XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

"Ông vừa mới nói cái gì cơ? Ba phần? Tại sao chứ?"

Nhan Như Tinh trừng mắt nhìn Áo Đức.

Áo Đức theo bản năng đưa tay xoa xoa cằm, lại cảm thấy động tác này không ổn, vội vàng buông xuống.

"Đối diện cô có ba cái miệng đang chờ cô đút mà."

Xác định không nghe lầm, Nhan Như Tinh nhìn khuôn mặt đầu heo của Áo Đức, lại nhìn cái ghế đối diện.

Trong lúc tò mò, bọn họ ngồi như thế nào, Nhan Như Tinh xụ mặt lộ ra vẻ không vui nói: "Dựa vào cái gì a!"

"Tôi không quan tâm có bao nhiêu cái miệng, tôi chỉ cho chồng tôi ăn."

"Vậy chồng cô là ai?" Áo Đức tiến lên, hưng phấn hỏi.

"Chồng tôi …" Nhan Như Tinh há miệng, vừa đối mặt với đáy mắt kích động bí ẩn của Áo Đức, con ngươi của cô chợt lóe, giảo hoạt nói: "Ông nói xem chồng tôi là ai, tôi liền đút cho người đó!"

"Dù sao chồng tôi cũng là do ông tìm tới mà."

Áo Đức! ᕕ╏ ۞ ∧ ۞ ╏╭∩╮

Ông ta có thể cảm nhận được, bên cạnh bàn ăn có hai luồng khí lạnh thấu xương.

Ông ta nên cảm thấy may mắn, tên quỷ mới mất trí nhớ trong lòng có vợ kia cũng không lộ ra địch ý với ông ta sao?

Vẫn là quỷ mới nghe lời hơn.

Quả nhiên, ông ta nên sớm mang hai tên phiền toái này đưa đi.

Đáng tiếc vừa rồi không thể nắm chắc cơ hội bị bọn họ phát hiện.

"Lục công chúa, loại tình huống này của cô là đặc thù. Dù sao một cái đút là đút, ba cái đút cũng là đút, đều giống nhau. Cô hiện tại vất vả một chút, buổi tối mới bảo đảm người ngủ được an ổn."

Áo Đức nói.

Nhan Như Tinh: "Tôi cảm ơn ông trước vậy."

"Không, không cần cảm ơn."

"Nhưng mà đáng tiếc, tôi không cần."

Nhan Như Tinh lộ ra một nụ cười tinh nghịch nhưng không mất đi sự lễ phép vốn có của cô: "Một người là đủ rồi, tôi cảm thấy vô luận người nào, buổi tối đều có thể bảo vệ tôi."

"Đúng không?"

Nhan Như Tinh nhìn về phía đối diện. Cô không chỉ nhìn thấy không gian, tân nhậm đương nhiệm đang ngồi trên ghế, trái phải bị hai vị tiền phu quỷ dị giáp công, trên khuôn mặt trắng nõn lúc này cũng giống như quản gia Áo Đức, một khối xanh một khối tím.

Nhìn thấy một trái một phải gật đầu, ann ta vội vàng gật đầu theo.

Không phối hợp không được, hai tên quỷ này quả thực có bệnh.

Anh ta rõ ràng đã nói anh ta đã có lão bà rồi, hiện tại tới nơi này chỉ là vì tìm về trí nhớ cùng vợ thôi, không phải cùng bọn họ cướp người.

Kết quả hai tên quỷ này vốn đang rất cao hứng, một giây sau đột nhiên quay qua hỏi anh ta: "Vợ tôi có xinh đẹp hay không?"

Anh ta cùng lắm chỉ thuận miệng trả lời một câu: "Đẹp thì đẹp, nhưng không đẹp bằng vợ tôi."

Ai ngờ sau đó liền bị hai tên quỷ đánh.

Nguyên nhân là, anh ta ghét bỏ vợ của bọn họ không đẹp.

Lúc đó anh ta đã bị mê hoặc.

Sau đó Tô Văn Ngọc nghe lời Áo Đức nói, quyết định không để ý tới bọn họ, ít nói nhiều quan sát, nếu không thì cứ làm theo.

Lúc này mới miễn cưỡng tránh được ý nghĩ muốn tìm cớ đánh anh ta của hai tên quỷ kia.

Nhưng mà khi nhìn Áo Đức, Tô Văn Ngọc mới phát hiện bọn họ đã nương tay với mình.

Vừa nghĩ như vậy, chợt nghe Áo Đức nói: "Nếu như vậy, cậu là trượng phu hiện tại của cô ấy, cô đút cho cậu ăn vậy."

Tô Văn Ngọc:???

"Các anh hãy nghe tôi giải thích đã."

Tên cảnh sát đeo mặt nạ Tô Văn Ngọc bị một trái một phải kẹp ở giữa, nhìn qua vừa đáng thương lại làm cho người ta đau lòng.

"Tôi có vợ rồi mà." Môi Tô Văn Ngọc phát run, tay đặt ở trên đầu gối nắm chặt thành một nắm đấm.

"Tôi có thể nhường vị trí đó, các anh mau tới đi."

Anh ta nói xong liền muốn đứng dậy.

Lúc này tên quỷ hung ác bên trái đè lên bả vai anh ta không vui nói: "Tôi cần anh nhường sao?"

Quỷ tóc vàng mắt xanh đang chuẩn bị ngồi lên nhất thời cứng đờ, sau đó không dấu vết ngồi trở lại chỗ cũ, cứng cổ rất có cốt khí nói: "Ai bảo cậu phải đứng lên? Cậu có phải hay đang xem thường tôi đung không?"

Tô Văn Ngọc:? ୧༼ಠ益ಠ╭∩╮༽

Lại nữa rồi. Anh ta cảm thấy rất mệt mỏi. Nhưng mà anh ta vừa ngồi trở lại, ánh mắt của hai người này giống như muốn giết chết anh ta bất cứ lúc nào.

Điều này dẫn đến việc Tô Như Ngọc cảm thấy mình ngồi cũng không được, không ngồi cũng không xong.

——

"Được rồi."

Nhan Như Tinh nghe Áo Đức, vẻ mặt tiếc nuối nói với đối diện: "Mau ăn đi, ăn xong rồi thì kết thúc."

Tô Văn Ngọc nhìn đĩa thức ăn đặt ở trước mặt mình, đẩy cho hung quỷ.

"Đại ca, mời."

Hung quỷ lẳng lặng nhìn anh ta, ánh mắt này......

Tô Văn Ngọc trong lòng máy động, nghiêm nghị nói: "Đại ca à, anh yên tâm, tôi đối với tẩu tử không có hứng thú đâu."

Ở đây ai lợi hại nhất, anh ta vẫn hiểu.

Người thức thời mới là trang tuấn kiệt, anh ta còn phải bảo tồn thực lực đi tìm lão bà, cũng không thể bị hai quỷ này tiêu hao không công được.

Thấy đồ ăn trên bàn đối diện đang giảm bớt, Nhan Như Tinh yên tâm.

Lập tức, cô nghĩ đến khuôn mặt cực giống Tô Văn Ngọc kia, nhịn không được hỏi Áo Đức: "Ông có biết trượng phu mới của tôi tên là gì không?"

Tam Quỷ đang ăn thức ăn ngẩng đầu lên hóng chuyện.

Áo Đức thấy thế, cảm giác mặt lại bắt đầu đau.

"Cô muốn hỏi ai nào? Tôi giúp cô hỏi."

"Ông nói tôi hỏi ai nào? Tôi đang hỏi chồng mới của tôi."

Nhan Như Tinh trợn trắng mắt.

Thầm nghĩ đáng đời, ai bảo ông ta dám đổi cho tôi nhiều chồng như vậy.

Tang Ngu thứ nhất, Vô Danh thứ hai, Tô Ngọc thứ ba.

Tô Ngọc?

Hóa danh hóa, còn không bằng không hóa.

"Người thứ hai tên Vô Danh?" Nhan Như Tinh tò mò.

Áo Đức quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: "Ừ."

Vị này sống quá lâu rồi, cũng giống như chủ nhân của ông ta, rất ít người biết tên thật của hắn là gì.

Hung Quỷ thấy Nhan Như Tinh hiếu kỳ với hắn, rất muốn giới thiệu tên thật của mình với cô, vì thế hắn gõ gõ bình chướng không gian, ý bảo Áo Đức thả hắn ra.

Nào biết Áo Đức cho hắn ăn bơ, cũng không để ý tới hắn.

Hung quỷ áp chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Áo Đức.

"Chủ nhân của ông tên là gì?"

Không trách Nhan Như Tinh vẫn đuổi theo hỏi chủ nhân ông ta, ai bảo nhiệm vụ thông quan vốn có liên quan đến chủ nhân ông ta.

"Chủ nhân của tôi …"

Áo Đức vừa mới nói ba chữ, dừng lại, ánh mắt hồ nghi nói: "Cô đừng nghĩ đến việc đánh chủ ý lên người chủ nhân của tôi, tôi biết công chúa các cô đều muốn gặp chủ nhân của tôi."

"Gặp, có thể. Nhưng phải nghe lời!"

Áo Đức nói.

"Tôi đây còn không nghe lời sao?"

Nhan Như Tinh khiếp sợ: "Tôi đã nghe ông thay đổi vài người chồng rồi, ông có thấy tôi cự tuyệt ông không?"

Áo Đức? ᕕ╏ ͡ᵔ ‸ ͡ᵔ ╏凸

"Tôi cũng đã nghe lời ông tới như vậy rồi, ông cư nhiên ngay cả tên chủ nhân của ông cũng không chịu nói cho tôi biết."

Nhan Như Tinh vẻ mặt thương tâm, khóe mắt rơi lệ, nhìn qua rất không đáng thương.

Ầm!

Áo Đức bị tiếng vang bất thình lình làm cho hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thấy hung thần ác sát đang xé không gian bích.

"Cậu dừng tay, cậu đang làm cái gì? Cậu mà như vậy, là muốn dọa vợ cậu sao?"

Bàn tay hung ác xé rách vách tường không gian dừng lại.

Thì ra như vậy sẽ dọa đến vợ mình?

"Ông, mau nói cho cô ấy biết, tên chủ nhân của ông!"

Hung quỷ ác thanh ác khí nói.

Áo Đức:?

"Nhanh lên, ông không thấy vợ tôi đau lòng đến sắp khóc sao?"

Tang Ngu gấp đến độ xoay vòng vòng, quay đầu lại cùng hung quỷ rống ông ta.

“ Hả?”

Áo Đức ngẩng đầu, nhưng ông ta vẫn chỉ nhìn thấy một mảnh thủy tinh, cùng với chiếc váy màu lục trên người đối phương.

Áo Đức nhíu mày chớp chớp mắt.

Ánh mắt này của anh ta, không biết từ khi nào bắt đầu mù, dù sao anh ta tỉnh lại chính là như vậy.

Chỉ có thể nhìn thấy màu sắc quần áo người khác mặc trên người, màu sắc phải tinh khiết, càng sáng mắt càng tốt.

Cho nên quần áo công chúa trên người các cô, đều là vì ông ta có thể phân biệt người mặc.

Đương nhiên, ông ta còn có phương pháp khác có thể phân biệt thân phận của các cô, chỉ là quá phiền toái.



Nhan Như Tinh mới vừa giả bộ hai giây, phát hiện Áo Đức nháy mắt với mình.

Đây là ý gì?

Cô nháy mắt trở lại.

Kết quả phát hiện đối phương cũng không nhìn cô, giống như đang ngẩn người thì đúng hơn.

Nhan Như Tinh lúng túng một chút, lập tức, cô điều chỉnh tốt cảm xúc.

Lấy lại tinh thần, vẫy tay với ông ta và nói nhỏ: "Hay là ông nói cho tôi biết, chủ nhân của ông ở đâu đi?"

"Tôi tự mình đi tìm hắn?"

Áo Đức trầm mặc hai giây, chủ động tiến lên, lần đầu tiên nghiêm túc lại nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh cảm thấy nghi hoặc, hơn nữa cho dù da mặt cô có dày hơn nữa.

Áo Đức nhìn mình chằm chằm như vậy, cũng làm cho cô không được tự nhiên.

Vì giảm bớt không được tự nhiên, Nhan Như Tinh làm như không có việc gì ngẩng mặt mặc hắn đánh giá, kiêu ngạo nói: "Tôi đẹp không?"

Áo Đức chớp mắt, cố gắng tìm ra dấu vết "đẹp" trên mặt cô ấy.

Nhưng mà thật đáng tiếc, khi hung quỷ cùng Tang Ngu hai quỷ sắp nổi giận, ông ta đều không thấy rõ.

Chỉ biết là, ánh mắt của cô rất giảo hoạt. Vừa nhìn liền biết đang động tâm tư đánh chủ ý chủ nhân của ông ta.

Nhan Như Tinh có trì độn hơn nữa, lúc này cũng nhận thấy được sự khác thường của quản gia.

Kiềm chế sự khó hiểu trong lòng, cô như có điều suy nghĩ quan sát vẻ mặt của Áo Đức.

Vừa nhìn, cô đã phát hiện ra một chút manh mối. Vì nghiệm chứng suy đoán của mình, Nhan Như Tinh đưa tay vẫy vẫy trước mắt ông ta.

Quả nhiên, khi thấy Áo Đức phản ứng chậm chạp, đồng tử không thay đổi nhiều.

Nhan Như Tinh xác định, ánh mắt của ông ta hẳn là có vấn đề.

Áo Đức lưu ý đến động tác của cô, thần sắc căng thẳng, trên mặt bối rối, theo bản cô đưa tay che mắt che che giấu giấu lách mình tránh sang bên cạnh.

Đúng lúc đám người Trần Chanh đi tới, đánh gãy tâm tư muốn truy vấn của Nhan Như Tinh.

Thấy vẻ mặt Bát công chúa vui vẻ, trên mặt hai người kia cũng không có gì không ổn, trong lòng cô có tính toán.

Vì thế khi Trần Chanh ngồi xuống nói cho cô biết, Bát công chúa dùng hai bình thuốc tinh lọc cấp thấp cùng bọn họ hiệp thương, chiếm được nhiệm vụ ẩn giấu kia, trên mặt Nhan Như Tinh không có gì bất ngờ.

"Cái này cho cô."

Trần Chanh lén đưa cho Nhan Như Tinh một lọ thuốc tinh lọc cấp thấp.

Nhan Như Tinh bình tĩnh nhận lấy, điều này làm cho Trần Chanh vừa mới chuẩn bị khuyên cô nhận lấy lại phải nuốt xuống lời chưa nói ra trong miệng.

Theo Trần Chanh, Bát công chúa cùng Cửu công chúa ngồi vào, quỷ phu của các cô ấy cũng đến.

Chỉ là bàn ăn tối nay có vẻ đặc biệt yên tĩnh bình thản, vốn Trần Chanh và Bát công chúa, Cửu hai vị công chúa đều chuẩn bị ăn thịt sống, vì thế các cô cố ý cắt thịt dê rất nhỏ.

Không nghĩ tới là cho đến khi kết thúc, quỷ phu của các cô cũng không tìm các cô đưa ra yêu cầu kỳ lạ giống như tối hôm qua.

"Đây là thay đổi tính tình rồi?"

Đám người Trần Chanh trong lòng nghi hoặc, nhưng không cản trở các cô vì tránh được một kiếp mà cảm thấy cao hứng.

Nếu các cô có thể nhìn thấy quỷ phu của mình, có thể phát hiện, quỷ phu của các cô khi ăn cơm mỗi người cúi đầu nhún vai, ngồi xổm trên ghế run lẩy bẩy.

Hơn nữa quỷ phu của Bát công chúa còn hận không thể nhấc chân rời khỏi ghế mà chạy.

Đáng tiếc ngại quy tắc, hắn ta chỉ có cơm nước xong mới có thể rời đi.

Vì thế hắn lang thôn hổ yết, lấy tốc độ cơm khô cả đời này còn sống cũng không có, từng ngụm từng ngụm nuốt thức ăn trong đĩa.

Ăn xong, hắn không chần chờ nữa, vừa nhấc chân liền chạy khỏi ghế.

Hai người khác cũng giống như hắn ta vậy. Chạy như ma đuổi.

Thật là đáng sợ!

"Quản gia đây là từ đâu tìm được tên quỷ này vậy, một người so với một người hung dữ hơn."

Chẳng lẽ hắn quyết định thay đổi kế hoạch một lưới bắt hết bọn họ?

Hay là nói, hắn rốt cục hạ quyết tâm thanh lý những thứ kia?

Mặc kệ như thế nào, ba cái hung quỷ quan trọng này vừa đến, tất cả những người có ý đồ với Nhan Như Tinh trong lâu đài cổ, giờ khắc này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hôm nay quản gia không tặng hoa hồng máu, chờ hắn tuyên bố kết thúc, trở về phòng.

Bát công chúa giữ chặt Nhan Như Tinh, nhét vào trong tay cô một lọ thuốc tinh lọc trung cấp: "Ngôn Thanh, tôi không có nhiều đạo cụ lắm, hy vọng cô đừng ghét bỏ a."

Nhan Như Tinh đương nhiên sẽ không ghét bỏ, một nhiệm vụ ẩn giấu không biết có phải là bẫy hay không, đổi lấy một đạo cụ đẳng cấp không thấp cùng hai bình thuốc tinh lọc, đợt kiếm tiền này cô vô cùng có lợi.

Thấy Nhan Như Tinh sảng khoái nhận lấy, Bát công chúa rất là cao hứng.

"Đúng rồi Ngôn Thanh, cô có muốn đi cùng tôi hay không......"

Bát công chúa chỉ chỉ hướng cầu thang cũ.

"Họ có đi không?"

"Đi.”

"Vậy thì đi xem."

Nhan Như Tinh không có ý cự tuyệt.

Mặc dù cô ấy cũng rất hay đẩy nhiệm vụ ẩn cho cô, đạo cụ nhiệm vụ cũng luôn cho cô.

Nhưng cùng nhau xem náo nhiệt thì vẫn có thể.

Bốn người đi tới cầu thang cũ của cổ bảo, nhìn cầu thang hắc ám sâu thẳm, nhất thời đều có chút trần trừ, chột dạ.

Lúc này Nhan Như Tinh không đi trước, dù sao người phải làm nhiệm vụ không phải cô mà.

Bát công chúa cố lấy dũng khí, cô ấy cầm trái tim được bọc trong giấy dầu trong tay, bước lên bậc thang.

Không biết có phải ảo giác của cô ấy hay không, Bát công chúa luôn cảm thấy cầu thang tối nay không giống với cầu thang buổi sáng bản thân mình đi qua.

Bát công chúa hít sâu, quay đầu nhìn người phía sau.

Không do dự nữa, bắt đầu đếm bậc thang đi lên.

"Một."

"Hai."

"Ba"

“…”

"Chín."

Bát công chúa đứng lại, lúc này cô không dám quay đầu lại.

Bởi vì không biết bắt đầu từ khi nào, bốn phía bắt đầu yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn lại tiếng hít thở nhàn nhạt của một mình cô ấy, cùng với trái tim trong tay giống như sống lại, đột nhiên bắt đầu nhảy lên.

Cô ấy cắn chặt răng, cho đến khi trong miệng cảm nhận được mùi rỉ sắt nhàn nhạt, mới nhịn xuống không ném trái tim trong tay ra.

Bát công chúa ép buộc bản thân mình không được để ý tới trái tim dị thường đang trong tay, mở giấy dầu ra vội vàng đặt trái tim lên bậc thang.

Ngay sau đó quay đầu xoay người, liền mạch lưu loát một lát cũng không chậm trễ, liền nhảy nhảy cố gắng hai bước trở lại dưới lầu.

Nhưng mà làm cho cô ấy hoảng sợ chính là, bất luận cô ấy bước ra bao nhiêu bước, nhảy bao xa.

Mỗi lần cô chỉ có thể xuống một bậc thang, mà dưới chân giống như giẫm lên vũng bùn keo, mỗi lần xuống một bậc, đều phải dùng hết sức lực toàn thân.

Bát công chúa xị mặt, rốt cuộc không khống chế được nữa, lấy ra một lá bùa trừ tà ném xuống đất.

Đáng tiếc lá bùa rơi trên mặt đất, tựa như bọt nước rơi vào biển rộng, ngay cả bọt nước cũng không bắn lên.

Chờ cô ấy lại xuống thêm một bậc thang, kinh ngạc phát hiện cầu thang đang tràn ra máu tươi, máu tươi trong khoảnh khắc bao phủ mắt cá chân.

Đồng thời một tiếng tim đập kịch liệt quen thuộc, như tiếng sấm mùa hè, chợt vang lên bên tai cô ấy.

Thanh âm này làm cho Bát công chúa càng thêm kích động.

Tiếng tim đập càng lúc càng lớn, trong lúc hoảng hốt, Bát công chúa giống như thấy được một trái tim thật lớn bị dây leo bụi gai màu đen như mạch máu bao vây treo lơ lửng trên không trung.

Trái tim bị dây leo gai đâm bị thương, đại lượng máu tươi bị dây leo hấp thu, chỉ có một ít máu không kịp hấp thu theo dây leo nhỏ xuống mặt đất.

Mà mỗi giọt máu rơi xuống, trên mặt đất sẽ nở ra một đóa hoa hồng đỏ tươi như máu.

Lúc này, trong mắt Bát công chúa, hoa hồng tươi như máu gần như chiếm hết tầm nhìn của cô ấy.

Điều này không khỏi làm cho cô ấy sinh ra một loại ảo giác đứng ở trong biển hoa hồng máu.

Tình cảnh trước mắt quá mức rung động, đến nỗi Bát công chúa đã quên mình đang ở trong nguy hiểm, kìm lòng không được liền tiện tay hái một đóa hoa hồng tươi đẹp.

Ai ngờ lại không chú ý đến gai hoa trên rễ cây, đến nỗi đầu ngón tay bị đâm ra máu.

Đau đớn làm cho cô ấy phải vứt bỏ hoa hồng, nhíu mày, biển hoa trước mắt đột nhiên liền bắt đầu sụp đổ, chúng phân tách.

Mà dây leo màu đen giữa không trung phảng phất nhận thấy được ngoại nhân tiến vào, giơ lên mấy cây dây leo quất về phía Bát công chúa, tốc độ cực nhanh căn bản không thể nào tránh né.

Vô cùng hoảng sợ, một đạo bạch quang xuất hiện cuốn lấy Bát công chúa rời đi.

Bát công chúa hoàn hồn, phát hiện tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi đều là ảo giác. Mà cô ấy lúc này đang đứng ở bậc thang thứ chín, trong tay cầm trái tim lạnh lẽo, không khí trở nên trầm lặng.

Cầu thang cũng không có gì khác thường, đám người Trần Chanh ở phía sau đều có mặt ở đoa.

Đang lúc cô thở phào nhẹ nhõm, khom lưng đem trái tim đặt ở bậc thang rời đi, ngón tay Bát công chúa cuộn lại, đồng tử khẽ mở.

——

"Đặt xong chưa?"

Trần Chanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía sau Bát công chúa.

"Ừm." Sắc mặt Bát công chúa không tốt lắm, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất, nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta mau trở về thôi."

Trần Chanh còn muốn cô ấy nói xem có phát hiện gì không, nhưng nghe giọng điệu này của Bát công chúa, là không định nói cho các cô ấy biết?

Trần Chanh trố mắt hai giây, khóe mắt thoáng nhìn Nhan Như Tinh đang không ở trạng thái nghiêm túc, nhìn qua cái gì cũng không thèm để ý.

Trong nháy mắt bị thái độ của cô lây nhiễm, không hề rối rắm.

"Vậy được, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi."

Trần Chanh nói xong, quay đầu cố ý dặn dò Nhan Như Tinh: "Cô đổi cầu thang đi, cẩn thận hai người kia."

Nhan Như Tinh không cự tuyệt lòng tốt của Trần Chanh, cười cười gật đầu.

Chỉ là khi ánh mắt nhìn về phía Bát công chúa, cô phải dừng lại hai giây.

Vừa rồi lúc Bát công chúa tới, cô ngửi được một mùi máu tươi nồng đậm cùng hương hoa quen thuộc.

Nhưng ở trên người cô ấy, cô không chỉ không nhìn thấy vết thương, cũng không nhìn thấy hoa hồng máu.

Chẳng lẽ là ảo giác?

Nhan Như Tinh trong lòng nói thầm một chút, trở lại lầu ba.

Phòng của cô ở tận cùng bên trái, hai bên hành lang đèn tường cũ kỹ không sáng lắm, kéo bóng người ra rất dài.

Nhan Như Tinh vừa đi vừa thưởng thức những bức họa hai bên, cho đến khi ở cửa gặp Lâm Nhất đang dựa vào tường hút thuốc.

Nhìn thấy cô, Lâm Nhất dập tắt điếu thuốc trong tay, đứng thẳng người.

"Cô ấy còn sống không?"

Giọng Lâm Nhất khàn khàn hỏi, giữa hai hàng lông mày tinh xảo, chất đầy phiền muộn và phiền muộn.

Nhan Như Tinh nghiêng đầu không hiểu, không rõ vì sao cô ấy lại đặc biệt chạy đến cửa nhà mình hỏi.

Nhưng vẫn gật đầu cho có, trả lời câu hỏi của cô ấy.

Lâm Nhất thấy thế vẻ mặt buông lỏng, ngữ khí phức tạp nói: "Các cô đã biết nhiệm vụ ẩn giấu của chúng tôi?"

Nhan Như Tinh tiếp tục gật đầu.

"Các cô có ý kiến gì không?"

Nhan Như Tinh ngẩn ngơ, đây là hỏi cô á hả?

Lâm Nhất nhìn bộ dáng này của cô, tâm tình tốt lên không ít.

"Cô yên tâm đi, tôi quyết định rời khỏi phó bản này."

"Rời đi?" Nhan Như Tinh cả kinh nói.

"Tôi có một vé vào cửa phó bản cấp D, rời đi hẳn là không thành vấn đề." Lâm Nhất nói.

Nhưng Nhan Như Tinh nhớ rõ, sau khi sử dụng loại vé thông quan này, phó bản tiếp theo rất có thể là phó bản trừng phạt độ khó cực cao.

"Cái này cho cô đấy."

Lâm Nhất nói xong, từ không gian hệ thống lấy ra vô tướng nhân ngẫu: "Hy vọng nó có thể trợ giúp cô những lúc khó khăn."

Nhan Như Tinh:? Cô đang rất không hiểu, nhưng vẫn giơ tay nhận lấy con rối.

"Phó bản này không đơn giản, cô phải cẩn thận một chút." Lâm Nhất không giải thích nhiều với cô, nói xong trực tiếp xoay người đi về phòng mình.

Nhan Như Tinh mang theo đầu đầy nghi hoặc trở lại phòng.

Nhìn vô tướng nhân ngẫu trong tay, lại nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Lâm Nhất.

Nhan Như Tinh sờ sờ mặt, quên đi, nhất định là mình rất có mị lực mới khiến cô ấy đối tốt với mình như vậy.

Tiện tay đặt con rối vô tướng ở đầu giường, Nhan Như Tinh đi vào phòng tắm.

Nửa canh giờ sau, cô mặc áo ngủ từ phòng tắm đi ra.

Đột nhiên, ánh mắt Nhan Như Tinh dừng lại.

Chợt từ trên mặt đất nhặt lên con rối đang nằm úp sấp trên mặt đất.

Tiếp theo, cô giống như không biết dị thường của con rối, đặt nó ở tủ đầu giường.

Đêm xuống.

Khi tất cả các công chúa trong lâu đài đều rơi vào trạng thái ngủ say, thời gian gia tốc.

Cùng thời gian với tối qua, bóng đen quái vật lại đánh tới.

Lần này, Nhan Như Tinh rốt cục thấy được bộ dáng quái vật bóng đen.

Nó không có thực thể, giống như làn sương khói, chỉ có thể đắp nặn ra các loại hình thái.

Tốc độ nhanh, đến vô ảnh đi vô tung, mà bóng tối là ngụy trang tốt nhất của nó.

Xác định không thể mở đèn, Nhan Như Tinh bắt đầu từ không gian hệ thống tìm đạo cụ.

Lật tới lật lui, cô phát hiện chỉ có nước thánh hữu dụng.

Đơn giản lấy ra nước thánh ngồi ở trên giường, chờ đợi đối phương tấn công.

Nào biết cô đợi trong chốc lát, phát hiện con quái vật gọi là bóng đen kia vẫn còn ở trong phòng bồi hồi tại chỗ, mà lúc thì tròn lúc thì dẹp, giống như đang bị một thứ gì đó vuốt ve.

Nhan Như Tinh không hiểu sao lại nghĩ tới ba tên quỷ phu kia, đồng thời bừng tỉnh đại ngộ, đem nước thánh ném trở về không gian hệ thống, ngả đầu xuống liền ngủ.

Đang cố gắng biểu hiện, tranh thủ để cho lão bà cảm nhận được cảm giác an toàn mười phần của mình???

Áo Đức lừa tôi!

Hung quỷ ngây người hai giây, trên mặt nổi lên lửa giận.

Áo Đức rõ ràng nói chỉ cần không tặng hoa hồng máu cho cô, đến buổi tối hắn có thể "Anh hùng cứu mỹ nhân".

Để cho bà xã cảm nhận được cảm giác an toàn mười phần của hắn, từ đó không thể rời khỏi hắn, cùng hắn tái hôn.

Vậy mà hắn lại tin.

Vì thế, hắn đồng ý cùng Áo Đức đuổi tên Tang Ngu không biết xấu hổ kia ra khỏi cổ bảo.

Kết quả bây giờ bà xã cũng đã ngủ, căn bản không nhìn thấy hắn, cũng không muốn nhìn thấy hắn a.

"Đây là những gì mà ông nói: "Anh hùng cứu mỹ nhân?"’

Hung quỷ nổi giận đùng đùng tìm tới quản gia Áo Đức.

Lúc đó quản gia Áo Đức đang cùng chủ nhân của ông ta tố khổ những tao ngộ bi thảm của mình mấy ngày gần đây cùng với vô cùng nhục nhã.

Đột nhiên bị hung quỷ tìm tới cửa, Áo Đức vội vàng đứng dậy, che ở trước mặt "chủ nhân" cảnh giác nhìn hắn.

"Cậu đây là đang muốn làm gì?"

Hung quỷ đi thẳng vào vấn đề, bất mãn nói: "Ông gạt tôi!"

Áo Đức không hiểu: "Tôi lừa cậu cái gì chứ?"

"Anh hùng cứu mỹ nhân, bà xã không cảm động!"

Áo Đức......

"A, trời ạ, cô ta thật đúng là một nữ nhân tâm địa sắt đá."

Ầm!

"Không được nói xấu vợ tôi."

Một quyền hung quỷ nện vào mặt Áo Đức.

Áo Đức liên tục bị đánh cũng nóng nảy, thân thể lui về phía sau cùng hắn kéo ra khoảng cách: "Cô ấy không cảm động, chỉ có hai nguyên nhân. Không phải nguyên nhân của cô ấy thì chính là nguyên nhân của cậu."

"Không, là nguyên nhân của ông, tôi muốn gặp vợ tôi."

Hung quỷ nói xong, lắc mình muốn trở về. Áo Đức vội vàng ngăn hắn lại: "Không được, cậu làm như vậy sẽ vi phạm quy tắc đấy."

"Quy tắc gì?" Hung quỷ quay đầu.

"Dù sao bây giờ cậu cũng không thể tiếp xúc quá nhiều với cô ấy."

Áo Đức cứng rắn nói.

Hung quỷ hoài nghi nhìn ông ta, đột nhiên, ánh mắt hắn đảo qua phía sau Áo Đức.

Áo Đức còn đang tự hỏi làm thế nào để hắn buông tha cho ý nghĩ này, cũng không nhận ra ánh mắt của hắn.

"Chờ một thời gian, một thời gian nữa cậu muốn làm cái gì tôi cũng sẽ không ngăn cản."

Áo Đức suy nghĩ một lát, nói.

Hung Quỷ từ chối cho ý kiến, dù sao thì bây giờ hắn đã có phương pháp ở chung với lão bà.

Tuy nhiên vẫn đang trong quá trình điều chỉnh thử, cần vận hành vài ngày.

Nghĩ đến chậm nhất ba ngày là có thể cùng lão bà ở chung một chỗ, hắc khí trên người hung quỷ có chút giảm bớt.

Áo Đức thấy hắn ta không tức giận nữa, nghĩ rằng mình đã thành công thuyết phục được hắn.

Nghĩ xong rồi thì mời hung quỷ rời khỏi đây.

Hung quỷ kỳ quái lướt qua ông ta một cái, trước khi đi hỏi một câu: "Đó là chủ nhân của ông sao?"

Hắn chỉ về phía "người" mặc trang phục hoa lệ phía sau Áo Đức, hỏi.

Áo Đức lập tức khẩn trương nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập địch ý.

Điều khiến ông ta nghi hoặc chính là, hung quỷ sau đó đột nhiên vui vẻ nói: "Rất tốt!"

Áo Đức?

"Ông bây giờ và tương lai chỉ cần mắt vẫn mù thì tôi liền yên tâm rồi."

“???”

"Mắt của ông hẳn là trị không hết đi?"

Thanh âm hung quỷ hơi lo lắng nói.

Lúc này đến phiên Áo Đức chủ động nhào tới đánh quỷ!

Quá khi dễ người. :,,.

Bình luận

Truyện đang đọc