XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

Trong nhà ăn.

Nhan Như Tinh không để ý đến "đao quang kiếm ảnh" trên bàn ăn, vừa ăn vừa luôn miệng khen ngon khiến dì Vương cười không khép miệng được.

"Ngon thì ăn nhiều một chút." Dì Vương đưa tay dùng đũa gắp thức ăn cho cô, ai đến Nhan Như Tinh cũng không cự tuyệt.

Trong lúc nhất thời thoạt nhìn vui vẻ hòa thuận, nếu như không nhìn bên kia.

Tôn Long im lặng nhìn hai người một gấu bên cạnh "đấu mắt". Tạm thời buông tha thành kiến với bọn họ, duỗi tay gắp cho bọn họ thêm một đống thức ăn.

Anh ta hối hận vì đã dẫn Tiểu Thái tới đây.

Nhưng lúc ấy Tiểu Thái nói cậu và Nhan Như Tinh đã thỏa thuận qua, chờ bạn trai cô đi rồi, cậu sẽ tới cửa làm việc nhà cho cô.

Nghĩ thấy cũng không phải là chuyện lớn gì, nên mới dẫn cậu đến hỏi một chút. Ai ngờ người này đến rồi lại không chịu đi.

Mặt dày mày dạn không nói, còn không hiểu sao lại có xích mích với vị nhân ngẫu sư kia.

Thấy bọn họ anh không cho tôi, tôi không cho anh, một bàn đồ ăn ngon lại bị bọn họ biến thành đấu trường. Tôn Long vụng trộm liếc mắt nhìn gương mặt Nhan Như Tinh, vì sự bình tĩnh của cô mà cảm thấy khuất phục.

Nhan Như Tinh không phải không muốn quản, mà là cô càng nhúng tay vào, bọn họ sẽ càng hăng hái.

Hôm nay chỉ là ăn một bữa cơm, không hoàn toàn thỏa đáng.

Miễn cưỡng mới kết thúc, sau khi đem linh thuẫn đưa cho dì Vương, Nhan Như Tinh mang theo hai người một gấu rời khỏi toà nhà số một.

Dì Vương không biết linh thuẫn là cái gì, nên cầm trong tay chơi. Thẳng đến khi Tôn Long phát hiện, anh ta kinh hãi nửa giây, một phen đuổi theo đoạt lấy linh thuẫn.

——

"Anh, anh vừa nói cái gì?" Dưới lầu, Nhan Như Tình nhìn chằm chằm Tiểu Thái hỏi thăm, bỗng nhiên lại nói, "Cởi khẩu trang xuống rồi nói sau.”

Tiểu Thái do dự hai giây, giơ tay tháo khẩu trang ra.

Nhìn thấy gương mặt khác biệt với vóc dáng, ngoại trừ Nhan Như Tinh, nhân ngẫu sư và gấu xám nhỏ đều có chút xuất thần.

Nhân ngẫu sư nhìn khuôn mặt đẹp trai thanh phong lãng nguyệt của cậu, trong mắt tràn đầy ghen tị.

"Khuôn mặt này của anh là chuyện gì vậy?" Nhan Như Tinh lấy ra ảnh Tôn Long đưa cho cô lúc trước, đặt ở bên cạnh mặt cậu so sánh hỏi.

Tiểu Thái hơi giật mình nhìn bức ảnh, trên mặt nhanh chóng hiện ra một tia tối nghĩa, một lát sau vô tội lắc đầu: "Không biết.”

"Thật sự không biết?" Nhan Như Tinh không tin, thấy ánh mắt né tránh của cậu, liền biết cậu có chuyện gạt mình.

"Vậy anh đi đi." Nhan Như Tinh thu hồi ảnh.

Tiểu Thái dừng lại, cuối cùng vẫn không nhịn được nói, "Nếu sau này cô thường xuyên mời tôi tới cửa làm việc nhà, tôi có thể nói cho cô biết.”

Nhan Như Tinh: "..."

Đang lúc cô muốn đồng ý, Tôn Long chạy tới, nhíu mày hớn hở nói: "Không cần thiết.”

Nhan Như Tinh xoay người.

"Cậu ấy hẳn là sau khi bị nhiễm bệnh, có được năng lực thay đổi khuôn mặt nào đó." Ánh mắt Tôn Long nhìn Tiểu Thái.

Từ khi anh ta bắt đầu tiếp quản xã khu Tiểu Thái này đã ở đây. Trước đây cậu luôn đeo khẩu trang, những người khác trong xã khu vì nhiều lý do khác nhau cũng thích đeo khẩu trang, vì vậy anh ta không tìm thấy bất kỳ vấn đề nào.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Không nghĩ tới lại là diện mạo này...

Nhan Như Tinh thăm dò nhìn về phía Tiểu Thái, muốn xem cậu giải thích như thế nào.

Không có gì bất ngờ, Tiểu Thái phủ nhận suy đoán của anh ta.

"Khuôn mặt này của tôi là thật." Cậu nói tiếp, đem mặt kề đến trước mặt Nhan Như Tinh, "Không tin cô nhéo thử.”

Nhan Như Tinh thật sự đưa tay nhéo.

Điều này làm cho gấu xám nhỏ và nhân ngẫu sư vô cùng khó chịu. Nhưng bọn họ biết, bây giờ Tinh Tinh có một việc cần dò hỏi, tốt hơn hết là không nên làm phiền. Vì thế chỉ có thể nhìn Tiểu Thái vẻ mặt đắc ý dào dạt.

"Là thật." Nhan Như Tinh quay đầu.

Qua chuyện của nhân ngẫu sư, cô vốn đã có suy đoán về mặt của Tiểu Thái, lúc này lại không xác định.

Vô luận là xúc cảm hay là nhiệt độ, còn có góc cạnh chưa được chỉnh sửa, đều chứng tỏ đây chính là mặt cậu.

"Có thể mời anh làm việc nhà, hoặc là anh trực tiếp chuyển đến phòng bên cạnh của tôi, mỗi ngày đều tới cửa dọn dẹp vệ sinh cho tôi cũng được." Nhan Như Tinh nói.

"Không giảm giá nha." Tiểu Thái cảnh giác nhìn cô.

Nhan Như Tinh:...

Cô đột nhiên phản ứng lại, Tiểu Thái nhiệt tình dọn dẹp vệ sinh cho cô như vậy, không phải là muốn kiếm tiền của cô chứ?

Không nghĩ tới vừa nói ra nửa câu sau, đối phương còn trả lời.

"Đương nhiên, không có tiền tôi làm gì phải vất vả làm việc nhà cho người ta?" Tiểu Thái bình thản nói, vẻ mặt đương nhiên.

Nhan Như Tinh xấu hổ cười cười.

Cô còn tưởng rằng đây lại là một người thèm thuồng sắc đẹp của cô.

Nhân ngẫu sư và gấu xám nhỏ nghe vậy, lại không quá tin tưởng.

Nếu là nhân viên dịch vụ giúp việc nhà đơn thuần, ai lại mỗi ngày dọn dẹp nhà cho cố chủ?

Còn tự mình tới cửa đẩy mạnh tiêu thụ của chính mình, đây là việc mà nhân viên giúp việc nhà đứng đắn sẽ làm hả?

Dù sao cậu cũng không có ý tốt.

Thời điểm này, nhân ngẫu sư và gấu xám nhỏ hiếm khi đồng lòng.

"Không phải anh rất giàu có hả?" Tôn Long không hiểu.

"Ai lại chê nhiều tiền?" Tiểu Thái liếc anh ta một cái, "Hơn nữa tôi kiếm tiền, chủ yếu là vì nuôi gia đình.”

"Anh đã lập gia đình?" Nhan Như Tinh xen vào hỏi một câu.

“Không có!” Tiểu Thái ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin nói: "Nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ thành gia lập nghiệp, tôi phải tích góp vốn trước để cưới vợ!”

Nhan Như Tinh:...

"Được rồi, tôi đáp ứng anh, sau này việc nhà của tôi, toàn bộ đều giao cho anh."

Tiểu Thái hài lòng cười cười.

Khuôn mặt này của cậu, cười như hoa xuân nở rộ, lại khiến mấy người sửng sốt.

Cũng may Nhan Như Tinh từng thấy qua ảnh chụp, so với ảnh chụp, cậu vẫn hơi kém một chút. Vì vậy, nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Tiểu Thái không quen lắm, đeo khẩu trang lại, ồm ồm nói với Nhan Như Tinh: "Thật ra tôi cũng không rõ lắm.”

"Nhưng khi tôi còn nhỏ, tôi không phải là như vậy. Cho đến một ngày, tôi bị bệnh nên đã đến bệnh viện, sau khi trở về diện mạo của tôi bắt đầu thay đổi.”

Tiểu Thái buông tay, "Sau này tôi mới biết được, ngày đó có không ít đứa nhỏ đến bệnh viện, đều xảy ra biến hóa tương tự như tôi.”

"Thẳng đến khi những đứa trẻ đó bắt đầu biến hóa thì vào một ngày nọ lại đột nhiên mất tích. Báo án cũng vô dụng, ba mẹ tôi mới nhận ra không đúng.”

"May mắn thay, ngày đầu tiên tôi đã phát sinh biến hóa, cha mẹ tôi đã nhìn thấy điều này. Bọn họ cảm thấy không đúng, trước tiên giúp tôi nghỉ học, chỉ ở nhà nên rất ít người biết tôi thay đổi.”

"Nhưng mà những người đó vẫn tìm tới cửa." Trong giọng nói của Tiểu Thái có chút sa sút.

"Để bảo vệ tôi, cha mẹ tôi đã làm bỏng tôi bằng nước sôi. Nhưng bọn họ vẫn lấy máu của tôi, lúc này mới buông tha cho tôi.”

"Sau đó cứ cách ba năm, họ sẽ đến một lần, không cho chúng tôi chuyển nhà. Tình trạng này tiếp tục cho đến khi trò chơi giáng xuống.”

Thanh âm Tiểu Thái không những không buông lỏng, ngược lại càng thêm khổ sở.

"Tuần đầu tiên khi trò chơi giáng xuống, một phó bản thử nghiệm xuất hiện phía trên xã khu nơi tôi sống."

"Quỷ khí từ trong phó bản thử nghiệm trực tiếp biến bốn phía thành khu vực cảm nhiễm nặng."

"Cha mẹ tôi ở trước mặt tôi không thể chống đỡ, hoàn toàn biến thành quỷ. Họ rời khỏi nhà để không làm tổn thương tôi.”

Tiểu Thái nói xong, thu lại cảm xúc uể oải, nghiêm túc nói: "Mẹ tôi bởi vì tự tay hủy hoại mặt tôi, rất là áy náy tự trách. Mong muốn lớn nhất của bà khi còn sống là hy vọng tôi có một gia đình và sự nghiệp, bà ấy đã tiết kiệm cho tôi rất nhiều vốn để cưới vợ. Đáng tiếc trò chơi giáng lâm, tiền giấy bình thường mất giá quá nhanh, sau đó đều bị tiêu hủy.”

"Nhưng khuôn mặt của tôi đã được khôi phục, nếu bà ấy biết điều này, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui cho tôi. Để thực hiện mong muốn của mình, tôi quyết định đi ra ngoài dựa vào đôi tay của mình làm công kiếm tiền cưới vợ.”

Tiểu Thái nói ra những chuyện mà mình đã trải qua, Tôn Long bị cảm động không tiện dùng ánh mắt thành kiến nhìn cậu.

Sự thù địch của nhân ngẫu sư và gấu xám nhỏ đối với cậu cũng đã được cắt giảm đi rất nhiều.

Chỉ cần không cùng bọn họ cướp người, cái gì cũng dễ nói.

"Bệnh viện, bệnh viện nào?" Tuy rằng Nhan Như Tinh cũng rất đồng tình với cậu. Nhưng có một số việc, thật sự có rất nhiều điểm đáng ngờ.

"Hẳn là bệnh viện trung tâm thành phố đi." Tiểu Thái nhớ lại một chút, "Không, không phải bệnh viện trung tâm thành phố, tôi nhớ lúc trước bên cạnh bệnh viện trung tâm thành phố còn có một bệnh viện nữa.”

"Tên là gì thì tôi không nhớ, cũng qua lâu lắm rồi." Tiểu Thái nói tới đây, nhìn về phía Nhan Như Tinh.

Ánh mắt này làm Nhan Như Tinh không hiểu.

Cho đến khi Tiểu Thái nói: "Thông thường những người khác muốn tìm tôi để trò chuyện, một giờ hai trăm."

Nhan Như Tinh:...

"Lát nữa chuyển cho anh."

Nhan Như Tinh hơi cạn lời lại cảm thấy có loại phức tạp không thể nói ra.

"Cám ơn." Tiểu Thái tươi cười xán lạn, một hàm răng trắng rất dễ thấy.

Nhan Như Tinh rốt cục cũng biết, vì sao mặt cậu cùng dáng người của cậu chênh lệch lớn như vậy.

Nếu như không có chuyện này, mặt cậu hẳn phải là mãnh nam cơ bắp có vóc người không sai biệt lắm với cậu.

"Cô muốn đi đâu, cũng có thể tìm tôi. Tôi có một chiếc xe, xe đưa đón, khứ hồi không tốn kém." Tiểu Thái không quên quảng cáo các dự án khác của mình.

Thái độ và bộ dáng tha thiết này, nếu không phải vẻ mặt của cậu quá thản nhiên, nhân ngẫu sư và gấu xám nhỏ thật sự rất hoài nghi tâm tư của cậu không thuần khiết.

"Được." Nhan Như Tinh gật đầu.

Tiểu Thái thấy vậy, càng có cảm tình tốt hơn về cô.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô, cậu biết cô là một phú bà, là khách hàng lớn của chính mình.

Đúng như dự đoán, cô đã không làm mình thất vọng.

Ai, nếu không phải cậu không thể rời khỏi nơi này, nói cái gì cũng sẽ không cùng những quỷ nghèo này ở chung một chỗ.

Chậm trễ cậu kiếm tiền không nói, còn bủn xỉn keo kiệt.

"Đêm nay nếu có yêu cầu, có thể tùy thời liên lạc với tôi nha." Tiểu Thái nháy mắt với Nhan Như Tinh, lấy điện thoại di động của mình ra ý bảo có gì thì gọi.

Đợi sau khi cô gật đầu, Tiểu Thái lúc này mới yên tâm rời đi.

Sự rời đi của cậu, hoàn toàn khiến nhân ngẫu sư và gấu xám nhỏ yên lòng.

Có vẻ như chỉ thực sự là giúp làm việc nhà, ngoài ra không có gì khác.

Sau khi cậu rời đi, Nhan Như Tinh nhìn về phía Tôn Long đuổi theo ra cửa.

"Đạo cụ này, cô cầm về đi." Tôn Long hoàn hồn vội vàng lấy linh thuẫn ra, vẻ mặt nghiêm túc muốn nhét lại trong tay cô.

Ai ngờ Nhan Như Tinh còn biểu hiện khiếp sợ hơn anh ta, "Đợi chút đã, sao linh thuẫn lại ở trong tay anh?”

Tôn Long bị một tiếng hô này của cô, dừng tay ở giữa không trung.

"Đây không phải là cô cho mẹ tôi sao?" Anh ta hỏi ngược lại.

"Đúng vậy, em cho mẹ nuôi, sao lại ở trong tay anh?" Nhan Như Tinh dùng giọng điệu nguy hiểm, ánh mắt hùng hổ, ánh mắt nhìn về phía anh ta lộ ra hung quang.

Tôn Long nhất thời nghẹn lời, nhưng phản ứng của anh ta coi như nhanh, vội vàng nói: "Mẹ tôi bảo tôi trả lại cho cô.”

“Anh gạt em!”

Tôn Long:?

"Khi em đưa quà mẹ nuôi rất vui, bà ấy sẽ không để anh đến trả lại cho em đâu."

"Đó là do cô không biết tác dụng của thứ này, chúng tôi giống nhau không cần dùng đến. Cô muốn vào phó bản, cô tự mình tích góp, đừng tiêu xài phung phí.” Tôn Long nhíu mày kiên nhẫn nói.

"Em không cần, em có người bảo vệ." Nhan Như Tinh kiêu ngạo tự tin nói.

Gấu xám nhỏ gật đầu vào đúng lúc.

Nhân ngẫu sư suy tư, cũng nghiêm túc gật gật đầu.

Tôn Long nhìn cô, lại nhìn một người một gấu bên cạnh cô, há miệng, rốt cuộc không kiên trì nữa.

"Vậy cô tự mình cẩn thận." Anh ta thu hồi linh thuẫn, không nhiều lời nữa.

Khi Nhan Như Tinh mang theo một người một gấu rời đi, anh ta lần thứ hai gọi người lại, nhắc nhở, "Nếu người Trung Đô tìm cô muốn một mình cô đi ra ngoài, cô không cần để ý tới.”

"Cục dị thường của Hoa Đô - Phương Triển, người này coi như không tệ. Mặc dù có chút hám lợi, nhưng anh ta vẫn còn có điểm mấu chốt.”

"Có một số vấn đề liên quan đến phó bản cô có thể hỏi anh ta, nhưng không thể quá thân với anh ta. Đương nhiên, nếu như hiện tại cô muốn gia nhập cục dị thường, hẳn là có thể.”

"Nhưng tôi đề nghị cô không nên gia nhập."

"Còn có tổ chức người chơi tư nhân khác." Nói xong Tôn Long thở dài, "Cô về trước đi, lát nữa tôi sẽ sửa sang lại một phần tư liệu liên quan rồi gửi cho cô.”

Nhan Như Tễ nghe vậy, lập tức vui vẻ hớn hở, ngọt ngào nói một tiếng cảm ơn.

"Cám ơn anh trai."

Tôn Long câm lặng, khuôn mặt đen gầy khô khốc nóng lên, may mắn nhìn không ra.

Cuối cùng anh ta cũng biết vì sao khi còn bé lại có nhiều người thích làm cho cô cười, bởi vì thời điểm cô ở trước mắt bạn cười với bạn sẽ khiến bạn không chịu nổi.

Cùng Tôn Long chia tay, lúc Nhan Như Tinh trở về sửa sang lại hàng rào đạo cụ hệ thống. Khi nhìn thấy một con rối nào đó, cô lấy ra ném cho nhân ngẫu sư.

"Con rối của anh, đừng nhìn chằm chằm tôi." Cô nói.

Nhân ngẫu sư ôm con rối, vẻ mặt ngơ ngác.

Hai giây sau, hắn ta đuổi theo Nhan Như Tinh, túm lấy góc áo cô.

Hôm nay Nhan Như Tinh mặc một thân áo khoác mũ lưỡi trai màu xanh đơn giản, dưới thân cũng là quần bình thường màu xanh xám dễ dàng di chuyển.

Bất thình lình bị hắn ta nắm lấy áo khoác, điều này làm cho cô nghĩ tới cảnh ở phó bản trước, bị quản gia xé rách quần áo.

Mặc dù lúc đó cô mặc váy, vải chủ yếu được làm từ ren lụa, rất dễ bị rách.

Nhưng so sánh với bọn họ ra tay không nhẹ không nặng, cho dù cô mặc thiết y, tin tưởng cũng sẽ không chống đỡ được bao lâu.

Vì thế Nhan Như Tinh dừng lại.

"Em, em đang tức giận sao?"

Nhan Như Tinh bị hắn ta hỏi vẻ mặt mê mang, "Tại sao tôi phải tức giận.”

Nhân ngẫu sư rũ mắt nhìn con rối vô tướng trong tay, "Em đem nó trả lại cho tôi.”

"Không phải lúc trước anh hỏi tôi muốn nó sao?" Nhan Như Tinh cảm giác hắn ta rất kỳ quái.

"Là A Sửu muốn, nếu là em, tôi nguyện ý đem nó đưa cho em." Nhân ngẫu sư giơ con rối vô tướng lên và đưa nó cho cô với sự mong đợi.

Nhan Như Tinh lần nữa tiếp nhận, lúc tiếp xúc, cô kinh ngạc phát hiện, lời giải thích về con rối vô tướng của nhân ngẫu sư đã thay đổi.

Cô nhớ lại lời giải thích trước đó, "Đây là con rối của nhân ngẫu sư, nó bị lạc mất."

Bây giờ lại thành, "Nhân ngẫu sư tặng con rối cho người trong lòng, hiện tại nó đã không giống như trước kia nha ~"

Ghi chú ba điều đầu tiên không thay đổi, điều thứ tư trở thành, "Mang theo nó, nó có thể giúp bạn thu hút tất cả hận thù và trở thành vị thần bảo vệ của bạn."

Sau khi đọc xong ghi chú này, Nhan Như Tinh một lần nữa thu lại màn hình ghi chú.

"Được, vậy sau này anh không thể đòi lại nữa." Nhan Như Tinh nói trước với hắn ta.

Thấy cô không cự tuyệt, nhân ngẫu sư đã vui vẻ không chịu nổi. Nghe vậy kích động lắc đầu, làn da trắng lạnh trên mặt bởi vậy có thêm hai vệt hồng dễ thấy.

"Vậy tôi có thể gọi em là Tinh Tinh không?"

"Đương nhiên có thể." Nhan Như Tinh đem con rối vô tướng một lần nữa thu hồi lại một bộ dáng rất dễ nói chuyện.

Khuôn mặt tươi sáng, nụ cười rất dễ lây nhiễm.

Gấu xám nhỏ thầm mắng nhân ngẫu sư vô sỉ, không biết xấu hổ. Nhưng khi cúi đầu lại bị thân thể gấu xám rách nát của mình đánh bại.

Gấu xám nhỏ này là quà của tập đoàn Oasis tặng cho hắn khi hắn chế tạo ra thuốc tiến hóa loại IV.

Ngoài ra, còn có chiếc "điện thoại đặc biệt" của quốc vương vương quốc tình yêu từng bị mộng mô quỷ linh bám vào.

Điện thoại di động có thể định vị gấu xám nhỏ, gấu xám nhỏ có thể giúp hắn tìm được Tinh Tinh.

Cuối cùng cũng đã tìm thấy người, nhưng hắn lại nhận được sự thật tàn nhẫn rằng cơ thể hắn chỉ là phục chế, không bao giờ trở lại được.

Tô Văn Ngọc rất thương tâm. Càng thương tâm hơn chính là, hắn trở nên xấu xí và Tinh Tinh không thích hắn nữa.

Khi hắn một mình buồn bã thương tâm, thân thể đột nhiên lơ lửng.

Khi ngửi được mùi vị quen thuộc, hắn ngẩng đầu, sững sờ nhìn Nhan Như Tinh đang ôm mình.

"Vết thương trên người nó là do anh đánh?"

Đối mặt với chất vấn của Nhan Như Tinh, trong lòng nhân ngẫu sư hoảng hốt, lập tức trấn định xắn tay áo lên lộ ra một đoạn vết trầy xước đáng sợ trên cánh tay, mang theo giọng nói khàn khàn: "Hắn ra tay trước.”

“Ngươi đánh rắm!” Gấu xám nhỏ không nhịn được nói thô lỗ.

Nhan Như Tinh tát vào mông hắn, thấp giọng giáo huấn: "Không được mắng người.”

Gấu xám nhỏ rất muốn nói, là hắn ta mắng chửi người trước.

Khi bọn họ bị Nguyễn Trì nhốt lại với nhau, cô không biết hắn ta có bao nhiêu miệng thối đâu.

Những lời thô tục của hắn là học được từ hắn ta đó. Phải biết rằng trước kia hắn chính là một nhân sĩ ưu nhã rất có tu dưỡng, cũng không dễ dàng tức giận.

"Tinh Tinh, hắn không chỉ đánh tôi, hắn còn thường xuyên mắng tôi như vừa rồi." Nhân ngẫu sư nhân cơ hội nói.

Khuôn mặt của gấu xám nhỏ đã biến dạng.

Hắn bám lấy tay Nhan Như Tinh, cố gắng đè nén cơn tức tràn vào ngực.

"Tôi mặc kệ ai động thủ trước, tôi chính là muốn hỏi anh một chút, quần áo trên người nó, là anh cắt nát đúng không?" Nhan Như Tinh kéo quần âu phục nhỏ lộ ra nửa mông của gấu xám nhỏ, hỏi.

Vẫn không cảm thấy có cái gì, lúc này đột nhiên bị Tinh Tinh chỉ vào mông. Nếu bây giờ gấu xám nhỏ là người, chỉ sợ đỉnh đầu sẽ bốc khói, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Bây giờ cũng không ngoại lệ.

Hai bàn tay ngắn của gấu xám nhỏ ra sức vươn về phía sau, muốn che mông bị lộ ra của mình.

"Tinh Tinh, em, em đừng nhìn."

Nhan Như Tinh vô tội tỏ vẻ, cô đã nhìn rất lâu.

Hơn nữa chỉ là một con gấu mà thôi, còn là một con gấu bông, có thể có cái gì đẹp mắt đâu chứ.

Sau đó nhân ngẫu sư cảm thấy gấu xám nhỏ quả nhiên gian trá, lại có thể không biết xấu hổ dùng thân thể hấp dẫn sự chú ý của Tinh Tinh.

Bỉ ổi!

Vô sỉ đến cực điểm!

Hắn ta quyết định phá hoại kế hoạch của hắn.

Vì vậy, hắn ta đưa tay ra vẻ mặt nghiêm túc nói với Nhan Như Tinh: "Xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi không nên mạnh tay với nó như vậy, Tinh Tinh em giao nó cho tôi đi. Tôi sẽ thiết kế cho nó một bộ quần áo mới.”

Gấu xám nhỏ mạnh mẽ ngẩng đầu, cảnh giác nhìn hắn ta, dùng sức ôm lấy cánh tay Tinh Tinh, kháng cự nói: "Tôi không cần hắn thiết kế riêng cho tôi, hắn không có ý tốt.”

Nhân ngẫu sư nghe vậy, ánh mắt khẽ mở. Một bộ khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào gấu xám nhỏ như thể đang nói sao ngươi có thể nói ta như vậy.

Nhan Như Tinh không nhận ra địch ý trong lời nói cùng với ánh mắt đan xen của bọn họ.

Nói thật, cô vốn định để cho nhân ngẫu sư giúp sửa quần áo của gấu xám nhỏ. Không nghĩ tới hắn ta sẽ chủ động đề nghị, đỡ cho cô khỏi cần phải nói.

"Được, vậy liền giao nó cho anh." Nhan Như Tinh đưa gấu xám nhỏ cho nhân ngẫu sư.

Nhân ngẫu sư vui mừng chuẩn bị tiếp nhận.

"Các người không được đánh nhau nữa." Ngẫu nhiên đánh thì thôi, mỗi ngày đều đánh, ai chịu cho nổi?

Nhan Như Tinh cảnh cáo nhìn một người một gấu.

Biết chuyện đã thành, gấu xám nhỏ sống không còn gì luyến tiếc nằm sấp trên cánh tay của nhân ngẫu sư.

Móng vuốt dùng sức bấm vào thịt đối phương.

Trên mặt nhân ngẫu sư bất động thanh sắc, nhưng thật ra bàn tay ẩn sau cánh tay đang cầm kéo nhỏ xinh xinh xắn chọc vào chân hắn.

"Trở về đi." Nhan Như Tinh nói xong, đi về phía toà nhà số ba.

Sau khi vào thang máy, nhìn thang máy vẫn trống rỗng như trước. Cô suy nghĩ một chút thì nhấn nút tầng 3.

Đến tầng 3, Nhan Như Tinh chạy thẳng về phía 304, ấn chuông cửa.

Chuông cửa vang lên hồi lâu, thủy chung không ai trả lời.

Ngay khi Nhan Như Tinh định xoay người rời đi, 305 cách vách, đột nhiên mở ra một khe cửa.

Ngay sau đó từ khe cửa, truyền đến một thanh âm già nua.

"Cô ở 601 đúng không?"

Nhan Như Tinh dừng hai giây, đáp lại "Đúng vậy".

"Người cách vách không còn nữa."

Nhan Như Tinh sửng sốt.

"Cái gì không còn nữa?"

"Người nhà cách vách kia, sau khi Tiểu Trí bị mất tích, hai vợ chồng Trần gia đi tìm, sau đó cũng không trở về." Ông lão nói xong, nặng nề ho khan vài tiếng.

Nhan Như Tinh ngẩn người, không nghĩ tới lại là kết quả này.

Cô nói lời cảm ơn, xoay người lên lầu.

Nhân ngẫu sư phản ứng chậm chạp, không phát hiện ra cái gì.

Gấu xám nhỏ lại phát hiện tâm tình của cô không tốt, tức giận thu hồi móng vuốt, đạp một cước vào người nhân ngẫu sư. Xoay người nhảy vào trong ngực Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh cúi đầu sờ sờ đầu hắn, mở cửa nằm xuống sô pha.

Sau đó bình thản chỉ huy nhân ngẫu sư đi theo vào cửa, đưa tay nói: "Rót cho tôi một ly nước.”

Nhân ngẫu sư không biết nước ở đâu, luống cuống tay chân đi tìm.

Thật vất vả mới bưng tới, cô lại không uống.

"Anh tự mình tìm chỗ ngồi đi." Nhan Như Tinh nằm sấp trên sô pha, đệm gối ôm dưới người chơi điện thoại di động, mà gấu xám nhỏ đang cẩn thận đấm lưng bóp vai cho cô.

Nhân ngẫu sư ngồi trong một thời gian, nhìn gấu xám nhỏ, lại nhìn chính mình, luôn luôn cảm thấy mình bị thua thiệt.

Nhưng quan hệ giữa hắn ta và Tinh Tinh vốn không quen thuộc, hắn ta lại là người, không thể học nó xum xoe.

Phải làm sao bây giờ?

Hắn ta ở trong lòng hỏi A Sửu.

A Sửu mới không để ý tới hắn ta, hắn thật vất vả mới điều chỉnh tốt tâm tình, cũng không muốn bị hắn ta phá hư.

"Anh giúp tôi nghĩ biện pháp, về sau tôi không nói anh xấu." Nhân ngẫu sư hơi hoảng hốt, ngón tay bất giác nắm lấy sô pha.

"Ta không ngại, dù sao ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Ngươi nói ta xấu xí, cũng là đang nói chính ngươi, ta một chút cũng không thèm để ý." A Sửu quyết định chế phục hắn ta, bằng không mỗi ngày hắn ta được một tấc lại muốn tiến một thước có việc hay không có việc cũng kéo hắn ra trợ giúp.

"Tôi cũng không phải anh." Nhân ngẫu sư nhỏ giọng phản bác, "Anh giúp tôi nghĩ biện pháp, về sau tôi cho phép anh muốn đi ra khi nào thì đi ra khi đó được không?” Hắn ta thương lượng.

"Không tốt lắm đâu." Tiểu Sửu mới không tin lời quỷ quái của hắn ta, làm nhân cách bị hắn ta phân liệt ra, hắn còn không biết tính tình của hắn ta là như thế nào?

Có việc thì A Sửu là tốt nhất, không có việc gì thì A Sửu là xấu nhất.

Hừ!

Nếu không phải hắn ta mỗi ngày đùa giỡn vô lại gặp chuyện thì kéo hắn ra ngoài gánh trách nhiệm, hắn ta mới sẽ không quen hắn.

Chờ lực kéo quen thuộc xuất hiện, Tiểu Sửu vừa sợ vừa giận, còn mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Hử?

Nhan Như Tinh quay đầu, kỳ quái nhìn về phía nhân ngẫu sư.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của nhân ngẫu sư, dần dần trở nên kỳ quái, khóe miệng càng lúc càng lớn, Nhan Như Tinh thử hô một tiếng: "A Sửu?”

Tiểu Sửu ngước mắt lên, khác với nhân ngẫu sư.

Đáy mắt của Tiểu Sửu, thủy chung ẩn chứa một tia điên cuồng và hưng phấn.

"Xin chào, lại gặp mặt." Tiểu Sửu nhìn cô, hơi thu liễm cảm xúc nóng nảy lại.

Nhan Như Tinh phát hiện mặt hắn, từ bình thường dần dần biến thành mặt quỷ, mới biết được nhân ngẫu sư nói xấu là chuyện gì xảy ra.

Nói thật, cô còn rất tò mò về khả năng tự động biến mặt của nhân ngẫu sư.

"Anh sống trong cùng một cơ thể với anh ta?" Cô hỏi.

Tiểu Sửu gập đầu, sửa sang lại cà vạt ở cổ và nói, "Đúng vậy.”

Hắn hình như không thích ứng với trang phục trên người, đứng ngồi không yên vặn vẹo thân thể và quần áo.

"Quan hệ của hai người là gì?"

"Tôi là nhân cách phụ của hắn ta." Tiểu Sửu trực tiếp trả lời.

Nhân ngẫu sư chưa kịp ngăn cản, lập tức khẩn trương, lại chờ mong.

"À." Nhan Như Tinh hiểu rõ, quay đầu lại tiếp tục lướt điện thoại.

Tiểu Sửu và nhân ngẫu sư đều có mơ hồ trước phản ứng của cô, không biết cô có ý gì.

Lúc này Tiểu Sửu không bị nhân ngẫu sư làm phiền, liền chủ động hỏi: "Cô không tò mò sao?”

"Tò mò cái gì?"

Nhan Như Tinh đang nói chuyện phiếm với Tiểu Thái, đầu cũng không ngẩng đầu lên.

"Nhân cách phụ."

"Không phải anh đã nói cho tôi biết rồi sao, có cái gì phải tò mò." Nhan Như Tinh nói xong, nhìn chằm chằm câu trả lời của Tiểu Thái, có lệ nói: "Nếu anh muốn nói cho tôi biết cái gì, không cần tôi hỏi, tự anh sẽ nói thôi.”

"Tiểu Thái: Nửa tháng trước xã khu khác bắt đầu lục tục có người mất tích, chẳng qua gần đây càng thêm càn rỡ mà thôi."

"Tiểu Thái: Nhưng đối phương hành động có tổ chức, rất khó tìm được hành tung của bọn họ. Cho dù bắt được người, cũng chỉ là một ít tiểu lâu la, không đáng kể.”

"À." Nhan Như Tinh dừng lại suy nghĩ, nằm thẳng.

Lúc hồi thần liền nghe nhân ngẫu sư nói: "Cô không tò mò tôi là ai sao?"

Nếu hắn khẩn thiết muốn mình hỏi như vậy, Nhan Như Tinh liền như ý của hắn, theo lời hắn nói, nhấc mí mắt lên hỏi, "Anh là ai?”

Khóe miệng Tiểu Sửu nhếch lên nụ cười, đang muốn đắc ý tuyên bố danh hào của mình.

Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột làm gián đoạn màn trình diễn của hắn.

Nhìn số điện thoại xa lạ lại quen thuộc, Nhan Như Tinh kết nối.

"Xin chào, là Nhan tiểu thư đúng không?"

"Anh là ai?"

"Tôi là Phương Triển, hôm qua chúng ta đã gặp qua."

"À, xin hỏi có chuyện gì không?"

"Là như vầy, có người bịa đặt nói cô bắt được quỷ, bên Trung Đô có người liên lạc với cô không?"

"Không có."

"Phải không? Đó có thể là họ vẫn chưa tìm thấy thông tin liên lạc của cô. Cô có định đến đây không? Tôi sẽ đợi cô ở cửa nhà hàng nơi chúng ta ăn tối hôm qua.”

"Được, lập tức đến."

"Được, mạo muội hỏi một chút, bạn trai cô hẳn là sẽ cùng cô tới đây chứ?"

“......”

Nhà hàng hải sản lớn.

Phương Triển đứng bên cạnh xe của mình quẹt điện thoại di động, không thấy hồi âm cũng không vội.

Dù sao căn cứ vào mức độ dính nhau của bọn họ vào ngày hôm qua, bọn họ nhất định sẽ cùng nhau tới đây.

Nửa tiếng sau.

Một chiếc xe thể thao màu đen đậu trước cửa khách sạn đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Cho dù trò chơi giáng xuống, giá trị của một số thứ vẫn không thấp.

Ví dụ như một chiếc xe, bởi vì có thêm công nghệ mới, thậm chí còn đắt hơn trước khi trò chơi giáng xuống.

Vừa xuất hiện, không ít người tò mò người bên trong là ai.

Khi một người đàn ông cao lớn xuống xe, mọi người có chút thất vọng. Bởi vì người đàn ông đeo khẩu trang, không thấy rõ mặt.

Thẳng đến khi hắn mở ghế phụ ra, cung kính nghênh đón một người, tất cả mọi người không tự chủ được nhìn qua.

Phương Triển cũng không ngoại lệ.

Sau đó anh ta liền phát hiện, người tới là Nhan Như Tinh.

Nhưng kỳ quái chính là, bên cạnh cô không có đạo thân ảnh quen thuộc khác.

Mí mắt Phương Triển giật giật, bước nhanh qua.

Vừa vặn đối đầu với người đàn ông xuống xe từ phía sau.

Khi nhìn thấy nhân ngẫu sư lấy tư thế người thủ hộ đứng bên cạnh Nhan Như Tinh, Phương Triển chần chờ.

Anh ta nhìn mặt nạ hề trên mặt nhân ngẫu sư, so sánh dáng người với vị ngày hôm qua mình nhìn thấy, tầm mắt nhịn không được lại nhìn vào trong xe.

Xác định vị ngày hôm qua kia không có ở đây, vẻ mặt anh ta phức tạp nói:

"Cô đổi bạn trai rồi à?"

Nhan Như Tinh:?

“Cô quá hồ đồ rồi!”

“??”

"Bạn trai cô đâu? Anh ta không tức giận hả?”

“???”

Bình luận

Truyện đang đọc