XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

“Tôi không phải.” Nhan Như Tinh nhìn người trước mặt.

Mái tóc dài màu bạc bồng bềnh như trước có chút tương tự với Tu, nhưng so với tóc của Tu thì nó sáng hơn một chút.

Đôi đồng tử màu vàng tím khi nhìn chằm chằm vào cô như được phủ lên một lớp đẹp đẽ tới mức làm người kinh sợ, mê hoặc nhân tâm. Các đường nét trên khuôn mặt hoàn mỹ giống như kiệt tác tuyệt vời nhất của tạo hóa, tất cả đều toát lên vẻ đẹp tinh tế.

Hắn mặc một chiếc áo choàng lụa đơn giản với ống tay rộng, những sợi chỉ vàng và bạc đan xen vào nhau, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Giống như một vị thần kiêu hãnh và cao quý, toàn thân tản ra hơi thở thánh thiện thuần khiết.

Đẹp quá, nhưng tiếc là không phải của cô…

Nhan Như Tinh cảm thấy tiếc nuối, nhưng nghĩ đến Nguyễn Trì thì trong lòng không khỏi có mất mát.

“Tôi không phải.” Nhan Như Tinh rũ bỏ miễn cưỡng trong lòng, cụp mắt xuống nói lần nữa.

Câu nói cất cao và nhanh mang theo chút nóng lòng muốn dứt bỏ quan hệ xa lánh cùng lãnh đạm.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, sự thù địch và tự phụ do được nuông chiều trên khuôn mặt cô lộ ra. Ngay sau đó, đôi môi hồng nhếch lên, cô nở một nụ cười rạng rỡ và thoải mái, bình tĩnh tự nhiên.

Ngay sau đó, cô nhớ tới cái gì, lấy ra cán cân vận mệnh, cao giọng hỏi hắn: “Anh là vì nó nên mới tới đây sao?”

Trì Úc không nhìn đạo cụ mà dán mắt vào Nhan Như Tinh. Thỉnh thoảng trong mắt lóe lên những tia tranh đấu cùng vướng mắc, còn có hơi mờ mịt.

Hắn không nói lời nào nên Nhan Như Tinh cho rằng mình nói đúng rồi.

Gạt đi sự không vui, cô nói: “Tôi có thể cho anh, nhưng đổi lại tôi được cái gì?”

Lúc này Trì Úc mới nhìn đạo cụ trong tay cô, rồi ánh mắt hắn lại nhìn về phía mặt cô.

Nhan Như Tinh không hiểu ý hắn, tất cả các vị thần đều lạnh lùng như vậy à?

Không thú vị.

Cố nén sự sốt ruột, cô hỏi lại.

Hắn vẫn im lặng.

Nhan Như Tinh ném đạo cụ cho hắn, phất tay nói: “Của anh đây, lấy nó rồi đi đi.” Cứ coi như trả tiền lăn giường lần trước vậy.

Trì Úc bị buộc phải nhận lấy cán cân vận mệnh, hắn không nói lời nào. Hắn cúi đầu ngơ ngác nhìn đạo cụ trong tay, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy có chút đáng thương.

Nhan Như Tinh nhìn hắn cái nữa, cô cứ có cảm giác người này bị gì ấy.

“Anh muốn gì nữa?” cô hỏi.

“....”

“Không có? Vậy nếu không có thì đi được chưa?”

“Anh không đi thì tôi đi.” Nhan Như Tinh ra hiệu cho Gấu xám nhỏ thu dọn đồ đạc.

Cũng không biết có phải khí thế hắn quá mạnh hay không mà lúc trước tứ vương tử bám dính lấy cô. Giờ cũng như vậy nhưng sắc mặt căng thẳng, cảnh giác nhìn Trì Úc.

Tứ vương tử nắm lấy tay Nhan Như Tinh, áp chặt vào người cô, không biết là vô tình hay cố ý mà ngăn cô khỏi ánh mắt của đối phương.

Gấu xám nhỏ nhanh chóng thu dọn mọi thứ, nhìn Trì Úc một cái mà không ngờ lại bị bắt gặp.

Nhanh chóng dẹp đi sự hả hê trong lòng, Gấu xám nhỏ kéo vali bước đến bên Nhan Như Tinh.

“Đi thôi.” Nhan Như Tinh liếc nhìn Gấu xám nhỏ, bế nó lên đặt lên vali, rồi bước ra ngoài.

Nếu Thẩm Từ biết cô ở đây, anh ta sẽ không ở lại đây.

Hơn nữa cô nghĩ rằng Thẩm Từ có thể biết anh ta có dấu vết theo dõi mà cô nhờ Yến Tuy ấn lên.

Cho dù không diệt được, thì anh ta cũng sẽ không không phòng bị như trước nữa.

Haiz!

Khó mà xuống núi rồi.

Nhan Như Tinh nhìn vào khu vực bị chiếm đóng không có gì thay đổi.

Chỉ cần tìm một hướng là có thể rời đi.

Nhưng……

“Sao anh lại đi theo chúng tôi?” Nhan Như Tinh cau mày, bất mãn nhìn Trì Úc đang đi theo phía sau cô.

Gấu xám nhỏ và tứ vương tử cũng có vẻ không hài lòng. Dù sao Tinh Tinh cũng cũng không thích hắn nữa cho nên bọn họ cũng không cần khách sáo.

Gấu xám nhỏ đứng ở trên vali lạnh lùng nói: “Dừng lại! Tinh Tinh của chúng ta không thích ngươi, làm ơn đừng đi theo chúng ta, bằng không đừng trách chúng ta vô lễ!”

Tứ vương tử gật đầu đồng ý.

Yến Tuy:....

Mấy người dũng cảm dữ vậy, giờ tôi vô cắn thêm phát được không?

Thấy Nhan Như Tinh không bác bỏ lời nói của Gấu xám nhỏ, Trì Úc đột nhiên cảm thấy đau đớn trong lòng.

Đặc biệt là những lời nói của con gấu cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn. Mỗi một lần truyền tin thì cơn giận của hắn lại cao hơn một tí.

Nhưng những lửa giận ấy khi nhìn vào đôi mắt thờ ơ như thể đang nhìn một người xa lạ của Nhan Như Tinh thì đều bay mất.

Trong lòng như bị ai dội gáo nước lạnh vào, như rơi vào hang băng.

Hắn rất khó chịu.

Rất không thoải mái.

Đôi mắt của Trì Úc dần tràn ngập màu đen, mái tóc bạc của hắn cũng đột nhiên chuyển đen tức thì.

Chiếc áo choàng trắng trên người hắn dường như cũng bị ngâm trong mực đặc, ngay lập tức đổi thành màu đen cao quý đan xen với những hoa văn vàng. Gió thổi mạnh làm tay áo tung bay.

Nhìn thấy cảnh này, Nhan Như Tinh khẽ mở miệng, cảm thấy có một dự cảm xấu.

“Đi thôi!” Nhan Như Tinh vỗ đầu Gấu xám nhỏ cũng đang ngơ ngác.

Gấu xám nhỏ hiểu ra, hắn phình to lên ôm cô chạy.

Tứ vương tử kéo vali đi theo sau bọn họ.

Nhan Như Tinh nhìn Trì Úc đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt cô, không cần cô nói, Gấu xám nhỏ đã quay người lại.

Không ngoài ý muốn, đường đã bị chặn.

Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, hắn không né tránh cũng không nói gì, càng ngày càng tiến gần cô.

Nhan Như Tinh ngăn Gấu xám nhỏ lại, nhìn người cách cô chưa đầy ba mét.

Không kiên nhẫn nói: “Anh muốn làm gì? Tôi đã đưa đạo cụ cho anh, anh có chỗ nào không hài lòng cứ nói đi. Miệng sinh ra là để nói, không phải để trưng, anh mà không nói thì tôi thấy có lỗi giùm cho cái miệng anh đấy.”

“Vợ.”

Được lắm anh trai, mở miệng thì mở nhưng tôi cho phép anh gọi “vợ” chưa.

Nhan Như Tinh mệt tâm, nhìn vào phiên bản hắc hóa: “Tôi không phải là vợ của anh.”

“Đúng mà.”

“Không phải.”

Thấy chuyện lại sắp lại như trước, Nhan Như Tình giơ tay ngắt lời hắn, hỏi: “Thật sự không phải, bạn trai của tôi là Nguyễn Trì, anh có phải không?”

Trì Úc khựng lại.

“Nhìn đi.” Nhan Như Tinh buông tay, thở dài, “Nghe lời khuyên của tôi, đừng đi theo tôi nữa.”

Nói rồi, Nhan Như Tinh ra hiệu cho Gấu xám nhỏ lùi lại.

Gấu xám nhỏ ngoan ngoãn lùi lại.

Đúng vào lúc này, Trì Úc đột nhiên lấy ra cán cân định mệnh.

Nhan Như Tinh cho rằng hắn yêu mà không được nên toan bắt cô tế cho đạo cụ.

Sợ run cả người.

Một người đánh không nổi, bảy tám người thì sao!

“Trao đổi.” Trì Úc chỉ đạo cụ, sau đó chỉ chính mình.

Chiếc áo choàng đen và mái tóc đen khiến hắn không còn thánh thiện như ban đầu, ngược lại còn có thêm vài phần bừa bãi độc ác.

Đôi đồng tử vàng tím thuần khiết ban đầu trở nên sâu thẳm như một thung lũng không thể nhìn thấu những điều chưa biết, chỉ nhìn nhau, như vực thẳm.

Nhan Như Tinh phần nào hiểu được hành động và lời nói của hắn.

“Ý anh là, tôi sẽ trao đổi anh với cán cân định mệnh?” Cô hỏi.

Trì Úc khẽ gật đầu.

Nhan Như Tinh: “...Không cần, tôi cho anh hết đấy.”

“Không, trao đôi!”

“Không cần.”

“Dùng!”

Nhan Như Tinh nhìn hắn, Trì Úc bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt quen thuộc đó tràn đầy sự bướng bỉnh và kiên định.

Lòng cô lúc đầu mềm đi nhưng sau đó lại lạnh lùng nói: “Tôi đã nói cho anh thì là cho anh, nếu anh không cần có thể trả lại cho tôi.”

Cô chỉ tùy tiện nói thôi, nhưng Trì Úc đã trực tiếp đưa cho cô cán cân định mệnh không chút do dự.

Nhan Như Tinh im lặng một lúc, không nhận mà liếc hắn: “Anh nghiêm túc chứ?”

Trì Úc trịnh trọng gật đầu: “Có người nói nói là không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của vợ mình.”

Nhan Như Tinh suy nghĩ, hỏi: “Là ai nói?”

Trì Úc suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời: “Ta nói.”

Nhan Như Tinh không biết nên nói gì.

Sao cứ có cảm giác tên này hỏng rồi ấy nhỉ.

Nhìn cái kiểu một mực không chịu bỏ, cô không chịu nhận thì hắn lập tức động thủ. Đánh thì đánh không lại rồi đó, Nhan Như Tinh đưa tay nhận cán cân định mệnh.

Hừ, anh dám đưa tôi dám nhận đấy.

Cô lấy lại cán cân thiên mệnh, hỏi Yến Tuy.

“Anh nói đây là thước thẩm phán?” Nhìn cũng không giống cây thước lắm.

Yến Tuy lúc này đã cảnh giác với Trì Úc, nói chuyện với cô bằng truyền âm ý thức: “Thước thẩm phán tuy bề ngoài trông giống như một cây thước, nhưng nó thực sự bao gồm ba phần của quy tắc.”

“Ba phần của quy tắc này là: số phận, phán xét và hình phạt.”

“Thứ cô nắm giữ hẳn là vận mệnh. Vận mệnh là tồn tại không công bằng nhất trên thế giới này. Nhưng thế giới này vốn dĩ không công bằng, có người sinh ra đã giàu có, có người cả đời bận rộn cho đến chết cũng không thể ngóc đầu lên nổi.”

“Sinh linh trên thế gian này quá nhiều, vì cân bằng vận mệnh, mới có thẩm phán.”

“Phán xét chúng sinh, phân chia số phận.”

Yến Tuy tóm tắt ngắn gọn, dừng lại hai giây và tiếp tục: “Thước thẩm phán sau khi hắn ngã xuống cũng biến mất.”

“Hơn nữa, vì Thước thẩm phán là một pháp tắc ban thưởng nên nó tồn tại là nhờ có hắn. Một khi hắn ngã xuống, Thước thẩm phán cũng sẽ tan rã.”

“Chỉ khi nào hắn trở về thì Thước thẩm phán mới xuất hiện.”

“Nhưng nó chỉ rơi rải rác đâu đó khi xuất hiện.” Yến Tuy thở dài, nghĩ đến cán cân vận mệnh trong tay Nhan Như Tinh: “Nó giống như cán cân vận mệnh trong tay cô vậy.”

“Ngoài ra, càng thu thập được nhiều mảnh vỡ của số phận, phán xét và hình phạt, lực hút giữa chúng sẽ càng mạnh.”

“Tôi đại khái biết Thẩm Từ làm sao biết cô tồn tại.”

Sau khi nghe những gì anh ấy nói, Nhan Như Tinh cũng có một ý tưởng.

“Không có gì lạ, trong tay anh ta hẳn là có hai mảnh vỡ kia dung hợp.”

“Anh chắc chứ?” Nhan Như Tinh không thể không cảm thán cho sự may mắn của Thẩm Từ.

“Nói thật thì đó chỉ là phỏng đoán.” Yến Tuy nói.

Nhan Như Tinh không ngạc nhiên mấy.

Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Từ sẽ không ngu ngốc mà đi nói hết ra.

Nhưng giao dịch hôm nay mà anh ta nói tới, chẳng lẽ không có quan hệ với cán cân vận mệnh này sao?

Nhan Như Tinh nhìn đạo cụ trong tay tràn ngập tò mò.

Cách Nhan Như Tinh không xa, dưới ngầm của một tòa nhà nhà máy bỏ hoang.

Thẩm Từ đang đeo lại chiếc mặt nạ quỷ, trong tay cầm một viên ngọc bội màu xanh lam to bằng lòng bàn tay. Khi nhìn thấy ánh sáng lung linh trên mặt ngọc bài và thần thức khuấy động trong đầu, trong mắt anh ta chợt lóe lên một tia vui mừng.

Đáng tiếc khi nhìn thấy người quen thuộc, khóe miệng anh ta nhếch lên, cả người bỗng trở nên lạnh lẽo u ám.

Nếu ngươi muốn đối phó cô ta, thì cứ tiếp nhận toàn bộ lực lượng của ta, đừng nói đạo cụ, cả người cô ta đều là của ngươi.” Trong ý thức, quỷ thần áo đỏ mê hoặc nói.

Thẩm Từ trầm mặc, ngón tay cầm ngọc bài đột nhiên siết chặt.

“Tiếp nhận ta, dù sao cũng là vấn đề thời gian, đối với ngươi cũng không có hại phải không?”

“Ngươi không sợ người kia sao?” Thẩm Từ hỏi.

Hôm nay anh ta sẽ đi tìm Nhan Như Tinh, thứ nhất là vì anh ấy phát hiện ra rằng cô đã ở quanh anh ta trong vài ngày qua.

Anh biết, bản thân đã bị cô theo dõi.

Anh không biết là cô dùng thủ đoạn gì mà tới quỷ thần áo đỏ cũng không biết, nhưng với Nhan Như Tinh thì anh ta không thể nào không cảnh giác.

ĐI tới gặp cô, một là muốn hỏi cô ấy về nguồn gốc của mùi hương trên cơ thể cô. Hai là cố gắng lấy lại đạo cụ kia.

Đáng tiếc là Nhan Như Tinh này chưa bao giờ ra bài theo lẽ thường.

Rõ ràng là anh chủ động tiết lộ tin tức coi như là thiện ý, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra tin tức gì, thậm chí còn bị nắm được một ít manh mối quan trọng.

Điều này khiến anh ấy thầm hận.

“Cho dù hắn hiện tại trở về, cũng sẽ không khôi phục thực lực nhanh như vậy, mấy ngày nữa hắn tới, chúng ta không sợ hắn.” Quỷ thần áo đỏ nói với giọng điệu hưng phấn, mang theo chút điên cuồng.

Thần sắc Thẩm Từ hơi hơi khựng lại, nghĩ tới mấy ngày nay bố cục cùng số người liên lạc, trong lòng một trận ớn lạnh.

Nhìn xung quanh đống đổ nát trông giống như ngày tận thế, anh chỉ cảm thấy bầu trời dường như nhiều mây hơn.

“Có cảm giác như nhiệt độ đã giảm đi rất nhiều trong vài ngày qua.” Trên đường trở về khu an toàn, Vương Trọng Khang và những người khác "tình cờ" gặp lại Nhan Như Tinh.

Nhìn thấy phía sau cô còn có hai người nữa, một người đội mũ trùm đầu màu đen, dáng người mảnh khảnh, nhìn không rõ.

Người kia sắc mặt âm trầm, khí chất cao quý. Khi nói chuyện với Nhan Như Tinh thì rất dễ chịu, nhưng trước mặt người khác lại rất lạnh lùng kiêu ngạo.

Lúc nói chuyện còn rất khó chịu.

“Hôm nay là đông chí ở khu A091, nhiệt độ xuống thấp là chuyện bình thường.” Tóc Phương Triển bù xù như ổ gà, mấy chỗ dơ quá còn thắt lại. Trên khuôn mặt lôi thôi lếch thếch của Phương Triển có lởm chởm râu đen, giống như một người đàn ông trung niên với những thăng trầm.

Anh ta ngậm một điếu thuốc chưa cháy trên miệng, một khẩu súng trên vai và một chiếc ba lô căng phồng màu đen trên lưng. Phần trên cơ thể chỉ mặc một chiếc áo phông chữ T ngắn màu đen, cơ bắp săn chắc. Một chiếc áo khoác đồng phục chiến đấu màu đen được buộc quanh eo đầy tả tơi.

Có rất nhiều người chơi ăn mặc như anh ta trên đường.

Vương Trọng Khang được hai người bọn họ bảo vệ rất tốt, mặc dù có chút bẩn, nhưng cũng ở trong giới hạn có thể chấp nhận được. Nhìn thoáng qua có thể biết anh ta là người trong lĩnh vực công nghệ.

Trì Niên không thay đổi bao nhiêu, khuôn mặt sạch sẽ, nhưng mùi hôi trên người cũng không khá hơn được Phương Triển là bao.

Quanh thân anh ta còn có hơi thở bạo lực.

Màu đỏ ở đáy mắt giảm nhiều nhưng cũng có lúc phập phồng lên xuống.

Người ta nói cái này là do dấu ấn của quỷ thần trong cơ thể anh ta.

Họ đến chiến khu B, ngoại trừ Vương Trọng Khang muốn nói chuyện với Nhan Như Tinh về những gì đã xảy ra mười hai năm trước. Đó là về "Đại sự" từ miệng của những gián điệp lén lút đó.

Kể từ khi Nhan Như Tinh tung tin tức về người phát ngôn của quỷ thần. Bọn họ không điều tra thì không biết, nhưng sau khi điều tra, bọn họ phát hiện xung quanh có rất nhiều người chơi âm thầm quy phục dưới trướng quỷ.

Làm thế nào mà họ tìm ra? Cái này còn phải cảm ơn Nhan Như Tinh.

Nếu như nàng không phải "Rút dây động rừng" làm kinh động những tên gián điệp kia, bọn họ thật sự sẽ không phát hiện ra.

Trong quá trình tìm kiếm những tên gián điệp phản bội, đặc điểm kỹ năng của Vương Trọng Khang phát huy hết mức.

Kỹ năng của anh ta tương tự như "đọc tâm", nhưng "đọc tâm" của anh ta cần sự hợp tác của đối thủ để sử dụng.

Nói hữu dụng thì có thật nhưng cũng phí người.

Có anh ta, việc truy tìm kẻ phản bội dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng những người họ bắt được đều là những tên cùi bắp nên không thể hỏi được bất kỳ manh mối quan trọng nào.

Lần duy nhất là lần bắt được đội trưởng của một tổ nhỏ, nhờ đó biết được đám quỷ sẽ có một kế hoạch lớn.

Nhưng tiếc là gã đó không biết được nhiều.

Sau đó Vương Trọng Khang mới nhớ tới con người thần kỳ Nhan Như Tinh, mới chú ý tới cô.

Sau khi được sự đồng ý của cô, Vương Trọng Khang đưa Phương Triển và Trì Niên đến chiến khu B.

Mang theo Phương Triển, thứ nhất là vì rất yêu cầu anh, thứ hai, chủ yếu là để bảo vệ anh ta.

Còn Trì Niên là đặc biệt rồi.

Ai ngờ được Trì Niên cũng là người phát ngôn của quỷ thần đâu.

Theo lời anh ta thì anh ta phát hiện ở phó bản cấp C.

Việc thăng cấp của anh ấy lên phó bản cấp C lúc đầu diễn ra suôn sẻ, nhưng đến lúc thăng cấp để ra khỏi phó bản thì hệ thống nhắc nhở anh có một nhiệm vụ dài hạn có đồng ý không.

Mà tên nhiệm vụ là “Người phát ngôn của quỷ thần Ma Đồng.”

Lúc ấy Trì Niên có nghi ngờ, trực giác mách rằng đây không phải chuyện gì tốt lành nên đã từ chối nhiệm vụ.

Tuy nhiên, anh ta sớm phát hiện ra rằng mình không có quyền từ chối.

Nói cách khác, nếu muốn từ chối thì phải trả một cái giá tương xứng.

Anh không có sự lựa chọn nào khác. Nhưng may mắn là cuối cùng, anh nhất quyết không nhận nhiệm vụ.

Cũng kể từ đó, anh ta bị mắc kẹt ở cấp D mà không có bất kỳ tiến bộ nào. Và thỉnh thoảng anh cũng tìm đến các phó bản khác nhau để tìm thuốc tiến hóa và phương pháp phá giải.

Cho đến khi gặp được Nhan Như Tinh và biết về lọ thuốc tiến hóa Loại IV từ miệng cô.

Chỉ sau khi tìm hung thủ, dùng nó để trấn áp dấu ấn của quỷ thần trong cơ thể anh ta thì anh ta mới có thể có tinh lực để tham gia hoạt động lần này trong khu vực chiếm đóng.

Vốn tưởng rằng có thể kiếm điểm lung tung để nâng cấp bậc lên, thuận tiện xem thử có thể dùng điểm để đổi lấy thuộc tiến hóa hay không.

Thế mà Nhan Như Tinh đã làm cho anh ta bất ngờ khi tung tin rằng có thể có người phát ngôn cho quỷ thần trong số những người chơi.

Nói thật, khi nhìn thấy nhiệm vụ làm người phát ngôn cho quỷ thần, anh nghĩ mình nhất định không phải là người duy nhất nhận được lời nhắc nhiệm vụ này.

Sau khi điều tra, anh kinh hoàng phát hiện ra rằng họ có thể đã bị các quỷ thần nhắm đến kể từ phó bản thí luyện.

Hơn nữa, những người được quỷ thần nhắm đến đều là những người thể hiện xuất sắc trong phó bản thí luyện.

Sở dĩ anh biết điều này là vì anh đã đặc biệt liên hệ với cùng một nhóm người đã thể hiện tốt trong phó bản thí luyện.

Bên lề, anh chắc chắn rằng ít nhất một nửa số người đã bị trúng chiêu.

Trong số đó có Thẩm Từ.

Anh ta ở cùng một phiên tòa với Thẩm Từ, và điểm của anh ta cao hơn của anh cho nên cũng không ngạc nhiên lắm với kết quả này.

Anh muốn nói với những người khác về chuyện này, nhưng Thẩm Từ đã gửi cho anh một vài bức ảnh về cái chết bi thảm của người chơi để xua tan ý tưởng của anh.

Anh biết đây là lời cảnh báo và nhắc nhở của mình.

Rằng nếu nói ra thì những gì đang chờ đợi anh ta là cái chết.

Vì vậy, Trì Niên đã từ bỏ, nhưng anh đã luôn chờ một ngày có thể trở mình. Anh không tin chuyện này có thể giữ bí mật, anh chờ một ngày bị bại lộ.

Chỉ là anh không nghĩ tới ngày này vừa nói liền tới, cho nên không có một chút phòng bị nào.

Vấn đề là ngay sau khi nó được tiết lộ, sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Mặc dù không nhận nhiệm vụ người phát ngôn của quỷ thần, nhưng anh ta cũng có liên hệ với một số "người phát ngôn" khác.

Thường hay chat với nhau để bàn về “hướng đi tương lai”, nên có một số chuyện anh biết nhiều hơn người thường.

Cũng vì như vậy nên Vương Trọng Khang mới mang theo anh.

Điều đáng thất vọng là anh ta không biết về "động thái lớn".

Bởi vì những "người phát ngôn" đó nói rằng vấn đề này được giữ bí mật, chỉ có một số người phát ngôn dẫn đầu mới biết tình hình cụ thể.

Để không khơi dậy sự nghi ngờ của họ, Trì Niên không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.

Thẩm Từ chắc chắn biết.

Đáng tiếc là lập trường của tên này có vấn đề.

Nghĩ về điều này, Trì Niên liếc nhìn Nhan Như Tinh. Sau đó lại tò mò và mờ mịt nhìn hai người lạ mặt bên cạnh.

Nhan Như Tinh có chú ý đến ánh mắt của anh ta nhưng không quan tâm lắm.

Giờ phút này, cô chỉ chú ý tới: “Là đông chí hả? Hôm nay muốn ăn sủi cảo sao? Khu A091 có phong tục này không?”

Tuy là quen với việc não cô tự nhiên nhảy vọt thế này nhưng Phương Triển vẫn rất kinh ngạc.

“Hẳn là có.” Trong mắt hiện lên hoài niệm cùng hối hận: “Đã lâu không có ăn sủi cảo rồi.”

Vương Trọng Khang tiếp lời, liếc anh một cái: “Dưới lầu không phải có tiệm sủi cảo sao?”

Phương Triển nghe những lời đó cười khúc khích: “Tôi thậm chí còn quên thời gian nếu tôi không giết quỷ đấy.”

“Ồ, bao giờ thì ngày này mới kết thúc đây.” Anh lắc đầu và ngừng suy nghĩ về nó.

Ngay khi họ chuẩn bị bước vào khu vực an toàn, một hồi chuông dài báo động đột nhiên vang vọng toàn bộ khu vực chiếm đóng.

Thanh âm dài dằng dặc làm cho mỗi người chơi dừng lại bịt tai chịu đau.

May mắn thay, ngay sau đó, còi báo động dừng lại.

Nhưng sau đó, âm thanh độc đáo của hệ thống thiên đường vang lên trong tâm trí mỗi người chơi.

[Thông báo khẩn cấp: Người chơi ở khu vực A090, xin hãy chú ý, sân nhà của ngài đang có một cuộc xâm lược lạ, xin hãy quay lại khu vực này ngay lập tức để hỗ trợ, xin hãy quay lại khu vực này ngay lập tức...]

[Thông báo khẩn cấp: Người chơi ở khu vực A093, hãy chú ý, sân nhà của ngài đang...]

Hệ thống thiên đường phát tán thông báo trong một lần và tất cả những người chơi bị sốc đều chưa thể lấy lại tinh thần.

Cho đến khi một người chơi không biết là tự an ủi hay là muốn người khác an ủi, mới dự đoán nói: “Tôi chưa nghe nói qua khu vực A095, khu vực của chúng ta hẳn là ổn đúng không?”

Vừa dứt lời.

[Chú ý tất cả người chơi! Tất cả người chơi...] Hệ thống thiên đường phát tổng cộng ba lần, mỗi lần giọng nói lại trở nên lạnh lùng và nghiêm túc hơn.

[Khu vực A095 đã thất thủ, hiện tại đã mở đường tàu đến khu vực A095, người chơi có thể lên tàu và đi đến...]

[Chú ý: Vì khuyến khích người chơi đi khu vực chiếm đóng mới, người chơi trong khu vực A095 trong vòng ba ngày sẽ được tăng gấp đôi để xóa điểm lạ.]

Khi âm thanh hệ thống biến mất.

Tất cả người chơi trong khu vực chiếm đóng của A091 đều hoàn hồn lại, sau đó nổ tung.

“Tại sao lại là một khu vực bị chiếm đóng? Đây là muốn giết chúng ta sao?”

“Diệt một vùng chiếm đóng còn không xong, sao còn một vùng khác?”

“Mẹ nó mấy người có phát hiện ra là đám quỷ đó giết càng ngày càng nhiều không?”

“Đây là trời muốn dồn người chơi vào đường cùng, không cho bọn tôi sống đúng không?”

“Ngạo thế trời cao tuyển người, phúc lợi có nhiều có ai muốn tham gia không?”

“Cứu thế tuyển người, muốn vô kết bạn với tôi.”

“Hồn điện tuyển người….”

“Mau xem thông báo hệ thống!”

“Hu hu hu, tui biết là trời không tuyệt đường sống của tui mà! Trời ơi sống tới bây giờ tui mới có thể thấy được đại ca khu S á!”

“Không biết lần này tới đây hỗ trợ bao nhiêu người ở khu S?”

“Thông báo nói là có mười người hưởng ứng ở khu S, nhưng tôi không biết mười người nào.”

“Mặc kệ là mười người nào, dù sao cũng là đại ca, nghe nói khu S là khu phân chia người chơi theo sức mạnh, mỗi một phân khu trò chơi đại biểu sức mạnh một người chơi, tôi cũng rất muốn tiến vào, không biết bọn họ có thu người hay không?”

“Nghĩ gì khôn dữ cha, muốn tiến vào khu S thì ít nhất phải A cấp.”

“Thế lực số 1 ở Khu S bây giờ là ai? Thương Hải hay Mộ Quy?”

“Không quan trọng là Thương Hải hay Mộ Quy, tôi chỉ muốn biết khi nào diệt trừ quái dị kết thúc thôi.”

“Không hiểu sao bây giờ mới gọi đến khu S? Nếu bọn họ tới trợ giúp sớm hơn, có lẽ chúng ta đã đi về rồi.”

“Tôi biết, tựa hồ có hai nguyên nhân, một là người chơi khu S một khi xuất động, tiêu hao tài nguyên là rất nhiều. Thứ hai, từ xưa đến nay con át chủ bài luôn ra sau cùng, vua chống lại vua. Nếu bọn họ tiến vào trận địa sớm, rất có thể sẽ thay đổi tính chất chiến trường, tổn thất lúc ấy không thể ước lượng…”

“Làm sao bây giờ?” Phương Triển cùng Vương Trọng Khang thất thần nhìn nhau.

Được lắm, không cần bọn họ đau đầu, không có ngoài ý muốn thì "động thái lớn" chính là thông báo phiền phức này.

Nhan Như Tinh cũng sững sờ trong nửa giây, đắm chìm trong suy nghĩ.

Cô còn đang muốn nói là vấn đề này không liên quan gì đến cô.

Trong đầu, Tiểu Bảo rên rỉ đau đớn.

“Cậu sao vậy?” Nhan Như Tinh hỏi.

“Bảo bối, tôi sợ!”

Nhan Như Tinh: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

“Cô tốt quá, nếu không có cô tôi không biết sống sao nữa.”

Đáng sợ, người đã chết sao có thể còn sống?

Hơn nữa người kia còn đang nhìn nó hả?

Tiểu Sảng ban đầu muốn nhắc nhở Nhan Như Tinh vài lời, nói được hai tiếng cái sợ quá rụt về.

Bình luận

Truyện đang đọc