XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

Nhan Như Tinh bọn họ đứng trên một cái gai màu đen rộng khoảng ba mét, dài năm mét. Mà chưa đầy hai mét bên dưới họ, chính là những bông hồng đỏ tươi màu đỏ tươi nở dày đặc.

Còn phía trên, đó là trái tim khổng lồ khiến họ bất ngờ ngay khi bước vào.

Toàn bộ không gian đều có hình trụ, ngoại trừ những chiếc gai nhô cao nơi họ đứng, ở bức tường gần đó còn có vô số những chiếc gai nhọn.

Nguyễn Trì và tứ vương tử đứng quá cao, quá xa. Nhan Như Tinh không thể nghe thấy họ đang nói gì, chỉ biết rằng hai người họ chưa nói mấy câu đã đánh nhau.

Nguyễn Trì đơn phương ép tứ vương tử khiêu chiến khiến, khiến Nhan Như Tinh thấy anh lừa cô là 003, chuẩn bị tâm lý nói chia tay với anh và ra khỏi phó bản này.

Bọn họ đều thấy hai người họ đánh nhau, dù họ rời khỏi chỗ đó rất nhanh, nhưng vẫn để lại sự nghi ngờ trong lòng đám người Trần Chanh.

Vì họ chưa từng gặp qua Nguyễn Trì, nên bọn họ rất tò mò về người đàn ông lạ mặt đột nhiên xuất hiện này.

Ngược lại là bát công chúa...

Nhan Như Tinh quay đầu nhìn bát công chúa, lúc nãy có một khoảnh khắc, hơi thở của bát công chúa như đã thay đổi.

Ngay khi cô đang suy nghĩ xem sự thay đổi đó là ảo ảnh hay là thật, thì bát công chúa đột nhiên giơ như muốn đẩy Giang Nhu đang định mở miệng dò hỏi Nguyễn Trì ở bên cạnh mình.

Giang Nhu không đề phòng, lập tức rơi vào bụi hoa hồng máu. May mà cô kịp thời mở phòng thủ, tránh được hoa hồng máu như đột nhiên sống lại, chúng dần chuyển động vì phát giác ra sự xâm phạm của cô ấy.

Không đợi Giang Nhu chất vấn, trong tay bát công chúa đột nhiên có thêm một cây quyền trượng Tử Kim được khảm bằng pha lê đỏ dài bằng cánh tay người lớn.

Phía trên có từng vòng dây leo màu đen quen thuộc quấn quanh cây quyền trượng Tử Kim, còn khắc rất nhiều hoa văn, đường nét mà không ai hiểu. Chỉ thấy cô ấy giơ tay chỉ cây quyền trượng vào Giang Nhu, sắc mặt Giang Nhu đột nhiên thay đổi, cơ thể vừa ngồi dậy không tự chủ được ngả về phía sau.

Khi cô ấy lại nằm ngửa trên bụi hoa, lần này Giang Nhu không thể đứng dậy ngay lập tức. Bởi vì cô ấy bị trói bởi vài chiếc gai đen mọc ra từ bụi hoa hồng máu trói lại. Dù cô đã mở phòng ngự, nhưng những chiếc gai bất ngờ lao tới vẫn khiến cô ấy không kịp đề phòng.

Điều tồi tệ là, những chiếc gai đang kéo cô ấy nhanh về một hướng nhất định, cô ấy không thể ngăn lại vì tay cô ấy đã bị trói.

Cho đến khi cô ấy biến mất, đám hồng máu bị cô ấy đè lên lại bật dậy lắc lư dù không có gió, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Những thay đổi này xảy ra trong tích tắc, Trần Chanh thậm chí còn không có thời gian để phản ứng, mọi thứ đã kết thúc.

Cô ta định thần lại, muốn cứu người, nhưng những bông hồng đỏ rực, kỳ quái bên dưới đã ngăn cô ta lại.

Cô ta vô thức nhìn Nhan Như Tinh, hy vọng cô có thể cho mình một lời khuyên.

Tuy nhiên, Nhan Như Tinh căn bản không quan tâm gì tới cô ta.

Vì mục tiêu tiếp theo của bát công chúa là cô.

Bị bát công chúa nhìn chằm chằm, Nhan Như Tinh nhanh chóng phản ứng, giơ cây trâm cài trên ngực ra, sau đó giơ “súng lệch hướng” lên, bắn vài phát về phía đối phương.

Thấy những đòn phản công này đều vô dụng, cô giơ cổ tay lên để lộ vòng tay nhân ngư, nghiêm túc hỏi đối phương: “Cô tin thế giới này có người cá không?”

Đây là lần đầu tiên cô sử dụng chức năng của vòng tay tiên cá, trước đây cô chưa từng tìm thấy cơ hội, lần này cô định thử.

Khi cô niệm câu này, ban đầu cô không có cảm giác gì. Nửa phút sau, trong mắt cô xuất hiện một bong bóng nước sương mù màu xanh nhạt. Cùng lúc đó, Nhan Như Tinh cảm thấy như thể có một sinh vật vô hình nào đó vây quanh cô từ phía sau.

Sau đó cô nghe thấy một tiếng cười khá từ tính, khiến tai cô đỏ tim đập nhanh.

“Tinh Tinh quả nhiên yêu mình nhất.”

Nhan Như Tinh:…

Cô muốn nói rằng cô chỉ muốn thử chiếc vòng tay cậu tặng, không gì khác.

Hơn nữa cậu rất hay diễn.

Nhan Như Tinh im lặng.

May mà cậu chỉ ở lại vài giây trước khi biến mất.

Trước câu hỏi đột ngột của cô, đại trưởng lão nhận được một phần ký ức của bát công chúa, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cổ tay của Nhan Như Tinh.

Sau đó ông ta nâng cây quyền trượng trong tay lên, niệm chú, hai chiếc gai xuất hiện sau lưng Nhan Như Tinh trong không khí.

Nhìn thấy gai nhọn sắp chạm vào cô, đại trưởng lão thi triển chú ngữ đột nhiên thấy cơ thể ông ta chiếm giữ bị khó chịu.

Một giây tiếp theo, cơ thể ông ta ngã ra, quyền trượng rơi “bộp” xuống đất.

Trần Canh nhìn “bát công chúa” đột nhiên biến thành mình người đuôi cá trước mặt mình, hơn nữa đuôi cá còn có màu nâu xám, trông như đuôi cá nhân tạo được ghép từng vây vào với nhau. Cô hít vào một hơi khí lạnh, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Nhan Như Tinh không ngờ rằng hiệu quả lại tốt như vậy, có lẽ vì thế, vòng tay nhân ngư chỉ dùng được một lần trong phó bản.

Cô liếc nhìn vòng tay nhân ngư đã mờ đi, cho thấy trạng thái dị thường không thể kích hoạt vòng tay nhân ngư, nhìn “bát công chúa” đã thay đổi rất nhiều.

Ông ta phản ứng rất nhanh, khi ngã ra đất, ông ta đã chống quyền trượng. Sau đó tinh thể màu đỏ trên đỉnh quyền trượng trong tay ông ta lóe lên ánh sáng đỏ, chiếu lên trên người ông ta, cái đuôi cá méo mó ban đầu dần khôi phục, vảy cũng giảm ít dần.

Chỉ là không giảm bao nhiêu, vảy cá trên đuôi cá mọc lên đột ngột, bao phủ toàn bộ cơ thể ngay lập tức.

“Bát công chúa” biến đổi đột ngột kinh ngạc hét lên “Ơ”, sau đó không lăn qua lăn lại nữa, mà ngẩng đầu nhìn Nhan Như Tinh với ánh mắt dò xét.

Nhan Như Tinh thấy ánh mắt của ông ta khá quen thuộc.

Bình yên, già dặn, khôn ngoan.

Như một người khôn ngoan.

Nhưng chỉ là vẻ ngoài.

Nếu ông ta thực sự là người khôn ngoan, sao lại có thể làm ra chuyện như chiếm cơ thể người khác như vậy?

“Xin chào.” Có lẽ là thấy phương pháp cứng rắn sẽ không hiệu quả, ông ta bắt đầu tiếp cận: “Chúng ta đã gặp nhau rồi.”

Ông ta không che giấu thân phận thật của mình, cũng quên mất những gì ông ta vừa làm với Nhan Như Tinh, thái độ thân thiết hoà nhã: “Cô có nhớ tôi không? Tôi là đại trưởng lão điện phù thuỷ.”

Nhan Như Tinh gật đầu, khóe mắt liếc quá trái tim, thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì à?”

Đại trưởng lão không quan tâm đến thái độ lơ là của cô, vì sức khỏe, nên đành phải ngồi dưới đất giải thích: “Tôi không làm họ bị thương.”

Lời nói của ông ta, khiến Trần Chanh không vui.

“Người cũng mấy rồi, ông nói ông không làm họ bị thương? Ông tới đây để mua vui à?” Trần Chanh chế nhạo, chỉ vào Giang Nhu bị hoa hồng máu ở đằng xa nhấn chìm mất tung tích.

“Họ bị hồn ma xâm chiếm, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành hồn ma. Tôi chỉ giúp họ giải thoát trước thôi.” Đôi mắt của đại trưởng lão khẽ nheo lại, giọng điệu bình tĩnh.

Trần Chanh nghe xong thì mắt chữ o mồm chữ a, như không thể tin được trên đời này lại có người trơ trẽn như vậy!

“Hồn ma?” Nhan Như Tinh nhận ra ông ta đang nói về những con quái vật bóng đêm đó.

“Đúng vậy, mức nguy hiểm của hồn ma không thể dễ dàng bị loại bỏ bởi các loại thuốc mà mấy người mang theo.”

“Bây giờ đừng thấy không rõ, đợi lát nữa các cô sẽ biết lời tôi nói là đúng hay sai.” Vẻ mặt tự tin trên mặt đại trưởng lão khiến Trần Chanh hoảng sợ.

Nhan Như Tinh như không nghe thấy cảnh báo trong lời nói của ông ta, hỏi: “Đám hồn ma đó tới như nào?”

“Là...” Đại trưởng lão do dự hai giây, liếc về hướng trái tim, cười nói: “Đám hồn ma đó đều là người đáng thương.”

“Người đáng thương?”

“Đúng vậy.” Đại trưởng lão gật đầu: “Những cái bóng đó cũng là công chúa giống như cô. Chỉ là bọn họ quá yếu, vài ngày đã bị chủ nhân trong lâu đài giết chết, vì chết thê thảm, ân oán của bọn họ mãi không hết, tự nhiên hình thành hồn ma.”

“Chủ nhân của lâu đài? Ông có thể nói cho tôi biết về chủ nhân của lâu đài được không?” Nhan Như Tinh nhận thấy rằng ông ta đang kéo dài thời gian.

Thật ra cô cũng thế, vì bởi vì Nguyễn Trì sẽ không rời đi mà không chào cô, trừ khi lát nữa anh sẽ quay lại.

“Tôi nghe nói rằng chủ nhân của lâu đài là một ác quỷ, hắn độc ác như nào? Nói ra cho tôi nghe xem hắn ác như thế nào.”

Đại trưởng lão:…

Trần Chanh không hiểu ý câu hỏi của Nhan Như Tinh, nhưng vẫn giữ im lặng, không tùy ý xen vào. Cô ta đang suy nghĩ về hồn ma trong miệng của đại trưởng lão, cô ta kiểm tra toàn thân một lượt với vẻ không tin.

“Không phải cô đã biết mà hắn đã làm những gì sao?” Đại trưởng lão không hài lòng.

“Nhưng tôi không biết tất cả mọi thứ, ông là người từng dẫn ác ma đi. Còn nuôi hắn lớn, có lẽ ông biết rất nhiều chuyện phải không?”

Còn Trần Chanh nghe được lời nói của cô hoàn toàn bối rối, đại trưởng lão lại mím khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng.

ông ta tự hỏi, đại trưởng lão điện phù thuỷ dẫn ác ma đi còn nuôi hắn lớn, không lẽ là đại trưởng lão của năm mươi năm trước?

Chẳng lẽ vị đại trưởng lão này lại sống dai như vậy? Cô ta nghi ngờ nhìn đại trưởng lão. Không biết có phải là ảo giác không, nhưng cô ta chợt thấy hơi lạnh.

Cái lạnh đó, không phải là lạnh lẽo, mà như toát ra từ trong xương. Cô ta run rẩy, cắn răng lấy ra lọ thuốc thanh tẩy cao cấp mà cô ta không nỡ dùng, uống hết.

Cô ta cảm thấy tốt hơn sau khi uống nó. Cô ta còn khuyên Nhan Như Tinh uống nó, đề phòng.

Nhan Như Tinh không từ chối lòng tốt của cô ta, cô lấy ra lọ thuốc thanh tẩy trung cấp mà bát công chúa cho cô lúc trước, uống hết dưới ánh mắt ngập ngừng của ông ta.

Đại trưởng lão thấy họ như vậy, ánh mắt nhanh chóng lóe lên vẻ không đồng tình, tiếp lấy lời của Nhan Như Tinh, trả lời: “Các cô đã nhận nhầm người, ta không phải là người dẫn ác ma đi. Người dẫn ác ma đi là giáo viên của tôi. “

Nhan Như Tinh “Ồ” một cách thờ ơ, không biết cô có tin hay không.

“Đều như nhau, nói đi.”

Vị Đại trưởng lão trông lạnh lùng hơn trước rất nhiều, nghe vậy thì mím môi nói: “Không có gì nói hết, giáo viên của tôi lúc đó cũng là nạn nhân giống như những người đó, chết trong bữa tiệc đó.”

“Ông có chắc là giáo viên của ông là nạn nhân không?” Nhan Như Tinh không tin.

Là nạn nhân thật, Áo Đức sẽ là thành bộ dạng ác ma.

Còn “trái tim” này, dù nhìn thế nào cũng không thấy đúng.

“Ý của cô là gì?” đại trưởng lão điện phù thuỷ dùng ánh mắt sắc bén nhìn Nhan Như Tinh.

“Trái tim này là sao?” Nhan Như Tinh đổi chủ đề, nhìn trái tim vẫn đang đập nhẹ giữa không trung.

Phần dưới của nó trông tươi mới, tràn đầy sức sống. Phần trên, nhất là sát mép gai đen, lộ rõ dấu hiệu khô héo, mục nát.

Mà mỗi lần nó đập bây giờ, những chiếc gai đen trên bề mặt thắt lại. Khiến trái tim thở ra ngày càng gấp như không chịu được sức nặng, khiến tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều cảm nhận được, thở không ra hơi.

“Đó là trái tim của ác ma.” Lần này, đại trưởng lão trả lời rất dứt khoát.

“Trái tim của ác ma? Ai đào?” Nhan Như Tinh tò mò.

“...”

Thấy ông ta lại im lặng, Nhan Như Tinh không hỏi thêm nữa.

Đúng lúc này, Trần Chanh vốn nghĩ mọi chuyện đã ổn, đột nhiên đi về phía trước. Nhan Như Tinh nhanh chóng đưa tay ra, nắm lấy cô ta.

Nhưng ánh mắt Trần Chanh nhìn thẳng, cô ta kiên quyết đi xuống, còn dùng sức kéo cô theo, như có cái gì đó hấp dẫn cô ta phía dưới.

May là ngoài điều đó, cô ta không có triệu chứng nào khác.

Nhìn thấy đôi mắt cô đờ đẫn như một linh hồn lang thang, Nhan Như Tinh chỉ lấy roi trên tay cô ta trói cô ta lại.

“Như tôi đã nói, những người bị hồn ma tấn công, chắc chắn sẽ biến thành hồn ma. Hơn nữa, nếu cô mỗi tối đều sống trong lâu đài, đều sẽ bị ác ma...”

Đại trưởng lão dừng lại, thành công khơi dậy sự quan tâm của Nhan Như Tinh.

“Đều bị ác ma làm gì?”

Vẻ mặt đại trưởng lão tỏ ra phân vân, nhìn về phía Nhan Như Tinh, nói: “Bị ác ma đánh cắp thời gian.”

“Đánh cắp thời gian?”

Nhan Như Tinh bối rối.

“Có lẽ cô từng thấy thủ đoạn của quản gia, biết tại sao ông ta lại sắp xếp mỗi người một người chồng chứ?” ông ta nói, không đợi Nhan Như Tinh trả lời, a tiếp tục: “Hơn nữa những người chồng mà ông ta sắp xếp cho cô, đều không phải là con người.”

“Vốn dĩ như thế, là vì ông ta muốn lợi dụng các cô để đánh thức chủ nhân.”

Đại trưởng lão như cảm thấy thời gian đã sắp hết, nên lúc này cũng không giấu diếm cô: “Ông ta cần các cô và đám quỷ ngăn hồn ma, hoặc là lợi dụng đám quỷ, giúp ngăn cản hồn ma.”

“Tôi không biết ông ta và đám quỷ, chính là chồng các cô đã giao dịch gì. Nhưng các cô và họ ở với chúng càng lâu, càng có hại cho sức khỏe.”

“Không nói tới quản gia, ông ta vẫn luôn đánh cắp thời gian chênh lệch của các cô để kéo dài sinh mệnh cho trái tim này.” Đại trưởng lão ngẩng đầu nhìn trái tim bốc lửa và ẩn chứa dục vọng.

“Thời gian chênh lệch?”

“Đúng vậy, theo như tôi thấy. Quản gia Áo Đức có lẽ là thế thân của ác ma, cũng có thể gọi là đồ giả.”

“Thế thân?” Nhan Như Tinh vẫn tò mò về kỹ năng phân thân của tứ vương tử.

Cô nhớ trong không gian đó, tứ vương tử ngày nào cũng xuất hiện trước mặt cô, xua tan ý nghĩ muốn giết hắn của cô. Từng có vài lần hắn đắc ý nói với cô, hắn có thể triệu hồi rất nhiều đồ giả, muốn giết hắn, phải tìm được chân thân của hắn.

Lúc đó cô không hỏi chi tiết, dù sao cũng không thân.

Còn năng lực của người đó, đại trưởng lão không hề giấu giếm, trả lời với vẻ tự nhiên: “Ác ma có năng lực du hành xuyên thời gian, không gian, có thể tìm thấy bản thân khác từ một nút không gian, thời gian nhất định.”

“Ví dụ như cô và cô trong thời không tương lai, hoặc là cô trong quá khứ.” Đại trưởng lão đưa ra một ví dụ: “Nhưng cho dù là hắn trong tương lai hay quá khứ, đều là đồ giả mà hắn tưởng tượng ra.”

“Đồ giả giống hệt hắn. Là thế thân của hắn nhưng lại bị hắn khống chế. Nếu muốn giết hắn, phải tìm được chân thân của hắn.”

“Nhưng quản gia ở lại lâu đài rất kỳ quái.” Đại trưởng lão trầm ngâm, không khỏi tiết lộ thêm một chút tin tức.

“Ông ta không giống thế thân bình thường, giống như một cá nhân với ý thức độc lập, suýt chút nữa...” lừa ông ta.

Đối mặt với ánh mắt tò mò của Nhan Như Tinh, đại trưởng lão kịp thời dừng lại trước mấy từ cuối cùng.

“Suýt nữa thì sao?” Nhan Như Tinh không có ý định tha cho ông ta.

“Không có gì.” Đại trưởng lão lắc đầu, thấy cô không chịu buông ta, lập tức đổi đề tài.

“Quản gia là thế thân của ác ma, ở một mức độ nhất định, cũng có một phần năng lực của đối phương. Nên ông ta biết đánh cắp thời gian của các cô, coi các cô trong quá khứ, làm thứ nuôi dưỡng trái tim.”

Nhan Như Tinh:?

Thấy cô ngơ ngác, vẻ mặt khó hiểu, đại trưởng lão kiên nhẫn nói: “Mỗi đêm, sau khi các cô chiến đấu với hồn ma, căn phòng sẽ trở lại như cũ. Các cô cho rằng đây là hiện tượng tự nhiên. Thực tế không phải vậy. Sau khi phòng trở lại trạng thái ban đầu, khoảng thời gian này thực sự đã trôi qua vài tiếng.”

“Quản gia đánh cắp mấy tiếng này của các cô, nhân tiện đánh cắp thời gian của các cô ở các không gian khác. Sau đó ghép trái tim ở không gian này, để kéo dài sinh mệnh của trái tim.”

“Mỗi lần các cô ít đi mười hai tiếng, ở đây sẽ có thêm mười hai tiếng. Khi thời gian của không gian này càng ngày càng mở rộng, số nhịp tim sẽ càng ngày càng chậm hơn.như thế, trái tim vốn không sống được, lại có thể sống thêm một thời gian dài.”

“Tôi nói như vậy, cô hiểu không?”

“Ồ.” Nhan Như Tinh trông hiểu như không, đột nhiên chỉ vào Trần Chanh hỏi: “Vậy thì cô ấy phải làm sao? Có cứu được không?”

“Các cô vừa dây dưa với hồn ma ở ngoài quá lâu, tôi thấy cô ấy đã chạm vào ít nhất mười hồn ma.” Giọng điệu của đại trưởng lão đều đều, rất bình tĩnh.

“Không cứu được nữa, hoặc có thể dùng nước thánh trong tay thử xem.” Đại trưởng lão khá hứng thú với thứ nước thánh có thể đối phó với hồn ma, nghe nói “nước thánh” có thể tẩy sạch tất cả rác rưởi trên đời.

Tiếng là bát công chúa không có nước thánh, Giang Nhu cũng ra vẻ như đồ quý giá, ông ta muốn nhìn cũng cũng không cho nhìn.

Ngược lại là Nhan Như Tinh, lúc này cô lấy ra một ít nước thánh, hỏi: “Dùng như nào?”

“Bây giờ không còn nhiều thời gian, nhỏ vài giọt lên người cô ấy thử xem.” vẻ mặt đại trưởng lão bình tĩnh.

Sắc mặt Nhan Như Tinh trở nên man rợ theo lời ông ta, dù bị trói cũng phải cuộn người lại, giỏ vài giọt nước thánh lên mặt Trần Chanh như con sâu lao về phía bụi hoa hồng bên dưới.

Nhưng đáng tiếc, không có tác dụng.

Nhan Như Tinh cất nước thánh đi, lạnh lùng nhìn ông ta.

“Tôi chỉ gợi ý, tác dụng hay không tôi không rõ.” Đại trưởng lão liên tục giải thích: “Nhưng còn có một cách khác.”

Ông ta nói với Nhan Như Tinh một cách bí ẩn: “Thấy giọt máu tươi thỉnh thoảng lại chảy phái dưới trái tim đó không?”

“Chỉ cần cô có thể thu thập giọt máu đó trước khi nó rơi xuống đất biến thành hoa hồng máu, không chừng cô ấy có thể sẽ tỉnh lại.” Khóe miệng đại trưởng lão nhếch lên, nói.

“Vậy thì thôi.”

Nhan Như Tinh dứt khoát bỏ cuộc.

Cô không thể xuống được, bụi hoa hồng bên dưới trông rất kỳ quái.

Đại trưởng lão im lặng một lúc trước sự từ chối gọn gàng của cô.

Ông ta thấy cô không cắn câu rất không cam tâm, chỉ có thể lại quăng mồi.

“Cô thấy trái tim này chưa?”

Khi Nhan Như Tinh nhìn lên, đại trưởng lão giả vờ phấn khích: “Sư phụ tôi từng nói, ác ma có sức mạnh trường sinh bất tử. Bí mật đó ẩn sâu trong trái tim này. Chỉ cần cô có được trái tim này, cô sẽ có cơ thể bất tử như hắn.”

Có một chút cám dỗ trong giọng nói của đại trưởng lão.

Ông ta nhìn Nhan Như Tinh với ánh mắt rực lửa, mong rằng cô sẽ cho ông ta một câu trả lời thỏa đáng.

Hôm qua, ông ta dùng bí mật này để dụ bát công chúa cắn câu. Ông ta tin, có lẽ không có ai từ chối sự cám dỗ của “bất tử”. Dù họ là “người chơi” thì sao? Mấy năm nay, ông ta dùng chiêu này chẳng phải vẫn khiến họ Nếu họ là “cao thủ” thì ngoan ngoãn mắc câu.

“Tôi không có hứng thú với trái tim này, tôi chỉ cần cái gai đen kia và một chút máu. Sao? Có muốn hợp tác không?”

“Thật trùng hợp, tôi cũng không có hứng thú với trái tim của người khác.”

“...”

Cô đã trả lời như thế, đại trưởng lão hết cách,

Nếu đã thế.

Đại trưởng lão liếc nhìn quyền trượng trong tay, tính toán thời gian, định liều một phen.

May mà ông ta đã đẩy Giang Nhu xuống trước, như thế, ông ta không phải không có cơ hội.

Chỉ để xua tan sự nghi ngờ của Nhan Như Tinh, ông ta giả vờ: “Bây giờ tôi không phải là một mối đe dọa với cô, cô có thể hóa giải “lời nguyền” cho tôi được không?”

Theo ông ta, một số đạo cụ trong miệng của những người chơi này, giống như lời nguyền, vì vậy mới có chuyện này.

Nhan Như Tinh lắc đầu: “Xin lỗi, tôi cũng không có cách nào.”

Đại trưởng lão:…

“Thật.” ánh mắt Nhan Như Tinh chân thành.

Đại trưởng lão không tin cô, nhưng giờ ông ta không thèm tranh luận với cô.

Dù sao thì cứ để cô nghĩ bây giờ ông ta “vô hại”.

“Nghe nói ngày hôm qua cô bị quản gia bắt đi, cô luôn ở trên gác xép à?” Đại trưởng lão nhân lúc còn thời gian, hỏi.

Ai ngờ Nhan Như Tinh vặn cổ, tự hào nói: “Không nói cho ông.”

“...” ai ngờ ông ta lôi kéo quan hệ mãi, kết quả chỉ có ông ta bỏ ra tình cảm và thời gian?

“Có phải cô từng gặp hắn ở không gian khác không?” Đại trưởng lão hỏi.

Qua những câu hỏi của ông ta, Nhan Như Tinh chắc chắn. Ông ta là “lão lục”, thích âm thầm quan sát họ.

Cho nên mọi chuyện xảy ra giữa họ, đều xảy ra dưới sự theo dõi của ông ta.

Khiến Nhan Như Tinh cảm thấy ớn lạnh và ghê tởm.

Cô ghét bị theo dõi và nhìn trộm, nhưng ông ta lại làm cả hai.

Nhưng câu hỏi của ông ta, cũng tiết lộ manh mối mới.

Ví dụ, có thể ông ta biết cô đã đi đến một không gian khác.

Nhan Như Tinh suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, cô giả ngu nói: “Không gian nào khác?”

Đại trưởng lão trước tiên sững sờ hai giây, sau đó hoàn hồn trở lại, hối hận vì suýt chút nữa nói hớ.

Đương nhiên, bị phát hiện cũng không sao, cùng lắm thì trực tiếp thừa nhận.

Chỉ cần ông ta có được trái tim đó, ông ta chính là chủ nhân ở đây.

“Không, tôi chỉ là tò mò cô gặp chủ nhân quản gia như thế nào.”

“Ồ”.

Câu trả lời thờ ơ của Nhan Như Tinh, khiến đại trưởng lão gần như choáng váng.

Đúng lúc này, bên dưới hàng ngàn bông hồng máu đột nhiên nở rộ.

Mùi thơm nồng nàn và phấn hoa ập tới, khiến Nhan Như Tinh không tự chủ được hắt hơi hai lần.

Mặt đại trưởng lão mặt đỏ bừng, ông ta bí mật khống chế dây leo, kéo Giang Nhu tới phía dưới trái tim.

Tin tức ông ta vừa nói với Nhan Như Tinh nửa thật nửa giả, ví dụ như thân phận, là giả.

Ông ta chính là đại trưởng lão điện phù thuỷ năm mươi năm trước, lúc đó ông ta chưa chết.

Người chết lúc đó là thế thân.

Cuối cùng ông ta vẫn thành công, nhưng đáng tiếc là Áo Đức đã phá hỏng mọi thứ vào đêm hôm đó.

May là ông ta vẫn còn “trái tim” này.

Giấu trái tim ở đây, còn phong ấn bằng gai, chính là quyết định đúng đắn nhất của ông ta.

Vì thế, cho ông ta đủ thời gian để nghĩ lại ký ức của mình.

Bây giờ chỉ cần lấy lại trái tim, ông ta sẽ thay hắn trở thành “thần” của thế giới này.

Đáng tiếc muốn giải phong ấn, nhất định phải có người sẵn sàng hy sinh.

Nhan Như Tinh không đồng ý, Trần Chanh bị trúng chú của ông ta nên không thích hợp, Giang Nhu là người dự phòng. Cuối cùng chỉ còn ông ta.

Đại trưởng lão do dự hai giây, quyết định không đợi nữa.

Tuy rằng ông ta không biết người đàn ông còn lại ở trên trái tim, nhưng chỉ cần đối phương và Áo Đức bất hoà, mọi chuyện đều dễ dàng.

Nghĩ như vậy, vại trưởng lão khua cây quyền trượng trong tay khi hoa hồng máu lại nở rộ, trái tim lại chuyển động, không chế cơ thể hay về phía trái tim.

Nhan Như Tinh sửng sốt, cô không ngờ lại có thao tác như vậy.

Đại trưởng lão trực tiếp lao vào trái tim, gai nhọn trên trái tim lập tức lao về phía ông ta.

Khi đại trưởng lão vươn tay hung hăng dượt qua đám gai, máu tươi lập tức phun ra. Mà gai góc cũng ngửi thấy hơi thở quen thuộc, rời khỏi trái tim quấn lấy đại trưởng lão.

Có được trái tim còn chút hơi thở, âm thanh “bùm” lớn vang lên.

Nhan Như Tinh vô thức để tay lên ngực chỗ trái tim đang đập loạn xạ của mình, cảm giác đau đớn và tức giận bùng lên.

Cùng lúc đó, trong một không gian khác, Nguyễn Trì trong cơ thể rõ ràng đá Áo Đức ra xa. Giây tiếp theo anh cảm nhận được động tĩnh, biểu cảm nhàn nhã cứng đờ, nhìn Áo Đức như thể có thể ăn thịt người.

Áo Đức rất vui mừng, lau đi vết sẹo cùng vết máu trên khóe miệng, cười nói với anh: “Tôi nói, hay là anh đồng ý đi? Dù sao anh cũng không thể giết tôi ngay được.”

“Thế này, tôi lùi thêm một bước. Tôi cho phép anh đến sống với chúng tôi ba ngày một tháng, thế nào?”

“Năm ngày! Sáu ngày? Một tuần”

“Đừng có quá đáng, anh còn tới tôi thật sự lo lắm.”

“Nửa tháng, không thể hơn được nữa. Không được chúng ta tự dựa sức mình.”

Bình luận

Truyện đang đọc