XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

Bởi vì có thẻ của Giang Nhu, cùng với nội dung trên thẻ.

Dẫn đến tất cả người chơi đều biết, quỷ phu của Giang Nhu thích Nhan Như Tinh, còn muốn ly hôn với cô ta để trở thành quỷ phu của cô.

Điều này làm cho không khí vốn có chút nặng nề nghiêm túc vì cái chết của Thập công chúa, đột nhiên trở nên thập phần quỷ dị hơn.

Mắt thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình càng ngày càng mập mờ, Nhan Như Tinh hắng giọng nói: "Tôi có thể giải thích."

"Tôi thấy cô không cần giải thích gì đâu, bị quỷ nhìn trúng cũng không phải chuyện tốt gì, vẫn nên nghĩ xem chuyện Thập công chúa xử lý như thế nào."

Trần Chanh ngắt lời Nhan Như Tinh.

Điều này làm cho người chơi vốn còn rất hâm mộ mị lực tuyệt đẹp của Nhan Như Tinh, trong nháy mắt liền trở nên thanh tỉnh.

Cũng đúng, bị người bình thường coi trọng thì thôi, không nói làm gì, bị quỷ coi trọng, chỉ có thể chờ chết. Không chừng, ngày mai Nhan Như Tinh sẽ không còn ở nơi này nữa. Nghe nói quản gia còn muốn sắp xếp cho cô một cảnh sát hung ác hơn. Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đối với Nhan Như Tinh tràn đầy đồng tình. Nhan Như Tinh:......

"Các người lật mặt cũng thật nhanh, như lật sách ấy. Trước tiên tự mình nói một chút, tối hôm qua tập kích các người đều là quái vật, vậy thì chúng trông như thế nào. Miêu tả một chút đi."

Lâm Nhất một tay cầm bật lửa cũ kỹ, trong tay ngậm một điếu thuốc, châm lửa. Lập tức một mùi thơm ngát nhàn nhạt hòa

Tất cả đều là mùi máu tươi cùng bất an.

"Theo thứ tự, bắt đầu từ Đại công chúa đi."

Lâm Nhất ra hiệu cho Cầu Cầu.

Cầu Cầu đối mặt với ánh nhìn chăm chú của mọi người, không có ý định giấu diếm, nói: "Tập kích tôi là một bóng dáng giống như sương đen, không có thực thể. Điều kì lạ là: tôi không thể chạm vào nó, nhưng nó lại có thể chạm vào tôi."

"Sau đó có người đã đến giúp tôi."

Cầu Cầu cúi đầu, khẩn trương nói: "Hắn giúp tôi bắt được bóng đen, tôi mượn đạo cụ, đem bóng đen đánh trọng thương, đáng tiếc bóng đen cuối cùng vẫn là lẻn vào sàn nhà chạy thoát."

"Có thẻ không?" Lâm Nhất hỏi.

"Có." Cầu Cầu hé miệng, có chút không cam lòng, nhưng vẫn lấy thẻ ra, đưa cho mọi người xem.

"Tôi rất hài lòng với biểu hiện của em trên bàn ăn, tôi cần nhiều thức ăn tươi ngon hơn, em biết tôi thích cái gì, hy vọng sẽ không làm tôi thất vọng. Yêu trượng phu của em, Hắc." Nhìn thấy tấm thẻ, trong lòng mọi người tự nhủ khó trách cô không muốn cho bọn họ xem nó.

Nội dung này...... Cầu Cầu vẻ mặt cầu xin, đáng thương hề hề, lộ ra vẻ mặt khó xử. Cô bé nhìn về phía phòng tập, nhưng ngại mọi người, cắn môi cúi đầu, cất giấu tâm tư của mình đi.

Nhị công chúa là Lâm Nhất. Lâm Nhất búng tàn thuốc, sương mù mờ mịt mông lung khuôn mặt tinh xảo của cô ấy.

Nhan Như Tinh phát hiện, khí chất trên người cô, rất giống với mị lực vợ chồng mẫu mực gặp nhau.

Đều là những mỹ nhân năm tháng trưởng thành như có câu chuyện. Nhưng Lâm Nhất nhìn càng cường thế sắc bén hơn những người khác.

"Những thứ tôi gặp được, không khác gì của Cầu Cầu. Cũng là bóng đen, nhưng mà khi tôi mượn đạo cụ, thấy rõ bộ dáng đối phương."

"Đương nhiên cái "thấy rõ" này, rất có thể chỉ là cá nhân tôi xuất hiện ảo giác." Lâm Nhất nói.

"Bởi vì khuôn mặt mà bản thân tôi nhìn thấy, căn bản sẽ không xuất hiện ở trong phó bản này."

"Tôi hoài nghi, đạo hắc ảnh kia không chỉ khó có thể giải quyết, còn có thể đối với chúng tôi tạo thành ảo giác công kích. Các người đã trải qua phó bản, hẳn là biết rõ ảo giác công kích có ý nghĩa lớn như thế nào đi."

Những lời mà Lâm Nhất nói, làm cho Nhan Như Tinh và những người chơi khác biểu tình đều không tốt lắm.

Nhan Như Tinh xoa xoa tay, ngại ngùng hỏi Trần Chanh: "Ảo giác công kích là cái gì?" Trần Chanh giật mình, cả kinh nói: "Cô chưa từng vào phó bản quỷ dị hả?" "Không, đây là lần đầu tiên tôi vào."

Trần Chanh: "Cứ coi như là lần đầu tiên đi, nhưng mà, cô không kiểm tra tư liệu trước sao?"

Nhan Như Tinh nghĩ đến đống tư liệu dày cộm nhưng mình mới lật được có vài trang, liền đẩy ra, đúng lý hợp tình nói: "Xem, xem ít."

Trên thực tế là lúc đó cô ấy và gấu xám nhỏ cùng nhau xem TV, xem đến mê mẩn không biết trời đất thế nào.

Trần Chanh: "…"

"Ảo giác công kích chính là tinh thần bị công kích." Bát công chúa lại gần, nói. Nhan Như Tinh đã hiểu.

Cô nhớ cô đã xem ở đâu, nói rằng công kích tinh thần quỷ dị có tính ô nhiễm. Phó bản quỷ dị trong hiện thực, tính ô nhiễm cực cao.

Giống như dị chủng băng hoại giả, chính là bởi vậy thành cái loại bộ dáng không người không quỷ này.

"Vậy cô chuẩn bị thuốc tinh lọc chưa?"

Thấy cô không đáng tin như vậy, Trần Chanh nhịn không được hỏi.

Nhan Như Tinh gật đầu, biết thuốc tinh lọc là thứ cần thiết trong phó bản quỷ dị, sao cô có thể không chuẩn bị?

Cô chuẩn bị hai cái cấp thấp, lúc dùng để hệ thống ủy thác chiết xuất, không khác biệt lắm so với cấp cao.

"Vậy là tốt rồi."

Trần Chanh gật đầu: "Chờ cô cảm thấy mình không thoải mái, trong thân thể giống như có một người khác, cô lập tức uống thuốc tinh lọc, không cần do dự!"

Nhan Như Tinh trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ thụ giáo.

Trần Chanh rất hài lòng với thái độ lễ phép như này của cô.

Lúc này Lâm Nhất lấy thẻ ra đưa cho Nhan Như Tinh.

"Tôi cần thức ăn, thức ăn tươi ngon và nhiều nước. Yêu chồng của em, Hồng." Một câu nói đơn giản, hàm chứa ý tứ không khác gì tấm thẻ trong tay Cầu Cầu. Ngũ công chúa Giang Nhu cũng đã xem qua.

Lục công chúa Trần Chanh, Nhan Như Tinh cũng đã xem qua.

Sau đó chính là Thất công chúa.

"Nhan Như Tinh. Tôi không có thẻ."

Cô nói thẳng.

Trong lòng Bát công chúa biết như thế này không tốt, nhưng lúc này tất cả mọi người đều đang nhìn cô ấy chằm chằm.

Hơn nữa các cô không có thẻ, điểm ấy, quả thật rất bị động làm cho người tôi hoài nghi.

"Không có?"

"Tối hôm qua tôi thấy mình ngủ cũng rất ngon, không bị mấy thứ mà các cô nói tập kích.”

Lời của cô ấy vừa thốt ra, làm cho mọi người nhao nhao chú ý tới.

"Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết tại sao đâu."

"Như vậy không tính là tôi nói cho họ biết chứ?"

Nhan Như Tinh kiêu ngạo nhìn về phía Bát công chúa.

Giống như đang nói: "Nhìn này, tôi đã giữ lời hứa, tôi không nói."

Bát công chúa: … Chết tiệt!

Cô ấy nghẹn khuất nhìn Nhan Như Tinh, bản thân đang có lý do hoài nghi, cô là cố ý. Những lời này của Nhan Như Tinh làm cho người chơi nghe thấy vừa nóng vội vừa nghi hoặc.

Cầu Cầu càng khẩn cấp hỏi: "Không biết? Vậy tối hôm qua cô làm cái gì, có thể nói cho chúng tôi một chút không?"

"Tối hôm qua tôi rời khỏi mọi người trở về phòng liền lăn ra nghỉ ngơi, ngủ một giấc đến hừng đông mới dậy."

Lâm Nhất giơ tay ra hiệu dừng lại, Cầu Cầu càng ngày càng thất thố, nhìn về phía Bát công chúa, ý bảo đến phiên cô ấy.

Tâm tư Bát công chúa xoay chuyển rất nhanh, biết chuyện Huyết Mân Côi bởi vì đột nhiên xuất hiện thẻ căn bản không giấu được, vì thế ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Nhan Như Tinh nói: "Tôi cũng không có thẻ, đêm qua tôi cũng giống như cô ấy."

Lời nói của cô ấy khiến người chơi nổi lên sóng to gió lớn, không đợi người hỏi, Lâm Nhất đã ra hiệu cho Cửu công chúa.

Kết quả của Cửu công chúa vừa ra, người chơi tối hôm qua bị bóng đen tập kích rơi vào trầm tư.

Lâm Nhất càng hiểu rõ phun ra hai chữ: "Quả nhiên."

Chờ những tất cả những ánh mắt tò mò hướng nhìn mình, cô ấy mới bất đắc dĩ nói: "Hoa hồng máu kia là mấu chốt."

Sự tình đến đây, mọi người mới bắt đầu đi tra ra manh mối.

Người chơi lúc trước chẳng thèm ngó tới Huyết Mân Côi, tránh không kịp. Lúc này trong lòng đều là làm thế nào kiếm được một cây Huyết Mân Côi, tránh khỏi sát cục buổi tối.

(*) Chuỗi Mân Côi

Cầu Cầu lại nhìn về phía Giang Nhu, cô ấy nhớ rõ tấm thẻ mà Giang Nhu lấy ra. Quỷ phu của cô ấy nói để cho cô ấy khiêu vũ, liền tặng cho Giang Nhu một cây hoa hồng máu.

Giang Nhu nhận thấy được có một ánh mắt đang chăm chú của cô, thản nhiên liếc Cầu Cầu một cái.

Cầu Cầu trong lòng cả kinh, vội vàng cúi đầu.

Mà những người khác nghĩ đến ba người Nhan Như Tinh đạt được Huyết Mân Côi, trong lòng lại rục rịch.

Cảm thấy nếu như đơn giản như vậy, các cô cũng có thể làm được.

"Nếu Huyết Mân Côi có thể tránh được sát cục, vậy chúng tôi cùng nhau ở trong phòng có Huyết Mân Côi không được sao?"

Cầu Cầu không nhịn được liền lên tiếng.

Cô ấy nghĩ đến dòng chữ trên tấm thiệp của mình, trực giác cho Cầu Cầu biết quá trình lấy được hoa hồng máu sẽ không thuận lợi, chỉ có thể tìm đường khác. "Hẳn là không được đâu."

Lâm Nhất lắc đầu: "Từ phân phối phòng có thể thấy được, họ sắp xếp phòng cho tất cả chúng ta đều là theo quy luật hết. Hơn nữa cô có nghĩ tới hay không, nếu chúng ta ở cùng một chỗ, buổi tối tất cả bóng đen đều đến thì làm sao bây giờ?"

"Không phải có hoa hồng máu sao?"

Cầu Cầu thần sắc bất mãn.

"Nếu một bông hồng máu có tác dụng, tại sao quản gia lại phát cho chúng tôi ba bông?" Lâm Nhất xị mặt, lạnh lùng nói: "Đừng quên quản gia từng nói, những bóng đen đó sẽ rất thích hoa hồng máu."

"Điều này khi biết chúng tôi đã rõ loại tình huống này, hắn ta cũng đã sớm rõ ràng tất cả. Một khi đã như vậy, hắn sẽ không cho phép có lỗ hổng tồn tại. Hay là cô đang cảm thấy, cô là người thông minh nhất, cô có thể nghĩ đến, quản gia không nghĩ đến?" Lâm Nhất nói hai ba câu, thiếu chút nữa làm Cầu Cầu khóc.

Nhan Như Tinh hăng hái bừng bừng xem náo nhiệt.

"Được rồi!"

Lâm Nhất không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Cầu Cầu một cái: "Tôi biết cô gấp, tôi cũng gấp. Chờ quản gia trở về, xem có biện pháp gì."

Vốn là sẽ có mười người chơi, hiện tại chỉ còn lại bảy người, mà đây mới là ngày đầu tiên.

Thậm chí, ngay cả thứ công kích là gì mà bọn họ cũng không biết.

"May mắn chính là, quỷ phu của các cô, xem ra tạm thời sẽ không thương tổn các cô." "Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Nếu không …"

Cầu Cầu nhìn về phía thi thể trong phòng tập, trong mắt tràn đầy khát vọng và khẩn cầu. "Nghĩ cũng đừng nghĩ."

Lâm Nhất nhấc mí mắt lên, thản nhiên nói: "Trừ phi cô cũng muốn thi thể của cô sau này bị đối đãi như vậy.”

Cầu Cầu nhất thời không nói nữa.

Nhưng cứ như vậy buông tha, cô ấy thật sự không cam lòng.

Nhận thấy được ánh mắt không cam lòng của Cầu Cầu, đáy lòng Lâm Nhất chợt lạnh, không khuyên nhiều nữa.

Giang Nhu lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau Cầu Cầu.

Mọi người sau khâm liệm thi thể xong, Nhan Như Tinh nhìn thi thể bị khăn trải giường màu trắng phủ trên mặt đất, nghi hoặc nói: "Chồng của cô ấy đâu rồi? Tại sao không thấy?"

Nhan Như Tinh cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì không có ai nhắc tới chồng của Thập công chúa.

Rõ ràng mấy người đó nói tối hôm qua gặp phải nguy hiểm, tất cả bọn họ đều có quỷ phu hỗ trợ.

Chồng của Thập công chúa cũng sẽ bảo vệ cô ấy như thế, nhưng hiện tại Thập công chúa đã chết.

"Hẳn là biến mất rồi."

Giang Nhu ngồi xổm bên cạnh thi thể đứng dậy, làm như không có chuyện gì xảy ra. Cô ấy không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng, trong lòng Nhan Như Tinh nhất thời sinh ra một tia khác thường.

Giống như hai người kia ngay cả lâu đài cổ cũng không vào.

"Hai người bọn họ như thế này cũng không phải lỗi của cô."

Cầu Cầu vội vàng an ủi: "Nếu không phải cô dẫn đường, tối hôm qua chúng ta có thể thuận lợi tìm được lâu đài hay không đều là vấn đề."

Có cô ấy an ủi, Giang Nhu cảm kích nhìn Cầu Cầu một cái, cụp mắt xuống không nói gì nữa.

Nhan Như Tinh nhìn hai người bọn họ một lát, cô hiện tại chỉ cảm thấy có chỗ nào đó rất cổ quái.

"Nói như vậy chúng ta vừa chết, quỷ phu của chúng ta cũng chết theo?" Nhan Như Tinh như có điều suy nghĩ.

"Không chắc lắm."

Trần Chanh lắc đầu: "Nhưng theo tình hình trước mắt, đúng là như vậy." Nhan Như Tinh không hỏi nữa.

Rời khỏi phòng Thập công chúa, Trần Chanh gọi Nhan Như Tinh lại.

"Cô có muốn đi chuẩn bị thức ăn với tôi không?"

Trần Chanh đi theo hai vị công chúa Bát, Cửu.

Nhan Như Tinh suy nghĩ hai giây, gật đầu.

Lúc xoay người xuống lầu, khóe mắt Nhan Như Tinh thoáng nhìn thấy Lâm Nhất và Giang Nhu đang đứng đối diện nhau, mặt lạnh nói gì đó.

Đáng tiếc quá xa, chỉ nghe thấy hai người bọn họ dường như đang cãi nhau. Đến lầu một, đi thẳng đến phòng bếp Nhan Như Tinh mới phát hiện, quản gia thật sự một chút đường lui cũng không cho các cô.

Trong phòng bếp ngoại trừ một ít rau dưa, mấy túi bột mì, lại không có một miếng thịt. Nghĩ đến quỷ phu không thịt không vui của các cô, mấy người Trần Chanh hai mặt nhìn nhau.

Nhan Như Tinh tuy rằng cũng thấy sầu, nhưng phương diện sầu không giống mấy người kia.

Nhìn nguyên liệu nấu ăn trước mắt, cô nghĩ tới tài nấu nướng của mình, không nhịn được thở dài.

Trần Chanh cho rằng cô cũng đang lo lắng chuyện không có thịt, nhịn không được nói: "Hay là chúng tôi ra ngoài xem một chút?"

"Không phải họ nói trong rừng có dã thú sao?"

Đề nghị của cô ấy khá ổn, chín vị công chúa vui vẻ đồng ý.

Chỉ có Nhan Như Tinh, Trần Chanh quay đầu lại thấy cô đang bê một túi bột mì đổ vào trong chậu.

"Cô bây giờ đang làm gì vậy?"

Trần Chanh kinh ngạc.

"Tôi đang nấu cơm."

Nhan Như Tinh ngẩng đầu lên, trên mặt bởi vì bột mì đổ xuống có chút trắng trắng, trông cô bây giờ như mèo con ấy.

"Các cô mau tới đây đi, đứng đó làm gì chứ? Các cô không đói bụng sao?" Nhan Như Tinh vẫy tay, nhiệt tình nói: "Tôi không biết nấu cơm, các cô biết không?" Trần Chanh vô thức gật đầu.

Nhan Như Tinh thấy vậy ánh mắt sáng lên, lập tức tiến lên giữ chặt cô ấy dẫn Trần Chanh đến trước chậu bột mì, nói: "Tôi nhớ rõ làm mì sợi, là muốn thêm nước đúng không?"

"Nước không cần thêm quá nhiều, đủ rồi, đủ rồi, để tôi làm."

Bát, Cửu công chúa: …

Các cô nhìn Trần Chanh đã bắt đầu nấu cơm, lại nhìn Nhan Như Tinh vẻ mặt cao hứng cạo khoai tây.

Bát công chúa muốn nhắc nhở các cô một chút, quỷ phu thích ăn thịt. Kết quả quay đầu, đồng minh Cửu công chúa vừa mới đứng ở bên cạnh mình, đã làm phản chạy đến bên cạnh Nhan Như Tinh, ngữ khí có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ trích Nhan Như Tinh đang gọt khoai tây: "Cô không thể gọt vỏ khoai tây như vậy, cô mà gọt như vậy, không phải gọt hết cả củ khoai tây sao?"

"Nếu không cô đi rửa rau, để tôi gọt cho?"

Bát công chúa:???

Mắt thấy phòng bếp đang đột biến, chỉ để lại một mình mình còn nhớ đến quỷ phu, Bát công chúa mê mang.

Đúng lúc này, Nhan Như Tinh bưng chậu rau xanh đi tới trước mặt cô hỏi: "Cô biết xào rau không?"

"Tôi không biết xào rau, nhưng tôi biết làm điểm tâm ngọt."

Chờ Bát công chúa nói ra khỏi miệng, mới phát hiện mình vừa nói cái gì. Nhìn Nhan Như Tinh nắm chặt cổ tay mình, hối hận đã không kịp.

Vì thế chờ ba người Lâm Nhất xuống lầu đi vào phòng bếp, nhìn thấy chính là tình cảnh các cô đồng tâm hiệp lực làm bữa sáng.

Cho rằng nguyên liệu nấu ăn đều có, ba người kích động đi qua nhìn, tất cả đều là đồ chay.

Nhưng sao họ lại bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ không sợ làm ra đồ ăn quỷ phu không hài lòng tức giận?

Ba người nhìn nhau, Lâm Nhất thử tiến lên nói chuyện phiếm với Trần Chanh. Trần Chanh đang chuẩn bị nấu mì thấy các cô đi tới, vẻ mặt bình tĩnh. Chờ nghe được mấy người đó hỏi vấn đề, Trần Chanh bình tĩnh nói: "Tôi làm là cho tôi ăn, bọn họ có hài lòng hay không có quan hệ gì với tôi sao?"

Lâm Nhất:??

"Cô không sợ bọn họ tức giận?"

"Tức thì tức thôi, cũng không thể vì hắn không hài lòng, mà tôi liền không ăn cơm." Lâm Nhất không nói gì, vấn đề là cô còn cảm thấy rất có đạo lý.

"Lâm Nhất."

Cầu Cầu kéo kéo quần áo của Lâm Nhất, ngửi mùi thơm trong phòng bếp, đôi mắt trông mong nhìn cô ấy.

Tối hôm qua Cầu Cầu mới phát hiện thịt trong đĩa là thịt người, sợ tới mức cái gì cũng không dám ăn.

Mặc dù sau đó quản gia đưa thức ăn bình thường lên, cô ấy cũng chỉ dám ăn một miếng bánh mì nhỏ.

Cho tới bây giờ, bụng đã sớm đánh trống kháng nghị.

Lâm Nhất suy nghĩ một lát, ngước mắt phát hiện Giang Nhu không ở bên cạnh. Giang Nhu ở bên kia.

Cầu Cầu vẫn lưu ý cô, vội vàng chỉ vào phương hướng Nhan Như Tinh. Nhan Như Tinh rửa rau xong đưa cho Cửu công chúa, vừa đứng dậy đã thấy Giang Nhu đứng trước mặt mình.

Cô nghi hoặc nhìn đối phương.

"Ngôn Thanh, tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?"

Giọng nói của Giang Nhu mềm nhẹ, khóe miệng nhếch lên nụ cười yếu ớt, bộ váy màu trắng làm nổi bật cô ấy như hoa thủy tiên lay động trong gió, thanh thuần lại vô hại. Nhan Như Tinh hoàn hồn, rũ mắt nhìn chằm chằm đôi tay còn đang nhỏ nước của mình, nhíu mày.

"Đây." Nhan Như Tinh tiếp nhận khăn tay Giang Nhu đưa cho mình: "Cô muốn hỏi tôi cái gì?"

"Trên người cô, có phải đang có đạo cụ có thể hấp dẫn quỷ dị hay không?" Giang Nhu hỏi.

"Có a, cô muốn nó sao?"

Nhan Như Tinh nhấc mí mắt lên, ánh mắt trong suốt giống như có thể liếc mắt một cái nhìn thấu lòng người.

"Không, tôi chỉ muốn nhờ cô giúp một việc thôi."

Nhan Như Tinh nhìn người chơi vây tới, trực giác của cô mách bảo, cô phải cự tuyệt: "Xin lỗi, tôi không giúp được."

Giang Nhu chưa từng bị cự tuyệt trắng trợn như vậy, sửng sốt tại chỗ. "Phiền toái nhường một chút, chúng tôi phải ăn cơm."

Trần Chanh đúng lúc lên tiếng.

"Chúng tôi đi đây, các cô có thể dùng nhà bếp rồi."

Trần Chanh bưng một chậu mì, trong tay Cửu công chúa bưng hai đĩa thức ăn thơm phức, thuận tiện gọi Nhan Như Tinh.

Bát công chúa trước khi đi không quên dặn dò Lâm Nhất các cô: "Lò nướng tôi đang nướng bánh mì, đến giờ tự động dừng các cô đừng tùy tiện chạm vào a." Đến phòng ăn, sắc mặt Trần Chanh khó coi đặt bát mì lên bàn.

Bát công chúa nhìn cô ấy, lại nhìn Nhan Như Tinh, cầm lấy bát đũa chọn một chén cho người sau.

Nhan Như Tinh nhận lấy cười nói với Trần Chanh: "Ăn cơm đi."

Trần Chanh thấy cô như vậy, buồn bực nói: "Cô không lo lắng?"

Nhan Như Tinh uống một ngụm canh trước, hỏi: "Lo lắng cái gì?"

Bát, Cửu công chúa cũng bưng bát, nghi hoặc nhìn Trần Chanh.

Trần Chanh: "Chẳng lẽ các cô không nghe ra cô ấy có chủ ý gì sao? Nhưng mà cũng may là cô không đồng ý."

Nhan Như Tinh ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy mờ mịt.

"Tôi đoán, Giang Nhu kia là muốn cô phối hợp với cô ta tìm được quỷ, sau đó bức bách bọn họ hiện thân."

"Hiện thân?"

Nhan Như Tinh nghe thế tinh thần chấn động: "Vậy có phải là có thể nhìn thấy quỷ phu của chúng ta trông như thế nào không!"

Cô bưng bát đứng lên, hai mắt tỏa sáng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trần Chanh.

Bát, Cửu công chúa thiếu chút nữa bị phản ứng kịch liệt không bình thường này của cô làm sặc.

Trần Chanh ngồi trên ghế ăn, hơi ngửa đầu trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhan Như Tinh, khô cằn nói: "Đừng nói với tôi, cô đang cao hứng."

"Tôi cao hứng, tôi đương nhiên là cao hứng a."

Nhan Như Tinh nhanh chóng xử lý xong cơm trong bát, buông bát vội vàng chạy về phòng bếp.

Trần Chanh cùng Bát, Cửu công chúa liếc mắt nhìn nhau, đứng dậy đuổi theo. Trước khi đi không quên múc cho mình một bát mì.

Phòng bếp.

Giang Nhu đang lo lắng Nhan Như Tinh không phối hợp, không yên lòng thái đồ ăn. Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, tiếp theo tay cũng bị đối phương bắt lấy.

"Giang Nhu, việc của cô, tôi giúp!"

Giang Nhu:?

Cô ấy nhìn Nhan Như Tinh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Mười phút sau.

"Nói cách khác, cô cũng không thể để cho bọn họ hiện thân?"

Nhan Như Tinh vẻ mặt thất vọng.

Giang Nhu không hiểu, bình thường người khác đều trốn quỷ còn không kịp, vì sao cảm giác cô gái này không chỉ không chạy, còn đuổi theo quỷ?

"Cho dù cô có đạo cụ, nhưng loại sinh vật giảo hoạt hay thay đổi lại hung ác khát máu chỉ biết giết chóc như quỷ, có lẽ một giây trước bọn họ quả thật sẽ thích cô đó, nhưng một giây sau, cũng có thể trực tiếp lấy tính mạng cô đi."

Trước kia cô ấy từng gặp người chơi tương tự ở phó bản quỷ dị nào đó, lúc ấy người chơi kia chết còn vẻ mặt khó tin.

Dường như không thể tin được "người" một phút trước còn đang chiến đấu vì mình lại làm tổn thương mình.

Từ đó về sau, Giang Nhu không bao giờ tin vào quỷ nữa.

Cho dù ngụy trang có tốt hơn nữa, đó cũng là quỷ!

Nhưng nếu người khác "chịu chết", cô ấy sẽ không ngăn cản.

Giang Nhu nhìn Nhan Như Tinh, ý cười trong mắt càng sâu: "Đạo cụ kia của tôi tuy rằng không thể để cho bọn họ hiện thân trong thời gian dài, nhưng nếu như tìm được vật dẫn thích hợp, cũng không phải không thể để cho hắn dùng một phương thức khác tồn tại."

Lời này vừa nói ra, Nhan Như Tinh liền hứng thú. "Người vận chuyển là gì?” "Mọi người đều biết, quỷ có thể nhập thân. Theo một ý nghĩa nào đó: "sự ám ảnh" này có thể là bất cứ thứ gì có sức sống. Nói cách khác, chỉ cần tìm được một sinh mệnh thể có thể dung nạp quỷ dị, hắn có thể dùng sinh mệnh thể này hoạt động."

"Ồ, ra vậy!"

Nhan Như Tinh cảm thấy không có hứng thú.

Giang Nhu thấy vậy, trong lòng liền nảy sinh nghi hoặc.

Người trước mắt này, khiến cô ấy không đoán được suy nghĩ của cô.

"Cô mới vừa nói, cô muốn cho tôi cùng quỷ phu của mọi người thương lượng, đổi thức ăn khác?"

Nhan Như Tinh cũng biết nếu cô nhờ người ta việc này là điều phiền toái nhưng mà cô không còn cách nào khác.

"Đúng, không cần cô làm gì, tôi chỉ hy vọng cô có thể ở đây, sau đó khi bọn họ cố gắng tổn thương chúng tôi thì lên tiếng khống chế tình hình một chút."

Giang Nhu nói như vậy, Lâm Nhất, Cầu Cầu đều nhìn cô ấy với ánh mắt chờ mong. "Cái này cho cô."

Nói xong, Giang Nhu đưa cho Nhan Như Tinh một lọ thuốc tinh lọc trung cấp. Cầu Cầu cắn môi, từ không gian lấy ra một bình cao cấp khôi phục dược thủy, thanh âm yếu ớt nói: "Tôi mang tịnh hóa dược thủy không nhiều lắm, đây là cao cấp khôi phục dược thủy, hy vọng cô có thể nhận lấy."

Lâm Nhất ngẫm lại, từ không gian lấy ra một đạo cụ người không mặt, đẩy cho Nhan Như Tinh.

Đạo cụ hình người không mặt cao khoảng ba mươi cm, mặc một bộ đồng phục sọc đen trắng giống như áo khoác của quản gia, trên chân là giày da bóng loáng màu đen. [ Tên đạo cụ: Vô Tướng Nhân Ngẫu ]

Đẳng cấp: B Mô tôi: Đây là con búp bê của "thợ làm búp bê", nó bị lạc rồi.

Ghi chú 1: Con búp bê do thợ làm búp bê tỉ mỉ chế tác, đáng tiếc là một thứ kém chất lượng.

Ghi chú 2: Có sức hấp dẫn đối với quỷ, xin đừng để nó bị quỷ làm ô nhiễm (nhân ngẫu sư sẽ không vui)

Ghi chú 3: Khi bạn gặp phải quỷ không thể đối phó, bạn có thể ném nó ra ngoài, sẽ có hiệu quả kỳ diệu.

Ghi chú 4: Thợ làm búp bê không thích người khác động vào búp bê của anh a, hàng kém chất lượng cũng vậy (sau khi sử dụng nhớ đề phòng thợ làm búp bê trả thù nha) [ Gợi ý: Sử dụng hơn 3 lần, thợ làm búp bê sẽ theo dõi bạn ]

Nhan Như Tinh muốn hỏi cô ấy đây là có ý gì.

"Con rối này có thể vây khốn quỷ dưới cấp B." Lâm Nhất nói.

Mọi người vừa nghe, ánh mắt nhìn búp bê đều không giống nhau.

Đỏ mắt, hâm mộ đã không cách nào hình dung tâm tình của các cô.

Càng làm cho các cô ngoài ý muốn chính là, Lâm Nhất lại muốn đem một cái đạo cụ cao cấp như vậy đưa cho Nhan Như Tinh!

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều muốn thay cô đáp ứng.

Mãi đến khi Lâm Nhất nói ra hạn chế, lòng ghen tị của một đám người chơi mới thu lại. Ánh mắt nhìn búp bê cũng từ nóng bỏng hóa thành kiêng kị, rời xa.

"Tôi đã dùng hai lần rồi." Lâm Nhất thoáng xấu hổ nói.

Sợ Nhan Như Tinh hiểu lầm cô ấy cố ý mang nó đến đây, Lâm Nhất vội vàng giải thích: "Nó có thể chứa quỷ, cô không phải muốn cho quỷ phu của cô hiện thân sao? Nó sẽ làm được điều này."

"Dùng như thế nào?"

Nhan Như Tinh cầm con búp bê trên tay nhìn một chút.

"Nhân lúc cảnh sát không chú ý ném con búp bê lên người người đó là được." "Con búp bê rất tốt, nhưng tôi không nghĩ rằng ý tưởng của các cô để họ thay đổi công thức nấu ăn sẽ thành hiện thực. Cho nên … Xin lỗi......"

Nhan Như Tinh đẩy thuốc và búp bê trở về cho chủ nhân của nó.

Lời này của cô làm cho mặt Giang Nhu trầm xuống: "Không thử làm sao biết không thể thực hiện."

"Không cần phải thử, trong lòng cô biết rõ."

Nhan Như Tinh lắc đầu, tối mắt nhìn về phía Cầu Cầu, ánh mắt của cô bây giờ rõ ràng cùng thường ngày không có gì thay đổi, lại làm cho Cầu Cầu bối rối không dám đối diện với cô.

"Vậy các cô thì sao? Đừng quên công thức nấu ăn của các cô cũng là thịt." "Thịt của chúng tôi không giống thịt của các người."

Bát công chúa không vui nói.

Lời của cô vừa thốt lên, lại làm cho ba người Cầu Cầu hận không thể xé nát miệng của cô ấy, mặc dù lời đang nói là sự thật.

"Ngôn Thanh, chúng tôi muốn thử xem, hơn nữa chúng tôi cũng không cần cô mở miệng, cô chỉ cần ở đây là được, được không?"

Giang Nhu thu lại cảm xúc, ăn nói khép nép khẩn cầu.

"Tôi rất tò mò."

Nhan Như Tinh không hiểu lắm: "Tại sao cô nhất định phải ở đây?"

Thần sắc Giang Nhu chần chờ hé miệng không nói.

Nếu cô ấy đã không muốn nói, Nhan Như Tinh cũng cảm thấy không cần tiếp tục nói nữa.

Đang lúc các cô rời khỏi phòng bếp, thanh âm quen thuộc chợt xuất hiện.

"Các vị công chúa điện hạ, buổi sáng tốt lành."

Áo Đức làm bộ làm tịch hơi khom người hành lễ.

"Chào buổi sáng, Aude. Nghe nói cô bắt được một người chồng mới cho tôi, ở đâu? Bắt được chưa?"

Nhan Như Tinh cười híp mắt nhìn Áo Đức.

Áo Đức nghe vậy đáy mắt hàn quang lóe ra.

Hắn biết, nhất định là mấy cái miệng rộng kia nói lỡ miệng!

Nếu lần này quỷ cũng không cầu tiến tới, vậy cũng đừng trách hắn không khách khí. "Đương nhiên, công chúa điện hạ của tôi. Không phải hôm qua người ghét bỏ người chồng kia của người không xứng với bản thân mình sao? Tôi hôm nay mang đến cho người cái này cam đoan xứng với một vị công chúa tuyệt vời như người vậy." Áo Đức nói không kiêu ngạo không siểm nịnh.

"Chẳng lẽ ông đem chủ nhân của ông trói lại mang đến đây?"

Nhan Như Tinh hưng phấn nói.

Áo Đức:???

Không biết xấu hổ! Phi! Tôi biết cô đang dòm ngó chủ nhân nhà tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc