XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

Trên bầu trời đen kịt, có một vòng mặt trăng đỏ như máu đang lơ lửng, tỏa ra luồng khí đáng sợ lạnh thấu xương.

Đất vàng cằn cỗi với gió và cát bay. Thỉnh thoảng, một vài bông hoa nhỏ màu xanh bung ra khỏi bãi cát vàng và đung đưa trong gió, nom rất kỳ lạ.

Trong thế giới xa lạ và trống rỗng này, một đội đen đứng sừng sững đó, nhỏ bé như sỏi, nhưng lại cực kỳ nổi bật tựa như một lưỡi kiếm đen sắc bén cắt ngang bầu trời chết chóc, như cây tre đứng sững giữa trời tĩnh mịch.

“Vậy ai trong số các người là anh A Trì?” Nhan Như Tinh nằm trên lưng người đàn ông mặc áo giáp đen đang cõng cô, đôi mắt đầy bối rối.

“Lão, lão đại.” Người con trai mặc áo giáo đen chậm rãi nói ba chữ, sau đó tăng tốc.

Thấy vậy, mấy người mặc áo giáp đen khác cũng hô theo.

Không lâu sau, họ đưa Nhan Như Tinh đến một hồ nước trong như gương.

Một hồ nước hình tròn với đường kính khoảng ba mươi mét. Vệt trăng đỏ đổ xuống nhuộm đỏ cả mặt nước trong vắt không màu.

Ở giữa hồ, có một bóng người đang nằm mà Nhan Như Tinh vô cùng quen thuộc, cô nhanh chóng trèo xuống lưng người đàn ông mặc áo giáp đen, kinh ngạc chạy đến mép hồ từ xa để quan sát.

Người đang ngủ trên hồ rất giống với người trong bức ảnh mà Tôn Long đưa cho cô trước đó, chỉ là có hơi khác một chút.

Khuôn mặt đẹp trai và hoàn mỹ trông giống như một vị thần, mái tóc bạc bồng bềnh tựa như lụa tràn đầy sự thánh khiết. Anh cúi người, phơi bày thân thể hoàn mỹ nhưng lại không khiến cho người ta sinh ra một chút khinh nhường nào được.

Có cảm giác thật giống anh Nguyễn Trì?

Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm đánh giá một chút, lúc sau quay lại thì phát hiện mấy người đàn ông mặc áo giáp đen đưa cô đến đã biến mất. Chỉ còn lại cô và người không rõ sống chết giữa dòng nước.

Cô cứ thế ngồi xuống chống cằm suy nghĩ hai giây. Rồi móc con gấu xám nhỏ to bằng lòng bàn tay từ trong ngực ra, đặt nó xuống đất, đôi mắt đờ đẫn của con gấu xám nhỏ dần trở nên hoạt bát.

Ngay sau đó hắn bắt đầu phát triển kích thước cho đến khi trở lại kích thước gấu bông bình thường.

“Tinh Tinh, chỗ này là đâu vậy?” Gấu xám nhỏ hoàn hồn, nhìn xung quanh kinh ngạc hỏi.

“Ta còn muốn hỏi ngươi đấy.” Nhan Như Tinh dùng ngón tay chọc chọc đầu hắn.

“Ta quan sát, quan sát liền đây.” Gấu xám nhỏ xấu hổ đứng lên, sau đó xoay người, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở người giữa hồ.

“Hắn...” Con ngươi của Gấu xám nhỏ hơi hơi mở ra, mê mang biến mất, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, “Hắn làm sao có thể...”

Đôi tai của Nhan Như Tinh khẽ nhúc nhích.

“Tinh Tinh, mau ra khỏi đây đi.” Gấu xám nhỏ vội vàng xoay người đi tới bên cạnh Nhan Như Tinh, giật giật góc áo của cô hoảng sợ nói.

Đây là lần đầu tiên Nhan Như Tinh hoảng loạn bất an thế này.

“Sao thế?” Nhan Như Tinh bế hắn lên.

“Hắn….” Con gấu xám nhỏ nằm trong ngực Nhan Như Tinh, trái tim căng thẳng của hắn bình tĩnh lại một chút. Nhưng nếu để ý cơ thể run rẩy kia thì nội tâm hắn lại không bình tĩnh như thế.

“Hắn thức tỉnh rồi.” Gấu xám nhỏ vùi người vào trong ngực Nhan Như Tinh, thì thầm bốn từ khiến hắn kinh hoàng.

Nhan Như Tinh từ đầu không có hiểu được “hắn” mà hắn là “hắn”, theo bản năng cô hỏi: “Hắn là ai?’

“Hắn là…” Gấu xám nhỏ lén nhìn mặt hồ một cái, lại nhanh chóng không nhìn nữa.

Lúc này, hắn không khỏi mắng Nguyễn Trì không ra gì.

Học không xong đã chạy mất.

Xứng đáng làm áo cưới cho người ta!

“Tinh Tinh, đi thôi, hắn tỉnh lại chúng ta không đi được đâu.” Gấu xám nhỏ run giọng nói, ôm lấy Nhan Như Tinh.

“Rốt cuộc hắn là ai?” Nhan Như Tinh tò mò nắm lỗ tai hắn, hối thúc hắn có thể nhanh chóng nói ra.

“Hắn là Thần.” Gấu xám nhỏ tủi thân che lỗ tai.

“Thần? Giờ phút này mà còn ấp a ấp úng gì nữa?” Nhan Như Tinh trừng hắn.

“Hắn đang cắn nuốt ý thức Nguyễn Trì, chờ hắn tiêu hóa xong Nguyễn Trì, ta cũng sẽ bị hắn nhắm tới.”

“Còn tên này nữa!” Gấu xám nhỏ lấy thần tượng ra khỏi yếm.

Thần tượng Yến Tuy vừa ra vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình.

Ý thức tự nhiên quét tới “người” giữa hồ.

“DM!”

Không chỉ có anh ta mà còn có những mảnh ý thức còn lại trong thần tượng cũng bắt đầu chửi đổng lên.

“Tên đầu gấu cũng quá không có đạo đức mà! Ai nói hắn thật thà?”

“Đáng khinh, không biết xấu hổ.”

“Tên đầu gấu tại sao lại như vậy? Chúng ta không có chọc gì hắn, mắc gì phải vì giết địch một ngàn tổn hại tám trăm?”

“Đừng tranh cãi nữa, không phải lỗi đầu gấu đâu. Hắn còn không nỡ xa Tinh Tinh thì sao có thể tự đào mồ chôn mình được.”

“Không thể nào là Tinh Tinh phải không?”

“Đù! Còn dám nghi ngờ Tinh Tinh á? Các anh em, đánh nó!”

"Tôi không có, tôi chỉ là nghĩ nếu là Tinh Tinh thì tôi chịu cũng được….”

Thần tượng ầm ĩ cũng không làm tâm tình kinh sợ Nhan Như Tinh bởi một câu của gấu xám nhỏ.

“Ngươi nói cái gì? Tại sao anh ta lại nuốt ý thức của Nguyễn Trì?” Cô nhìn chằm chằm gấu xám nhỏ.

“Hắn... Hắn với Nguyễn Trì có quan hệ không bình thường, đồng thời, mấy trăm năm trước là hắn một mình hủy diệt toàn bộ thần linh với quỷ thần.”

Gấu xám nhỏ dần bình tĩnh lại khi hắn nói.

“Đã từng có rất nhiều thần linh, chỉ cần ngươi trở thành siêu cấp người chơi S, gần như đạt cấp độ X. Lại hiểu rõ quy tắc thì có thể thành thần.”

“Chỉ là, có chân thần ở trên thần, chỉ chân thần mới có thể cùng trời cùng đất vĩnh viễn trường tồn.”

“Đồng thời, chân thần cũng là thần chủ, thực lực vượt qua tất cả thần.”

“Khi đó thần linh và quỷ thần có rất nhiều, nhưng chân thần chỉ có một.”

“Cho đến khi có thằng ngu nào đó muốn tính kế thần chủ.” Gấu xám nhỏ nghĩ tới tư liệu mà mình tò mò kiếm được.

“Lão Vương không phải đã nói cho ngươi biết Phố 404 hửm?” Gấu xám nhỏ thở dài, nhìn về phía mặt hồ cách đó không xa.

“Phố 404 là do hắn thành lập, mục đích ban đầu là cho người chơi có tỷ lệ dị hóa cao một lối thoát.”

“Hắn không có ý định tranh giành với người khác mà chỉ muốn cho người khác một đường sống, bất kể là người hay là quỷ." Gấu xám nhỏ nói với giọng uể oải.

“Sau khi biết được suy nghĩ của hắn, những vị thần đạo đức giả đó mặt đối mặt thì đồng ý, nhưng sau lưng lại liên minh với quỷ thần cùng nhau tiêu diệt hắn.”

“Phố 404 do hắn thành lập, những người chơi có tỷ lệ dị hóa cao được hắn ban ơn giúp giữ lại sự tỉnh táo, lúc đó không những không giúp đỡ mà còn đâm chết hắn vào thời khắc mấu chốt.”

“Cuối cùng trước khi ngã xuống hắn nghĩ ra một thứ —quy tắc về nơi không có vị thần nào cả.”

“Quy tắc đó vừa ban ra đã hủy diệt hết toàn bộ thần linh và quỷ thần ở thế giới thực.” Gấu xám nhỏ nuốt nước bọt mà nói.

Tuy hắn là phục chế thể của Nguyễn Trì, Nguyễn Trì lại là một mảnh linh hồn của vị kia. Bốn bỏ năm lên thì hắn coi như cùng cấp với anh.

Khi xem được tư liệu này, hắn vẫn không khỏi choáng váng, có một loại cảm giác là hồi xưa mình lợi hại vậy sao.

“Nhưng mà, sau khi đặt ra quy tắc này, hắn cũng gặp phải phản phệ, thời gian cũng không còn bao lâu nữa.”

“Xử lý xong chuyện phản bội ở phố 404, hắn biến mất.” Gấu xám nhỏ phức tạp nhìn về phía xa xa hồ nước.

“Biến mất? Không chết?” Nhan Như Tinh bắt được lỗ hổng trong lời nói của hắn.

Gấu xám nhỏ ngẫn ra, lắc đầu nói: "Hắn chắc chắn đã chết."

Nếu không thì đã không có Nguyễn Trì.

“Rồi chuyện gì đang xảy ra ở đây?” Nhan Như Tinh nhìn hồ nước ở phía xa.

“Ngươi không để ý sao?” Gấu xám nhỏ nhìn Nhan Như Tinh, do dự nói.

Nhan Như Tinh bối rối: “Phát hiện gì cơ?”

Gấu xám nhỏ: “Nguyễn Trì chính là hắn.”

“Cái gì!” Nhan Như Tinh sửng sốt, sau đó hưng phấn nhìn gấu xám nhỏ, trong mắt tràn đầy hưng phấn nói: “Chuyện gì vậy? Nói rõ ràng cho ta biết đi!”

“Ngươi thật sự không biết?” Gấu xám nhỏ vẻ mặt khó hiểu. Rõ ràng là Nguyễn Trì cái gì cũng biết rõ về Nhan Như Tinh.

“Ta nên biết cái gì” Nhan Như Tinh tự hỏi, cô cảm thấy câu hỏi của mình rất sai, như thể cô nên biết điều gì đó.

"Vì quy tắc đó, cuối cùng hắn đã chết."

"Nhưng hắn không phải là một vị Thần bình thường. Chỉ cần có người nhớ đến hắn, hắn sẽ trở lại vào một ngày nào đó."

“Cái này hệ thống cũng biết.” Lúc nhắc tới chủ hệ thống, gấu xám nhỏ lộ ra chút bất mãn.

“Chủ hệ thống bị hắn trấn áp khi đó chẳng qua là một công cụ giúp người chơi trở thành thần thánh đối phó với những thủ đoạn đó trong âm giới mà thôi.”

“Sao mà biết sau khi hắn chết thì lại thành ra vầy” Nghĩ đến việc chủ hệ thống năm lần bảy lượt nhằm vào Nhan Như Tinh, gấu xám nhỏ khó chịu.

“Chủ hệ thống không muốn hắn trở về khiến cho chính mình bị hắn bức bách, cho nên cứ vậy tiêu trừ dấu vết tồn tại của hắn.”

“Nhưng nó biết rằng khi hắn còn sống, đã đi tới rất nhiều phó bản giúp đỡ rất nhiều người. Nó không thể xóa bỏ sự tồn tại của hắn chỉ đơn giản bằng cách xóa dấu vết ký ức.”

“Vì không cho hắn tỉnh lại, nó nghĩ ra một cái thủ đoạn bẩn thỉu.” Nói tới cái thủ đoạn bẩn thỉu này, sắc mặt gấu xám nhỏ đen thui cực kỳ.

Thần tượng lúc này cũng câm như hến.

Bởi vì sự tồn tại của nó là bằng chứng rằng hắn đã giúp đỡ người khác.

Năm đó vị này nổi danh là “người tốt”, “Chúa cứu thế”.

Gần một nửa số người trong tiểu thế giới đều đã nhận được sự "ân huệ" của hắn.

Miễn là trông vừa mắt, dù cho là một bộ xương cốt không quan trọng. “Chân thần huyết”, thứ mà các vị thần khác thèm muốn, hắn cũng không do dự mà lấy ra để cứu một con cá.

Nhưng có lẽ hắn không bao giờ ngờ rằng khi đó thái độ muốn làm gì thì làm lại khiến cho mình phải hối hận ngày hôm nay.

Hừm–

Cũng không hẳn.

Biết đâu sau khi tỉnh dậy, hắn sẽ trở lại với tâm tính lạnh lùng, là "thánh nhân đối xử bình đẳng với mọi sinh linh."

Đến lúc đó có còn thể sẽ ghét cả Nhan Như Tinh.

Tưởng tượng đến chuyện đó, gấu xám nhỏ kích động không thôi.

Gấu xám nhỏ vẫn đang nói với Nhan Như Tinh về mánh khóe độc ác của chủ hệ thống: “Ta không biết chủ hệ thống ở đâu có ý tưởng tồi tệ như vậy. Cho rằng miễn là hắn không chết hoàn toàn, sau đó tìm một phó bản sát khí nặng mà nhốt hắn lại, không chỉ có thể ngăn hắn trở lại mà còn có thể ngăn hắn thức tỉnh.”

“Cho nên trước khi hắn ngã xuống, nó đã cướp đi một tia hồn lực của hắn. Chỉ cần giữ lại một tia hồn lực, cũng không tính là chết hoàn toàn.”

“Cứ như vậy, hắn chẳng những không thể trở về, mà còn bởi vì tia linh hồn lực này quá yếu dần dần mất đi lý trí, cuối cùng sẽ trở thành một cái bình thường quái vật, cũng có khả năng bị người chơi lầm thành boss phó bản mà giết chết.” Gấu xám nhỏ bình tĩnh nói.

Không bất ngờ mấy khi tình tiết là tình tiết sẽ xảy ra nếu Nguyễn Trì không gặp được Nhan Như Tinh.

“Ngươi nói là Nguyễn Trì bị chủ hệ thống nhốt trong phó bản hả?” Nghiêm Như Thanh trong lòng chấn động, mặt co giật, “Anh ấy là một sợi linh hồn của vị thần kia sao?”

Gấu xám nhỏ gật đầu.

Hắn biết là do lần trước bị Nguyễn Trì cưỡng ép thu hồi gien mà nhớ lại.

Ngoài ra còn có một phần thông tin mà thần tượng nói với hắn cộng với tư liệu đã điều tra.

Thần tượng biết nhiều hơn hắn, anh ta muốn hợp tác với hắn để "tạo phản Nguyễn Trì", cứ thế mà nói lợi thế này cho hắn.

Nhưng bây giờ, nếu hắn cắn nuốt Nguyễn Trì, hắn sẽ tỉnh lại. Chưa nói đến làm phản, có thể tồn tại hay không cũng là một câu hỏi.

Vị kia là người mà trong mắt chẳng chứa nổi một hạt cát.

“Thần kia, là Trì Úc mà lão Vương đã nói với ta không?” Khoảnh khắc Nhan Như Tinh nói ra cái tên đó, mặt hồ yên tĩnh đột nhiên nổi lên những gợn sóng.

Cô dường như ý thức được gì đó, ngẩng đầu nhìn người vẫn nằm giữa hồ. Với con mắt cực tốt, cô phát hiện ra trên mặt đối phương có một sợi tóc thừa.

Hồi nãy không có.

Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu Nhan Như Tinh.

Hơn nữa: “Hình như hắn lại gần ta hơn đúng không?”

Gấu xám nhỏ mờ mịt quay đầu, sau đó trừng lớn mắt nắm lấy Tinh Tinh lui về.

Tượng thần bị bỏ lại thầm chửi một tiếng, bất chấp việc bản thân có bị lộ thực lực ra không, chạy tới bên chân Nhan Như Tinh trước.

“Ngươi làm sao vậy, kích động như vậy làm gì?” Nhan Như Tinh nhíu mày nhắc Gấu xám nhỏ.

“Tinh Tinh, nếu hắn tỉnh lại, hắn sẽ không phải là Nguyễn Trì mà ngươi biết nữa, nghiêm túc mà nói, hắn không chỉ có diệt trừ chúng ta, còn có thể giết chết ngươi.”

“Giết ta? Giết ta làm gì? Chẳng phải là hắn nên cảm ơn ta với Nguyễn Trì vì đã làm hắn thức tỉnh lần nữa chứ?”

Gấu xám nhỏ sững sờ, có vụ vậy hả?

Thần tượng cũng đang tự về câu hỏi này.

“Hắn sẽ không cảm ơn cô đâu.” Yến Tuy sử dụng ý thức của mình để nói chuyện với Nhan Như Tinh.

“Hắn và Nguyễn Trì vẫn đang tranh giành chủ quyền, điều mà hắn không cho phép.”

“Người đó, tất cả mọi người bên ngoài đều nghĩ rằng hắn là "thánh nhân" và là "đấng cứu thế".”

“Sự thật thì hắn vô tình lạnh nhạt và kiêu ngạo hơn bất kỳ ai khác.”

“Hắn theo đuổi sự hoàn hảo, lại là một kẻ cực kỳ điên rồ.”

“Tinh Tinh hẳn là biết hắn không có tâm nhỉ? Vậy cô biết trái tim hắn ở nơi nào không?” Câu từ của Yến Tuy đầy trào phúng, nhưng lời anh ta nói lại khiến người ta rùng mình.

“Ở đâu?”

Rõ ràng là anh ta biết rất nhiều, Nhan Như Tinh đưa mắt tò mò về phía Yến Tuy.

“Hắn nói nhịp đập của trái tim làm ảnh hưởng tới lý trí của hắn nên hắn đã tự mổ lòng ngực moi tim ra, sau đó tặng nó cho một đứa bé có dị tật ở tim còn trong bụng mẹ.”

“Người được tặng cô có biết, là tứ vương tử lần trước tới tìm cô.”

Huống chi, khi anh ta nhìn thấy tứ vương tử trong thành cũng không có suy nghĩ tới hướng khác.

Sau đó, anh ta nói với Gấu xám nhỏ rằng bản thân biết lai lịch của những người theo đuổi đó.

Cũng biết Nguyễn Trì đến chỗ anh để tìm "trái tim".

Lúc ấy Yến Tuy đã có hơi nghi ngờ.

Tuy là cần gặp thêm nhân chứng để xác thực nhưng vẫn không cản trở được việc anh xác nhận vấn đề trước.

Quả nhiên Tinh Tinh cực kỳ khiếp sợ đối với chuyện này.

Đâu chỉ thế, thậm chí cô còn bắt đầu cảm thấy hôm nay mình đang nằm mơ.

Sao cô càng nghe càng thấy mơ hồ.

“Anh nói, trái tim của Tứ hoàng tử là của anh ấy?” Nhan Như Tinh nghĩ đến trái tim khổng lồ mà cô nhìn thấy trong phó bản trước.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đúng là vậy.”

Nhan Như Tinh thở nặng, chất vấn Yến Tuy: “Còn anh thì sao? Làm sao anh biết những điều này?”

Gấu xám nhỏ biết bí mật về Nguyễn Trì bởi vì hắn từng là phục chế thể của anh, biết kí ức của nhau cũng là chuyện bình thường.

Nhưng anh ta là một thần tượng bước ra từ phó bản trừng phạt thì sao có thể biết?

Nhan Như Tinh bỗng nhiên nhớ tới biểu hiện kỳ quái của lão Vương trước khi phó bản trước kết thúc, cả Chu Vũ Trạch nói cho cô tin tức của “thần” sau khi trở lại phó bản hiện thực nữa.

Và cảnh tượng khi ba người họ cũng xuất hiện trước mặt cô.

Có một số việc, Nhan Như Tinh không theo đuổi, dò hỏi tới cùng là bởi vì cô cũng có bí mật.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không có tầm nhìn, không biết hoài nghi.

Trước đó cô cảm thấy ba người cùng nhau xuất hiện là có hơi khả nghi, hỏi lão Vương thì hắn ta trả lời có lệ thì cô biết chuyện này không đơn giản.

Đúng là không đơn giản như vậy.

Nhan Như Tinh cẩn thận nhìn bức tượng: “Sau khi tôi rời đi, các người đã xảy ra chuyện gì?”

Yến Tuy cứng họng, anh ta biết mình đã nói quá nhiều nên không thể che giấu được nữa.

Thấy người đó sắp thức tỉnh, anh dứt khoát bất chấp tất cả và không gạt nữa.

“Tôi là một mảnh xương tim thừa mà hắn đã cắt bỏ khi mổ tim.”

Nhan Như Tinh…

Khiếp sợ.

Vô lý!

Tam quan cô muốn sụp luôn rồi.

“Anh nói cái gì?” Giọng hỏi của cô hơi run.

Khuôn mặt luôn tươi cười méo xệch trong hai giây.

Nhan Như Tinh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

“Lão Vương thì sao?” Lão Vương là người đầu tiên nói với cô cái từ đó.

“Lão Vương, không phải đầu gấu đã nói là hắn ta thích làm "việc thiện" sao? Lão Vương là một tồn tại đặc biệt mà hắn mang đến phố 404.”

“Lão Vương là cái bóng của hắn và là người giúp hắn trong việc giám sát phố 404.”

“Sau đó, hắn ta đã bị hắn từ bỏ vì những trò lừa bịp xảo quyệt trên phố 404.”

Yến Tuy không ngại gì mà bán sạch Lão Vương.

Nhan Như Tinh thấy tê dại cả người.

Cô càng lúc càng cảm thấy mình đang nằm mơ.

Mơ?

“Tu thì sao?” Chẳng lẽ Tu có quan hệ với người kia?

“Tôi không biết.” Trực giác của Yến Tuy mách rằng con mèo này không bình thường.

Nhưng thời gian bọn họ tiếp xúc quá ít, những gì mà họ biết được là qua miệng của Gấu xám nhỏ.

Gấu Xám không có nhiều đánh giá về con mèo đó, nhưng năng lực "không gian trong mơ" và đôi đồng tử khác biệt khiến anh ta cảm thấy quen thuộc.

Không biết?

Không hiểu sao Nhan Như Tinh lại thở phào nhẹ nhõm.

“Tần Sở thì sao?” Cô quyết định hỏi từng người một.

“Cậu ta á? Không nốt.”

“A Tắc Nhĩ?”

“À con cá đó hả.” Giọng Yến Tuy phấn chấn hẳn lên.

Ý thức được cái đó, tim Nhan Như Tinh run lên từng hồi.

“Ngày đó lúc mà trước khi A Tắc Nhĩ rời khỏi lâu đài đã từng nói chuyện thân mật với Nguyễn Trì hồi lâu.”

“Bọn họ còn cố ý phong tỏa không gian, cho nên bọn họ chắc chắn có quen biết, còn có bí mật không muốn ai biết.”

Nhan Như Tinh nghe được thì thở phào nói: “Ngay từ đầu họ đã biết nhau rồi.”

“Hai người quen nhau khi nào?” Yến Tùy hỏi.

“Rất sớm, thoạt nhìn cả hai đều hiểu rõ nhau.”

“Vậy Tinh Tinh nên cẩn thận chút.”

Nhan Như Tinh nheo mắt.

“Hắn sẽ không dễ gì mà đi làm quen hay kết bạn đâu.” Yến Tuy bình tĩnh nói: “Nguyễn Trì cũng không khác mấy.”

“Nếu thay đổi, điều đó có nghĩa là có đó hấp dẫn ở người kia.”

Nhan Như Tinh:...

Hừ, anh cứ nói thẳng ra là anh ấy có vấn đề là được rồi.

Nhan Như Tinh trừng mắt nhìn anh với tâm trạng không tốt.

Yến Tuy làm vẻ mặt thật vô tội, nhưng đáng tiếc là Nhan Như Tinh không nhìn thấy nó.

Lúc này cô bị gấu xám nhỏ kéo ống tay áo nói rằng người trong hồ cách cô càng gần.

Nhan Như Tinh nhìn lên và ngạc nhiên khi phát hiện người ở giữa hồ đã cách bờ hồ không xa.

“Làm sao bây giờ?” Cô nhìn gấu xám nhỏ nhỏ rồi nhìn tượng thần.

Nếu đó là những gì họ nói thì vị thần đó, Trì Úc là tên không ưa nói lý.

Vậy cô…

Nhan Như Tinh u sầu.

“Có cách nào giúp Nguyễn Trì không?” Cô hỏi gấu xám nhỏ.

Gấu xám nhỏ lắc đầu: “Đây là ván cờ của bọn họ, chúng ta không can thiệp được.”

Hắn cảm thấy rằng Nguyễn Trì không phải là một người bốc đồng như vậy, anh sẽ không đối đầu với Trì Úc sớm như vậy mà không chuẩn bị gì.

Chắc là đã xảy ra cái gì trong đó.

“Vậy thì đi thôi?” Nói ra câu này cô cảm giác như mình không là người nữa rồi.

Tốt xấu gì thì bạn trai của cô vẫn chưa chết mà.

Nhan Như Tinh thấy tội lỗi đến mức cô không dám nhìn người trong hồ.

"Đi? Tinh Tinh có biết đây là nơi nào không?” Yến Tuy chậm rãi nói.

“Nơi nào?”

“Đây là phần sa đọa của trò chơi, đã bị Âm giới ô nhiễm với đồng hóa triệt để.”

“Mặt trăng máu trên bầu trời là dấu hiệu.”

“Ở loại thế giới này, không gian phụ cận rất yếu, không cách nào dịch chuyển đâu.”

Còn có vụ này nữa?

Nhan Như Tinh sững sờ, bàn tay cầm đồng tiền thời không khựng lại một chút.

“Thật sự không có biện pháp giúp hắn sao?” Cô nhìn về phía hồ nước, giây tiếp theo thiếu chút nữa kêu lên.

a

Bởi vì lúc này người kia đã rời khỏi hồ, hơn nữa còn cách cô không đến mười mét.

Càng gần càng nhìn rõ.

Dáng người thế này…

Khụ!

Nhan Như Tinh hốt hoảng một lát, sau đó mới nhớ tới người này là Nguyễn Trì nên lập tức tự tin nhìn thẳng hắn.

“Tôi cảm thấy anh Trì đang cầu cứu tôi, các người thấy sao?” Nhan Như Tinh hỏi Gấu xám nhỏ và thần tượng.

Gấu xám nhỏ ghen tị nhìn thân thể hoàn hảo trước mặt, phản bác lại: “Ta cảm thấy không có khả năng, là do anh ta tự tìm lấy, người ngoài không can thiệp được.”

“Nhưng ta không phải người ngoài.” Nhan Như Tinh cảm thấy dù sao Nguyễn Trì cũng là bạn trai trên danh nghĩa của cô, vậy nên cô có thể giúp gì đó.

“Ta là vợ.” Cô nói rồi bước tới.

Dù sao hiện tại hắn đang hôn mê, không có nguy hiểm gì.

Thấy vậy, Gấu xám nhỏ nhanh chóng chạy theo, cả thần tượng cũng không ngoại lệ.

Thật ra thì với tư cách là người liên quan, Yến Tuy cũng muốn chen chân vào.

Nhưng vừa tới gần thì đã bị khí thế làm cho tắt đài.

Nhan Như Tinh nhìn người đang lơ lửng giữa không trung trước mặt cô.

Ánh mắt đầu tiên thì nhìn cực kì đẹp, đẹp không tả nổi. Nhưng cô cảm thấy cứ để như Nguyễn Trì trước thì vẫn thoải mái hơn.

Cô đưa tay ra kéo người vào vòng tay của mình.

Trong lúc này có một chút kháng cự nhẹ. Cô khẽ nhướng mày, đưa tay vén sợi tóc trên mặt hắn, lộ ra vết cau mày nhỏ giữa hai hàng lông mày nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhìn rõ.

Nhan Như Tinh không tí nào để ý lấy ngón tay xoa vết cau mày đó, đến nỗi làn da trắng nõn bị chà cho có vết đỏ.

Nhan Như Tinh vuốt khuôn mặt trơn bóng của hắn, ganh tỵ mà nhéo cho cái.

Trì Úc:?

Hắn nhìn Nguyễn Trì tạm thời bị hắn áp chế không cách nào phản kháng, trong mắt lạnh như băng lộ ra vẻ khó hiểu.

Đột nhiên thân thể khẽ run, hai tay co giật, Nguyễn Trì ở thế yếu lập tức nhân cơ hội đoạt lại một phần khống chế.

Bên ngoài.

Gấu xám nhỏ thất thần kinh ngạc nói: “Tinh Tinh, ngươi làm gì vậy?”

Hắn trơ mắt nhìn Nhan Như Tinh tự nhiên sờ soạng cơ thể người kia trước mặt hắn và thần tượng.

Nếu không có lông thì giờ mặt hắn đã đỏ tới mức làm bánh áp chảo được rồi.

“Các người biết cái gì, tôi đang kiểm tra cơ thể cho hắn đấy, không có bậy bạ gì đâu.’’ Nhan Như Tinh nghiêm túc nói.

“Sau đó có phát hiện cái gì không?” Gấu xám nhỏ không thể tin nhìn cô.

“Ta xác nhận, ngoại trừ khuôn mặt, thân thể này là của Nguyễn Trì.” Nhan Như Tinh trịnh trọng nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Làm sao ngươi biết?” Gấu xám nhỏ hỏi.

“Tất nhiên là đo, kích thước của toàn bộ cơ thể giống hệt như của anh Nguyễn Trì.” Cô tự tin nói.

Gấu xám nhỏ:...

Ngươi đang nhìn chỗ nào đấy?

A—

Gấu xám nhỏ che mắt lại, đáng tiếc hắn không có mang theo không gian, nếu không thì làm sao mà thấy được cảnh này.

Bình luận

Truyện đang đọc