XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

Buổi chiều.

“Tinh Tinh, tôi đã gửi cho cô thông tin liên quan đến phó bản của cô, cô có thể xem qua để nắm bắt tình hình trước.” Hồng Lâm nói với Nhan Như Tinh đang ngồi trong phòng khách xem TV cùng con gấu xám nhỏ.

Nhan Như Tinh đang ăn đồ ăn vặt do người phục vụ đưa đến tay, nghe vậy liền nhìn về phía tư liệu.

Tuy nhiên, có rất ít thông tin hữu ích về phó bản "mệnh lệnh quỷ phu". Đọc một vài trang, thì nhìn thấy phía dưới tóm tắt một câu "Đáp ứng tất cả các mệnh lệnh quỷ phu."

Câu nói này trực tiếp khiến Nhan Như Tinh mất hứng.

“Tinh Tinh, đây.” Gấu xám nhỏ bưng lên một đĩa hạt dưa đã bóc vỏ đưa cho Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh nắm lấy một nắm và đổ vào miệng, nhai rất vui vẻ.

Cô không ngờ rằng ý tưởng mang một chú gấu xám nhỏ ra khỏi phó bản lại thực sự thành hiện thực.

Ngay cả một phiên bản bị khuyết của chú gấu xám nhỏ, cũng rất chu đáo.

“Tôi cảm thấy, hay là cô đừng đi.” Hồng Lâm đứng ngồi không yên, anh ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ma quỷ.

Thay vì đi đến phó bản Quỷ dị, hãy để anh ta đến một vài phó bản sinh tồn khác.

"Không thể từ chối."

“Vậy thì tốt xấu gì cô cũng phải nên chuẩn bị sẵn sàng.” Hồng Lâm im lặng nhìn con gấu xám nhỏ đang ra sức đập quả óc chó cho Nhan Như Tinh.

“Đã chuẩn bị sẵn sàng, đừng lo lắng.” Nhan Như Tinh vẫy tay.

Cô ấy nói như vậy, Hồng Lâm cũng biết không thể thuyết phục được cô ấy.

Vào buổi tối, khi Hồng Lâm nhìn Nhan Như Tinh khoác lên gương mặt quen thuộc đó, mí mắt của anh ấy giật giật.

“Khuôn mặt của cô quá lộ liễu.” Anh ta rất bất lực “Tốt hơn hết là đổi thành khuôn mặt bình thường khó gây ấn tượng, không để người ta dễ nhớ, để tránh những phiền phức không đáng có.”

"Phiền phức? Điều đó có nghĩa là sẽ có đạo cụ trong tài khoản một lần nữa?" Nhan Như Tinh vui vẻ nói.

Hồng Lâm:??

"Đang suy nghĩ gì, cô lần này không có cái gọi là bạn trai cũ hỗ trợ, cô đừng mơ tưởng."

"Ai đang nằm mơ? Gương mặt này của tôi là bước ra từ nhà hàng Mặt Trời Đỏ, ai dám xúc phạm tôi" Nhan Như Tinh chạm vào gương mặt có vẻ đẹp không dính chút bụi của mình, dùng đôi mắt ẩm ướt và trong veo liếc nhìn anh ta.

Hồng Lâm không kịp chuẩn bị nên choáng váng mất mấy giây. Sau đó anh ta nhanh chóng lắc đầu, nhìn Nhan Như Tinh với ánh mắt ngặp tràn cảnh giác.

"Cô, đừng có làm loạn."

“Ai làm loạn?” Nhan Như Tinh lấy gương thần ra, nghiêm túc mà nhìn chính bản thân mình.

“Gấu xám nhỏ, nhìn ta có đẹp không?” Cô đặt gương xuống, mỉm cười, khuôn mặt phát sáng như ngọc.

“Đẹp, rất đẹp, chủ nhân là đẹp nhất.” Gương thần không thể chờ đợi được hiện ra nói.

Nó ở trong không gian hệ thống sắp nghẹn đến phát điên rồi, Nó không muốn quay lại đó để chịu đựng đau khổ nữa.

Tuy nhiên, không như mong muốn, Nhan Như Tinh không muốn nghe những lời khen ngợi của nó. Cô nhặt một quả chuối trên bàn ăn lấp kín miệng nó, rồi mang nó thu hồi trở về.

Gấu xám nhỏ bị cô hỏi, khi bắt gặp đôi mắt đẹp và khuôn mặt lông tơ của cô, đẹp đến phát sốt.

“Được rồi, rất đẹp.” Hắn cúi đầu, vừa ngại ngùng vừa khẩn trương nói.

"Vậy nếu có người muốn bắt nạt ta, ngươi sẽ bảo vệ ta sao?"

“Ai dám bắt nạt cô!” Gấu xám nhỏ ngẩng phắt đầu lên, khuôn mặt lông tơ màu nâu xám, đôi mắt như huyền thạch sáng ngời một cách đáng kinh ngạc.

“Ta nói là nếu như.” Nhan Như Tinh cười tủm tỉm, “Chủ nhân phía sau ngươi sẽ xuất hiện để bảo vệ ta sao?”

Gấu xám nhỏ: "..."

Khi Hồng Lâm nghe thấy điều này, vẻ mặt của anh ấy đột nhiên thay đổi.

Lúc này cô mới nhận ra mục đích lời nói của mình là chỉ thẳng vào chủ nhân phía sau con gấu xám nhỏ sao?

“Ta có thể bảo vệ cô.” Gấu xám nhỏ nghiêm túc nói.

“Ngươi nhỏ như vậy, ngươi dùng cái gì để bảo vệ ta?” Nhan Như Tinh thất vọng quay đầu đi, “Quên đi, ta thà đi hỏi bạn trai ta, xem anh ấy có thể bảo vệ ta hay không.”

“Ta có thể!” Con gấu xám nhỏ đột nhiên bắt lấy cánh tay của Nhan Như Tinh, lo lắng đến mức đôi mắt hắn đổi màu, “Cô không được hỏi ai khác.”

Nhan Như Tinh vươn tay nắm lấy chùm lông ngắn trên đỉnh đầu của hắn, nhấc lên, thất vọng nói: "Nhưng ngươi yếu đuối như vậy, làm sao có thể bảo vệ ta?"

Nghe vậy gấu xám nhỏ vò đầu bứt tai suy nghĩ mấy giây, mắt sáng lên nói: "Tinh Tinh đừng lo lắng, ta cam đoan sẽ không có ai dám bắt nạt cô."

——Theo khu d057 thời gian Bất Dạ Thành mở cửa còn chưa đến một ngày, hiện tại đi trên đường lớn nhiều nhất chính là người chơi.

Để ngăn chặn sự cố phát sinh tương tự như nhà hàng Mặt Trời Đỏ, tổ chức chính quyền và các phòng ban liên quan của khu d057 đã tăng cường tuần tra, giám sát thủ đô.

Đến nổi, khắp các con đường lớn nhỏ của khu d057 đều thấy bóng dáng của đội tuần tra. Càng gần đến Bất Dạ Thành, người càng đông.

Vị trí của Bất Dạ Thành đã được xác định sớm nhất là nửa tháng trước. Vốn dĩ nó chỉ là một quảng trường, dân cư không sôi động như Tây Thành.

Nhưng sự xuất hiện của Bất Dạ Thành đã khiến nó trở thành khu phố thịnh vượng thứ hai so với Tây Thành.

May mắn thay, Tập đoàn Oasis đã nhanh chóng nắm bắt cơ hội để xây dựng một số khách sạn và các cơ sở giải trí khác. Những kẻ muốn gây rối ở đây phải kiểm tra xem hầu bao trong tay có đủ để đối đầu với người của tập đoàn Oasis hay không.

Nhìn chung, tập đoàn Oasis hành sự độc đoán, bá đạo và đòi tiền bạc. Nhưng ở một khía cạnh nào đó, họ là nhóm người có kỷ luật nhất. Có bọn họ ở đó, ít nhiều đã làm nhụt chí rất nhiều yêu ma, quỷ quái.

Càng gần ngày mở cửa Bất Dạ Thành, càng nhiều người chơi đã lập các quầy hàng gần đó để bán đạo cụ nhằm tiết kiệm tiền vào mua đồ tốt trong Bất Dạ Thành.

Đến đêm, Bất Dạ Thành có ánh đèn chiếu sáng khắp nơi, khu vực bên dưới trở thành một khu riêng để người chơi giao dịch tư nhân.

Thời gian càng gần, càng nhiều người chơi. Thậm chí, không ít tổ chức người chơi tư nhân đến đây trước để mong nhặt được của hời, đôi khi họ sẽ gặp phải một hoặc hai lực lượng người chơi khác nhau, cố tình tranh giành cùng một vật phẩm và gây rắc rối cho nhau.

Lúc này ai cũng như nhau.

“Tôi hỏi giá món đồ trước, nên món đồ này nên thuộc về tôi.” Một người mặc áo choàng đen không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng từ giọng nói, có thể biết được đây là một người chơi nữ.

Ở phía đối diện cô ta, là vài người đàn ông lực lưỡng với thân hình cường tráng và đằng đằng sát khí.

Nếu Nhan Như Tinh ở đây, cô có thể nhận ra nhóm đàn ông trước mặt chính là những người cô gặp trong thang máy khi đến Trung tâm Thẩm định của Tập đoàn Oasis.

Cũng là nhóm người có nhã ý mời cô đi ăn cơm, đến khi cô đi, thì đối phương lại lỡ hẹn.

Triệu Hổ ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, cau mày nói: "Lý Phượng, cô nhất định phải thế này?"

Lý Phượng vòng tay ôm ngực, nâng cằm. Hai người phía sau cô, nghe thấy lời nói, một trái một phải, nhìn Triệu Hổ với ánh mắt thù địch và căm hận.

Nhìn họ đấu khẩu với nhau, chủ nhân của đạo cụ muốn toát mồ hôi đầy đầu, bối rối đến mức không biết làm thế nào. Một giọng nói lanh lảnh nhưng đầy uyển chuyển, xen lẫn chút tò mò và ngạc nhiên, như một cơn mưa ập đến, cuốn trôi bầu không khí căng thẳng và lo lắng.

"Cho tôi xem đạo cụ đó!"

Khi tất cả mọi người định thần quay đầu lại, nhìn vị khách đang đi tới, tất cả đều hít sâu và thốt nên lời cảm thán.

"Một con gấu thật lớn a! Phải cao tận 3 mét, đúng không? Đây là gấu thật hay gấu giả? Làm thế nào mà nó vào được?"

"Con gấu này thực sự tồn tại? Hay nó là đạo cụ nhỉ?"

"Nó có thể di chuyển, ngoại trừ bộ lông có hơi hư ảo, nhưng đôi mắt thì giống y như thật. Trời ơi!! nó còn nghe hiểu và nói được tiếng người nữa. Nếu đây là đạo cụ, thì phải là đạo cụ cấp mấy chứ?"

"Ít nhất là cấp B."

"Không, thứ như thế này có thể tự mình hoạt động, ít nhất là cấp A."

"..."

"Các huynh đệ, có ý kiến gì không?"

"Không không!"

"Không có gì, thì tại sao các ngươi lại lùi về phía sau làm gì?"

"Ta nhớ tới, ta còn có việc phải làm, ta đi trước."

"Ta cũng vậy……"

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Một người chơi ngồi xổm trong góc tối bảo vệ gian hàng tỏ ra bối rối.

Anh ta không thực sự muốn cướp đạo cụ, anh ta chỉ thuận miệng nói thế thôi.

Lúc trước gặp phải đạo cụ cao cấp như vậy, bọn họ sẽ tự giễu mình vài câu, hôm nay sao có thể chạy nhanh như vậy?

Hơn nữa, nữ người chơi được con gấu đỡ lên ngồi trên vai của nó trông vừa đẹp lại vừa có sức mạnh oai hùng. Nếu nói đây là một cảnh đẹp, cũng không phải không thể…

Không đợi anh ta tỉnh mộng, những người qua đường đang ngồi xổm trước gian hàng của anh ta xem đạo cụ đã lên tiếng cười nhạo, nhặt một hòn đá to bằng lòng bàn tay từ một đống đá trên mặt đất rồi nói với chủ quầy hàng, "Anh biết cô ta là ai không? "

“Ai?” Chủ quầy tò mò liếc nhìn cách đó không xa. “Bán cái này với giá rẻ cho tôi.” Người qua đường ra hiệu và nhấc viên đá trên tay lên.

Chủ quầy không vui, nhưng khi thấy người bên kia đang lấy một cục đá vụn mà mình nhận được từ người khác chưa đến 100 đồng Thiên Đường, anh ta liền xua tay, "50 đồng, cầm lấy đi."

Người qua đường cũng vui vẻ, nhanh chóng đưa cho anh ta 50 Đồng Thiên Đường, sau đó nhắc nhở anh ta: "Anh có nghe nói về việc Quỷ mộng nhân có bạn gái chưa?"

Ông chủ quầy hàng gật đầu, đột nhiên hơi mở mắt, nhìn theo bóng lưng của con gấu khổng lồ và người phụ nữ đang quay lưng lại với anh ta.

Chẳng lẽ…

Anh ta ngập ngừng nhìn về phía người khách qua đường.

Người khách qua đường gật đầu chào anh ta một cách thần bí, nhặt viên đá trên tay rồi rời đi

Hồng Lâm đang có tâm trạng tốt khi vừa đến đây thì đã nhặt được 1 khối đá thuộc tính khá tốt. Đáng tiếc là loại đá này cần được chế tạo thành đạo cụ thì mới có thể phát huy công dụng tốt nhất.

Có thể để hệ thống nhạc viên giám định lại, nhưng tốn kém quá.

Đi cùng với cô ấy, quả nhiên là gặp may mắn.

Hồng Lâm thản nhiên đi theo Nhan Như Tinh, giữ khoảng cách không quá xa cô.

Nhưng nhìn vào cơ thể khổng lồ của con gấu xám nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp với hoàn cảnh xung quanh. Anh ấy nhớ những gì anh trai mình đã nói với mình khi họ trò chuyện.

"Một con gấu bông có thể nói chuyện, biến hình và giúp đỡ mọi thứ? Em có chắc đó là đạo cụ không?"

"Em không chắc, con gấu đó không cho em chạm vào người hắn. Hắn chỉ yêu cầu Tinh Tinh ôm hắn, khi em nói em muốn sờ vào hắn thì ánh mắt của hắn nhìn em như thể muốn đánh em." ”Hồng Lâm u ám đáp.

Khi Trì Niên nhìn thấy dòng chữ này, làn da của anh ta trở nên nhợt nhạt hơn trước, thoạt nhìn anh ta như mắc bệnh vậy, đôi môi vốn đã đỏ như máu lại càng đỏ hơn như thể bị dính một loại chất lỏng nào đó.

Nhưng cặp mắt màu đỏ ấy giờ phút này đã khôi phục lại như bình thường.

Suy nghĩ 1 lúc, anh ta trả lời: "Đó phải là một đạo cụ siêu cấp S, nhưng anh không biết có phải là phó bản cấp X hay không."

"Cô ấy có đồng ý lần sau đến phó bản sẽ đưa em theo không?"

Hồng Lâm biểu tình cứng đờ, một lúc lâu sau, anh nói một cách mất tự nhiên: "Phó bản tiếp theo của cô ấy là Phó bản Quỷ dị."

Phó bản Quỷ dị?

Trì Niên cau mày, "Em không nói cho cô ấy biết là Phó bản Quỷ dị nếu có thể không đi thì đừng đi sao?."

"Cô ấy nói đây là phó bản do quay vòng quay mà trúng thưởng, đã được xác nhận mở ra vào sáng mai."

"Tên gọi là gì?"

"Mệnh lệnh quỷ phu."

Mệnh lệnh quỷ phu?

Trì Niên sững sờ, đứng dậy kiểm tra thông tin liên quan đến phó bản này nhưng kết quả rất ít.

Chỉ có hai lý do để giải thích cho vấn đề này.

Một, đây là một phó bản của tân thủ năm nhất;

Thứ hai, tỷ lệ sống sót của phó bản này thấp, vì vậy có rất ít người chơi sống sót khi vào phó bản, thì đương nhiên là có rất ít tin tức.

Đem tất cả thông tin mà bản thân vất vả điều tra được cho Hồng Lâm, Trì Niên nói với Hồng Lâm, "Em đi theo cô ấy đi."

"Em không đi…"

"Vậy thì anh sẽ đem chuyện em sợ ma quỷ mà nói cho bố mẹ biết."

Hồng Lâm:...

Sau vài phút, Hồng Lâm nhìn nội quy phó bản trước mặt, hưng phấn nói: "Phó bản này chỉ dành cho người chơi là nữ, em không đáp ứng điều kiện!"

Hahahaha, đó là vì ông trời không để anh ta đi, không phải vì anh ta không muốn đi.

Trì Niên: "... Quên đi, lần này khi cô ấy ra khỏi phó bản, anh đã nói với cô ấy rằng đừng quay lại trong thời gian này."

Hồng Lâm: "?"

"Đã xảy ra chút chuyện."

"Có chuyện gì vậy?"

“Đừng hỏi những gì không nên hỏi, quản cho tốt cái miệng của em.” Trì Niên nghiêm nghị nói.

“Anh cái gì cũng không nói cho em biết, còn kêu em ngậm miệng?” Hồng Lâm bất mãn lẩm bẩm nói, sau đó không nhịn được tiến lại gần người anh em tốt ở khu e043 để hỏi tình hình.

Thật đáng tiếc, tôi cũng không có thông tin gì.

Tuy nhiên, càng như vậy, anh ta càng tò mò. Nhịn không được, lại một lần nữa tìm đến Trì Niên.

"Anh à, anh thấy khỏe hơn chưa? Thuốc tiến hóa Loại 4 đã ra lò, anh còn chần chừ gì nữa?"

Nhìn thấy sự quan tâm hiếm có của anh ta, Trì Niên biết anh ta đang nghĩ gì và ngay lập tức chặn lại luồng suy nghĩ ấy.

Hồng Lâm nhận ra được ý nhắc nhở của anh trai liền buồn bực vô cùng, nếu không phải có việc phải đi thì anh ta nhất định sẽ quấn lấy Trì Niên mà hỏi tới cùng.

“Bao nhiêu tiền?” Nhan Như Tinh đối mặt với ánh mắt kinh ngạc, khiếp sợ hoặc tò mò của mọi người. Cô cầm lấy đạo cụ mà Gấu xám nhỏ đưa cho cô, Một chai thủy tinh đựng chất lỏng màu xanh nhạt, và hỏi người chủ quầy hàng đang nhìn cô chằm chằm.

Chủ quầy đột nhiên hoàn hồn lại, đối diện với khuôn mặt thanh tú như nữ thần của cô, sắc mặt chợt ửng hồng, anh ta lắp bắp nói: "Năm, năm trăm."

"Tiền xanh sao?"

“Không phải, là xu Thiên Đường.” Chủ quầy vội vàng mở miệng, dần dần lấy lại tự tin, “Đây là nước thánh khống chế thủ đoạn. Nếu không phải Bất Dạ Thành sắp mở cửa thì ta sẽ không mang nó ra bán. "

Vật phẩm cấp D đắt như vậy rồi, nên vật phẩm cấp C của cô chắc chắn có giá trị hơn.

Thấy Nhan Như Tinh không nói chuyện, chủ quầy không khỏi đổ mồ hôi khi bị con Gấu khổng lồ trước mặt nhìn chầm chầm. Anh ta hoảng sợ nói: "Ngươi, nếu ngươi thực sự muốn, ta có thể tính rẻ hơn."

"Không."

Nhìn thấy hệ thống lưu trữ đánh giá thứ gọi là nước thánh trước mặt là: nước rửa chân của một sinh vật nào đó, cô không còn muốn mua nữa.

Yêu cầu của gấu xám nhỏ trả lại đồ cho chủ quầy hàng, Nhan Như Tinh quay đầu lại mỉm cười nhìn Lý Phượng, người đang nhìn cô chằm chằm, và người đàn ông đối diện cô.

"Thật trùng hợp."

Cô vừa nói xong ba chữ, Hồng Lâm lập tức chạy tới, nhìn đạo cụ trên quầy hàng, lớn tiếng hỏi ông chủ: "Ông chủ, ông có đạo cụ cải trang nào ở đây không?"

Lời nói của anh ta nhắc Nhan Như Tinh rằng cô cũng đang đeo mặt nạ, cô cũng không biết vụ tấn công lén lút đã xảy ra với cô ở nhà hàng Mặt Trời Đỏ.

Liếc nhìn hai người họ một cách tiếc nuối, Nhan Như Tinh vỗ nhẹ lên cái đầu đầy lông tơ của gấu xám nhỏ.

Con gấu xám nhỏ thu lại ánh mắt dò xét cảnh cáo đang quét khắp 4 phương của nó, cẩn thận đỡ Nhan Như Thinh vênh váo đi về phía trước.

Lý Phượng và Triệu Hổ hừ lạnh nhìn nhau, hậm hực chuẩn bị rời đi.

"Tôi nghe nói Lý đường chủ có ý định thay đổi công việc. Không biết anh ấy có ý định đến câu lạc bộ Long Hổ của chúng ta không?" Triệu Hổ ngập ngừng hỏi.

Lý Phượng cau mày bất mãn nói: "Tôi đối với thực lực của một đám đàn ông hôi hám cũng không có hứng thú, hơn nữa tôi đã tiếp nhận điều kiện của phía chính phủ."

Triệu Hổ nghe vậy không khỏi tức giận, ngược lại là nở nụ cười: "Nghe nói gần đây người của tổ chức Quỳ hợp tác với chính phủ, hình như đang tìm người? Nếu có tin tức liên quan nào, có thể trả tiền để mua tin. Yên Tâm, tôi sẽ giao cho cô. Cái giá phải trả là trái tim của cô... "

Quả thực có rất nhiều người chơi đến lập gian hàng ngày hôm nay, nhưng đáng tiếc là không có vật phẩm nào mà Nhan Như Tinh cảm thấy hứng thú.

Ngược lại, chính là Hồng Lâm đã nhặt được không ít của hời là đá.

Tuy nhiên, Nhan Như Tinh không biết nhiều về đá nên chỉ có thể quan sát.

Khi chú gấu xám nhỏ nhìn thấy thể, nó nhìn trái phải một hồi. Đột nhiên hắn dẫn cô đến một quầy hàng ít người, chỉ vào một viên đá pha lê màu hồng trên quầy hàng và ra hiệu cho chủ quầy hàng nhặt nó lên đưa cho hắn.

Khi người chủ quầy hàng kính cẩn cầm viên đá pha lê đưa cho con gấu xám nhỏ, một bàn tay chen ngang cầm lấy viên đá từ tay người chủ quầy hàng, "Tôi muốn viên đá pha lê này."

Nhan Như Tinh nhìn người đàn ông với bộ râu kỳ lạ. Anh ta gầy và mặc một chiếc áo sơ mi dài màu xanh ngọc với phần trước hơi hở.

Phía sau còn có hai người chơi giống như vệ sĩ, khi những người chơi khác gần đó nhìn thấy, đồng tử co rút lại, lập tức dập tắt ý nghĩ xem trò vui.

Khi người đàn ông trước mặt nhìn thấy Nhan Như Tinh đang nhìn mình, anh ta vô thức ưỡn ngực, nâng cằm, đưa viên đá về phía trước, vừa định nói.

Một bàn tay gấu có kích thước bằng cái quạt bay đến và tát anh ta một cái.

Hai vệ sĩ không phản ứng gì, ánh mắt tràn đầy áp lực nhìn con gấu xám nhỏ. Trong lòng rùng mình một cái, nhanh chóng lui về phía sau đuổi theo người bị con gấu xám nhỏ đánh bay ra ngoài.

Chủ quầy hàng lúc này đứng ngây ngốc trợn mắt há mồm, nhìn gấu xám nhỏ bằng ánh mắt kính sợ.

Nhưng mà, vừa nghĩ tới thân phận của người vừa rồi, thì mắt kiền thấy đối phương nổi giận đùng đùng. Chủ quầy thu dọn đồ đạc của mình nhanh chóng, nhân tiện nhắc nhở con gấu xám Nhan Như Tinh, "Hai người, chạy nhanh lên, phía trên hắn có người, các người không đắc tội nổi đâu."

Gấu xám nhỏ không quan tâm trên hắn có người nào, đám người đó dám lại đây, nó sẽ tát.

Ngay cả khi có các vật phẩm phòng thủ, cũng không thể chống cự được 2 giây.

Bàn tay của Gấu xám nhỏ hoàn toàn khiến bọn đạo chích đang lén lút nhìn hắn khiếp sợ.

Vốn dĩ, một người không biết sợ như Nhan Như Tinh, người bị nghi ngờ là bạn gái của Quỷ mộng nhân, đã trở nên cảnh giác với con gấu xám nhỏ trước mặt. Một số người thậm chí còn nghi ngờ liệu con gấu xám nhỏ này có phải là vệ sĩ do Quỷ mộng nhân ban tặng cho cô ấy hay không.

Tuy nhiên, những gì diễn ra tiếp theo đã xua tan sự nghi ngờ của họ.

Nhìn thấy sự xuất hiện của nhân viên tuần tra, biểu hiện của chủ quầy hàng liền thay đổi, anh ta nhanh chóng nói với Nhan Như Tinh, "Mau thu hồi con gấu đạo cụ của cô đi, nếu không họ sẽ tịch thu nó với lý do gây rối trật tự!"

Anh ta vừa nhắc là nhân viên tuần tra đã đến rồi.

Nhân viên làm nhiệm vụ tuần tra là người của thành phố khu d057, họ đều là cao thủ. Cấp bậc không cao nhưng có thể nghênh ngang đi trên phố.

Sở dĩ như vậy vì họ có người ở phía trên lãnh đạo.

Dù là người chơi ở khu vực d057 hay người chơi ở khu vực khác, đều không muốn chạm mặt với họ.

Một là không cần thiết, hai là tránh rắc rối.

Nhìn thấy Nhan Như Tinh, ánh mắt của người tuần tra hơi nheo lại, hình như đã điều tra trước thân phận của cô ấy.

Mặc dù thật giả vẫn chưa được xác định được, nhưng nhìn thấy cô ấy hành động quá khoa trương và để lộ đạo cụ cao cấp của mình trước mặt mọi người, nếu không phải là có át chủ bài thì chính là có thực lực thật sự.

Hoàn toàn không giống có thực lực, vậy chỉ có thể là có át chủ bài.

Nghĩ đến điều này, trong lòng người đó chợt nhói lên, liếc nhìn con gấu xám nhỏ, và nói với Nhan Như Tinh, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Nữ sĩ, trong thành phố cấm đánh nhau, càng không có phép sử dụng đạo cụ để đánh nhau. "

Lúc này, người bị gấu xám nhỏ tát hai cái đã chạy đến chỗ tổ tuần tra với khuôn mặt sưng vù như đầu lợn. Anh ta kéo lấy một người và chỉ vào con gấu xám nhỏ, hắn đã bị mất vài chiếc răng, nên khi hét lên thì nghe thấy một âm thanh kỳ lạ và giận dữ, "Đạo cụ là con thú bông này các người tịch thu đi, còn người phụ nữ này giao cho tôi. Nếu không, tôi sẽ nói hết với chị gái tôi cho các người ăn không hết gói đem đi”

Khi Lâm Lập, đội trưởng của đội trực ban, nghe thấy những lời này, vẻ mặt liền đột nhiên thay đổi. Anh ta nhìn hắn với ánh mắt căm thù và muốn giết người.

Đồ ngu xuẩn!

Quả nhiên, khi phát hiện sự biến hóa trong ánh mắt của Nhan Như Tinh, Lâm Lập biết rằng chuyện này không thể kết thúc êm đẹp được. Chị gái của hắn ta... Nghĩ đến vài tổ chức Quỳ vẫn còn ở khu vực d057.

Lâm Lập cảm thấy đau đầu.

Anh ta tưởng là anh ta có thể hoàn mỹ giải quyết chuyện này, mà không đắc tội với bên nào.

Một cánh tay của con gấu xẹt qua trước mặt anh ta, một tiếng "bốp" vang lên, người vừa bò vào trở lại đã bay ra ngoài một lần nữa.

Lần này, thật không may, anh ta bay thẳng vào một cửa hàng tiện lợi thuộc Tập đoàn Oasis, Cửa hàng tiện lợi Green Moon.

Trong lúc nhất thời, khung cảnh rơi vào im lặng đến kỳ lạ.

Cho đến khi người phục vụ ở cửa hàng tiện lợi cầm chổi quét người đó ra, đi về phía Nhan Như Tinh với một xấp hóa đơn dày cộp.

Mọi người nhìn cô với ánh mắt thương cảm.

“Vị nữ sĩ này, xin vui lòng thanh toán các hóa đơn này.” Người phục vụ trong bộ đồng phục màu xanh lá nhìn Nhan Như Tinh nói với giọng điệu nhẹ nhàng.

Nhan Như Tinh định đến đón lấy.

Con gấu xám nhỏ ngăn cô lại, tiến lên hai bước, kéo chiếc nơ con bướm ở cổ ra và đưa cho người phục vụ.

Người phục vụ của Green Moon đón lấy nó, và không biết đã nhìn thấy gì. Giây tiếp theo, anh ta cất hóa đơn đi, trả lại chiếc nơ bướm bằng cả hai tay một cách kính trọng, sau đó nói với Nhan Như Tinh bằng nụ cười trên môi, "Xin lỗi vì đã làm phiền cô, là tôi bắt đền nhầm người, những hóa đơn này cô không cần phải trả."

"Để bày tỏ lời xin lỗi của tôi, hai người sẽ được giảm giá 20% cho tất cả các giao dịch mua tại cửa hàng của chúng tôi vào tối nay."

Con gấu xám nhỏ nhìn Nhan Như Tinh với ánh mắt dò hỏi cô ấy có đi hay không.

Nhan Như Tinh ngẩng đầu nhìn màn đêm mờ mịt, vuốt mặt tiếc nuối nói: "Thời gian không còn sớm, nên trở về đi ngủ đi."

“Lần sau tôi sẽ đến, vẫn được giảm giá 20% chứ?” Cô hỏi người phục vụ.

Người phục vụ nhìn con gấu xám nhỏ với vẻ mặt do dự rồi cười nói: "Đương nhiên, lần sau có thể tôi sẽ không làm việc ở đây. Đây là danh thiếp của tôi, lần sau đến cô đưa cho người phục vụ khác ở quày lễ tân nhé. Vẫn được giảm giá 20%. ”

Nhan Như Tinh:…

Trong tiềm thức cô nghĩ đến Lily, người phục vụ đã nhảy từ khách sạn xuống tàu.

Cô hoài nghi nhìn về phía Gấu xám nhỏ, con gấu xám nhỏ đối mặt với đôi mắt nghi ngờ của cô bằng vẻ mặt rất bình tĩnh.

Quên đi, còn suy nghĩ nữa chắc sẽ hói đầu mất.

“Tôi về đây.” Nhan Như Tinh đột nhiên nói với Lâm Lập, đội trưởng đội tuần tra đang uể oải đứng bên cạnh.

Lâm Lập định thần lại, không dám ngăn cản nên chỉ có thể nhanh chóng nhường đường.

Nhìn bóng lưng Nhan Như Tinh và Gấu xám nhỏ rời đi, trong lúc nhất thời những suy đoán về thân phận cô ấy kéo đến ùn ùn không dứt.

Một số người chơi đã theo đến tận khách sạn Oasis, khi họ biết rằng đối phương ở trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất, sự chú ý ngay lập tức tăng lên, có thể so sánh với sự xuất hiện của Người áo giáp đen ở nhà hàng Mặt trời đỏ.

Khách sạn Oasis.

“Nói đi, người và Tần Sở có quan hệ gì?” Nhan Như Tinh tắm rửa xong ngồi ở trên giường, nhìn Gấu xám nhỏ ngồi trên tủ đầu giường hỏi.

Không biết…

“Tần Sở? Ai là Tần Sở? Bạn trai cô là Tần Sở sao?”

Nhan Như Tinh nhìn khuôn mặt không giống đang nói dối của Gấu xám nhỏ, nhất thời trên mặt tràn ngập hoang mang.

Mà gấu xám nhỏ lúc này đã đem tin tức bạn trai của Tinh Tinh bị nghi ngờ là Tần Sở truyền đi.

Trong phòng thí nghiệm y tế nồng nặc mùi thuốc khử trùng, người đàn ông mặc áo blouse trắng tháo găng tay ra hiệu cho hai y tá phía sau khiêng "người" trên giường bệnh đi. Sau đó, anh đưa tay đẩy chiếc kính phản chiếu trên mặt mình, từ trong áo blouse lấy ra một chiếc điện thoại di động có treo móc khóa hình gấu...

Bình luận

Truyện đang đọc