XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

“Anh ấy mà đến, thì tôi mới có dũng khí hô lận.” Nhan Như Tinh bèn thốt ra câu nói này.

Lão Vương với Tu sốc tại chỗ.

Lúc này, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đảo liên tục của họ là biết họ đang nghĩ gì rồi.

Toa số 1.

Trải qua trận chiến vừa rồi, hiện tại, Phương Triển đang nằm với người bên phe mình để băng bó vết thương.

Hiện tại thì anh ta chỉ muốn dành chút thời gian này để nghỉ ngơi chứ chẳng thể quan tâm đến thứ gì khác nữa.

Nhưng thực lực của người đó lại nằm ngoài dự đoán của Phương Triển.

Phương Triển vừa quay đầu lại, thì thấy Trì Niên đang ngồi dựa vào vách băng bó vết thương.

Mà trùng hợp là đồng nghiệp của Trì Niên đang nằm ở bên cạnh, anh ta bèn đẩy ra và hỏi, “Bây giờ, người chơi “lão đại” của mấy người vẫn còn ở cấp D hả?”

Đang nằm trên mặt đất nghe thấy vậy, người đồng nghiệp khác liền nói với giọng không hài lòng: “Người chơi ở cấp D thì sao? Ai cũng biết là lão đại của chúng tôi có thể đánh người chơi ở cấp C mà, thậm chí còn có thể đánh được vài trận với người chơi ở cấp B nữa chứ nói.”

“Tôi không có ý đó, ý tôi muốn hỏi là lão đại của mấy người có ổn không á?” Phương Triển biết ý của Trì Niên.

Vì Trì Niên với Thẩm Từ đã từng vào phó bản thử nghiệm cùng một đợt, vả lại, họ còn cùng ở trong một phó bản thử nghiệm nữa. Nên Thẩm Từ cũng là người biết rõ nhất ở bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Vì thế, muốn điều tra Thẩm Từ, thì phải điều tra lại từ đầu rồi.

Chẳng qua là thực lực của người này cũng chẳng thua kém gì Trì Niên, không những vậy, người này còn là tân binh của khu E nữa.

Có lẽ do người này quá nổi bật, nên mới bị đánh lén trong tháng vừa rồi. Vốn dĩ, người này đã được thăng cấp C rồi, nhưng hiện tại vẫn còn kẹt ở cấp D.

Mà cũng chẳng biết được tình hình của người đó giờ sao rồi, nhưng nghe nói là rất nghiêm trọng.

“Ai mà biết.”

Lần này, Trì Niên chỉ mang theo năm người theo Nhan Như Tinh.

Trong đó, có vài thành viên giấu thực lực của mình rất tốt.

Khi Phương Triển muốn hỏi Trì Niên vài vấn đề, thì ngoại trừ việc hỏi về bản thân anh ta ra, có lẽ Phương Triển không thể hỏi thêm được cái gì nữa.

Cũng vào lúc này, dường như Trì Niên đã nhận ra ánh mắt nhìn chăm chú của Phương Triển, nên anh ta bèn đứng dậy đi tới.

Anh ta mặc một bộ đồ thể thao màu xám, mặc dù bây giờ, nó đã bị dính chất nhầy với máu của quỷ, nhưng tinh thần anh ta vẫn còn sảng khoái.

Trong tay anh ta cầm một thanh trường đao, còn đôi mắt đỏ thì trông giống như quỷ dữ đến từ địa ngục, khiến người ta không khỏi rùng mình.

“Hỏi cái gì? Hỏi gì thì hỏi nhanh đi?” Trì Niên nhìn Phương Triển từ trên xuống dưới. Bầu không khí đang yên tĩnh bỗng trở nên căng thẳng.

Cho đến khi tàu nổ cái đùng.

Mọi người bắt đầu nháo nhào đứng dậy cảnh giác.

Chả trách bọn họ lại căng thẳng như thế, thật ra thì hôm nay, tiếng va chạm của đoàn tàu đã tạo ra bóng ma ở trong lòng họ rồi.

Đoán chừng là phải mất hơn mấy ngày thì cái bóng này mới tiêu tan được.

“Chúc mừng người chơi đã thành công vượt qua được trận đánh chặn đầu tiên và bây giờ, tôi xin thông báo ba tin tức quan trọng ạ.”

“Tin thứ nhất: tàu chở vật tư của chúng tôi đã đến, chúng tôi đã nhận được rồi. Bây giờ, chúng tôi đang xác minh số lượng người chơi còn sống sót để thống nhất phân đều vật tư lại để chuẩn bị cho trận chiến sau ạ.”

“Xin người chơi hãy lưu ý: mặc dù miễn phí về vật tư, nhưng số lượng lại có hạn và người chơi cần phải cố duy trì cho trạm tiếp theo nữa. Cho nên đối với một người chơi xuất sắc, thì kỹ năng phân chia vật tư sao cho hợp lý là điều rất cần thiết.”

“Tin tốt thứ hai là: Nể tình phu nhân ngồi cùng với mọi người trên chuyến tàu này, nên Bộ trưởng của chúng tôi đặc biệt dẫn vị bậc thầy vũ khí đến đây.”

“Khi gặp tình huống nguy cấp, người chơi có thể tìm bậc thầy vũ khí để xin giúp đỡ nha. Nói chung là đối phương ở bên đó sẽ không từ chối đâu.”

“Còn tin tốt còn lại thì liên quan về đoàn tàu. Do bị tổn thất nặng nề, nên đoàn tàu này sẽ được sáp nhập với các đoàn tàu đến từ các khu khác trong game ạ.”

“Bây giờ, chúng tôi sẽ loại bỏ các toa bị hư hỏng nghiêm trọng, xin người chơi hãy vui lòng nghe số thứ tự của mình để đến toa khác ạ.”

“2, 3, 5, 7......”

Phương Triển với Trì Niên đều thở phào nhẹ nhõm khi đài phát thanh phát ra là không có toa số 1.

Nhưng nếu toa số 1 đã tả tơi như vậy rồi mà họ cũng không chịu bỏ, thì những toa khác còn thảm tới mức nào nữa hả trời!

Phương Triển liền nhìn mấy chỗ bị gió lùa vào trên các cửa sổ.

Và chỉ còn lại một cửa sổ duy nhất ở bên cạnh Nhan Như Tinh.

Thấy vậy, anh ta liền đi đến xem, nhưng lại chẳng thấy gì trên bề mặt cánh cửa. Lúc nhìn xung quanh cửa sổ, thì thấy có một sợi tơ chạy dọc theo đường ray rèm cửa sổ.

Mà cũng chính sợi tơ này đã giúp họ có một chỗ dựa.

Nếu không có nó thì tàu còn bị tổn thất nặng nề hơn nữa.

“Bậc thầy vũ khí mà đài đã nói...” Trì Niên và Phương Triển liền nhìn nhau.

Sau đó nhìn một người chơi đang bị bắt ra ngoài.

Nhưng người chơi này không phải là người của họ, trông có vẻ rất ngoan ngoãn, chứ chẳng giống một “bậc thầy” tí nào.

Chu Đáo cũng không ngờ rằng mình đang yên đang lành, chợt bị lôi ra như vậy.

Trong lúc bị dẫn đến chỗ Phương Triển, anh ta còn đang nghĩ, chắc mình cũng không có xúc phạm gì đến bọn họ đâu.

Nghĩ vậy, nên anh ta mới thả lỏng được một chút.

Suy cho cùng thì họ vẫn không tin vào cục dị thường của các đô thị khác trong khu E043. Trong khi chỗ cục tình báo đặc biệt Hoa Đô, chỗ mà Phương Triển làm lại khá ổn.

“Anh tên gì?” Bởi vì Phương Triển cũng chẳng biết đám quỷ sẽ đến lần hai vào lúc nào, nên anh ta mới quyết định đánh nhanh thắng nhanh.

“Chu Đáo.”

Sao cái tên này...

Phương Triển liền liếc nhìn anh ta.

“Bậc thầy mà anh nói lúc trước, là anh đã thực sự gặp qua rồi, hay là anh bịa chuyện ra vậy?” Phương Triển hỏi.

“Dĩ nhiên là tôi đã gặp qua rồi!” Trên mặt Chu Đáo lộ ra sự bất mãn khi bị nghi ngờ.

“Anh ta không nói dối đâu.”

Bỗng có một giọng nói xen vào khiến Phương Triển nhíu mày lại.

Lúc vừa xoay người lại nhìn, ủa, đây chẳng phải là Giang Thừa sao?

Chẳng qua là lúc này, mặt của Giang Thừa trắng bệch, chân thì bủn rủn, nhìn bộ dáng của cậu trông thật đáng thương, như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vậy.

Thế mà khi được người ta đỡ, trên mặt cậu lại làm ra vẻ kiêu ngạo quen thuộc của Phương Triển.

“Nếu tôi đoán không lầm, thì bậc thầy gì đó mà anh ta nói hẳn là bậc thầy Hách Nhĩ Mặc, một thương gia nổi tiếng chuyên buôn vũ khí chăng.”

Câu nói này của cậu đã gây xôn xao mọi người ở trong toa.

“Hách Nhĩ Mặc? Hách Nhĩ Mặc chính là cái người đã chế tạo ra quả bom may mắn ư?”

Cái thằng nhóc này sao, Giang Thừa vừa nói câu này ra đã làm nhiều người chơi phẫn nộ.

Trước đây, ai cũng từng ảo tưởng rằng mình là người chơi cực kỳ may mắn, nhưng đáng tiếc, sau khi cái sự ảo tưởng này gặp phải bom may mắn, thì tất cả đều vỡ vụn.

“Khụ khụ, ngoài quả bom may mắn ra, thì bậc thầy Hách Nhĩ Mặc còn có vũ khí khác nữa, mà cái đó cũng nổi tiếng lắm.” Vừa nói ra câu này, người chơi sẵn tiện nói tiếp thêm một câu luôn để trong lòng, “Nhưng đâu có quả bom may mắn nào nổi tiếng đâu.”

“Mà điều quan trọng chính là vũ khí của bậc thầy Hách Nhĩ Mặc lại cực kỳ rẻ nha!”

Ai cũng biết là bậc thầy Hách Nhĩ Mặc là người rất hào phóng. Nếu may mắn mà gặp được hắn, chỉ cần nịnh hót hắn hai câu, có khi đối phương đang có tâm trạng tốt, nói không chừng sẽ được hắn tặng cho một loại vũ khí.

“Thì ra, cơ hội được gặp bậc thầy Hách Nhĩ Mặc ở trên tàu không phải chỉ là tin đồn thôi sao?” Chu Đáo cảm thấy chán nản một chút.

Sớm biết vậy, lúc đó gặp bậc thầy Hách Nhĩ Mặc, da mặt anh ta cũng đủ dày để bám theo như con chó vẫy đuôi cũng được.

Thật đáng tiếc quá đi mà.

“Nhưng có tin đồn lại cho nói rằng bậc thầy Hách Nhĩ Mặc là người của Tập đoàn Oasis, xem ra, tin tức này là thật rồi.” Giang Thừa liền nói với đối phương.

Phương Triển chẳng nói gì.

Nhưng câu hỏi đặt ra ở đây là, “Làm sao mà cậu lại chắc chắn rằng Bộ trưởng đã dẫn theo bậc thầy Hách Nhĩ Mặc đến vậy?”

“Chuyện đó có quan trọng hay không, không phải anh cũng cho rằng nó là như vậy sao?” Giang Thừa lạnh lùng nhìn anh.

Phương Triển chỉ im lặng.

Mặc dù anh ta cảm thấy vào lúc đó, Chu Đáo đề cập đến “bậc thầy” lại quá trùng hợp đi.

Nhưng trên thực tế, khi thấy Chu Đáo lần đầu tiên, thì anh đã biết Chu Đáo không nói dối rồi.

Anh ta vốn định dùng lời nói của mình để huy động sự tích cực của mọi người và làm dịu bầu không khí một chút, nhưng lại không ngờ là Giang Thừa đến đây.

Mà Giang Thừa chỉ toàn dùng trực giác để biết.

Hơn nữa, “giác quan thứ sáu” cũng là một kỹ năng của cậu.

Bởi vì lúc bình thường mà cậu cảm thấy có vấn đề, thì chắc chắn là nó sẽ có vấn đề rồi.

Bình thường, cậu nói cái gì thì toàn đúng cái đó.

Vì thế, nếu Giang Thừa mà nói bậc thầy đó chính là bậc thầy Hách Nhĩ Mặc, thì tám chín mười phần trăm là hắn rồi.

Trong lúc anh ta đang suy nghĩ về các vấn đề này cùng với mục đích của Giang Thừa thì tiếng mở khóa truyền đến, các cánh cửa thông qua giữa các toa lần lượt mở ra.

Sau đó, bọn họ đi đối mặt với những người chơi ở toa phía sau...

——

“Ủa, người đâu? Đừng nói là anh ấy không tới nha?” Nhan Như Tinh nhìn Tiểu Lục với vẻ mặt hoài nghi.

Vì từ lúc cô ta thông báo là Tần Sở tới đã hơn mười phút rồi, mà bây giờ vẫn chưa thấy đâu.

Tiểu Lục đờ người ra.

Cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, Nhan Như Tinh bèn nhíu mày lại, sau đó hỏi cô ta: “Xảy ra chuyện gì hở?”

“Dạ chắc Bộ trưởng đang xử lý chút chuyện, Bộ trưởng sẽ đến liền ạ.” Tiểu Lục đáp.

“Có chuyện gì vậy?”

Nhan Như Tinh vừa dứt lời, thì trên nóc tàu đột nhiên vang lên một tiếng.

“Kẽo kẹt——”

Bỗng nhiên ở trên nóc tàu bị biến dạng và xuất hiện một âm thanh chói tai đã làm Nhan Như Tinh giật cả mình, đồng thời lúc đó, cô đã thấy một bóng người quen thuộc khi nhìn xuyên qua khe hở đó.

Lúc này, Tần Sở đang lơ lửng trên không trung và quay lưng về phía cô, anh mặc bộ đồ vest màu đen trông rất chỉnh chu và trang nghiêm, mái tóc anh khẽ tung bay trong gió đã để lộ góc nghiêng hoàn hảo khuôn mặt trên khuôn mặt lạnh lùng.

Tay trái anh cầm “kim sách”, còn tay phải thì cầm bút, trông giống như thẩm phán trong số các vị thần có thể quyết định sinh tử vậy, nhưng có lúc lại trông giống như kẻ thống trị trời, đất chỉ bằng một tay.

Anh kiêu ngạo nhìn xuống.

Trong khoảnh khắc này, cho dù có nguy hiểm ở khắp nơi đi chăng nữa, thì ai mà nhìn thấy phong thái này của anh sẽ không khỏi choáng ngợp.

Lão Vương vô thức nhìn Nhan Như Tinh, trong phút chốc, mắt hắn sắc như dao, hận không thể giết chết cái tên “giả tạo” này!

Dường như tư thế oai hùng của Tần Sở có thể sánh ngang với trời đất, khiến cả hắn cũng phải liếc nhìn. Một lát sau, toàn là xác của quái vật rơi xuống, nó làm cho người ta có cảm giác như đang ở trong trạng thái bị quỷ thôi miên vậy.

Hắn khẽ thở ra một hơi, rồi phất nhẹ ống tay áo. “Vù vù——” Chẳng có ai có thể nhìn thấy và nghe được tiếng của kim châm của hắn phóng ra. Vài kim châm bay xuyên qua mấy con giòi chỗ khe hở rồi rơi vào trong khoang, sau đó chúng lại bay về phía “Cổ mẫu” gần đó.

Hắn liền để lại hai người ngẫu nhiên để bảo vệ Tinh Tinh, sau đó nhảy đến chỗ Tần Sở. Lúc hắn đi lên nhìn xung quanh, thì mặt tối sầm lại, sau đó vừa cúi đầu vừa vẫy tay một cái, một tấm “kim võng” liền xuất hiện để bảo vệ toa tàu.

Khi thấy “kim sách” rơi vào trong toa, Tu liền hiểu ra rằng, thì ra mọi thứ còn nghiêm trọng hơn cả hắn tưởng tượng.

Mặc dù hắn cảm nhận được những ánh mắt dò xét từ xung quanh, nhưng hắn cũng biết, hắn không ra tay thì cũng không được.

Vả lại, hắn không thể nhịn cái tên “giả tạo” đang nhảy nhót ở trên đầu mình nữa rồi.

Hắn nhìn Nhan Như Tinh, rồi đưa cho cô con chim ở trên đầu mình. Sau đó, hắn nhẹ nhàng di chuyển cơ thể của mình để nhảy lên phía trên.

Mặc dù trong lòng đã có dự cảm rồi, nhưng lúc vừa mới đi lên, mí mắt hắn lại cứ giật giật.

“Ngươi đang lợi dụng Tinh Tinh à?” Hắn cảm giác được bầu không khí ngày càng ngột ngạt. Tuy nhiên, hơi thở lộn xộn đã nói cho hắn biết rằng các vùng phụ cận không chỉ có một “Quỷ Thần”.

Nghe thấy vậy, Tần Sở cũng chẳng thèm nhìn lại, mà chỉ lạnh lùng hỏi: “Anh có cảm thấy tôi bị điên không, hay là anh bị điên hửm?”

Tu liền quay đầu lại, này là hắn chỉ thuận miệng hỏi thôi, nói chứ xin lỗi, hắn cũng chẳng dám.

Tuy nhiên, “Dạo này, tập đoàn Oasis của mấy người đã chọc vào động quỷ à?”

Tần Sở khó chịu, lườm quýt hắn, sau đó đáp lại với vẻ mặt lạnh lùng: “Không biết thì câm cái miệng lại đi!”

Sau đó, lão Vương đành phải lên tiếng để cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, “Mà mấy thứ quỷ dị này đều nhằm vào Tinh Tinh hết.”

Lúc cả hai người nhìn lão Vương, thì thấy hắn ta đang thả một con rối kỳ lạ xuống.

Khi con rối vừa rơi xuống, nó liền biến thành một con giòi trắng mập mạp, to cỡ ngón tay cái.

Vừa thấy một màn này, Tần Sở với Tu đều phục hắn sát đất.

Lão Vương cũng chẳng để ý tới ánh mắt của bọn họ, hắn chỉ nói tiếp, “Là tai họa của phó bản cũ gây ra đó.”

Là do phó bản cũ sao?

Tần Sở với Tu đều hoang mang.

Nhưng giờ không phải là lúc để nói mấy chuyện đó nên lão Vương mới không tiện để giải thích cho bọn họ.

Nói tóm lại là: “Bọn chúng muốn bắt Tinh Tinh để đối phó với Nguyễn Trì mà thôi.”

Tần Sở:!!?

Tu:?

Cái đệch!

Trong chốc lát, cả hai đều nổi điên lên.

Bởi vì Nguyễn Trì chính là kẻ đầu sỏ gây ra những rắc rối này.

“Anh ta đâu?” Tần Sở siết bàn tay lại, trong mắt tràn đầy lửa giận mà anh đang kìm chế.

“Bây giờ, anh ta vẫn còn đang xử lý chuyện này đấy.” Lão Vương thấy nhức cả đầu, “Hay chúng ta giải quyết bọn chúng liền đi.”

“Tôi có dự cảm không lành.” Lão Vương vừa cúi đầu xuống, hắn ta cũng không ngờ rằng Nhan Như Tinh đang ngẩng đầu nhìn mình với hai người kia.

Hắn theo phản xạ liền rời mắt đi, sau đó vừa nhìn vừa an ủi cô.

“Hay là chúng ta đánh nhanh thắng nhanh đi.” Lão Vương vừa nói vừa lấy ra một cái kéo màu đỏ.

Khi thấy hắn lấy cái kéo của gấu xám nhỏ ra, tự nhiên mọi người ở trong toa ai nấy cũng cảm thấy đau nhức.

Nhưng phản ứng của bọn họ đã làm cho hắn cảnh giác, hơn nữa, hắn cũng cảm giác được sự bất an.

Vào lúc này, bức tượng đã nói cho hắn biết trong tiềm thức.

“Anh hãy đem tôi ra ngoài rồi đặt trên mặt đất đi.”

Mặc dù chẳng biết hắn ta định làm gì, nhưng gấu xám nhỏ biết hắn ta sẽ không làm hại Tinh Tinh. Cho nên mới không phản đối gì, sau đó móc từ trong túi ra một bức tượng rồi đặt xuống đất.

Lý do mà gấu xám nhỏ nghe hắn là vì cả hai đều có cùng cảnh ngộ.

Không, hắn ta còn thảm hơn mình nhiều.

Vì dù sao thì gấu xám nhỏ cũng là một con người hoàn chỉnh, còn hắn chỉ là một đống xương mà thôi.

Mặc dù bây giờ họ chỉ còn nhận thức, nhưng họ vẫn luôn ở bên cạnh Tinh Tinh.

Trong khi chẳng có bức tượng nào có thể làm như vậy được. Nghe nói là hắn phải ở dạng linh hồn mới có thể nhìn thấy Tinh Tinh được.

Hơn nữa trước đây, hắn còn bị người ta nghiền nát, rồi dùng bột nặn thành chục pho tượng. Hắn bị hành nhiều đến nỗi hơn chục nhận thức cùng tranh giành quyền kiểm soát với hắn, làm hắn buồn chả muốn nói.

Vả lại, hắn ta nói cũng đúng, vì bộ dạng hiện tại của gấu xám nhỏ trông thật buồn cười. Mặc dù có thể được ở bên cạnh Như Tinh, nhưng hắn vẫn là một con gấu mà thôi, hắn vẫn còn chưa quên được mình cũng từng là một con người........

Gấu xám nhỏ buồn bã.

Mặc dù hắn đã mất mấy ngày để suy nghĩ về vấn đề này rồi, nhưng vẫn chưa quyết định được mình có nên cùng hắn ta “tạo phản” hay không.

Dù sao thì đối phó với Nguyễn Trì cũng không dễ dàng đến vậy.

Bức tượng được đặt trên mặt đất công khai trước mặt Nhan Như Tinh, sau khi nhìn thấy bức tượng, cô kinh ngạc hỏi: “Ngươi lấy ra làm gì vậy?”

“Bảo vệ Tinh Tinh.”

Nhan Như Tinh nhìn bức tượng với vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Lúc này, cô đã nhìn rõ được khuôn mặt của bức tượng, bức tượng này ba phần thì giống Yến Tuy, ba phần thì giống với người ở trong bức ảnh đó, nhưng lại có ba phần kỳ lạ, cuối cùng thì lại giống Nguyễn Trì.

Chắc chắn là Nhan Như Tinh vẫn còn chưa biết làm thế nào mà trong bức tượng này lại có thể nhìn thấy được “biểu đồ hình người” rồi.

“Bức tượng đá này...... Cô Nhan, cô có thể cho tôi xem chút được không?” Không biết Vương Trọng Khang lại đây từ lúc nào, mà khi nhìn thấy bức tượng đó, đôi mắt anh ta lại sáng lên, anh ta vội hỏi liền.

“Đây chỉ là một bức tượng thôi mà.” Nhan Như Tinh nói xong, cô cũng không cản anh, “Anh cứ nhìn đi.”

“Cám ơn cô.” Vương Trọng Khang liền ngồi xổm xuống, sau đó dùng hai tay cẩn thận nâng bức tượng lên.

Thái độ của anh ta đã làm dịu đi sự bất mãn của Yến Tuy.

“Ngôn Thanh, vợ tôi nói là có thứ gì đó đang tới đây á.” Vân Phong lo lắng nói.

Vừa dứt lời, mọi người trong toa ai nấy cũng nhìn anh ta.

Nhan Như Tinh lại muốn gặp người vợ đang bị bắt cóc trên đảo nhỏ Lưu Luyến từ lâu lắm rồi.

Cô còn nhớ rõ trước đây, vẻ mặt anh ta không được vui cho lắm, đã vậy, còn không chịu thừa nhận đối phương là vợ mình.

Ai ngờ sau vài lần vào phó bản, cô lại thấy anh ta toàn khoe vợ mình.

“Anh có chắc là có thứ gì đó đang tới không? Tại sao tôi ở trong đây mà tôi lại không biết?” Câu nói của Vân Phong đã khiến Vương Trọng Khang vội gác lại việc đang nghiên cứu bức tượng, anh liền chạy đến trước chỗ thiết bị thăm dò hỏi.

Thấy tất cả mọi người ai cũng nhìn mình, ban đầu, Vân Phong còn chần chừ khoảng chừng hai giây, sau đó mới khẳng định rằng, “Chắc chứ. Linh cảm của vợ tôi không bao giờ sai đâu.”

“Mà vợ anh là ai? Đang ở đâu?” Hồng Lâm ngây ngốc hỏi.

“Vợ yêu của tôi khá đặc biệt......” Vừa dứt lời, Vân Phong liền nhìn Nhan Như Tinh, sau đó vừa nghiến răng vừa nói, “Vợ yêu ơi, vợ ra gặp bọn họ đi.”

Trong lúc vài người đang nghi ngờ, thì một chiếc bóng kỳ lạ mờ ảo bay ra khỏi cơ thể Vân Phong.

“Xin chào mọi người.” Cái bóng đó mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, nhìn tựa như màu của cánh đồng hoa, đẹp thuần khiết.

Nhan Như Tinh đã nhận ra cái bóng đó chính là Triệu Đan Đan, người mà cô từng có duyên gặp nhau một lần ở sân bay trên đảo nhỏ Lưu Luyến.

“Là quỷ sao?” Hồng Lâm kinh ngạc, sau đó lại theo lắc đầu phản bác, “Không đúng, không giống quỷ cho lắm.”

“Nhưng ngay cả Linh Thực dao động ở trên người của cô ấy cũng không có mà!” Vương Trọng Khang nói với vẻ mặt sợ hãi.

“Không thể nào, cho dù là ở trên người bình thường, thì họ đều có Linh Thực dao động mà. Hơn nữa, tình trạng bây giờ của cô ta...” Trong đôi mắt Vương Trọng Khang hiện rõ sự nghi ngờ.

“Vậy khi nào ở trên người mới không có cái gọi là Linh Thực dao động như anh nói vậy?” Nhan Như Tinh đột nhiên hỏi.

“Khi đó là người chết đấy.” Vương Trọng Khang thốt lên.

Nhan Như Tiều trầm ngâm nhìn.

Thấy vậy, Vân Phong liền kể ra lai lịch của vợ mình để bọn họ khỏi phải tiếp tục đoán già đoán non tiếp.

“Nói tóm lại là từ sau khi Đan Đan với tôi bị bắt thì cô ấy đã được một loại năng lực có thể cảm giác được nguy hiểm.”

“Nhưng mà cô ấy chỉ có thể cảm nhận được thứ nguy hiểm đến gần thôi chứ cũng chẳng biết đó là cái gì, từ hướng nào đến nữa.” Vân Phong lại nhíu mày.

Trong vài trường hợp, thì năng lực này rất hữu ích. Vì chỉ dựa vào năng lực này là đã tránh được bẫy này tới bẫy khác rồi.

Mặc dù anh ta nói vậy, nhưng Vương Trọng Khang lại dùng thiết bị thăm dò quét lại mọi thứ ở xung quanh một lần nữa.

Ngay cả xó nào anh ta cũng quét hết.

Nhưng đáng tiếc là chẳng phát hiện ra cái gì.

Mà Vân Phong lại nói vẻ mặt nghiêm trọng, nên cái này hơi đáng sợ.

“Dạ bà không cần phải lo lắng đâu ạ, có tôi ở đây, nên bà cứ yên tâm nha.” Nãy giờ, Tiểu Lục vốn im lặng đột nhiên lên tiếng, sau đó, cô ta bèn móc ở dưới một cái ghế sô pha chỗ khu nghỉ ngơi ra một khẩu súng máy dài gần bằng người cô.

Đám người của Vương Trọng Khang ngạc nhiên khoảng chừng hai giây khi nhìn thấy khẩu súng máy. Sau đó, họ bắt đầu mò mẫm dưới các ghế ngồi trong tàu để tìm khẩu súng liền.

Mặc dù lúc này, Nhan Như Tinh không tìm với bọn họ, nhưng cô lại phát hiện ra chỗ bất thường.

“Nhiệt độ bây giờ đang giảm hở?” Cô bèn cúi đầu hỏi gấu xám nhỏ.

Vì gấu xám nhỏ không phải là loại gấu bình thường, hắn có thể nhận ra được sự không ổn định về nhiệt độ.

Ngay khi cô vừa hỏi xong, liền sững người khoảng chừng hai giây.

Vừa mới hỏi xong, Nhan Như Tinh mới nhận ra mình đã hỏi nhầm người.

Sau đó, cô bèn quay sang nhìn Vương Trọng Khang, rồi hỏi lại một lần nữa.

“Nhiệt độ hả?” Vương Trọng Khang liền nhíu mày, nhưng anh ta cũng không phát hiện ra nhiệt độ có gì bất thường hết. Cuối cùng, anh ta liền lấy cái nhiệt kế từ trong ba lô ra để kiểm tra nhiệt độ trong khoang tàu.

“23 độ.” Vương Trọng Khang đưa nhiệt kế cho bọn họ xem, “Hay đợi thêm lát nữa xem sao?”

“Ủa, mà nóc tàu bị thủng một cái lỗ lớn, thì nhiệt độ trong toa giảm xuống là điều bình thường mà.”

Nhắc đến cái lỗ này, Nhan Như Tinh đang nhìn Tần Sở, lão Vương với Tu liền ngẩng đầu nhìn lên.

“21 độ rồi kìa.”

Hồng Lâm vừa lên tiếng đã thu hút sự chú ý của mọi người tập trung nhìn vào nhiệt kế một lần nữa.

Thấy vậy, Tiểu Lục liền nhìn Nhan Như Tinh.

Khi thấy Tiểu Lục muốn nói lại thôi, Nhan Như Tinh liền ra hiệu cho cô nói tiếp.

“Thưa bà, bà có ngại khi phải chen chúc với nhân viên chúng tôi không ạ?”

“Cô muốn đưa tôi đi à?” Nhan Như Tinh liền hỏi.

Tiểu Lục gật đầu.

“Không được, tôi tin, lát nữa họ sẽ trở về.” Nhan Như Tinh liền từ chối.

Lúc này mà chạy loạn lên thì cũng không phải là ý tưởng hay cho lắm.

Vì còn có “kim sách” của lão Vương, nên chỉ cần không phá hỏng nó, thì chẳng cần phải lo cho cô rồi.

“Tôi biết lý do tại sao thiết bị không phát hiện được rồi.” Vương Trọng Khang mừng rỡ, “Mà chắc đối phương không tới nữa đâu.”

“Nhưng hình thức tấn công của anh ta đã tới rồi.” Anh ta vừa nói xong liền nhìn Triệu Đan Đan đang đứng bên cạnh Vân Phong, “Vậy là cô chỉ có thể cảm giác được nguy hiểm đang tới gần thôi chứ không biết sự nguy hiểm đến từ đâu hơ?”

Đợi đến khi Triệu Đan Đan gật đầu, Vương Trọng Khang mới thở phào nhẹ nhõm, “Đúng rồi, cái mà cô cảm giác được nguy hiểm chắc là sự công kích của đối phương á.”

“Mà đây chỉ là khúc dạo đầu thôi.” Vương Trọng Khang phân tích cho bọn họ, “Vì trước khi quỷ xuất hiện, chúng đều sẽ ‘làm nóng’ bầu không khí trước, kiểu như là chỉnh nhiệt độ giảm xuống vậy á.”

“Rồi đợi đến khi thời gian chín muồi, chúng mới xuất hiện lận. Cho nên, nếu như phần ‘làm nóng’ bầu không khí của bọn chúng đã làm chúng ta sợ chết khiếp, thì chúng có thể nhặt đầu mình mà chẳng cần động tay rồi.”

Rõ ràng là Nhan Như Tinh không ngờ tới vẫn còn có kiểu nói như này.

Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ một chút, quả thật đúng là như vậy.

Gấu xám nhỏ vốn còn đang lo lắng liệu có phải mình đã làm sai gì không, rõ ràng là hắn không phát hiện có thứ gì tới gần rồi mà.

Khi nghe thấy đó không phải là lỗi của hắn, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.

Mà “Khúc dạo đầu” này lại hơi dài.

Gần cả tiếng đồng hồ trôi qua.

Lúc này, nhiệt độ đã giảm xuống 0 độ.

Mặc dù nhiệt độ đã xuống thấp, nhưng Nhan Như Tinh cũng chẳng lo gì, bởi vì trên người cô mặc “bộ đồ cá mập” mà A Tắc Nhĩ đã chuẩn bị cho, nó có tác dụng giữ ấm, cho nên dù có hạ nhiệt độ xuống đi chăng nữa cũng không thành vấn đề.

*Bộ đồ cá mập = 鲛鳞衣: bộ đồ ngủ hình cá mập.

Mà với tư cách là người chơi, dĩ nhiên trên người Vương Trọng Khang với bọn họ đều có nhiều đạo cụ liên quan đến phòng hộ rồi, vì thế, đối với họ, thì việc hạ nhiệt cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn cả.

Như vậy thì chỉ cần bọn chúng không núp lùm ở sau lưng, thì coi như họ có thể bình an vô sự vượt qua rồi.

Khi Nhan Như Tinh đang nhìn cái lỗ thủng đó ở trên đầu với vẻ mặt lơ đễnh.

Gấu xám nhỏ tưởng rằng cô đang lo lắng cho mấy người đó, bèn an ủi: “Tinh Tinh, cô đừng lo quá, họ sẽ không bị gì đâu.”

“Ta có lo lắng gì đâu, ta chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi à.”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá nguy hiểm, từ vụ tàu bị hỏng cho đến nóc tàu bị thủng một lỗ.

Chuyện xảy ra nhanh tới nỗi làm cho cô cảm thấy những chuyện kỳ lạ này lại có mục đích khác nữa.

Không phải là do cô suy nghĩ nhiều, mà thật ra, trong lòng cô rất bối rối, không thể nắm bắt được.

Hơn nữa, chỗ lỗ thủng đó đã qua một hồi lâu mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, mặc dù vậy, nhưng nó lại làm cho cô có cảm giác kỳ lạ.

“Tránh ra.” Khi Nhan Như Tinh vừa nhìn lên trên, thì thấy kim võng mà lão Vương bỏ lại đang rơi xuống liền biến thành một lá chắn trong suốt để chặn quỷ khi bọn chúng tớ gần.

Nhưng kể từ lúc bắt đầu hạ nhiệt cho tới giờ, thì lá chắn này không còn chặn quỷ nữa.

Điều này lại cho thấy rằng ở bên ngoài rất an toàn.

Điều này có thể xảy ra chăng?

Không thử sao biết, Nhan Như Tinh bèn lấy một quả bom may mắn ra.

Gấu xám nhỏ thấy vậy cũng không cản cô, còn để cho cô ném quả bom may mắn ra khỏi chỗ lỗ thủng ở trên đầu.

Nhưng kể từ khi cô ném quả bom này ra ngoài, sau một hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì.

Nhan Như Tinh suy nghĩ một lát, rồi nói với Tiểu Lục: “Cô có thể ra bên ngoài xem thử đã xảy ra chuyện gì được không?”

Tiểu Lục còn chưa kịp trả lời, thì một khuôn mặt râu ria xồm xoàm vừa thò đầu ra khỏi chỗ lỗ hỏng đó vừa cầm quả bom may mắn quen thuộc hỏi: “Ai ném bom vậy?”

Mọi người đều vô thức nhìn Nhan Như Tinh.

Một người chơi thấy vậy, liền đi tới hỏi Nhan Như Tinh với đôi mắt sáng ngời: “Cô còn cái nào nữa không? Lấy thêm một cái nữa đi.”

Thấy người đó hỏi vậy, Nhan Như Tinh quyết đoán móc ra ba quả bom may mắn, sau đó vừa kích hoạt chúng vừa nhìn thời gian rồi ném ra ngoài.

Ai ngờ người đó vừa chìa tay ra một cái, thì quả bom may mắn này vốn sắp nổ tung lại không phát nổ.

“Ha ha, cảm ơn nha!” Người chơi đó vừa nói xong liền quay đầu lại ném quả bom ra ngoài.

Sau khi ném xong, người đó vẫn thấy chưa đã, nên bắt đầu tháo nóc tàu ra, “Kẽo kẹt——”.

Mãi cho tới khi lối đi chỉ một người qua được bị phá bỏ, anh ta liền nhảy xuống chỗ cô đang đứng, sau đó ôm cô nhảy lên lại mà không cho cô có cơ hội phản kháng.

“Cô thử sờ chút đi.” Người chơi đó lấy ra một khẩu pháo, sau đó vác trên vai, vừa chỉ vào pháo vừa nói với Nhan Như Tinh.

Cảnh tượng hoành tráng cách chỗ đó không xa làm Nhan Như Tinh cảm thấy kinh sợ, cô liền bừng tỉnh và tiện tay chạm vào nòng súng.

“Xong rồi nè.” Người chơi đó liền vặn và điều chỉnh nòng súng nhắm trúng vào con quỷ siêu to khổng lồ như một ngọn núi nhỏ từ đằng xa kia, rồi bắn một phát.

Nhìn những đám mây nhỏ hình nấm ở phương xa, người đàn ông đó liền gác tay lên trán thưởng thức kiệt tác của mình, sau đó hài lòng chĩa nòng súng lên trên để xin vía những người chơi cực kỳ may mắn.

Kết quả, vừa quay đầu lại nhìn thì thấy nóc tàu trống không, khiến anh ta không khỏi hú hồn.

Vừa cúi đầu nhìn xuống toa tàu bên dưới, thì thấy gấu xám nhỏ đang trèo lên nóc tàu.

Lúc thấy anh ta, gấu xám nhỏ tức giận, “Tinh Tinh đâu?”

Người chơi đó nghi hoặc gãi gãi đầu, lúc này, anh ta mới nhận ra, người mà gấu xám nhỏ đang hỏi mình có thể là cô gái vừa rồi, nên mới thốt lên, “Không thấy.”

Gấu xám nhỏ:???

“Tiêu rồi!” Lúc gấu xám nhỏ ngửi thử thì chẳng ngửi thấy mùi quen thuộc đâu. Hắn tức giận nhìn người chơi đó, sau đó quay sang nhìn ba người đang đánh nhau cách đó không xa hét lên: “Đừng đánh nhau nữa! Tinh Tinh biến mất rồi!”

——

“Mau, mau lên, tôi phải giành bảo bối lại nữa.”

“Bảo bối gì? Là mục tiêu hả?”

“Haizz cái mục tiêu chết tiệt, bố mày nghi là đám quỷ này chỉ muốn mượn tay đám người của tập đoàn Oasis để làm giảm sức mạnh của bố mày thôi. Bố mày không làm nữa, bố mày lượn đây!”

“??? Vãi, cái gì thơm dữ dọ? Ngửi thử đi! Hú, chờ tôi với, tụi mình đi thôi......”

Bình luận

Truyện đang đọc