhỏ, tạm thời không phát hiện sự thay đổi của gấu xám. Cô quay đầu nhìn phía sau, thấy "đồng tử" không đuổi theo kịp thì thở phào nhẹ nhõm.

Nghe được câu hỏi của gấu xám, cô theo bản năng định đứng dậy.

Kết quả, gấu xám nhỏ vội vàng ôm cô lên khỏi mặt đất, khó chịu nói: “Mặt đất bẩn như vậy, em lại không đi giày, đừng chạm chân xuống đất.”

Khi nói, đôi mắt của gấu xám nhỏ mơ hồ, không màng Nhan Như Tinh phản đối lại lần nữa nâng cô đặt lên vai mình.

Móng vuốt gấu co rụt vào, nếu không phải không có dụng cụ ở đây, gấu xám còn định tự sửa lại móng tay cho mình rồi.

Tầm mắt lại bay cao, Nhan Như Tinh chỉ sửng sốt hai giây đã chấp nhận.

Chỉ là hiện tại có cần chạy nữa hay không cũng là một vấn đề.

Bởi vì cô phát hiện, "đồng tử" kia không đuổi theo nữa.

Chẳng lẽ dự cảm của cô lại sai nữa rồi?

Nhan Như Tinh nghi hoặc, buồn bực quay đầu lại. Giây tiếp theo, con ngươi trừng lớn, tay ôm lấy đầu gấu xám nhỏ siết chặt, vô cùng khiếp sợ nhìn "đồng tử" đang lặng yên không một tiếng động đến gần.

Những con rắn râu xanh trên người nó vẫn đang không ngừng rơi xuống, lỗ đen ở giữa bị chúng quấn lấy và lấp đầy khiến cho "đồng tử" lúc này thoạt nhìn như có con ngươi màu xanh biển.

Nếu nguồn gốc của màu xanh biển này không quỷ dị đến vậy, nếu trên người nó không có nhiều con rắn râu xanh giương nanh múa vuốt như vậy, nó thoạt nhìn cũng không đáng sợ lắm.

Nhận ra được suy nghĩ của mình, Nhan Như Tinh ngẩn ra.

Nhưng mà nhìn những con rắn râu xanh ngo ngoe trên người "đồng tử", da đầu Nhan Như Tinh tê dại, nhìn xuống tiếng hét chói tai. Mặt cô trắng bệch, vội vàng thúc giục gấu xám nhỏ mang theo cô chạy đi.

"Đồng tử" thật vất vả mới đuổi kịp:?

Phân thân xác thân không lừa nó, bạn gái này thật đẹp.

Nhưng mà cô không thích nó.

Oa oa oa, quả nhiên do nó quá xấu. Chẳng trách trước kia không ai thích nói, hiện tại vất vả lắm mới có bạn gái, nhưng mà bạn gái lại là do phân thân lừa mới có được.

Nhớ đến lời phân thân nói với mình, "đồng tử" đột nhiên kiên định với ý tưởng trong lòng.

Nhưng mà trước đó, nó muốn trò chuyện với bạn gái nhỏ này.

Vì thế, Nhan Như Tinh nheo mắt nhìn "đồng tử" lại lần nữa ngăn cản phía trước mình.

Tốc độ này……

Thấy nó hình như không có địch ý, Nhan Như Tinh hơi an tâm.

Khó chịu duy nhất chính là gấu xám nhỏ. Nhìn thấy "đồng tử" lại chặn đường, gấu xám lại nâng Nhan Như Tinh quay người chạy sang một hướng khác.

Ai ngờ bọn họ đi đâu, "đồng tử" này đi đấy.

Nhan Như Tinh thấy kỳ quặc. Cô kêu gấu xám nhỏ bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm "đồng tử" cách mình không xa, hỏi: “Tại sao lại luôn chặn đường tôi?”

Gấu xám nhỏ nghe vậy, vẻ mặt cổ quái, mím môi trầm mặc.

"Đồng tử" nghe được giọng cô, chỉ cảm thấy giọng nói của bạn gái nhỏ quá ư là dễ nghe. Nó nhịn không được kích động rắn râu xanh trên người, nhìn giống như mấy con trùng mấp máy khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy ghê tởm.

Nó tiến lên hai bước, nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Nhan Như Tinh và gấu xám nhỏ, cảm thấy cực kỳ đả kích liền đáng thương không dám tiến lên nữa.

Thấy nó như thế, Nhan Như Tinh lại lớn gan hơn, hỏi lại: “Có chuyện gì à?”

"đồng tử" ấm ức nhìn cô, đàn rắn trên người kêu lên.

Nhan Như Tinh quay đầu hỏi gấu xám nhỏ: “Có thể phiên dịch không?”

Gấu xám nhỏ chớp mắt, muốn nói không thể, nhưng nhìn vào ánh mắt cô lại không đành lòng nói dối.

Vì thế gấu xàm trừng mắt "đồng tử" một cái, không vui vẻ nói: “Nó nói nó là bản thể của Không, bảo Tinh Tinh đừng sợ.”

“Ngươi nói ai?” Nhan Như Tinh nghi ngờ mình nghe nhầm.

“Không.” Gấu xám nhỏ buồn bực. Hắn vốn muốn nhân cơ hội này chạy trốn, mang theo Tinh Tinh rời khỏi thứ xấu xí này, kết quả vẫn bị nó đuổi theo.

Nhan Như Tinh nhìn "đồng tử", lại nhớ lại dáng vẻ của Không, hoàn toàn không thể liên hệ hai cái giống loài này lại với nhau được.

Hơn nữa, Không là người chơi, "đồng tử" này thấy thế nào cũng thể liên quan với người chơi Không chứ?

Dường như nhận thấy vẻ mờ mịt của Nhan Như Tinh, "đồng tử" mượn lời gấu xám nhỏ thuật lại chân tướng sự việc.

“Nó nói nó không phải người.”

"đồng tử" giận dữ trừng mắt nhìn người phiên dịch, gấu xám nhỏ.

Gấu xám nhỏ hàm hậu nhìn nó nhếch miệng cười cười.

"đồng tử" chỉ có thể nhịn lửa giận lại.

“Nó nói nói giống với Tu, là mắt tinh.”

"đồng tử" tức giận ném tất cả rắn trên người về phía gấu xám. Khi chúng vừa đến gần, nó lại đột nhiên thu về, ấm ức nhìn Nhan Như Tinh.

Đáng tiếc dáng vẻ này của nó thật sự không thể khiến người ta đồng tình được.

Hắn không phải gấu ngoan, hắn lén dịch lung tung nơi ta.

"đồng tử" phẫn nộ lên án với Nhan Như Tinh.

“Làm sao vậy?” Nhan Như Tinh nghi hoặc nhìn gấu xám nhỏ. Sao cô cứ cảm thấy mắt to đang tức giận.

“Không sao cả. Nó nói nó và Tu đều là hóa vật của quỷ linh động. Bởi vì khi còn sống từng được gặp thần, may mắn trộm được một tia thần tính, dần dà có được năng lực phân biệt đúng sai, mãi đến khi bọn họ gặp được người chơi.”

Gấu xám nhỏ hơi dừng lại, đáy mắt xẹt qua một tia mờ mịt.

Hình như hắn đã nghe được danh từ ‘người chơi’ này ở đâu đấy.

Nhưng rất nhanh, hắn lại khôi phục tỉnh táo, tiếp tục nói: “Tu mượn thân thể người chơi để rời khỏi đây.”

“Chờ Tu quay về một lần nữa, hắn sẽ tạo một thân thể khác rồi lại quỷ hạch chứa đựng sức mạnh của hắn từ trong tay quốc vương vương quốc động vật, hoàn toàn thay đổi hình dạng, trở thành ‘cơ thể tự do’.” Trong giọng nói mắt to đều là hâm mộ.

“Lúc ấy, Tu lấy lại được quỷ hạch vẫn là nhờ ta giúp. Nhưng mà hắn vong ân phụ nghĩa, để lại cho ta một câu rồi chạy biến mất.”

“Ta tức đến mức tự mình ra tay trộm lại quỷ hạch của ta từ trong tay quốc vương. Cũng bởi vậy mà chạm phải quy tắc và bị đàn áp ở dưới đáy hồ, mãi đến hôm nay mới lấy thân phận ‘kẻ phản bội’, ‘kẻ trộm’ để xuất hiện.”

Điều mắt to không nói là trước khi Tu đi bảo nó chờ để Tu đi tìm một số quỷ linh làm thế thân cho nó, như vậy vẫn có thể giữ lại bản thể.

Nhưng mà nó không muốn giữ lại cái bản thể này.

Nó từng học như Tu, mượn cơ thể người chơi để đi ra ngoài du ngoạn một vòng, còn tạo được thanh danh, đương nhiên biết bản thể của mình rất khó coi. Bởi vậy, nó căn bản không muốn giữ.

Lời khuyên nhủ của Tu nó vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Nhưng Tu là dương đồng, Tu căn bản không biết cái gọi là dương đồng của nó kỳ thật cũng chỉ là ảo cảnh mà thôi. Bản thể mà Tu cho rằng quan trọng, thậm chí chỉ là một bóng dáng có thể phá hủy bất kỳ lúc nào.

Tu là mộng, nó là ảo ảnh.

Ở trước mặt âm đồng và dương đồng thật sự, bọn họ đều chỉ là bóng dáng của đối phương.

Cách làm của Tu rõ ràng đã chỉ cho nó một còn đường mới. Chỉ có thoát khỏi bóng dáng của dương đồng, nó mới có thể thật sự là mình.

Ý tưởng này càng trở nên mãnh liệt sau khi gặp được Nhan Như Tinh.

Nói đến cùng, vẫn là bởi vì bản thể của nó quá xấu.

Nghe xong nguyên do, Nhan Như Tinh: …

“Nói như vậy, tất cả chuyện này đều do ngươi tự biên tự diễn?”

“Có phải thế không, ta muốn trọng sinh, nhất định phải lấy thân thể mới luyện hóa thành dương đồng, chính là nội hạch của ta. Nhưng loại hành vi này chủ hệ thống không cho phép, đặc biệt là thân phận của ta…”

Nói đến đây nó dừng lại, cả gấu xám nhỏ phiên dịch đến đây và Nhan Như Tinh đầu lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Tóm lại, ta muốn một lần nữa lấy được dương động đã luyện hóa, ta nhận định phải tranh với bọn họ.”

Đồ của mình còn phải tranh với người khác, đâu ai thảm như nó đâu nhỉ?

“Tinh Tinh, ta muốn tự giúp mình.” Mắt to không tha nhìn Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh khẽ buông lòng, nghe vậy mặt hiền dịu nói: “Vậy thì mau đi đi, chúng ta chờ ngươi ở khu an toàn.”

Mắt to vừa nghe thấy Tinh Tinh sẽ chờ nó, lập tức kích động khiến rắn râu xanh trên người rớt xong. Nhan Như Tinh nhìn thấy cảm thấy đau mắt.

Đuổi nó đi rồi, Nhan Như Tinh bĩnh tĩnh lại, nói với gấu xám nhỏ: “Về khu an toàn.”

Gấu xám nhỏ vốn dĩ không chạy quá xa. Trực giác khiến hắn không thể rời khỏi khu an toàn quá xa, cho nên gấu xám vẫn luôn ôm Nhan Như Tinh chạy vòng xung quanh.

Mà đối với Nhan Như Tinh không quen thuộc địa hình mà nói thì cô hoàn toàn không biết gì.

Mà bọn họ chạy trốn gần nửa tiếng đồng hồ, khi trở về lại chỉ tốn có mười phút.

Khiến Nhan Như Tinh kinh ngạc chính là ở chỗ đã đã có người chơi trở về khu an toàn sớm hơn họ một bước.

Trước mắt nhìn lướt qua, người chơi là động vật chiếm phần lớn và king kong đuổi theo đám đông trước đó cũng đã trở lại.

Người này giống như tên, thân thể cao lớn chắc nịch và nước da ngăm đen. Không quá anh tuấn, nhưng cũng được gọi là oai hùng.

Con thỏ hồng phấn vấn đi theo bên cạnh. Nếu không phải có Ôn Dương, Nhan Như Tinh không nhất định có thể nhận ra king kong.

Nhìn thấy Nhan Như Tinh, king kong và Ôn Dương không dám nhận.

Cuối cùng là chiếc áo da trắng đen trên người Nhan Như Tinh khiến đôi mắt thỏ hồng Ôn Dương lóe lên, nhảy bắn về phía trước.

Nhìn khuôn mặt trong sáng, tươi đẹp như trăng của cô, Ôn Dương lấy một chiếc áo gió dài từ trong không gian hệ thống ra đưa cho cô, hắng giọng nói: “Thanh Thanh?”

Sau khi Nhan Như Tinh gật đầu, Ôn Dương mới nhìn cánh tay và eo thon lộ ra bên ngoài của cô, gương mặt nóng lên. May mà hiện tại chỉ là con thỏ, không nhìn ra cái gì.

“Quần áo.”

Được nhắc nhở, Nhan Như Tinh cười nhận lấy quần áo trong tay Ôn Dương, nói cảm ơn rồi mặc vào.

Gấu xám nhỏ tháy cô mặc quần áo xong, ánh mắt rất là lưu luyến.

Lần này Nhan Như Tinh có lẽ cũng chịu ảnh hưởng của phó bản. Con ngươi màu hổ phách ban đầu biến thành màu đen, đường nét lại không hề thay đổi nhiều lắm. Mắt ngọc mày ngài, nụ cười ngọt ngào. Cô ấy nhìn gần giống một con gấu trúc và cũng đáng yêu không kém.

Ôn Dương nhìn Nhan Như Tinh, càng nhìn càng thấy vui mừng, lại một lần không nhịn được đưa ra lời mời vào hội.

Sau khi bị uyển chuyển từ chối, khuôn mặt thỏ khó nén tiếc nuối: “Vậy sau khi ra ngoài chúng ta thêm phương thức liên lạc được không?”

Lần này Nhan Như Tinh không từ chối.

Ôn Dương thấy vậy cười cười, nhưng khi nhìn đến một chỗ nào đó thì ý cười hơi thu liễm lại, ẩn ý nói: “Thanh Thanh có quen người tên Lâm Thiến không?”

Nhan Như Tinh kinh ngạc gật đầu.

“Có từng xung đột với đối phương không?”

Sau khi nhận được đáp án khẳng định, ánh mắt Ôn Dương nhìn người chơi bốn phía, nói: “Cô ta đang hỏi thăm chuyện của cô.”

Nhan Như Tinh quay đầu, nhưng không nhìn thấy người quen nào trong phạm vi khu an toàn.

“Cô ta bị cảm nhiễm ‘khí độc’ ở bên ngoài, hiện giờ thành một có bướm hai mặt.”

Theo sự chỉ dẫn của Ôn Dương, Nhan Như Tinh nhìn về hướng Tây Nam, ánh mắt dừng lại trên một con bướm đậu trên đầu con mãng xà hoa đốm.

Đó là một con bướm rất kỳ lạ, lớn bằng bàn tay, ở mặt trước thì màu hồng, nhưng mặt sau thì là màu xanh lam.

Con bướm dường như nhận thấy ánh nhìn chằm chằm của cô, vỗ cánh bướm hai cái, sau đó vững như bàn thạch, không có mảy may thay đổi nào.

Lâm Thiến kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, thậm chí còn muốn đi luôn. Nhưng mà nghĩ đến Thẩm Từ trốn bên cạnh mình, cô chậm rãi tĩnh tâm lại.

Không thể hoảng!

Anh Từ nói, tuy rằng cô ta thay đổi, nhưng hiện tại anh ấy ‘đã chết’, mà cô lại ‘thay đổi hình dạng’. Chỉ cần không để cô ta chú ý thì việc rời khỏi phó bản là không thành vấn đề.

Nhưng mà không như mong muốn, nhìn Nhan Như Tinh đứng trước mặt mình, Lâm Thiến ngẩng đầu nhìn dung mạo xinh đẹp kiều diễm như khi trước, trong lòng trầm xuống, đè lại thù hận làm ra vẻ kinh ngạc: “Cô là?”

“Lâm Thiến?” Nhan Như Tinh nhìn con bướm trước mắt.

Mãng xà hoa đốm dưới thân Lâm Thiến bởi vì cô đến gần mà dựng đứng lên, cảnh cáo: “Rời khỏi nơi này, cô không xứng để đấu với bọn này.”

Nhan Như Tinh nhìn người chơi lộ ra vẻ cảnh giác khắp bốn phía, biết bọn họ đều là ‘kẻ phản bội’ vương quốc Thượng Đỉnh.

Tổng cộng có năm người.

Không nhiều lắm, cũng không ít, bằng một phần tư tổng người chơi trong khu an toàn.

Hiện giờ trong khu an toàn, người chơi báo cáo với đoàn theo danh tính của họ được chia làm bốn đội.

Phân biệt là: Người chơi trận doanh vương quốc Thượng Đỉnh, người chơi trận doanh ‘kẻ phản bội’ vương quốc Thượng Đỉnh, người chơi trận doanh vương quốc động vật và kẻ phản bội.

Người chơi chỉ theo trận doanh vương quốc Thượng Đỉnh trước mắt chỉ có hai người, kẻ phản bội lại có năm. Cho nên mặc dù biết kẻ phản bội là tích phân, người chơi vương quốc Thượng Đỉnh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Còn người chơi trận doanh vương quốc động vật, ngoài trừ con thỏ màu hồng phấn Ôn Dương và người chơi là động vật nhỏ yếu được cô ấy che chở ra, thì còn ba người chơi đông khác mà Nhan Như Tinh không quen.

Lúc trước mấy người chơi động vật này nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh và king kong, biết bọn họ không dễ chọc liền đánh mất ý tưởng giết người lấy tích phân.

Mà người chơi theo trận doanh kẻ phản bội vương quốc động vật, không gồm Nhan Như Tinh và king kong ra thì còn có hai người. Bọn họ vâng vâng dạ dạ đứng cách bọn họ không xa.

Như thế, trong khu an toàn có tổng cộng 16 người chơi.

Một đống suy nghĩ này chỉ diễn ra trong chớp mắt, Nhan Như Tinh đảo mắt, trời sinh khuôn mặt tươi cười khiến người ta không thể nào dùng mặt lạnh đối xử với cô.

“Tôi không phải tới gây chuyện, chỉ là tôi nghe nói có người đang hỏi thăm về tôi nên muốn tới hỏi ý của người đó.:

Hỏi thăm cô ta?

Mãng xà hoa đốm nghi ngờ nhìn về phía Lâm Thiến.

Lâm Thiến hít sâu một hơi, biết chuyện này là không tránh khỏi, chỉ có thể chậm rãi nói: “Tôi chỉ tò mò thôi.”

Cô ta nhìn lướt qua người chơi đang tụ tập xung quanh, tiếp tục nói: “Tò mò con chim bên cạnh cô có phải cũng là người chơi không, tôi không có ác ý đâu.”

Chim?

Nghe vậy, tất cả người chơi đều nghĩ đến con chim nuốt tất cả bảo vật rồi mang đi kia.

Mà được Lâm Thiến nhắc nhở, có người chơi phản ứng lại. Chiều nay, bọn họ từng nhìn thấy con chim kia bên cạnh Nhan Như Tinh.

Mặc kệ đó có phải người chơi hay không, bọn họ chắc chắn có quen biết.

Nhớ lại không ít lão đại đuổi theo lại ra đi không về, người chơi chỉ muốn yên ắng thông qua phó bản sôi nổi lùi bước.

Trong lòng Lâm Thiến phỉ nhổ bọn họ nhát gan, không làm được chuyện lớn. Ngoài miệng vẫn làm điệu bộ mềm yếu chân thành: “Tôi thật sự không có ác ý. Nếu bởi vì hành vi của tôi gây ra sự hiểu lầm cho cô thì tôi đồng ý bồi thường.”

Nhan Như Tinh vươn tay.

Lâm Thiến:?

“Bồi thường.” Nhan Như Tinh đương nhiên nói.

Lâm Thiến suýt chút nữa phun ra một búng máu, vẻ mặt cũng không thể giữ nổi nữa. May là hiện tại cô ta chỉ là con bướm, sẽ không làm người nhìn ra khác biệt.

Cuối cùng, cô ta chỉ có thể thầm hận tùy tiện lấy ra một đạo cụ chuẩn bị cho Nhan Như Tinh.

“Tôi nghe nói cô có đạo cụ trữ vật.”

Lâm Thiến: “Cô đừng quá phận.”

Cô ta thật sự không nhịn được, tức giận đến đau gan.

Quá không biết xấu hổ, quá vô sỉ. Trước kia sao không phát hiện cô ta da mặt dày đến vậy? Chẳng lẽ giống như anh Từ nói, Nhan Như Tinh đã bị quỷ chiếm cơ thể?

Ý thức được điểm này, Lâm Thiến trong lòng rùng mình. Sau đó ánh mắt nhìn Nhan Như Tinh cực kỳ cổ quái, mơ hồ còn mang theo một tia sung sướng.

Đối với việc cô ta đột nhiên thay đổi ánh mắt, Nhan Như Tinh cảm thấy cô ta có bệnh, duỗi tay về phía trước, thúc giục: “Tôi ở trên cây đều nghe thấy hết rồi. Cái khác tôi không cần, tôi nhất định chỉ lấy cái đạo cụ trữ vật kia.”

Lâm Thiến đang muốn phản bác.

“Cho cô ta!”

Nghe thấy giọng nói sâu trong ý thức khiến sắc mặt Lâm Thiến thay đổi, giây tiếp theo vô cùng vui sướng hỏi: “Anh Từ, anh tỉnh rồi?”

“Tại sao phải cho cô ta? Thứ này em thật vất vả mới lấy được.”

“Đừng dây dưa với cô ta nhiều, em tranh không được!”

“Em……”

“Cô ta không nói lý. Em không cho, cô ta sẽ đánh em.”

Lâm Thiến:???

Cô ta bị chấn kinh.

Khó có thể tin phản bác: “Không có khả năng, không đâu, cô ta…”

Lâm Thiến ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Như Tinh, trùng hợp đối diện với khuôn mặt tươi cười thân thiết kia.

Chờ Nhan Như Tinh rời đi sau khi cầm được đạo cụ rời đi, Lâm Thiến không cam lòng nói với Thẩm Từ trốn sâu trong cơ thể cô ấy: “Anh Từ, cô ta thật sự bị quỷ xâm chiếm cơ thể à?”

“Trở về báo cáo sự dị thường của cô ta cho cấp trên, sau đó không cần em quản nhiều. Sau này gặp được cô ta, em tránh xa một chút.” Giọng Thẩm Từ lạnh băng.

“Nhưng mà anh Từ, anh phải làm sao bây giờ?”

“Đừng xen vào anh. Còn em đó, thân thể này của em có thể chống đỡ được trong bao lâu?”

Nghe thấy anh ta quan tâm mình, Lâm Thiến ngọt nào nói: “Anh Từ đừng lo cho em, em không sao cả.”

“Ừm, chuyện em thay đổi thân thể có nói cho người khác không?”

“Không, không phải anh đã nói là không thể để cho người khác phát hiện à?”

“Nay không bằng xưa. Lần này em trở về, đem chuyện em bị người ta hại chết sau đó lại ‘mượn xác hoàn hồn’ nói cho dì nghe, sau đó…”

Nhan Như Tinh đi một chuyến mang về được đạo cụ trữ vật, Ôn Dương biết được chuyện này, ánh mắt nhìn về phía Nhan Như Tinh như đang nhìn một vị thần.

“Cô ta tự cho tôi.” Nhan Như Tinh thưởng thức ngọc bài dài bằng ngón trỏ, rộng khoảng ba centimet trong tay.

Đây là đạo cụ trữ vật kia.

Tên rất đơn giản, là ngọc bài trữ vật. Không gian bên trong khoảng 50m vuông, chỉ có thể cất một số vật phẩm bình thường.

Chuyện này đối với không gian hệ thống chỉ có thể cất chứa đạo cụ trong ô thì có thể bổ sung cho nhau.

Có khi gặp phải một số phó bản thiếu vật tư, không gian trữ vật có tác dụng cực kỳ lớn.

Như phó bản hiện tại, giai đoạn đầu không biết đồ ăn nào có thể ăn được, để tránh bị trúng chiêu nên phải cẩn thận hơn. Nếu có không gian trữ vật thì đâu cần cố kỵ những thứ đó.

Thời gian kết thúc phó bản còn không đến một giờ.

Nhan Như Tinh nhìn bản đồ, gấu xám nhỏ và thỏ ở bên cạnh cũng thò đầu qua xem với cô.

Đáng tiếc gấu xám nhỏ không phải người chơi, không nhìn được bất cứ thứ gì ngoài bản đồ.

Nhớ đến sự tri kỷ của hắn, Nhan Như Tinh khó tránh khỏi sốt ruột lo lắng.

Gấu xám thấy cô không vui, hỏi nguyên nhân.

“Ta nghĩ, nếu ta rời khỏi ngươi thì sau này ta phải làm sau bây giờ.”

Nhưng lời này thật sự rất gây hiểu lầm, gấu xám nhỏ khẩn trương lắp bắp nói: “Vậy thì cô đừng rời khỏi.”

“Ta quyết định!”

Gấu xám nhỏ ngây thơ nhìn Nhan Như Tinh đột nhiên sôi sục ý chí chiến đấu.

“Ta phải học được độc lập, từ giờ trở đi.” Nhan Như Tinh son sắt nói.

Gấu xám nhỏ tuy không hiểu, nhưng vẫn không cản trợ hắn vỗ tay cổ vũ.

30 phút cuối cùng.

Có thêm một số người chơi nữa trở về, không nhiều lắm, chỉ có một hai người. Nghe nói là do lạc đường, đi một đường vòng thật dài mới vất vả lắm tìm được đường trở về.

Dường như gấu xám nhỏ biết được Nhan Như Tinh sắp phải rời khỏi, giờ phút này một tấc cũng không rời, dính sát vào người cô.

Đếm ngược, 20 phút.

Lại có thêm hai người chơi nữa nâng đỡ nhau đi đến, trên người có vết thương. Trong lúc đi đường, trong không khí đều mà mùi máu tươi nhàn nhạt.

Mười lăm phút.

Nhìn đạo cụ nhiệm vụ trên bản đồ đếm ngược, một cảm giác khẩn trương khó có thể hình dung đột nhiên lan tràn toàn bộ khu an toàn.

Trận doanh ‘kẻ phản bội’ hai vương quốc căn bản không dám thả lỏng.

Rốt cuộc bọn họ chính là tích phân có thể đổi thuốc tiến hóa loại IV, những người chơi không thể lấy được bảo vật khó tránh khỏi sẽ chuyển hướng đầu mâu vào bọn họ.

Biến cố đột nhiên xảy ra vào mười lăm phút cuối cùng.

Lại là đoàn người trận doanh kẻ phản bội vương quốc Thượng Đỉnh, một con mèo cắn đứt cổ chuột đất.

Ngay sau đó, cuộc chém giết nổi lên bốn phía, gần như mỗi một đoàn đội nhỏ đều có tiếng rên rỉ đau đớn cái chết.

Ngay khi tiếng kêu thảm thiết đầu tiên vang lên, Nhan Như Tinh liền lấy ra đạo cụ phòng ngự. Trong lúc cô sử dụng đạo cụ phòng ngự, có mấy viên đạn lặng yên không một tiếng động bắn vào chắn phòng ngự.

Nhan Như Tinh đưa cho gấu xám nhỏ búp bê thế thân để hắn tự bảo vệ mình, cô không thể giúp hắn được quá nhiều.

Bên kia, tốc độ Ôn Dương cũng rất nhanh, đã ngay lập tức đá người chơi tập kích người một nhà ra ngoài.

“Thanh Thanh cẩn thận, bọn họ không thích hợp.” Ôn Dương đứng cách hai mét khẩn trương hét lên

Nhan Như Tinh đã nhìn ra, hơn nữa cô còn ngửi được mùi màu tươi khắp bốn phía, trong lòng sinh ra xúc động máu tanh thô bạo.

May mà có thể áp chế, nhịn một lát sẽ qua.

Nhưng mà người chơi khác có thể nhịn xuống lại không thể không bị kéo xuống nước. Bởi vậy, tất cả đều hỗn loạn.

Nhan Như Tinh nhìn mà líu lưỡi. Cô bắt đầu sờ trang sức trên người mình. Đầu tiên và vòng cổ nữ thần, sau đó là kim cài áo, sau đó là sờ tay và tai.

Cô hơi thả lòng lấy súng lục ngắm không chuẩn, bom may mắn và ma kính ra. Cô nắm chặt tất cả đạo cụ trong tay.

Chuẩn bị sẵn sàng, cô chờ đợi kẻ địch tự mình đưa tới cửa.

Gấu xám nhỏ lúc này rất nghe lời. Hắn ôm búp bê thế thân Nhan Như Tinh cho hắn đứng bên cạnh cô, cảnh giác nhìn tất cả người chơi chung quanh tới gần.

Sau khi nổ súng đánh lùi được một kẻ địch, trình độ bắn súng của Nhan Như Tinh ngày càng chuẩn.

Dù sau thì muốn bắn vào tay liền nhắm vào chân, bắn phát nào chuẩn phát đó.

Tìm đúng quy luật, trận chiến hỗn loạn này cũng kết thúc.

Ôn Dương và king kong trầm mặc. Bên cạnh bọn họ chỉ còn lại một người chơi, người khác đều đã chết.

Người chơi trận doanh vương quốc Thượng Đỉnh không còn lại bao nhiêu. Mười sáu người chơi lúc trước, hiện giờ còn sống, tính cả Nhan Như Tinh thì chỉ còn lại sáu.

Lâm Thiến có ưu thế bay được, tránh thoát được kiếp này. Thậm chí vừa rồi cô ấy ném không ít đạo cụ giết người tập kích mình.

Mặc kệ vừa nãy xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không ai muốn thử lại một lần nữa.

Đếm ngược: Ba phút.

Nhan Như Tinh nhìn chấm đỏ của Không trên bản đồ đột nhiên biến mất từ phương xa và xuất hiện ở khu an toàn.

Mí mắt run lên, ngẩng đầu.

Đúng lúc nhìn thấy Không ngậm lấy một con mắt chạy vọt vào.

Phía sau là ba bóng người theo hắn như hình với bóng, mỗi người đều hung hãn vươn tay đánh về Không.

Không né trái né phải, trong sự công kích như mưa rền gió dữ của ba người, hắn kiên cường vững vàng tiến thẳng.

Nhan Như Tinh ngẩng đầu nhìn ba người đứng trên không trung. Một trong số đó là Cảnh Đốc, hai người còn lại có hơi xa lạ.

Nhưng mà Cảnh Đốc đi ra ngoài, sao hắn không bị nhiễm khí độc biến thành động vật?

“Người đàn ông tóc vàng kia là Hổ Phong.” king kong không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh cô, cảm thán nói.

Hổ Phong?

Nói tên Nhan Như Tinh không quen biết, nhưng mà trong tên có chữ hổ, lại xem diện mạo của hắn: “Anh ta là người chơi tên Hổ kia?”

“Không sai! Mà người còn lại, cô đã từng nghe nói Huyết Phù Đồ chưa?”

“?”

“Không biết Huyết Phù Đồ, vậy thì cô chắc hẳn đã nghe thấy Cảnh Đốc điên rồi chứ?”

“……”

“Hai người này là người có hi vọng thăng lên cấp B nhất, rất có danh tiếng trong bảng người mới khu C. Bọn họ cùng Thẩm Từ ma quỷ cuồng quét phó bản được xưng là ba vương tay mới khu C.”

“Chỉ là tôi nghe nói hình như tên điên Cảnh Đốc và Thẩm Từ không quá thân thiện lắm.”

Ba phút trôi qua trong chớp mắt, Cảnh Đốc lại một lần nữa đánh tan một ảo ảnh, khi nhận ra không thể đoạt đồ từ trong miệng chim được liền dời đi mục tiêu. Tầm mắt nhạy bén đảo xuống bên dưới, lập tức đánh về phía Lâm Thiến không có phòng bị gì.

Sức mạnh tàn nhẫn, không hề thương xót.

Hành động bất thình lình của hắn khiến mọi người không khỏi hoang mang.

Chỉ có Nhan Như Tinh đã dự đoán trước được.

Khi nhìn thấy bóng dáng hư ảo hiện ra trên đầu Lâm Thiến, Cảnh Đốc vẫn dĩ không xác định lập tức kiên định đánh ra.

Sau đó là một đòn khác với ánh mắt nham hiểm, một bóng dáng màu xanh lá xẹt cho bên cạnh hắn phun lửa vào đầu Lâm Thiến.

Đáng giận, đều là do hắn mới hại anh bị Tinh Tinh ghét bỏ!

Trong lúc Cảnh Đốc đang kinh ngạc, hắn liếc nhìn Nhan Như Tinh một cái trước khi phó bản đóng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc