XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

“Xin lỗi.” Nhân Ngẫu Sư vội vã lụm tượng gỗ từ trên mặt đất lên, bỏ vào trong tay áo rộng thùng thình của mình.

Đối mặt với ánh mắt săm soi của Tinh Tinh, hắn ta cúi đầu xuống, cực kì thẹn thùng.

May quá, vẫn là Nhân Ngẫu Sư trong ấn tượng của cô.

Chỉ là Yến Tuy bị hắn ta hất văng ra như vậy, thế mà không làm gì hắn cả.

Tuy là có bị chiếm thân xác một chút, nhưng hắn đoạt lại thân xác cũng nhanh ghê.

Hóa ra sức mạnh của Nhân Ngẫu Sư còn mạnh hơn so với tưởng tượng của cô.

“Cái đó là tượng gỗ anh cầm trong tay tối qua à?” Diêu Âm La nhận ra thì hỏi lại Nhan Như Tinh, “Sao nó khang khác thế?”

Dù chỉ xuất hiện vài giây, nhưng cô ta vẫn nhận ra sự khác thường.

Đối với câu hỏi của cô ta, Nhan Như Tinh chỉ nhẹ nhàng liếc mắt qua phía đạo diễn. Thấy ông cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, mặt đầy vẻ dữ tợn và nghiêm túc, trong lòng cô đã có quyết định.

“Sáng nay tôi mới tắm rửa cho nó xong.” Nhan Như Tinh nói nghe rất nhẹ nhàng.

Tắm rửa?

Diêu Âm La không tin.

Kỳ lạ là hôm qua cô vẫn cảm nhận được bên ngoài tượng gỗ có một tầng bóng tối.Thế nhưng vừa rồi nó lại rất sạch sẽ, cứ như nó chỉ là một cái tượng gỗ bình thường. Vì thế, cô nghĩ rằng cái tượng gỗ này là cái khác.Cố ý hỏi Nhan Như Tinh như vậy.

Có thể cho tôi nhìn một chút được không? Diêu Âm La hỏi, “Tôi dùng bùa chú của tôi để đổi cũng được.”

Diêu Âm La đưa lá bùa màu đỏ trong tay ra.

Lá bùa này cùng với lá mùa bình an mà buổi sáng cô ta đưa cho Nhan Như Tinh không giống nhau. Nhưng đây mới là bùa chú mà Diêu Âm La hay sử dụng nhất.

“Đây là bùa trừ tà.” Sợ Nhan Như Tinh không biết, Diêu Âm La giải thích, “Nếu như gặp chuyện gì khó giải thích, cứ mang theo nó, nó có thể bảo vệ bình an được một lát.”

Thấy vẻ mặt cô ta rất chân thành, trong lòng Nhan Như Tinh ra lộ vẻ do dự.

Diêu Âm La thấy thế, trong lòng thoải mái hơn.

“Tôi cho cô 5 lá bùa.” Cô ta ngạo nghễ nói.

Nếu cô ta cho Nhan Như Tinh 5 lá chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý.

Bởi vì nhân loại dưới chân núi ai cũng đều tham lam, sợ chết. Vì sinh mạng mà vung tiền như rác.

“Mười lá cơ, cho cô nhìn một cái thôi.” Nhan Như Tinh quơ tay múa chân nói.

Diêu Âm La nhíu mày, không muốn đồng ý. Bùa trừ tà và bùa bình an làm ra không giống nhau. Nguyên liệu để làm bùa trừ tà cũng rất khó tìm, xác suất làm ra một lá bùa thành công cũng không cao.

Ở bên ngoài một lá bùa trừ tà cô ta bán một vạn. Ở đây lại cho không Nhan Như Tinh 10 cái, tương đương với mười vạn còn gì. Cho dù cô không tiếc tiền nhưng cũng tiếc bùa chú của mình mà.

“Không được thì thôi.” Nhan Như Tinh nhìn thấy cô ta do dự thì kích thêm một cú.

Diêu Âm La bị kích một cú thì liền đồng ý.

“À, cái kia, lát nữa quay xong thì cho cô xem.” Nhan Như Tinh nói.

Chuyện này khiến những nhân viên công tác khác nghĩ rằng mình có thể hưởng ké chút vinh quang nghe thấy vậy thì trầm xuống.

Nhan Như Tinh không quan tâm bọn họ đen mặt hay không, bọn họ cũng không cho cô tiền thì mắc gì cô phải cho bọn họ xem miễn phí.

“Đạo diễn.” Nhan Như Tinh cười nhìn về phía đạo diễn Lý, “Hôm nay có quay tiếp không?”

Đạo diễn Lý nhìn cô, đôi mắt nhỏ hẹp bị thịt đè xuống, hiện ra nét âm u lạnh nhạt. Nghe vậy gật gật đầu quay qua nhìn Nhân Ngẫu Sư và cô, nói: “Mấy người chuẩn bị một chút đi, chờ sửa các thiết bị xong thì tranh thủ quay luôn cho nhanh.”

Nhan Như Tinh nhận được lời đồng ý, lập tức kéo nhân viên trang điểm và Nhân Ngẫu Sư quay lại phòng trang điểm.

Diêu Âm La không rời đi cùng đạo diễn mà đi theo phía sau nhan như tinh.

Chu Vũ Trạch im lặng một lát thấy không ai để ý cũng mặt dày đi theo.

Bỗng dưng hơn 30 người tràn vào trong phòng hóa trang khiến căn phòng không còn chỗ để bước chân nữa.

Nhân viên trang điểm thế vậy rất là bực bội.

Nhưng ở chỗ này ai ai cũng là diễn viên, chỉ cần là diễn viên thì đều là đối tượng mà cô phải phục vụ. Tuân thủ theo hợp đồng, cô không có quyền đuổi người ta.

Vì vậy, cô đành phải mắt không thấy lòng không phiền, dẫn theo Nhân Ngẫu Sư đi về phía phòng hóa trang.

Diêu Âm La tò mò đi theo đến phòng hóa trên. Lâu lâu lại sờ sờ vào các dụng cụ trang điểm trên bàn, hỏi nhân viên trang điểm dùng như thế nào.

Nhân viên trang điểm vừa phải trang điểm cho Nhân Ngẫu Sư vừa phải trả lời vấn đề của cô ta, bận rộn tới lui. Cuối cùng nhân viên trang điểm trực tiếp im lặng để chuyên tâm tập trung trang điểm cho Nhân Ngẫu Sư.

Diêu Âm La bị bơ lại không biết giấu cảm xúc, vẻ không vui hiện rõ trên mặt..

Nhưng Nhan Như Tinh ngồi bên cạnh nhìn nhân viên trang điểm đang makeup cho Nhân Ngẫu Sư thấy vậy thì vẫy tay với cô ta chỉ vào đống đồ trên mặt bàn, hỏi: “Cô chưa từng thấy những thứ này à?”

Dương âm la nghe thấy vậy, nghĩ rằng cô đang xem thường mình, sắc mặt thay đổi lạnh lùng nói: “Đồ trang điểm mà tôi dùng cũng không phải là mấy cái loại hay gây hại cho da giống như của mấy người.”

“Vậy chứ cô dùng cái gì? Có thể giới thiệu cho tôi một chút được không?” Nhan Như Tinh nhân cơ hội hỏi.

Cái này khiến cho nhân viên trên điểm đang rất bực bội với dư âm la cũng sinh ra tò mò theo bản năng. Nhìn về phía diêu âm la cùng Nhan Như Tinh.

Diêu Âm La bị 2 người nhìn như vậy, vốn định trả lời có lệ 2 câu, đành phải nghiêm túc nói về đồ trang điểm với 2 người.

Theo cô ta nói thì đồ trang điểm của cô ta đều là những đồ thuần thiên nhiên trên Long Hổ Sơn, được chế biến từ thảo dược, không ô nhiễm.

“Long Hổ Sơn á? Nghe nói trên Long Hổ Sơn linh khí dồi dào, bên trong còn có cả thần tiên, có đủ địa linh nhân kiệt, bảo tàng các thứ. Không ngờ đồ trang điểm của cô lại lấy từ Long Hổ Sơn, hèn gì da cô tốt như vậy.”

Nhan Như Tinh nói chuyện hết sức lươn lẹo, “Cho nên mấy đồ trang điểm đó là cô tự làm ra rồi bán hả?”

“Tôi có thể bỏ tiền ra mua, bao nhiêu tiền cũng được. Tôi không cần bùa trừ tà, chỉ cần cô cho tôi đồ trang điểm thôi. Tôi có thể cho cô xem tượng gỗ ngay lập tức.” Cô nhấc tay Nhân Ngẫu Sư lên mò vào bên trong lấy tượng gỗ ra lắc lắc trước mặt Diêu Âm La.

Diêu Âm La há hốc mồm.

Cô thấy nhân viên trang điểm cũng đang sáng bừng hai ánh mắt nhìn chằm chằm mình giống Nhan Như Tinh, phân vân nói: “Mấy người muốn thật à?”

Chu Vũ Trạch đang ngồi xổm trong góc lén lút, nghe mấy người nói chuyện, vẻ mặt cũng ngu ra.

Mắc gì tôi phải ở đây nghe mấy cô gái bàn luận về đồ trang điểm cơ chứ?

“Muốn chứ!” Nhan Như Tinh gật đầu.

Nhân viên trang điểm cảm thấy thái độ của mình vừa rồi đối với cô ta không tốt, sợ cô ta không đồng ý, nhưng vẫn ngượng ngùng, gật đầu.

“Tôi có thể cho cô bộ makeup mà tôi hay dùng.” Cô ta nói.

Diêu Âm La động lòng.

“Vậy cũng được, nhưng không nhiều đồ lắm đâu, có thể mấy ngày nữa mới đưa cho mấy người được.”

“Có cần chúng tôi giúp gì không?” Nhan Như Tinh hỏi, “Chúng tôi có thể lên núi giúp cô thu thập nguyên liệu.”

“Không cần.” dư âm la từ chối ngay lập tức.

Nhan Như Tinh không ngạc nhiên, cô tiếp tục thay đổi đề tài hỏi, “Cô cũng ở Long Hổ Sơn hả?”

Chu Vũ Trạch dựng lỗ tai lên nghe ngóng, nghi ngờ lúc trước biến mất.

Diêu Âm La không nghi ngờ gì, với lại đây cũng không phải việc gì cần giấu giếm, nên gật đầu, “Tôi ở trên long hổ sơn.”

“Trên Long Hổ Sơn?” Nhan Như Tinh hiện ra biểu tình kinh ngạc đúng lúc, “Nghe nói trên Long Hổ Sơn có một ngôi chùa hàng yêu trừ ma rất tốt. Mà cô lại còn có mấy cái bùa chú đấy, không lẽ cô là người Long Hổ Sơn à?”

Diêu Âm La bị đoán ra thân phận cũng kiêu ngạo, tự đắc ngẩng cao đầu, sảng khoái thừa nhận, “Đúng thế, tôi chính là truyền nhân đời thứ 18 của Long Hổ Sơn.”

“Quào!” Nhan Như Tinh hâm mộ sùng bái giơ ngón cái lên, “Bây giờ trên Long Hổ Sơn hiện tại có mấy người? Bình thường bọn họ có xuống núi giống cô không? Cô…”

Chu Vũ Trạch kinh ngạc nhìn Nhan Như Tinh lươn lẹo, thế mà cũng moi ra được tin tức mình muốn nghe, bỗng dưng thay đổi cái nhìn mới với cô rất nhiều.

Nhưng cậu ta cũng không nhàn rỗi gì.Vừa ngồi xổm trên mặt đất vừa lấy điện thoại của mình ra gõ chữ cạch cạch.

“Bạn trai cũ của tra nữ: Nữ chính đang ở đoàn làm phim nè, anh em có tới đây không? @Giết vợ lừa tiền pháo hôi 1, 2, 3”

“Pháo hôi vườn trường 1: Cái gì? Diêu Âm La đang ở đoàn làm phim?”

“Pháo hôi vườn trường 2: Cô ấy đang ở đoàn làm phim?

“Bạn trai cũ của tra nữ (Chu Vũ Trạch): Mấy người sửa lại tên coi nào, đổi theo kịch bản ấy, nhìn tên cũng không biết là ai với ai.”

“Pháo hôi vườn trường 1 (Tống Bình Bình): Đạo diễn cũng không gọi chúng tôi. mà chúng tôi cũng không có cảnh diễn, thế có thể lên chỗ đoàn làm phim được không?

“Pháo hôi vườn trường 2 (Triệu Nguyệt); Chắc là được, mấy người bây giờ đang ở đâu đấy? @Chu Vũ Trạch”

“Nữ phụ nhận điện thoại của quỷ (Lưu Viện): Hôm qua tôi nhận được điện thoại của quỷ, mắc thì chưa tới phiên tôi mà tôi đã nhận được điện thoại của quỷ? Mấy người có gặp chuyện này bao giờ chưa?”

“Chu Vũ Trạch:? Điện thoại của quỷ, là cái quần què gì?”

“Lưu Viện: Đúng đấy, hôm qua, lúc một hai giờ sáng, tự nhiên điện thoại nhà tôi reo lên. Tôi nhớ tới kịch bản của tôi nên không đi nhận. Ai ngờ, không chỉ điện thoại phòng khách reo mà cả chuông điện thoại trong phòng ngủ cũng reo luôn.”

“Lưu Viện: Sau đó điện thoại di động của tôi với tất cả các điện thoại trong nhà đều đều reo hết lên. Cho dù tôi có rút điện ra cũng vô dụng, âm thanh kia cứ như truyền đến từ một không gian khác cho tới khi ba giờ sáng mấy âm thanh đó mới biến mất.”

“Lưu Viện: Nhưng sau khi tiếng chuông biến mất, điện thoại của tôi lại hiện ra một cái tin nhắn.”

“Lưu Viện: (hình ảnh)”

Chu Vũ Trạch nhấn vào mở hình ảnh ra.Hiện ra một.Khách hàng chữ màu đỏ.Quý vị.

“Ai đọc được tin nhắn này, nếu không chuyển cho người khác, ngày mai người đó sẽ chết!!!”

Đậu mè!

Mặt Chu Vũ Trạch đỏ lên.

Anh ta mở điện thoại ra, quả nhiên, trong group đều đang chửi lưu viện.

“Triệu Nguyệt: Cô bị điên phải không? Rõ ràng biết cái thứ này không bình thường còn gửi cho người khác, cô có ý gì đây? @Lưu Viện”

“Tiểu Thất:??? @Lưu Viện”

“Tống Bình Bình: Mẹ, cái trò ngu ngốc gì đây? Đậu mè cả lò nhà cô, đừng để tôi gặp cô, nếu không tôi đánh cô cha mẹ nhận không ra luôn. @Lưu Viện.

“Giết vợ lừa tiền pháo hôi 1 (Hồ Việt Bân):?? Mẹ nó, cô muốn chết à? Ông đây vừa mở điện thoại ra là thấy cái thứ này, mẹ nó, tốt nhất là cô đừng tới đoàn phim, nếu không thì cô chết chắc rồi. @Lưu Viện”

“Giết vợ lừa tiền pháo hôi 2 (Khổng Mạnh): Mẹ nó tối qua tôi đang say thì bị vợ đuổi giết. Khó khăn lắm mới ngủ được một giấc. Vừa ngủ dậy đã thấy cái này? Cô cảm thấy là cuộc sống dễ dàng quá nên đang tăng độ khó cho cuộc đời mình đúng không? @Lưu Viện”

“Giết vợ lừa tiền pháo hôi 3 (Kim Dũng Nghị): @Lưu Viện, tốt nhất là cô cho chúng tôi cái lý do, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo.”

Lưu Viện giả chết 3 phút, chắc là nhận ra mình đã khiến nhiều người tức giận nên nhanh chóng trả lời.

“Lưu Viện: Xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu. Hơn nữa đây là tin nhắn của người khác chuyển cho tôi, tôi không chuyển cho người khác được, chỉ đành chuyển cho mọi người thôi.”

“Lưu Viện: thật sự là tôi không lừa mọi người, tôi không chuyển sẽ chết, tôi bị ép buộc mà.”

“Tiểu Thất: Cô bị bắt buộc thì cô cũng không thể lừa chúng tôi như vậy chứ? Nếu không thì cô phải nói trước với chúng tôi một tiếng, cô làm như vậy chính là cô cố ý.”

“Triệu Nguyệt: Đúng, cô không phải cố ý, cô là cố tình.Giống như cô nói, không thể chuyển cho người khác.Nhưng cô lại chuyển cho chúng tôi thì ai tin?”

“Lưu Viện: Xin lỗi, tôi sẽ bồi thường cho mọi người.Hơn nữa, tôi cũng không thể gửi cho người khác được nhưng gửi cho mọi người được. Mọi người tùy tiện tìm đại ai trong danh bạ và gửi đi đi, đơn giản mà.”

“Chu Vũ Trạch: khoan đã, mắc gì chúng tôi có thể gửi cho người khác nhưng cô lại chỉ gửi được cho chúng tôi?”

“Lưu Viện: Xem lại tin nhắn đi, tôi nói rồi. Tất cả các thiết bị điện trong nhà tôi đều bị khống chế. Danh bạ của tôi trống hoác, tôi có thể nhắn tin cho mọi người trong group được là do kỹ năng đặc biệt của tôi.”

“Lưu Viện: tóm lại, không phải là tôi cố ý đâu.”

“Tiểu Thất: tôi cảm thấy mấy lời cô nói sơ hở đầy ra, nếu thiết bị điện trong nhà bị không chế, tại sao cô không tìm ai cứu đi? Tôi không tin là cô bị nhốt trong nhà mà không ra ngoài được.”

“Lưu Viện: đúng là hiện tại tôi không thể ra ngoài được, mọi người có thể hỏi giúp tôi khi nào tới cảnh diễn của tôi được không? Không thì nói đạo diễn chuyển cảnh diễn của tôi lên trước.”

Lưu Viện nói thế cũng không biết là thật hay giả, nhưng lại lộ ra tin tức khiến mọi người cảm thấy áp lực.

Không hề nghi ngờ nếu lời cô ta nói là sự thật, cô ta gặp phải phiền phức, thế thì nghiêm trọng hơn so với bọn họ tưởng tượng.

Hơn nữa, Chu Vũ Trạch chú ý đến câu nói của khổng mạnh hơn.

Cậu ta nhanh chóng nhắn tin riêng với hắn, “Tối hôm qua anh cũng bị quỷ tấn công?

Khổng mạnh trả lời ngay lập tức, “Đừng nói nữa, ở trong biệt thự trốn cả một đêm. Cậu đang ở đâu?”

Chu Vũ Trạch không nói bản thân mình đang bình an mà lại hỏi thêm một lần nữa, “Anh có muốn tới đoàn làm phim không?”

Tôi vẫn đang thương lượng với 2 người khác nữa.” khổng mạnh nói.

Câu nói của hắn khiến Chu Vũ Trạch chú ý, “Hai người khác nữa? Ba người đang ở bên cạnh nhau à?”

Chúng tôi ba người Giết vợ lừa tiền đang ở chung một khu dân cư rất gần nhau.

Khổng mạnh gửi thêm một tin tức mới tới, “Chúng tôi quyết định đến đoàn làm phim nhìn xem, hiện tại mấy người đang đóng phim ở đâu thế?”

Cùng lúc đó bỗng nhiên Lưu Viện gửi tin nhắn cho cậu ta.

“Lưu Viện: Cô gái tra nữ trong group kia đang đóng phim cùng cậu à?”

Chu Vũ Trạch không biết cô ta hỏi cái này để làm gì, tiện tay trả lời một chữ “Ừ”.

“Lưu Viện: Cô ta không cầm điện thoại à?”

Bởi vì tin nhắn này của cô khiến Chu Vũ Trạch cảnh giác lên.

“Lưu Viện: Chuyển tin nhắn này cho cô ta đi, nếu không chúng ta không sống qua được đêm nay đâu.”

Chu Vũ Trạch:???

“Bị điên à!” Vừa rồi cậu ta không chửi là do cậu ta tử tế.Nhưng hiện tại cậu ta không nhịn được nữa, muốn chửi người.

“Lưu Viện: Hết cách rồi, đây là nhiệm vụ của hắn ta.”

Chu Vũ Trạch đen mặt đánh chữ hỏi: “Ai?”

“Lưu Viện: Cậu đừng hỏi, tôi đã bị theo dõi rồi.Cậu tìm mọi cách để đem tin nhắn này cho tra nữ xem đi. Thêm một người tham gia vào chúng ta có thêm một sự giúp đỡ.

Chu Vũ Trạch trong lòng “Đậu mè” một tiếng. “Ban nãy cô cũng đâu có nói như vậy? Hơn nữa, tôi có thể gửi hình ảnh này cho người khác, không bắt buộc phải là cô ấy.”

“Lưu Viện: Không tin được, anh còn có đạo đức như vậy.Nhưng anh quên mất bản chất của anh là “truyền bá nguyền rủa” à?”

Chu Vũ Trạch:?

“Nguyền rủa được truyền bá đi càng rộng, sức mạnh của hắn sẽ càng lớn.” lưu viện nói.

“Tôi biết, cho nên tôi gửi cho người khác hay gửi cho cô ấy thì cũng giống nhau thôi.”

Thế à, thế anh có chắc là không có ai chuyển lại cho anh nữa không?” Lưu Viện nói, tiếp tục trả lời. “Đừng có quên là nguyền rủa lần thứ hai không thể chuyển đi được nữa đâu nhé.”

Chu Vũ Trạch:...

Đây là cái thứ nguyền rủa quần què gì vậy?

“Lưu Viện: Cho nên hiện tại chúng ta phải nhân lúc sức mạnh nguyền rủa còn nhỏ yếu mà tiêu diệt nó đi.

Chu Vũ Trạch: “Cô có biết tiêu diệt nguyền rủa như thế nào không?”

Lưu Viện: “Tìm được nguồn gốc của nguyền rủa là dễ dàng tiêu diệt nó rồi.

Thấy tin nhắn trả lời của cô, Chu Vũ Trạch cũng bị chọc cười.

“Cô là người chơi cấp mấy rồi?” Cậu ta vẫn Chưa bao giờ hỏi cấp bậc người chơi vì cậu ta cảm thấy phó bản này lấy cấp D làm cơ sở trừng phạt vì thế người chơi vào được đây chắc chẳn không thể thấp quá được.

Nhưng lưu viện nói vậy làm cậu ta không xác định được.

“Cấp D, còn kém một … nữa là thăng lên cấp C.”

“Nhưng cách nói chuyện của cô lại khiến tôi cảm thấy cô ít nhất cũng phải cấp C.” Chu Vũ Trạch thọc ngoáy, “Giả dụ cô có là cấp B đi chăng nữa, cũng không thể đảm bảo được bản thân đứng trước mặt nguồn gốc nguyền rủa mà có thể sống sót trở về.’

Tự tin của cô từ đâu ra thế?

Vì nể mặt cô ta nên câu sau cậu ta không nói ra.

“lưu viện: tôi mang theo nước thánh.”

Chu Vũ Trạch bỗng nhiên ngồi dậy.

Nước thánh!

“Cấp mấy?”

“Cấp B.”

Chu Vũ Trạch: Làm phiền rồi, tôi sẽ tìm cách kéo cô ấy vào.

Trả lời xong, cậu ta cũng cảm thấy hoang mang.

“Tại sao phải nhất định kéo cô ấy vào? Đối phó với nguồn gốc của nguyền rủa này thì bằng này người cũng đủ rồi mà?”

“Có liên quan tới kỹ năng đặc biệt của tôi.” Lưu Viện nói xong, gửi kỹ năng đặc biệt của cô ta qua cho cậu ta coi.

[Nhất hô nhị ứng (Chủ động): Trong một phạm vi nhất định, khi 50% số người trong phạm vi này ủng hộ bạn, bạn sẽ nhận được ba phút kỹ năng "Lãnh đạo hiệu quả." (Chú thích: Bạn là lãnh đạo, bạn có thể nhận ra những vấn đề mà nhân viên bỏ qua.)]

Chu Vũ Trạch thấy kỹ năng của cô ta thì sửng sốt hai giây.

Cái kỹ năng lãnh đạo kia của cô có giải thích cụ thể không?

Lương viện trực tiếp trả lời, “Đơn giản lắm, chỉ cần khi nào tôi kích phát hiệu ứng này. Trong 3 phút.Tôi có thể giải thích được tất cả vấn đề tôi cảm thấy nghi ngờ trước đó.

Vcl, đây rõ ràng là “Não vip pro”.

Chu Vũ Trạch vừa kinh ngạc cảm thán hai giây thì nghe thấy lưu viện nói tiếp, “Nhưng kỹ năng “giải thích vấn đề” này của tôi phải dựa theo “quần chúng”đồng ý ủng hộ mới được”

“Tỉ lệ quần chúng ủng hộ càng nhiều, hiệu quả càng tốt.Tôi tính sử dụng kỹ năng này để tìm kiếm ngọn nguồn của nguyền rủa. Nhưng mà vấn đề này rất quỷ dị, cần phải được quần chsng ủng hộ cao tới 90% cũng có thể là 100% mới tìm được đáp án.”

Nếu như thế thì cô ta muốn Nhan Như Tinh tham gia vào cũng không có gì sai.

Nhưng cậu ta sợ Nhan Như Tinh không theo kịch bản.

Chu Vũ Trạch liếc mắt nhìn Nhan Như Tinh đang chị chị em em với Diêu Âm La thở dài nói: “Để tôi đi hỏi một chút xem có thể thương lượng với cô ấy được không.”

“Lưu Viện: Vậy cậu mau đi đi, kỹ năng của tôi còn có thể duy trì thêm được 10 phút nữa.”

Chu Vũ Trạch nhìn thời gian đứng dậy đi về phía Nhan Như Tinh.

Mà bên phía Nhan Như Tinh, Nhân Ngẫu Sư cũng đã trang điểm xong.

Nhân viên trang điểm không trang điểm đậm cho hắn, vốn dĩ da hắn đã trắng, cũng không cần phải trang điểm thêm quá nhiều.

Vì thế, nhân viên chỉ quẹt quẹt một chút má hồng cho hắn, tiện tay vẽ thêm một chút trên mắt để khuôn mặt hắn càng trở nên đẹp hơn.

Cuối cùng là màu môi của hắn cũng đẹp sẵn, nên nhân viên trang điểm chỉ bôi son dưỡng môi cho hắn.

Rõ ràng toàn bộ quá trình không thay đổi gì nhiều, nhưng trước và sau trang điểm nhìn khác nhau rất nhiều.

Cụ thể khác chỗ nào thì Nhan Như Tinh không biết, Nhan Như Tinh chỉ biết thân phận mà phó bản này đặt cho cô cực kì có vấn đề.

Cô tự nhận là mình có một ông chồng rất đẹp trai, cho dù cô không thích thì cũng không thể giết người như vậy.

Người đẹp như vậy đặt ở trong nhà là vật trang trí rất tốt mà. Giết rồi thì cũng phí phạm của trời quá đi.

Nhân Ngẫu Sư thấy tinh tinh nhìn chằm chằm vào mình thì có hơi thẹn thùng.

Nhưng nghĩ đến lai lịch của gương mặt này, lòng hắn lại lạnh ngắt, buồn vui đan xen.

“Đẹp không?” Hắn u oán nói.

Nhan Như Tinh gật đầu, “Đẹp. “

Cho dù Diêu Âm La biết thân phận của hắn không được bình thường, cũng nhịn không được liếc mắt qua nhìn.

“Tôi đẹp hay là anh ta đẹp?” Nhân mẫu sư chỉ vào tượng gỗ trong tay Nhan Như Tinh nói.

“Anh đẹp.”

Tượng gỗ Yến Tuy:...

Tên trộm đáng chết này, trộm mặt mũi của mình chưa nói, còn trộm cả vợ anh.

Yến Tuy hận tới ngứa răng. Quyết định cho nhan như tinh sống trước, anh muốn giết chết tên trộm này trước.

“Thật không?” Nhân Ngẫu Sư không tin lời cô.

“Thật mà.”

Thấy tinh tinh trông không giống như đang lừa hắn, Nhân Ngẫu Sư rất vui vẻ.

“Tinh Tinh cũng đẹp.” Hắn ngượng ngùng nhấp miệng ngây ngốc cười.

Tất nhiên rồi.

Nhan Như Tinh kiêu ngạo hất cằm, ý nói hắn đứng lên. Sau đó bản thân ngồi vào ghế để nhân viên trang điểm giúp cô make-up.

Trang điểm cho cô không tốn chút công sức nào, cùng lắm là chỉ tô thêm chút son nhưng nhân viên trang điểm vẫn nghiêm túc dặm lại lớp trang điểm cho cô.

Cuối cùng chấm thêm một hoa điền màu đỏ giữa chân mày.

Vừa vẽ xong hoa điền, Nhan Như Tinh nghiêng mặt, rơi vào tự luyến nhan sắc của mình.

Người trong gương đôi mũ phượng lấp lánh các loại viên ngọc, mặt rực rỡ như hoa đào. Cả khuôn mặt hiện ra vẻ ung dung sang trọng, trông như một mỹ nữ xinh đẹp diễm lệ.

Thêm các biểu cảm phong phú của cô, nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, làm lu mờ cả lớp trang điểm của nhân viên trang điểm đã tô điểm lên, nhưng nhiều hơn linh khí động lòng người. Khiến người khác không thể dời mắt khỏi người cô.

Ai da, sao mà mình lại đẹp thế lày cơ chứ.

“Khụ!”

Ngay lúc mọi người đang thưởng thức sắc đẹp mê say, bỗng vang lên một âm thanh vô lễ khiến cho ba người quay đầu, nhìn về phía Chu Vũ Trạch.

Bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm, Chu Vũ Trạch chột dạ.

Nhưng nghĩ tới lời nói của Lưu Viện, hắn vẫn mở miệng nói với Nhan Như Tinh, “À, tôi có chuyện muốn nói với Nhan Thanh.”

Nhân Ngẫu Sư nghe thấy vậy lập tức đứng bên cạnh cậu ta.

Chu Vũ Trạch thấy thế, không biết sao trong lòng thấy hơi hèn.

“Ông anh yên tâm đi, tôi không giành người với anh.” Cậu ta nghĩ ra một cách, nói.

Vừa nói xong, cậu ta nhận ra ánh mắt của Nhân Ngẫu Sư không đáng sợ như lúc nãy nữa.

Chu Vũ Trạch âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Không thì cô đọc tin nhắn trong group cũng được.” Cậu ta nhanh chóng nói với Nhan Như Tinh.

Group?

Nhan Như Tinh nhớ lại trước đó cậu ta có nói giúp cô hồi phục lại dữ liệu bị xóa trước kia trên điện thoại.

Tiếc là mãi vẫn chưa có cơ hội.

“Trong group có cái gì?” Cô hỏi.

Chu Vũ Trạch nhìn Diêu Âm La và Nhân Ngẫu Sư, “Những diễn viên sắp tới sẽ diễn chung.”

“À.”

“Cô có muốn đi gặp bọn họ không?” Chu Vũ Trạch nói.

“Bọn họ sắp tới à?”

“Chắc sắp tới rồi đó.”

“Vậy lát nữa gọi tôi.” Nhan Như Tinh không quan tâm lắm xua xua tay, cúi đầu vuốt nếp nhăn trên quần áo mình.

Chu Vũ Trạch nhìn Nhân Ngẫu Sư đang nhìn mình như hổ rình mồi, lại nhìn qua Diêu Âm La đang tự hỏi chuyện gì đó, tiếp tục nói, “Có người nhờ tôi chuyển lời cho cô.”

Nói xong, cậu ta đưa điện thoại cho Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh nhận, nhìn thấy giao diện cậu ta đang nói chuyện riêng với Lưu Viện.

Vừa nhìn thấy ảnh “Nguyền rủa” kia, Nhan Như Tinh không bấm mở ra mà đưa qua cho Diêu Âm La.

Diêu Âm La đối mặt với tấm hình, đơ ra nửa giây, sau đó sắc mặt thay đổi, nghiêm túc nói: “Cái này ở đâu ra?”

Chu Vũ Trạch bị động tác của Nhan Như Tinh làm cho sợ ngây người, cậu ta không nghĩ tới cô sẽ đưa hình cho Diêu Âm La xem.

Đối với câu hỏi của Diêu Âm La, Chu Vũ Trạch hiền lành chất phác, liếc Nhan Như Tinh một cái, thành thành thật thật nói, “Người khác chuyển cho tôi.”

“Ai gửi mà không có đạo đức như vậy.” Diêu Âm La xanh mặt.

“Một diễn viên đóng vai phụ.” Nhan Như Tinh nói cho cô.

Chu Vũ Trạch thấy cô rặt một vẻ hóng chuyện, rất là đau đầu.

Dự cảm của cậu ta đã trở thành sự thật.

Đúng lúc này, trợ lý nhỏ đi tới gõ cửa, chần chừ mà nhìn Nhan Như Tinh nói: “Chị Nhan, đạo diễn kêu em tới hỏi mọi người chuẩn bị xong chưa? Camera đã sửa xong rồi.”

“Sửa xong rồi?” Nhan Như Tinh đứng dậy, “Sửa xong rồi thì chúng ta đi qua đi.”

Cô nhìn về phía Nhân Ngẫu Sư, Nhân Ngẫu Sư vội vã đưa tay ra.

Nhan Như Tinh vừa lòng mà bỏ tay vào lòng bàn tay hắn, tư thái đoan trang đi ra ngoài.

Chu Vũ Trạch cạn lời lấy di động về, trả lời với Lưu Viện bốn chữ “Cô ấy không chịu.”

Trả lời xong cậu ta suy nghĩ gì đó rồi kể lại chuyện này với ba anh em Giết vợ lừa tiền.

Ba anh em vừa nghe, anh ba Kim Dũng Nghị đã khinh thường chửi, “Đừng có nghe ả ta, ông đây đã chuyển tin nhắn cho người khác rồi. Ha, cô ta nghĩ hay thật đấy, muốn lợi dụng chúng ta giúp cô ta đối phó với nguyền rủa, nằm mơ đi.”

Anh hai Khổng Mạnh cũng phụ họa, “Đừng quan tâm cô ta, chúng ta còn chưa tính sổ chuyện cô ta truyền nguyền rủa lung tung đâu! Nếu theo lời cô ta nói còn có nguyền rủa lần hai, thế tắt điện thoại thì sao?”

Hồ Việt Bân cũng trách cô ta, “Tính cũng hay lắm, sử dụng chúng ta để giúp cô ta đối phó nguyền rủa, sao cô ta có thể làm như vậy cơ chứ?”

“Block cô ta đi, đá cô ta khỏi group, là cô ta làm sai trước.”

“…”

Nơi làm việc của đoàn làm phim.

Có lẽ Nhân Ngẫu Sư đã đánh nhau với tượng gỗ, lần này quay chụp rất thuận lợi, một lát đã chụp xong các cảnh trong nhà, bây giờ là ngoại cảnh.

Tới chỗ này Nhan Như Tinh lại cảm thán thêm lần nữa đoàn làm phim này thực sự rất giàu.

Chụp có cái cảnh kết hôn thôi mà chạy khắp nơi.

Ví dụ như hiện tại, bọn họ đang tạo hình ở công viên nước kế bên nhà thờ Ái Thần.

Công viên nước cái gì cũng không có, chỉ có nước là nhiều.

Có lúc cô đang đi từ bên đầu cầu này chạy chân không về phía Nhân Ngẫu Sư.

Cảnh thì đẹp đấy, mỗi tội trời mưa.

Mưa không to lắm, chỉ là mưa phùn. Thấy không ảnh hưởng gì tới quay chụp, đạo diễn cũng không cho dừng lại.

Ngay lúc Nhan Như Tinh chuẩn bị quay, những người chơi trong miệng Chu Vũ Trạch nói lục tục tới muộn.

Bọn họ tới khiến cho đoàn làm phim xôn xao.

Nhan Như Tinh tò mò ngẩng cổ nhìn, không để ý dưới chân có nước, không ngờ bị trượt chân ngã xuống hồ.

Quần áo và trang sức nặng khiến cô khó cử động.

Nhân Ngẫu Sư nhanh tay lẹ mắt đi tới, nhưng vẫn chậm một giây.

Nhưng Nhan Như Tinh không ngã vào hồ, bởi vì có một bóng hình bằng nước đỡ được cô.

Ánh mắt Nhân Ngẫu Sư lạnh lùng, nhanh chóng chạy tới muốn kéo cô ra khỏi tay người nước.

Nhưng không ngờ kéo không được.

Nhân Ngẫu Sư lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt hiện lên màu đỏ điên cuồng. Nhưng ngay lúc Nhan Như Tinh nhìn về phía hắn thì hắn đã kiềm lại cảm xúc xao động đó.

Ánh mắt hắn nặng nề vươn tay ra ôm người, lần này thủy quỷ trong hồ Mạnh An không làm khó hắn nữa.

Chủ yếu là do Nhan Như Tinh nói thủy quỷ buông tay.

Thấy không ai chú ý tới bên này, Nhan Như Tinh trở lại bờ thì quay qua nước hỏi Mạnh An, “Sao anh ở đây?”

“Tôi nói rồi tôi muốn đi tìm cô.” Mạnh An rụt rè nhìn cô một cái, nhân tiện nhìn về Nhân Ngẫu Sư cực kỳ đẹp trai bên cạnh cô, giọng nói mất mát: “Anh ta là chồng cô à?”

“Đẹp trai thật đấy, hèn gì cô không muốn ở bên cạnh tôi.” Mạnh An tạm dừng một lát, sau đó nói với Nhân Ngẫu Sư: “Anh đừng để ý, tôi với vợ anh không có quan hệ gì đâu, chúng tôi chỉ là bạn bình thường thôi, tôi không có tình cảm gì với vợ anh đâu.”

“Nhưng mà nếu anh không ngại, thì những lúc anh bận tôi có thể ở bên cạnh làm bạn với cô ấy.”

“Trong lúc đó tôi còn có thể xua đuổi tình địch khác giúp anh, tôi còn có thể làm bạn anh, mấy người bạn của vợ là không tin được đâu, anh có thể tin tưởng được tôi này.”

Nhân Ngẫu Sư:?

Ai anh em với chú mày?....

Bình luận

Truyện đang đọc