XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

"Đây là!"

Nhan Như Tinh khiếp sợ nhìn người quen thuộc trước mắt, không nhịn được chớp mắt mấy cái.

Trước mắt rõ ràng là người chồng cũ Tô Văn Ngọc của cô ở phó bản Vương quốc tình yêu. Không đùa chứ!

Chẳng qua là hiện tại quần áo anh ta bị lột sạch sẽ, toàn thân cao thấp chỉ để lại một cái quần đùi, nhìn qua liền cảm thấy anh ta vừa có chút đáng thương, vừa có chút buồn cười.

Hơn nữa, những người khác cũng có chút không bình thường, ánh mắt lạnh lùng cảnh giác nhìn về phía mình, tràn đầy địch ý.

Chỉ khi nhìn về phía Áo Đức, mới có thể toát ra cảm xúc dao động khác.

"Đẹp không?"

Áo Đức quan sát ánh mắt của cô, hỏi.

"Đẹp a."

Đùa, chồng cũ đầu tiên của cô đấy, có thể không đẹp sao?

"Vậy, cô có muốn đổi sang người chồng này không?"

Áo Đức hưng phấn nói.

Người này là do ông ta từ trong vết nứt không gian may mắn nhặt được, lúc ấy ông ta đã nhìn trúng đối phương khi anh ta phản kích những con quỷ khác một cách âm ngoan, không chút lưu tình, ra tay tàn độc đến nỗi khiến Áo Đức có chút ngạc nhiên.

Trải qua nhiều lần thăm dò khảo sát lớn nhỏ, Áo Đức phát hiện người này không ngờ lại bị mất trí nhớ, chẳng những thế, người này còn có vợ nữa.

Áo Đức sở dĩ biết anh ta có vợ rồi, là bởi vì đối phương cho dù mất trí nhớ, đã quên mình là ai, nhưng cũng không quên mình là người đã có gia đình, có vợ.

Theo như lời anh ta nói, cho dù anh ta không nhớ rõ bộ dáng của thê tử.

Nhưng anh ta tin chắc, chỉ cần tìm được vợ, anh ta sẽ nhớ ra tất cả mọi chuyện.

Bởi vậy, có thể thấy được tình cảm của người này đối với vợ mình sâu đậm tới cỡ nào.

Vốn Áo Đức khi nghe Tô Văn Ngọc nói anh ta đã có vợ thì cũng không có ý định bắt anh ta.

Nhưng mà nghĩ lại, có vợ rồi thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao!

Cứ như vậy, ông ta cũng không cần lo lắng người này sẽ giống như hai tên quỷ ngu ngốc kia, giống như tám trăm năm không được gặp vợ, nhào tới liền không chịu buông tay.

Vì thế, Áo Đức đi lên bắt chuyện, lấy việc giúp anh ta khôi phục trí nhớ đi tìm vợ mình để dụ dỗ, lừa anh ta đến đây.

Hy vọng lần này thuận lợi, đừng như những lần trước.

Nhan Như Tinh nhìn Áo Đức, khóe miệng cô bắt đầu co rút.

Mặc dù cô không biết Tô Văn Ngọc làm sao có thể tới nơi đây, nhưng để cho một người từng làm chồng cũ, lại đi làm chồng mới của cô tiếp sao?

Điều này liệu có ổn không? Lần trước hình như cô với anh ta kết hôn nhưng còn chưa ly hôn a.

"Không được, không được."

Nhan Như Tinh lắc đầu.

"Tôi vẫn cảm thấy hắc quỷ hôm nay cũng không tệ, vẫn là đừng đổi."

Nào biết nghe được cô kháng cự, Áo Đức càng thêm kiên định quyết tâm muốn đem Tô Văn Ngọc đưa cho cô.

"Không không không, tôi cảm thấy người này tốt. Cứ quyết định như vậy đi!"

Nói xong, Áo Đức hài lòng đưa Tô Văn Ngọc trở về.

Lần này ông ta phải dạy dỗ người này thật tốt, dù sao nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh ta sẽ là người cuối cùng trong trận phong ba đổi chồng này.

Nhan Như Tinh muốn nói lại thôi.

Áo Đức: "Tôi đây là không hỏi ý kiến của cô, tôi là đang thông báo cho cô thôi."

Nhan Như Tinh: "Ông làm nhiều thứ đến như vậy, liệu rằng buổi tối ông có ngủ được không?"

Áo Đức:?

"Ông cứ luôn mang tâm tư to lớn, luôn muốn tìm cho tôi nhiều người chồng như vậy, buổi tối ông nằm mơ thấy chủ nhân của ông, không cảm thấy đỉnh đầu chủ nhân mình rất xanh sao?"

Áo Đức:......

"Tôi đã nói rồi, chủ nhân của tôi sẽ không có khả năng gả cho cô đâu, phi, cô còn phải làm nhiều nhiều việc thì may ra, chủ nhân mới chịu cưới cô. Cô đừng có mơ tưởng linh tinh gì với chủ nhân của tôi nữa, cẩn thận trèo cao ngã đau ấy."

Nói xong, Áo Đức quay đầu lắc mình rời đi, ông ta đã không thể chờ đợi được thêm nữa, phải mau chóng rời đi để bàn giao quy tắc với vị quỷ mới này mới được.

Nhan Như Tinh một đường mang tâm trạng buồn bực cộng thêm vô vàn phiền muộn đi tới lầu hai.

Vừa vặn lại đụng phải Trần Chanh với hai vị công chúa mặt đầy lửa giận từ phòng Thập công chúa đi ra. Cô tò mò.

"Sao vậy?"

Nhan Như Tinh bắt lấy Bát công chúa.

Vẻ mặt Bát công chúa cũng khó coi không kém gì của Trần Chanh, nghe vậy tức giận nói: "Thi thể Thập công chúa đã không thấy đâu nữa rồi."

"Nhất định là ba người bọn họ làm."

Nhan Như Tinh nhíu mày, đi theo Trần Chanh đến phòng Cầu Cầu.

Rầm rầm rầm!

Trần Chanh mặt không chút thay đổi gõ cửa. (À không, là đập cửa┐⁠(⁠ ⁠˘⁠_⁠˘⁠)⁠┌)

"Dừng lại ngay - - Cô đang làm cái quái gì vậy? Sao lại đập cửa phòng tôi?"

Cầu Cầu quá sợ hãi khi Trần Chanh không chút lưu tình tiến lên đâm một đao về phía mình, nếu không phải vừa nãy cô ta kịp trốn nhanh, lúc này chắc chắn đã bị trọng thương.

"Các cô còn đứng đấy thất thần cái gì?"

Trần Chanh quay đầu nhìn về phía ba người đang sửng sốt.

Nhan Như Tinh là người phản ứng nhanh nhất, từ không gian trong hệ thống lấy ra "Súng ngắm bách phát bách trúng", không chút do dự nổ súng, trực tiếp bắn vào đùi Cầu Cầu.

Cầu Cầu không phòng bị, đau hét lên một tiếng, sau đó nhanh tay lẹ mắt ném một đạo cụ mặt quỷ về phía Nhan Như Tinh.

Trong tay lại xuất hiện thêm một khẩu súng, bắn về phía Trần Chanh, Bát công chúa cùng Cửu công chúa.

Nội tâm Cầu Cầu gấp đến độ không chịu được.

Giang Nhu đoán sai rồi: Bọn họ căn bản sẽ không nghe cô ta giải thích.

Mà là lựa chọn vừa đi lên liền muốn đưa cô ta vào chỗ chết.

Hy vọng mấy người Giang Nhu có thể nghe được động tĩnh, nhanh chóng xuống dưới đây giúp cô ta.

Nhan Như Tinh một mình phải đối mặt với đạo cụ mặt quỷ. Đó là một cái mặt nạ, phía trên mặt nạ hơn mười khuôn mặt quỷ vặn vẹo khủng bố lần lượt thay đổi.

Nhìn thấy Nhan Như Tinh, hơn mười khuôn mặt quỷ thoát khỏi mặt nạ dữ tợn nhào tới.

Bọn chúng nhìn không giống quỷ bình thường, khuôn mặt quỷ trước mắt, hai mắt trống rỗng lại trắng ởn, mặt lộ vẻ dữ tợn, răng nhọn trong cái miệng dài chừng nửa mét, trông hung ác vô cùng.

Lúc nhào tới, âm phong từng trận từng trận bay đến, có thể cảm giác được không khí cũng bị nó khủng bố tới mười phần.

Ánh mắt Nhan Như Tinh quét qua không gian hệ thống, tìm kiếm đạo cụ nào có thể dùng, tốc độ tay cô nhanh như chớp, hướng về phía mặt quỷ xông tới nổ một phát súng.

Bát công chúa đang tranh thủ thời gian chuẩn bị nói cho cô biết, súng đối với quỷ không có tác dụng.

Sau khi nhìn thấy một khuôn mặt quỷ bị Nhan Như Tinh dùng súng đánh trúng liền biến mất, cô ấy cảm thấy mình nên ngậm miệng lại.

Lại có thể nhìn lầm, súng kia có thể cũng là một trong những đạo cụ đặc thù.

Một phát lại thêm một phát, nhưng do súng quá chậm, cộng thêm việc mặt quỷ lại quá nhiều, cái này dẫn đến không bao lâu, liền có mặt quỷ đã đột phá được phòng tuyến muốn nhào tới chỗ của Nhan Như Tinh.

Nhưng mà không đợi mặt quỷ kịp đắc ý với thành quả của nó, một giây sau, trên người Nhan Như Tinh lóe ra các loại ánh sáng, chiếu thẳng vào mặt quỷ, một ánh sáng lại một ánh sáng khác, mặt quỷ lúc này giống như việc nước nóng gặp phải chảo dầu sôi, xèo xèo vài tiếng liền trực tiếp bốc hơi biến mất.

Bọn chúng thậm chí còn không kịp phát ra một tiếng hét thảm của bản thân đã bị cho đi đời trong uất ức.

Sau biến cố này, làm cho mấy mặt quỷ sau đó phải khẩn cấp phanh lại, mặt bọn chúng đều lộ vẻ hoảng sợ, tất cả đều nhìn Nhan Như Tinh.

Lúc đó Nhan Như Tinh mới từ không gian hệ thống lấy ra "nước thánh", nhìn thấy khung cảnh này, cô cũng ngây ngẩn cả người.

Hậu tri hậu giác, Nhan Như Tinh cúi đầu nhìn hai cái lắc tay, nhẫn trên người còn đang lóe ra ánh sáng nhạt, cùng với bông tai hoa mặt trời nóng lên cùng mấy sợi tóc màu lam trên đỉnh đầu không gió tự động nhếch lên.

Những món quà kỷ niệm chia tay này còn có tác dụng này sao?

Cô chỉ nhớ chuỗi hạt đỏ mà Nguyễn Trì tặng có tác dụng "trừ tà", những thứ khác phải kích hoạt mới có thể sử dụng.

Sao lần này lại?

Nhan Như Tinh nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, nhưng thấy mấy cái này đã giải quyết xong đám mặt quỷ, cô tiện tay thả nước thánh trở về.

Nhìn mấy khuôn mặt quỷ còn lại khôi phục lý trí vẻ mặt kiêng kị, Nhan Như Tinh tiến lên hai bước.

Cô vừa động, hai tiếng "Ô Lạp" còn lại đều chui vào đạo cụ mặt quỷ.

Sau đó "lạch cạch" một tiếng, đạo cụ mặt quỷ rơi xuống đất.

Nhan Như Tinh nhặt đạo cụ lên, mới biết đây là một cái mặt nạ quỷ cấp C có thể chứa quỷ vật tác chiến cho mình.

Nhưng mỗi lần sử dụng, phải dùng tới lượng máu tươi của một người làm tế phẩm kích hoạt.

Nhìn số lượng mặt quỷ bên trong đạo cụ, chỉ biết Cầu Cầu hẳn là đã sử dụng qua, nhưng không chỉ một lần.

Cảm thụ được mặt nạ quỷ ở trên tay cô giả chết, Nhan Như Tinh từ không gian hệ thống một lần nữa móc ra nước thánh, thử nhỏ một giọt lên trên.

"Xèo xèo - -" tiếng "bánh rán" trong chảo dầu quen thuộc lại vang lên một lần nữa.

Mặt nạ ban đầu vốn không có động tĩnh, đột nhiên sống lại, khuôn mặt bọn chúng lại vặn vẹo nhúc nhích, muốn từ trong mặt nạ chứa chúng nó đi ra ngoài.

Nhưng mà sau khi đi ra ngoài, ánh mắt của cả bọn nhìn thấy Nhan Như Tinh, giống như là thấy được một thứ gì đó mà khi tồn tại có thể khiến tinh thần chúng nó cực kỳ khủng bố, biểu tình dần dần cứng đờ, lại điên cuồng chen chúc nhau đòi vào trong mặt nạ lại.

Điều này làm cho Nhan Như Tinh rất là tò mò, chúng nó từ trên người mình thấy được cái gì, mới có thể tình nguyện bị nước thánh thiêu chết cũng không muốn đi ra đối mặt vậy.

Chờ Trần Chanh bên kia chiến đấu kết thúc, Bát công chúa cùng Cửu công chúa cũng đã chế trụ được Cầu Cầu.

Ba người quay đầu lại liền nhìn thấy Nhan Như Tinh ngồi chồm hổm trên mặt đất cầm một cây bút chọc chọc cái gì đó.

Trần Chanh tò mò hỏi: "Cô đang làm gì vậy? Sao lại ngồi như thế?"

"Tôi đang làm thí nghiệm."

Nhan Như Tinh nghiêm túc nói.

"Làm thí nghiệm á?"

"Ừ." Nhan Như Tinh gật đầu: "Tôi vừa mới phát hiện ra, so với việc bị nước thánh thiêu chết, những mặt quỷ mà Cầu Cầu sử dụng lại càng sợ tôi hơn."

Trần Chanh:?

"Cô không bị sốt chứ?"

"Được rồi, tôi lừa cô thôi."

Nhan Như Tinh đẩy tay Trần Chanh đang đặt trên trán mình ra, từ trên mặt đất đứng lên, nhìn về phía Cầu Cầu bị trói, kinh ngạc nói: "Cô không giết cô ta hả?"

Trần Chanh:......

Cầu Cầu đang bị đạo cụ trói chặt cộng với việc bị bịt miệng nên cô ta luôn cố gắng giãy giụa nhưng khi nghe được những lời dã man phát ra từ cái miệng vốn nói lời ngọt ngào của Nhan Như Tinh, trong nháy mắt liền không giãy dụa nữa.

"Tôi mặc dù tức giận mấy người bọn họ đến mấy đi chăng nữa thì cũng không thể đem thi thể cho......"

Trần Chanh ngậm miệng: "Nhưng nếu nói đến loại tình huống này thì thật ra, chúng rất thường gặp trong loại phó bản quỷ dị này."

"Chúng ta nếu đã không thể cùng đi với Thập công chúa, các cô ấy lại không hỏi mấy người chúng ta liền tự tiện làm ra loại chuyện này, tôi sẽ không quản."

Lời Trần Chanh nói ra rất lạnh lùng, nhưng cũng chính là sự thật.

Chỉ cần khi người chơi chết trong phó bản, nếu như không có bạn bè quen thuộc thì chắc chắn sẽ có vấn đề.

Bởi vì thực tế, thi thể của người đó sẽ ngay lập tức trở thành công cụ mà những người chơi khác có thể lợi dụng để dùng cho việc thông quan.

Loại phó bản khác thì thôi, cũng không có gì để nói, nhưng hậu quả trực tiếp nhất của lại phó bản quỷ dị này chính là có thể ngay lập tức biến thành khẩu phần lương thực hoặc công cụ lợi dụng cho người khác và rất nhiều thứ khác nữa.

Có khi, nhưng người chơi thậm chí có thể vì manh mối mà không tiếc mạng sống, thậm chí là việc cố ý sát hại người khác để đạt được mong muốn của mình.

"Tôi đang cảm thấy, tôi vẫn nên hỏi cô một số thứ, Thập công chúa rốt cuộc đã chết như thế nào, cô muốn quyết định xử lý cô ta ra làm sao."

Nhan Như Tinh nói một câu làm cho tất cả mọi người trong phòng nhất thời đều thay đổi biểu tình, những ánh mắt lần lượt hướng về phía cô.

Cầu Cầu cảm thấy kinh hãi với những lời nói ấy, Trần Chanh nghe vậy liền hiểu rõ, hai vị công chúa còn lại thì biểu tình ngưng trọng.

"Quả nhiên là cô làm mà."

Trần Chanh thở dài, cô ta cũng không muốn hoài nghi chuyện này là do cô gái tên Cầu Cầu kia làm, nhưng mà sự thật luôn luôn tàn nhẫn….

Dù sao người chơi đêm đầu tiên cũng đã ra tay giết người, nếu xét theo ý nào đó, hành vi của cô ta tương đương với việc phản bội tổ chức của những người chơi.

Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì đi nữa, người chơi đầu tiên nếu đã sẵn sàng ra tay với người của mình, đều sẽ không có kết cục tốt.

Trần Chanh từng bước từng bước tiến lên, trong lòng Cầu Cầu cũng theo đó mà sinh ra dự cảm đã xấu lại càng khủng khiếp hơn.

"Ưm ưm …"

Cô ta giãy dụa, hốc mắt bắt đầu rưng rưng, khẩn cầu nhìn Trần Chanh, cố gắng khiến người trước mặt cảm thấy đồng tình và thương xót cho mình.

Đáng tiếc là miệng của cô ta đã bị đạo cụ chặn lại, không thể biện hộ cho bản thân lấy vài câu.

Ánh mắt Trần Chanh lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Cầu Cầu, buổi sáng, cô ta là người thứ ba đến phòng của Thập công chúa.

Lúc ấy nghe được lời nói của cô ta, trực giác của Trần Chanh đã cảm thấy nó có gì đó không đúng.

Ngay cả khi các cô đã trở về và làm tổ trong phòng, cửa phòng đều bị mở ra.

Nhưng buổi tối nghỉ ngơi, đến lúc Hắc Ảnh quái tập kích, căn bản sẽ không ai muốn mở cửa.

Hơn nữa những quái vật bóng đen kia là từ dưới sàn nhà chui vào phòng, cũng không có thông qua cửa.

Cho dù rời đi, cũng là trực tiếp lẻn vào dưới đất.

Mà Thập công chúa nếu đã chiếm được quỷ phu và cùng hắn tạp phiến, tất nhiên sẽ biết sau khi hắc ảnh quái vật rời đi, trong phòng đã được trả lại an toàn.

Cho dù lúc này cô ấy có sợ hãi, muốn đi ra ngoài tìm những người khác hỏi thăm tình huống, cũng tuyệt đối sẽ không đi tìm người tổ thứ nhất.

Như thế, Thập công chúa sẽ chỉ có hai lựa chọn.

Thứ nhất, giống như cô ấy bây giờ, ở trong phòng đến hửng đông mới ra ngoài để đi gặp những người khác ; Thứ hai, lập tức đi ra ngoài tìm Trần Chanh hoặc là hai vị công chúa còn lại.

Hai loại lựa chọn này, Thập công chúa rõ ràng nghiêng về lựa chọn loại thứ nhất.

Nhưng mà điều khiến cho Thập công chúa không nghĩ tới chính là, buổi sáng của ngày hôm sau, Cầu Cầu lại chủ động tìm tới cửa phòng cô ấy, cũng thừa dịp bản thân mình không chú ý, bị Cầu Cầu giết chết.

Bởi vì đây là người chơi tự mình động thủ, cho nên quỷ phu của cô ấy sẽ không ra tay ngăn cản.

Manh mối này là Trần Chanh ngẫu nhiên phát hiện được khi ra tay thăm dò Giang Nhu vào ban ngày.

Nhưng Cầu Cầu hiển nhiên biết được nó sớm hơn, bởi vậy mới ra tay rất dứt khoát như vậy.

Cho nên khi nghe Cầu Cầu nói, cô ta nhìn thấy cửa mở vào phòng, lúc ấy trong lòng Trần Chanh liền nổi lên nghi ngờ.

Nhưng theo Giang Nhu, là do Lâm Nhất làm ra.

Các cô đối với thi thể phân tích một hồi, trong lời nói của Lâm Nhất, vết thương trên người Thập công chúa không phải do người tạo thành.

Hơn nữa trái tim mất đi, là chuyện chỉ có quỷ mới có thể làm được.

Điều này khiến Trần Chanh không tin tưởng vào sự hoài nghi của mình.

Đợi đến khi Nhan Như Tinh đến, mọi người bắt đầu so sánh thẻ, cô ta liền hoàn toàn quên đi việc này.

Lúc này bị Nhan Như Tinh nhắc nhở, lại không có Giang Nhu, Lâm Nhất hỗ trợ nói sang chuyện khác.

Chuyện Cầu Cầu ra tay giết Thập công chúa, dĩ nhiên như việc ván đóng thuyền.

Trước khi ra tay, Trần Chanh tiếc nuối nhìn thoáng qua lầu trên, chậc một tiếng nói với Cầu Cầu: "Xem ra cô đã bị mấy người bọn họ vứt bỏ rồi."

Cô ta không tin động tĩnh do mấy người các cô trở về và tạo ra mà hai người trên lầu lại không thể nghe thấy.

Nếu như nghe thấy, vậy bọn họ lúc này nếu đã không xuống, tức là ngầm thừa nhận đã vứt bỏ Cầu Cầu?

Cầu Cầu chấn động, đồng tử khẽ mở, hiển nhiên ý thức được điểm này, cô ta lại quên giãy dụa.

"Chúng ta đều có hai tấm thẻ, cô sẽ không phải không có chứ?"

Trần Chanh cố ý nói.

Cầu Cầu không lên tiếng, mí mắt hơi rũ xuống.

Bát công chúa thấy thế, một tay khống chế Cầu Cầu, tay kia bắt đầu lục lọi trên người cô ta.

Rất nhanh, Bát công chúa lấy ra hai tấm thẻ từ trên người cô ta.

Cầu Cầu vừa sợ vừa giận, phẫn hận trừng mắt nhìn Bát công chúa.

Nhan Như Tinh tiến lên, nội dung một tấm thẻ trong đó các cô đã xem qua.

"Tiểu mỹ nhân thật dũng cảm, tuy em hơi xấu, nhưng tôi thích. Yêu trượng phu của em, Hắc."

"Trời sáng nay đẹp quá, em yêu, đã đến lúc đi săn rồi!"

Nhìn thấy dòng chữ phía dưới, đám người Trần Chanh mặt đầy kinh ngạc.

Không có gì bất ngờ xảy ra, chính là những lời này, mới khiến cho đối phương hướng Thập công chúa hạ sát thủ.

Cô nghĩ đến một khả năng.

"Chẳng lẽ nhiệm vụ của họ và chúng ta không giống nhau?"

Cửu công chúa lo lắng nói.

"Không. Nhiệm vụ thông qua phó bản là cố định. Hẳn là nhiệm vụ ẩn giấu."

Trần Chanh nói.

"Nhiệm vụ ẩn giấu của mấy người các cô là gì?"

Bát công chúa gỡ đạo cụ bịt miệng cô ta xuống.

Ai ngờ Cầu Cầu nhìn mấy người trước mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh một lát, đột nhiên nói một câu: "Di hoa tiếp mộc!"

Nhan Như Tinh chống lại ánh mắt của Cầu Cầu, trước mắt xuất hiện một chút hoảng hốt, thân thể cũng bị một cỗ lực lượng cưỡng chế dời đi.

Chờ cô thanh tỉnh, cô đã thay thế Cầu Cầu trở thành người trong tay Bát công chúa cùng Cửu công chúa.

Mắt thấy Cầu Cầu đứng dậy muốn chạy, Nhan Như Tinh tốc độ cực nhanh lấy ra ma kính đọc mấy lời thoại.

Chờ gương thần giúp cô khống chế người phụ nữ kia, cô liền tháo kim cài áo ra, quơ quơ trước mặt Cầu Cầu.

Liên tục bị hai đạo cụ khống chế, trực tiếp đem Cầu Cầu đóng đinh tại chỗ.

Khi ba người Trần Chanh lần lượt tỉnh lại khỏi sự khống chế của ma kính, trên trán đều thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Ánh mắt hai vị công chúa Bát, Cửu nhìn về phía Nhan Như Tinh, lúc này tràn đầy kiêng kị.

Về phần quỷ phu ban ngày bị đánh cho mất hết mặt mũi, thẹn quá hóa giận để cho các cô nghĩ biện pháp giết Nhan Như Tinh, cũng hứa hẹn về sau mỗi ngày cho các cô một cây Huyết Mân Côi giúp các cô vượt qua ngày cuối cùng.

Giờ phút này liền bị hai người bọn họ ném ra sau đầu.

Nực cười, nếu như Nhan Như Tinh vừa rồi đối với các cô mà sinh ra tâm tư khác, hai người các cô đã chết lâu rồi.

Nếu đánh không lại, vậy thì ôm đùi!

Hai vị công chúa liếc nhau, đều có quyết định.

Mà lúc này, Nhan Như Tinh thừa dịp đối phương bị kim cài áo thôi miên, liền nhanh nhẹn hỏi.

"Nhiệm vụ ẩn giấu của các cô là gì?"

"Giết chết công chúa hoàng thất Áo Cổ vương quốc phái tới, trở thành công chúa cuối cùng, nhìn thấy chủ nhân cổ bảo."

Cầu Cầu ngơ ngác nói.

"Các cô không phải là công chúa hoàng thất Áo Cổ vương quốc phái tới sao?"

"Chúng tôi là công chúa do Vu Điện vương quốc Áo Cổ phái tới."

Nhan Như Tinh cùng những người khác ngẩn ra.

Sau đó trải qua ngàn ấy thời gian để Cầu Cầu giải thích, Nhan Như Tinh biết phó bản lần này chính xác là chia mấy người chơi thành hai đội.

Trong đó, đội của các cô là công chúa do hoàng thất Áo Cổ vương quốc tuyển chọn ra, là "tế phẩm" chân chính.

Một đội khác là người của Vu điện Áo Cổ vương quốc thay thế, các cô ấy mang theo nhiệm vụ đặc biệt.

"Nhiệm vụ đặc biệt gì?"

Nhan Như Tinh vừa hỏi ra vấn đề này, biểu tình của Cầu Cầu bắt đầu giãy dụa.

Cô lập tức ý thức được, đây là khúc dạo đầu để tỉnh táo.

Chợt cầm lấy kim cài áo, chuẩn bị chờ cô ta tỉnh lại lại thôi miên một lần nữa.

Dù sao bí mật nếu chỉ nghe được một nửa, sẽ rất khó chịu.

Ai ngờ Cầu Cầu mở mắt ra, khí chất đột biến, giống như trở thành một người khác vậy.

Nhìn ánh mắt trước mắt rõ ràng không giống với Cầu Cầu, Nhan Như Tinh hơi thu liễm.

"Xin chào, Thất công chúa điện hạ."

Đối phương nhìn thẳng vào mặt Cầu Cầu, ánh mắt lại ấm áp, giọng điệu hòa ái.

Nhìn qua giống như một trưởng giả hiền lành, làm cho người ta không nhịn được buông lỏng cảnh giác.

"Ông là ai?"

Nhan Như Tinh nhìn lại một chút ký ức liên quan đến thân phận này, nhưng mà tin tức hữu dụng rất ít.

"Tôi là Vu Điện Đại trưởng lão."

"Ông tới đây không có ý định giấu diếm thân phận. Ông rốt cuộc có việc gì?" Nhan Như Tinh nghi hoặc.

"Tôi muốn thỉnh Thất công chúa điện hạ giúp tôi một việc."

[ Chúc mừng ngài phát động được nhiệm vụ ẩn giấu, thỉnh cầu của trưởng lão Vu Điện ]

Theo những thanh âm mà hệ thống vang lên, còn có Vu Điện Đại trưởng lão cầu xin.

"Tôi muốn mời Thất công chúa điện hạ hỗ trợ gia cố phong ấn cổ bảo. Nếu thành công, chúng ta sẽ đưa lên Vu Điện chí bảo "Thời Gian Chi Luân"."

"Tôi sẽ không đi." Nhan Như Tinh thản nhiên nói.

"Thất công chúa không cần lo lắng, người chỉ cần đưa tôi đến trước mặt chủ nhân cổ bảo là được." Đại trưởng lão chân thành nói.

"Chính bản thân tôi cũng không biết hắn ta ở đâu, tôi làm sao mang ông đi." Nhan Như Tinh cảm thấy tên này đang nói đùa.

"Thất công chúa mị lực rõ như ban ngày, tôi tin tưởng hắn sẽ gặp người." Đại trưởng lão ngữ khí khẳng định.

Nhưng mà nghe được bốn chữ "rõ như ban ngày" này, đôi mắt Nhan Như Tinh hơi tối lại, như có ánh sáng xẹt qua.

"Ông muốn tôi làm thế nào?"

"Người không cần phải làm gì cả, bây giờ người chỉ cần giữ nguyên hiện trạng là được. Thế nhưng, vì gia tăng tỉ lệ hắn gặp người hay là người muốn lợi thế, tôi cần người hiến tế tế phẩm."

Tế phẩm?

Lại nghe được từ này, nội tâm Nhan Như Tinh có chút phản cảm.

"Yên tâm, nếu các cô ấy là bằng hữu của người, tôi sẽ không để cho người thương tổn các cô ấy đâu."

Đại trưởng lão nhìn về phía đám người Trần Chanh.

Nhan Như Tinh lúc này phát hiện, ngoại trừ cô và Đại trưởng lão, thời gian bên ngoài dường như bị đóng băng.

Trần Chanh, Bát công chúa cùng Cửu công chúa vẫn duy trì động tác và biểu tình lúc trước, như tượng điêu khắc mà đứng tại chỗ.

Thủ đoạn này......

Nhan Như Tinh kinh hãi.

"Không phải hôm nay Thập công chúa điện hạ đã mang về một con dê đen từ rừng sao? Giết nó, lấy trái tim ra. Sau đó đi đến cầu thang cũ của lâu đài cổ, từ tầng thứ hai bắt đầu đếm đến bậc thang thứ chín, đặt trái tim ở phía trên đó."

"Từ nay về sau mỗi ngày, tôi đều sẽ vì an toàn của bọn họ mà chuẩn bị một phần tế phẩm. Bây giờ người chỉ cần mỗi đêm ở số tầng tương ứng, đi đến bậc thang thứ chín rồi lặp lại hành vi này."

"Đợi đến ngày thứ bảy, hắn nhất định sẽ lưu người lại. Đến lúc đó người mang theo nó, nhiệm vụ của người sẽ hoàn thành."

Đại trưởng lão nói xong, lấy ra một cái mộc bài hình vuông màu đen lớn chừng bàn tay đưa cho Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh nhận lấy, chăm chú nhìn vài giây, một hàng chữ xuất hiện.

[ Nhiệm vụ đạo cụ hồn mộc ]

[Giải thích? ]

"Vậy phần thưởng của tôi thì sao?" Nhan Như Tinh nhận lấy "Hồn Mộc", hỏi người đối diện.

"Yên tâm, chờ người hoàn thành xong nhiệm vụ, Thời Gian Chi Luân sẽ đưa phần thưởng cho người."

"A, sói trắng bao tay không."

Đại trưởng lão bị cô nói như vậy, trên mặt có chút không nhịn được, đơn giản cho cô một thứ màu xám giống như mai rùa.

Nhan Như Tinh tập trung nhìn vào, lại là một đạo cụ có thể mang ra khỏi phó bản.

Trọng điểm là, đạo cụ này dẫn động hệ thống ủy thác nhắc nhở.

[Chủ ký sinh xin chú ý, đạo cụ "Chiêm Bặc Quy Bàn (không trọn vẹn)" này thuộc về một bộ phận của đạo cụ "Cát hung mệnh bàn".]

Cái "mệnh bàn cát hung" lấy được từ chỗ Thẩm Từ này, Nhan Như Tinh vẫn luôn để trong không gian hệ thống.

Không nghĩ tới hôm nay hệ thống ủy thác nhắc nhở một tiếng, một lần nữa gợi lại hồi ức của cô.

Điều này làm cho Nhan Như Tinh tính toán cự tuyệt Đại trưởng lão, thu hồi bói toán quy bàn.

Hành vi này của cô, tương đương với ngầm thừa nhận hợp tác.

Đại trưởng lão hài lòng, thao thao bất tuyệt tiếp tục nói: "Nhưng mà trong lúc này người phải cẩn thận quản gia lâu đài cổ. Tuyệt đối không thể để cho ông ta phát hiện hành vi "hiến tế" của người, nếu không, ông ta chắc chắn sẽ giết người."

"Lúc quản gia giết tôi, sao ông không tới cứu tôi?"

Nhan Như Tinh hỏi lại.

Đại trưởng lão sửng sốt, sau đó cười khẽ lắc đầu nói ba chữ: "Không kịp đâu."

Nhan Như Tinh muốn hỏi ông ta có ý gì, đã thấy đối phương hướng cô lộ ra một nụ cười bí mật không thể nói ra.

Ngay sau đó Cầu Cầu nhắm mắt lại, ngã quỵ xuống đất.

Nhan Như Tinh mí mắt giật giật, lập tức nghe được thanh âm nghi hoặc của

Trần Chanh: "Sao còn chưa nói cô ta đã té xỉu rồi?"

"Ngôn Thanh, bây giờ tôi đánh thức cô ta dậy lần nữa, cô còn có thể thôi miên được không?" Trần Chanh hỏi như thường ngày.

Nhưng mà chờ đánh thức Cầu Cầu mới phát hiện, cô ta thế nhưng mất trí nhớ biến thành một kẻ ngốc.

"Chuyện gì xảy ra!" Bát công chúa kinh hãi.

Vì phòng ngừa cô ta giả vờ, Bát công chúa cố ý lấy ra đạo cụ chỉnh cổ để thử.

Kết quả từ phản ứng của cô ta mà xem, Cầu Cầu hẳn là không phải giả vờ.

Bởi vì cô ta ngay cả thân phận người chơi của mình cũng quên mất.

Điều này khiến mấy người Trần Chanh phát sầu.

Vốn là muốn giết cô ta, hiện tại xem ra, dường như đã không cần thiết nữa.

"Chúng ta trở về đi." Nhìn Cầu Cầu nằm trên giường si ngốc nhìn các cô, Trần Chanh nhíu mày, thở dài.

Ra khỏi phòng, tâm tình mấy người đều không tốt lắm. Nhưng rất nhanh các cô nhớ tới, các cô còn có quỷ phu muốn cho ăn.

Vội vàng đi xuống dưới lầu, mấy người nhìn thấy dê vẫn còn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sau đó, những vấn đề mới xuất hiện.

"Ai sẽ giết dê đây?" Trần Chanh hỏi mấy người.

Nhan Như Tinh lắc đầu. Hai vị công chúa lại càng không cần phải nói. Bất đắc dĩ, Trần Chanh đành phải tự mình lên.

Khi mổ dê và lấy nội tạng của nó ra bên ngoài.

Trần Chanh lấy ra một trái tim máu thịt, tay run nhè nhẹ, ánh mắt đăm đăm, kiềm chế kích động thét chói tai, hỏi Nhan Như Tinh: "Ngôn Thanh, cô cảm thấy đây là trái tim của dê sao?"

Nhan Như Tinh thành thật lắc đầu: "Tôi không biết trái tim của dê núi trông như thế nào."

Cửu công chúa cũng có một chút kiến thức, ghé sát vào nhìn, mí mắt run lên.

Phản ứng này của cô ấy, Trần Chanh bị dọa sợ.

"Sao, làm sao vậy?"

"Đây không phải là trái tim dê đâu!"

"Cô chắc chắn không?"

Giọng điệu Trần Chanh cũng thay đổi, trong lòng cô ấy vốn đã có chút hoảng, giơ tay lên muốn ném trái tim trong tay ra ngoài.

"Trước đây tôi là y tá, trái tim của dê tôi không biết trông như thế nào. Nhưng trái tim con người, tôi vẫn có chút hiểu biết. Trên tay cô, cái này này, càng thiên về tim người hơn."

Trần Chanh da mặt run run, ánh mắt nhìn về phía dê núi lần nữa cũng thay đổi.

"Vậy, vậy, con hắc sơn dương này, chẳng lẽ là......"

Cô ấy nuốt nước miếng, run rẩy nhìn mấy người.

"Không, đây hẳn là dê thật. Bởi vì chỉ có trái tim bị thay thế thôi."

Cửu công chúa nhìn những nội tạng khác của hắc sơn dương, nói.

Kết quả này khiến Trần Chanh dễ chịu hơn một chút.

"Có chuyện này, tôi cảm thấy muốn nói cho các cô biết một chút."

Lúc này, Nhan Như Tinh mở miệng cắt đứt không khí có chút lo lắng khẩn trương.

Ngay sau đó Nhan Như Tinh đem nội dung Đại trưởng lão nói cho cô, nói cho ba người nghe.

Sau đó lấy "Hồn Mộc" ra, hỏi ba người còn lại: "Mọi người, ai sẽ đi!"

Đám người Trần Chanh đột nhiên bị nhồi nhét một lượng lớn tin tức???

Đại trưởng lão Vu Điện ở trong Hồn Mộc âm thầm nhìn trộm??

Cho dù học quy củ tốt, lúc này Vu Điện Đại trưởng lão cũng nhịn không được mắng một tiếng "Vãi".ᕙ[・۝・]ᕗ

"Còn nói tôi bao tay không sói trắng, rốt cuộc ai đang bao tay không sói trắng? Cái này, Ngôn Thanh, cô không định đi sao?"

Bát công chúa động tâm nhìn Hồn Mộc.

Cửu công chúa cũng có chút động tâm.

Nếu thật sự có thể dùng biện pháp này nhìn thấy chủ nhân cổ bảo, cho dù không phải vì nhiệm vụ ẩn tàng, cũng đáng giá các cô đi một chuyến.

"Tôi không đi, dính đầy máu như này, tôi mới không muốn." Nhan Như Tinh ghét bỏ liếc mắt nhìn trái tim: "Hơn nữa nói trước thế thôi, tôi biết chỉ có vậy. Nếu trong lúc này xảy ra chuyện gì, tôi cũng không chịu trách nhiệm."

Mấy người......

Suy nghĩ của cô, trước sau như một làm cho người ta suy nghĩ không thấu.

Giống như nhiệm vụ ẩn giấu này, người chơi bình thường hận không thể che giấu.

Không giống cô, hận không thể khoe ra cho tất cả mọi người cùng biết.

"Các cô tự mình quyết định."

Nhan Như Tinh đặt Hồn Mộc lên bàn.

Sau đó chọn một cái đùi dê, xách đến nhà chính tìm vị trí của mình ngồi xuống đặt ở trong mâm cơm.

Thịt vừa rơi vào đĩa, quản gia ngửi thấy mùi tanh mà đến.

Chẳng qua lần này ông ta ở trong bóng tối, lại cố ý cúi đầu, làm cho người ta trong chốc lát không thấy rõ mặt của ông ta.

Nhan Như Tinh cũng không thèm để ý, ngược lại miệng hói theo phản xạ hỏi một câu: "Lúc này ông không tìm chồng mới cho tôi đấy chứ?"

Không trách cô hỏi như vậy, ai bảo Áo Đức mỗi lần ra ngoài đều phải đổi chồng cho cô làm gì.

Áo Đức......

"Không có."

"Không có là tốt rồi."

"Sau này cũng sẽ không đổi."

"Vậy không thể, tôi còn đang chờ chủ nhân của ông đấy!"

Nhan Như Tinh vẻ mặt không vui.

Áo Đức: "......"

"Nào nào, ăn cơm thôi."

Nhan Như Tinh đặt chân dê vào trong đĩa thức ăn đẩy tới đối diện.

"Tôi phải nhắc nhở cô một chút."

Áo Đức đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt sưng như đầu heo lại xanh tím đan xen.

"Đồ ăn cô chuẩn bị không đủ ăn đâu."

Ông ta mệt mỏi nói.

Nhan Như Tinh:?

"Cô phải chuẩn bị ba phần ăn. "

“???” :,,.

Bình luận

Truyện đang đọc