XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

Nhan Như Tinh bưng mâm, ngẩng đầu nhìn ba cô gái đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt nghi hoặc.

"Này, chúng ta đi đổi váy!" Cô gái cầm đầu mặc váy công chúa màu phấn trắng kiêu ngạo chỉ vào quần áo trên người Nhan Như Tinh nói.

Nhan Như Tinh nhìn quần áo trên người cô gái trước mặt, thấy váy trên người cô ấy so với mình đã hoa lệ lại còn đẹp hơn, mấu chốt không có váy chống, lập tức gật đầu đồng ý.

Cô gái chỉ đích danh cô thay quần áo thấy cô đồng ý thoải mái như vậy, cúi đầu nhìn chiếc váy công chúa đắt tiền trên người mình, chần chờ.

Nhưng nghĩ đến lời đồng bạn vừa nói, trong lòng cô gái quyết định không thay đổi.

Phòng thay đồ.

Sau khi ba người rời đi, Nhan Như Tinh cúi đầu sửa sang lại chiếc váy trên người, nghĩ đến ánh mắt ghen tị vừa rồi của các cô gái kia nhìn về phía mình.

Hơn nữa cô gái thay quần áo với cô vẻ mặt hối hận, cô liền biết mình mặc bộ này khẳng định rất đẹp.

Nghĩ vậy, cô lấy chiếc gương ma thuật nhỏ bên người ra, vuốt mặt, hỏi nó: "Gương ma thuật nói cho tôi biết, ai là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới."

"Là ngươi, công chúa điện hạ của ta. Cô quả thực quá đẹp, ta muốn ca ngợi ngài nhưng hoàn toàn không cách nào tìm được từ hình dung được nửa phần mỹ mạo của ngài."

"Nga~trời ạ, ngài quả thực chính là mỹ thần trên đời......" Vì để cho cô ở bên ngoài lâu một chút, Ma Kính liều mạng khen người.

Nhưng nó trước kia mắng xấu người khác nhiều, dẫn đến từ ngữ ca ngợi lăn qua lộn lại chỉ có mấy từ đơn giản như vậy, Nhan Như Tinh nghe không bao lâu liền nghe chán.

"Được rồi, ta còn có thể hỏi ngươi một vấn đề hay không?"

Cô nhớ chú thích 2 của gương thần nói rằng trên cơ sở 1, còn có thể hỏi nó một vấn đề.

"Đúng rồi chủ nhân, ngài muốn hỏi cái gì?"

"Nhân vật mấu chốt rời khỏi nơi này giờ đang ở đâu?"

Ma kính trầm mặc nửa ngày, mặt kính đột nhiên nứt ra một vết rạn.

Ma Kính chịu đựng đau lòng, vội vàng nói: "Chủ nhân, hắn đang ở gần đây."

Nhan Như Tinh ngẩn ra, đang muốn cẩn thận truy vấn, chợt nghe Ma Kính hữu khí vô lực nói: "Chủ nhân tôi không trụ được, tôi cần tu dưỡng một đoạn thời gian."

Nói xong, mặt gương vốn đang gợn sóng lăn tăn như sóng nước chợt tối sầm lại, một lát sau đã trở thành một cái gương bình thường.

Nhan Như Tinh thu hồi ma kính đẩy cửa rời đi, bỗng nhiên nghe được cách đó không xa ở góc hành lang truyền đến mấy tiếng quyền đấm cước đá khác thường. Nhan Như Tinh trong lòng cảm thán một câu "Nơi nào cũng có bạo lực", lập tức thay đổi phương hướng.

"Chỉ cần tôi không nhìn thấy, phiền toái sẽ không đuổi kịp tôi."

Âm thầm chờ đợi cô ra tay cứu giúp, mặt lộ vẻ chê cười quỳ rạp trên mặt đất tùy ý người khác khi dễ - nhóc đáng thương.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, rơi vào trầm mặc.

Điều này không đúng! Tại sao phản ứng của cô gái này lại khác với những người khác?

Nhưng mà điều này cũng không thể làm khó nhóc, tiểu tử đáng thương ngẩng đầu lộ ra một đôi mắt màu xám khác với người thường.

Nhan Như Tinh xách váy trở lại chỗ mình đang mò cá, vui vẻ tiếp tục lấy thức ăn trên bàn ăn.

Ngay lúc cô đang ăn vui vẻ, một bóng người nhỏ gầy lảo đảo còn mang theo mùi máu tươi, sững sờ ngã lên người cô.

Tim Nhan Như Tinh đập mạnh và loạn nhịp, tránh sang bên cạnh. Né tránh hành vi "chạm vào đồ sứ" của nhóc con.

Ai ngờ đối phương lảo đảo không ngã xuống đất, mà là chậm rãi đụng vào cô.

Nhan Như Tinh: “???”

Ý thức được người này không có hảo tâm, cô trực tiếp một cước đạp qua.

Quả nhiên không có váy chống đỡ chính là thoải mái.

Tiểu đáng thương bị cô đạp ngã trên mặt đất:?

Người lần này tiến vào cảm hóa hắn rốt cuộc là người nào? Tại sao một chút lòng hiếu kỳ, đồng tình cũng không có?

Nhóc Khả Ái ngẩng đầu, trên khuôn mặt đẹp đến nhu nhược, một đôi mắt sương mù mờ mịt lần mò nhìn về phía Nhan Như Tinh.

Kết quả liền thấy cô đưa lưng về phía mình cùng một vị nữ bộc nói chuyện phiếm, ngón tay còn hướng nhóc chỉ chỉ trỏ trỏ. Trong lòng liền nhất thời có dự cảm không lành.

Chờ thị nữ vẻ mặt chán ghét đi tới, dự cảm không rõ trở thành sự thật.

"Tiểu thư, thật xin lỗi đã quấy rầy cô, chúng tôi sẽ đưa đứa nhỏ đi." Nữ bộc ánh mắt ở trên váy công chúa màu phấn trắng trên người Nhan Như Tinh liếc một cái, tất cung tất kính nói.

"Ừ, không có việc gì lớn, mau kéo nhóc con này đi đi."

Nhan Như Tinh ghét bỏ bĩu môi: "Đúng rồi, tôi vừa mới nhìn thấy nhóc đó cùng người khác đánh nhau, loại phần tử nguy hiểm như này, các người làm sao lại đưa vào đây? Đề nghị các người nhanh chóng đem đứa nhỏ này đuổi ra ngoài hoặc nhốt lại, bằng không, nếu nó gây sự thì yến hội cũng khó mà tiến hành, điều này rất không ổn."

Tiểu Khả Ái:?? Cô thấy rồi, cô không định cứu tôi sao?

"Đợi một chút."

Mắt thấy nữ bộc nghe theo phân phó của cô, gọi tới hai gã kỵ sĩ cao lớn, đỡ cánh tay bé con kéo bé ra ngoài. Tiểu Khả Ái sắp tức điên rồi, đến nỗi muốn phá hỏng bữa tiệc này.

Nhóc bỏ qua hai gã kỵ sĩ đang nắm lấy mình, ngay lúc đối phương mở miệng.

Vung tay lên, hai kỵ sĩ trực tiếp biến mất. Nhưng khi Tiểu Khả Ái nghe được người phụ nữ kia hỏi thăm tin tức có liên quan đến mình, lửa giận trong lòng giảm bớt, trên mặt liền hiện ra vẻ vui mừng.

Đúng rồi, chỉ cần có lòng hiếu kỳ, sẽ phát hiện thân phận của nhóc. Sau đó sẽ ra sức cảm hóa nhóc, lấy lòng nhóc, e ngại nhóc! Chỉ là khi nghe hai người nói chuyện với nhau, biểu tình càng ngày càng khó coi.

"Vị vừa rồi là Tứ vương tử, tiểu thư không bị dọa chứ?" Cô gái mặc đồ màu xám.

"Tôi." Người hầu giả bộ như không có gì, tươi cười nói.

"Không có, không có a." Nhan Như Tinh vừa ăn một miếng bánh ngọt nhỏ, vừa tò mò nói: "Tứ vương tử?

"Không phải nói quốc vương chỉ có ba hoàng tử thôi sao?"

Ai ngờ nghe được lời của cô, nữ người hầu bộc lộ vẻ khó xử, do dự một lát, cô ấy nhỏ giọng nói: "Tứ vương tử điện hạ là người bị nguyền rủa, cho nên quốc vương bình thường không cho phép hắn xuất hiện trước mặt người khác, rất ít người biết sự tồn tại của hắn."

"Không cho phép hắn xuất hiện trước mặt người khác á?" Nhan Như Tinh kinh ngạc, cắn một miếng hoa quả trên bánh ngọt: "Vậy hắn vừa rồi là từ đâu chui ra vậy? Công việc giám sát này của các người làm không được a! Rất không ổn đâu"

Tứ vương tử:?

"Cái này …" Nữ bộc lộ ra vẻ mặt rối rắm, nhưng khi nhìn thấy váy công chúa trên người cô, lấy lòng nói: "Hôm nay quốc vương tuyển phi cho ba vị vương tử, Vu điện đại trưởng lão nhắc nhở quốc vương tứ vương tử cũng đã trưởng thành. Thế là nhà vua quyết định chọn cho Tứ vương tử một cô dâu "công chúa"."

Nói xong, nữ bộc ghé sát vào, ở bên tai Nhan Như Tinh nhỏ giọng nói: "Những "công chúa" từ nông thôn tới chính là chuẩn bị cho Tứ vương tử ấy."

"Ngươi không đúng nha, không phải ngươi nói hắn bị nguyền rủa sao? Vậy tại sao nhà vua lại sắp xếp cho hắn nhiều công chúa như vậy để hắn lựa chọn? Hắn xứng sao?" Nhan Như Tinh tức giận nói.

Tứ vương tử:??

"Những công chúa kia cũng không phải là công chúa thật sự, bọn họ chỉ là giả mà thôi."

Nữ bộc than thở một câu, đột nhiên đối với phản ứng của Nhan Như Tinh sinh ra hoài nghi.

Nhưng trên người cô chỉ có quý tộc mới có thể mặc váy công chúa lại không giả.

"Những công chúa đó là do quốc vương vì trấn an những lời đồn đãi bên ngoài mới phong. Cho dù được chọn trúng, cũng không phải công chúa chân chính, làm sao có thể so với ngài?"

Nữ bộc cẩn thận nói.

Nhan Như Tinh mới vừa rồi thấy cô gái này vẫn luôn quan sát quần áo trên người mình, liền biết đối phương có thể coi cô là mấy người cùng cô thay lễ phục.

"Đó là, những người khác làm sao có thể so với ta!" Nhan Như Tinh kiêu ngạo cô cằm lên, đưa tay tao nhã sửa lại nếp nhăn bên váy, nhàn nhạt liếc cô một cái, khinh miệt nói: "Ta chính là cảm thấy Tứ vương tử hắn ngay cả những người đó cũng không xứng!"

Tứ vương tử cảm thấy, cần phải cho nữ nhân không biết phân biệt này một chút nhan sắc.

Nữ bộc đối mặt với Nhan Như Tinh lãnh đạm, không chỉ không tức giận, mà ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ngượng ngùng nói: "Tiểu thư, tôi phải đi làm rồi, xin phép."

"Đi đi, đi đi." Nhan Như Tinh phất tay.

Chờ nữ bộc rời đi, Nhan Như Tinh tự do ở bên cạnh yến hội một bên nhấm nháp mỹ thực, một bên tìm kiếm Lâm Nhất từ sau khi các cô tiến vào liền tách ra.

Đáng tiếc yến hội người càng ngày càng nhiều, căn bản tìm không thấy. Khi cô cho rằng có thể yên tĩnh đợi đến khi dạ tiệc bắt đầu, hai kỵ sĩ mặc khôi giáp màu đỏ đi về phía cô, lạnh lùng nói: "Vị nữ sĩ này, chúng ta hoài nghi ngươi chính là giả mạo thân phận, xin phối hợp với chúng ta kiểm tra."

Động tĩnh bên này của cô, rất nhanh dẫn tới không ít tầm mắt.

Nhan Như Tinh đối mặt với hai người đột nhiên xuất hiện, bình tĩnh buông khay thức ăn trong tay, xiết chặt dao nĩa mặt mày giơ lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi muốn ta phối hợp như thế nào?"

Thấy cô trấn định như thế, làm cho hai gã kỵ sĩ giật mình, khí thế yếu đi, nói: "Có người nói quần áo trên người ngươi là của người khác, hoài nghi ngươi trộm đổi quần áo của người khác, giả mạo thân phận của đối phương."

"Ai nói vậy?" Nhan Như Tinh quét mắt khắp nơi, những người xung quanh đối diện với tầm mắt của cô, nhìn thấy bề ngoài xuất chúng của cô, trong mắt đều toát ra một tia sợ hãi than.

"Ngươi cảm thấy loại người có thân phận như ta, sẽ làm loại chuyện này?" Nhan Như Tinh đảo khách thành chủ, hơi ngửa cằm, cao ngạo nhìn kỵ sĩ. Chợt cười lạnh một tiếng, mọi người nhịn không được vì cô hấp dẫn, quay đầu chỉ hướng hai gã kỵ sĩ nghĩa chính ngôn từ nói: "Ta còn nói các ngươi là người khác phái tới hãm hại ta đây!"

Trong lúc giằng co, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng ôn hòa vang lên: "Làm sao vậy?"

"Adu - -"凸〳 ಥ ڡ ಥ 〵凸

"Là Đại vương tử điện hạ!"

"Đại hoàng tử!"

Nhan Như Tinh nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, một thân quần áo vương tử màu đen, làm nổi bật lên vai và chân dài của người này.

Đường nét khuôn mặt anh ta hơi cường tráng, ngũ quan thâm thúy, sống mũi cao thẳng, môi đỏ, bóng loáng như anh đào.

Trong lúc giơ tay tao nhã hiển lộ hết, khí chất tao nhã tự phụ. Lộ trình anh ta đi qua ngắn ngủn vài chục bước, đỉnh đầu tựa như có ánh đèn chiếu theo di động, làm cho người ta không cách nào dời tầm mắt khỏi người này.

Hắn đi tới trước mặt Nhan Như Tinh, cách gần, Nhan Như Tinh phát hiện anh ta có một đôi mắt sáng như sao.

"Ồ, có chút quen mắt."

Nhan Như Tinh nghĩ thầm, bình tĩnh ngẩng cổ lên.

Lại thấy người tới khi nhìn thấy mặt của cô, ánh mắt biểu tình có chốc lát ngưng đọng, không đợi Nhan Như Tinh biết rõ ràng tại sao anh ta lại có phản ứng này?

Một giây sau, Đại vương tử Nhiên nắm cổ cô, kéo cô đến trước người mình. Ánh mắt như hàn tinh, thanh âm lạnh như băng nói: "Ngươi là ai?"

Nhan Như Tinh:??

"Tôi còn muốn hỏi anh là ai đấy?" Nhan Như Tinh theo phản xạ vung dao nĩa trong tay lên, đâm về phía anh ta.

Kinh ngạc phát hiện đối phương không tránh không né, để mặc cho cô ấy đâm. Đáng tiếc thân thể đối phương quá cứng, dao nĩa cong cũng không làm đối phương bị thương mảy may.

Cũng may anh ta thả cô ra, Nhan Như Tinh sờ sờ cổ. Bóng đen trên đỉnh đầu lập tức hiện lên, cô đang muốn mở miệng. Bên hông có thêm một bàn tay, ngay sau đó thân thể cũng bị một cỗ lực mạnh mẽ đè lên ngực đối phương.

Tim Nhan Như Tinh đập mạnh và loạn nhịp, mùi hương quen thuộc trong mũi làm cho động tác đẩy người của cô dừng lại.

"Ta còn tưởng rằng ngươi không có ở đây." Thanh âm xa lạ lại quen thuộc trên đỉnh đầu mang theo vài phần quyến luyến vang lên.

Nhan Như Tinh trầm mặc hai giây, thử thăm dò nói: "Nguyễn, Nguyễn Trì?"

"Không phải trước kia ngươi gọi ta là A Trì ca ca sao?"

Nhan Như Tinh:?

"Đó là chuyện đã xảy ra bao lâu rồi."

"Gọi ông xã."

“……”

Nhan Như Tinh dán vào trong ngực anh ta không lên tiếng. Nhưng mà cô nghĩ đến diện mạo của anh ta lúc này, nhịn không được ngẩng đầu lên, nói: "Ta như thế nào cảm giác ngươi càng lớn càng tàn phế?"

"Đều không đẹp nữa. Trước kia rất tuấn tú, bây giờ lại thô lỗ như vậy."

Nguyễn Trì: …

Anh ta luôn luôn không quá để ý diện mạo của mình, bất thình lình bị đề cập, hắn bỗng nhiên cảnh giác.

"Đây không phải là mặt của ta." Anh ta nói, cảm nhận được xung quanh càng ngày càng nhiều người vây xem.

Nhíu mày, lôi kéo Nhan Như Tinh nhanh chóng rời khỏi chủ điện yến hội.

Điều này làm cho quần chúng vây xem nhận được tin tức, nói có người đâm bị thương Đại vương tử vội vàng chạy tới nhào vào khoảng không.

Nguyễn Trì lôi kéo Nhan Như Tinh bỏ qua tầm mắt đám người truy đuổi phía sau, quẹo đông quẹo tây, tiện tay đẩy ra một cánh cửa xoay người ôm chặt lấy Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh không rõ, nhưng cũng không từ chối cái ôm của anh ta.

Nguyễn Trì thử cúi đầu, mặt càng lúc càng gần, Nhan Như Tinh khó hiểu hỏi anh: "Anh muốn hôn sao?"

Nguyễn Trì cứng đờ.

Không thể nha, khuôn mặt này của cô làm anh ta không có cảm giác nhập tâm. Nguyễn Trì trông mong nhìn cô, cùng cô thương lượng::"Nếu không em nhắm mắt lại?"

"Không được, nhắm mắt lại cũng không tưởng tượng ra được." Nhan Như Tinh chính nghĩa từ chối.

Mặt Nguyễn Trì lập tức xụ xuống, lẳng lặng nhìn cô không nói lời nào.

"Ngươi có nhìn ta cũng vô dụng." Nhan Như Tinh ý chí sắt đá, đuôi mắt khẽ giương, toát ra một tia khiêu khích.

Nguyễn Trì: …

Anh ta trầm mặt, chỉ thiếu điều không nói "Tôi không vui".

Nhan Như Tinh đã sớm quen với vẻ mặt lạnh lùng của hắn, biết hắn chính là người như vậy. Nhìn như lạnh như băng bất cận nhân tình, kỳ thật đều là công trình mặt mũi, dọa người.

(*) Ở phó bản này sẽ xưng hô-ta xưng hô lại tôi- anh cho nó hợp phong cảnh tùy lúc nha, cảm ơn cả nhà heheh.

"Có chuyện tôi muốn hỏi anh đây." Nhan Như Tinh nghĩ đến anh ta đi phó bản, đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng.

Vì phòng ngừa tình huống tương tự phát sinh, cô vội vàng hỏi ra nghi hoặc của mình: "Tình huống hiện tại của anh thế nào?

"Nguyễn Trì trầm mặc một lát, nâng chân cô lên, ôm lấy cô, áp sát vào tường. Nhan Như Tinh bỏ qua nhiệt độ cơ thể thấp hơn người thường của anh ta, lấy tay xoa mặt anh ta, ý bảo người này nhanh nói.

"Lần trước đến chỗ con cá kia tìm em, bị phạt đi dọn dẹp "rác"." Nguyễn Trì cúi đầu, mặt dán vào mặt cô, mí mắt hơi nhấc lên lười biếng nói.

"Không cẩn thận đẩy "bãi rác" ra."

Nhan Như Tinh:?

Trực giác nói "rác rưởi" trong miệng anh ta không phải là thứ bình thường, cô thức thời không hỏi nữa, đổi đề tài khác.

"Tôi hỏi là Tô Văn Ngọc."

"Tô......" Nguyễn Trì khựng lại.

"Thế nào? Không thể nói?" Lần trước cô đã muốn hỏi rồi, đáng tiếc lần trước lại để cho anh ta thoát mất.

Ngữ Châu lưu trữ đối thoại có hạn, lại sợ bị nghe lén nên không hỏi.

"Không có gì nên tôi không thể nói." Nguyễn Trì lắc đầu: "Tôi cần có người giúp tôi nghiên cứu thứ gì đó, liền phục chế hắn."

Nhưng trong quá trình phục chế lại xảy ra chút chuyện không may.

Trên thực tế là bị chủ hệ thống cắt đứt, mạnh mẽ tách ra anh ta cùng đối phương liên hệ, làm cho Tô Văn Ngọc thành một cái thân thể khác.

Nhưng cũng may, đối phương tựa như cái bóng của mình, tùy thời có thể thu hồi.

Đợi đến khi "trái tim" của phó bản này tới tay, anh ta sẽ không cần tồn tại nữa. Nghĩ đến Tô Văn Ngọc hôm nay lại dám cùng hắn khiêu chiến: Nguyễn Trì tâm không gợn sóng cũng không cảm thấy có cái gì.

Dù sao anh ta cũng là do gien của mình phân hóa mà phục chế ra, ít nhiều sẽ bị mình ảnh hưởng. Ngược lại con cá tặc tâm bất tử kia, tốc độ khôi phục dường như nhanh hơn trước.

Nguyễn Trì có chút đăm chiêu.

"Nói như vậy Tô Văn Ngọc là người phục chế?" Nhan Như Tinh ngây thơ.

"Em có thể coi anh ta là tôi, nhưng tuyệt đối, em không được thích anh ta." Nguyễn Trì giơ một tay lên, quyến luyến vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô.

Hắn không có nói cho Nhan Như Tinh, hắn dự định thu hồi Tô Văn Ngọc ở phó bản này.

"Chồng cũ?"

"A, anh ta còn chưa kết hôn. Còn có hệ thống chính tự mình đưa thư của anh ta ra ngoài." Đồng tử Nguyễn Trì càng sâu không thấy đáy.

Nhan Như Tinh cảm giác có chút lạnh, tưởng là do tay hắn, không nhịn được vỗ tay hắn.

Nguyễn Trì nhìn tay mình, lại nhìn cô. Biểu tình ngẩn ngơ tựa hồ có chút không thể tin được cô ngay cả chạm cũng không cho mình chạm.

"Có phải em không còn yêu anh nữa không?" Nguyễn Trì rất đau lòng. Anh nghĩ tới sau khi cô và mình tách ra, trước sau vào phó bản tìm mấy "bạn trai cũ".

"Là ai? Tần Sở vẫn là con cá kia? Hay là con mèo và con chim?" Ngữ khí của Nguyễn Trì sâu kín, rõ ràng cảm xúc không có gì thay đổi, lại tự dưng khiến người ta cảm thấy anh đang tức giận.

Nhan Như Tinh không nghĩ tới mấy "bạn trai cũ" của mình hắn lại đều biết, chột dạ trong chớp mắt. Về sau nghĩ đến mình đã cùng bọn họ chia tay, sợ cái gì!

"Không, đều không phải."

Nhan Như Tinh phủ nhận: "Hơn nữa người tôi thích là ai, anh vẫn luôn rất rõ ràng."

Nguyễn Trì cho rằng cô nói mình, tâm tình nhất thời tốt lên.

"Dù sao anh ta cũng là mối tình đầu của tôi, cả đời này tôi cũng không quên được anh ta."

Nguyễn Trì:?? Anh nhìn Nhan Như Tinh thương tâm khổ sở, ánh mắt nhớ lại quá khứ, chần chờ nói: "Mối tình đầu em nói, là anh sao?"

"Làm sao có thể a." Nhan Như Tinh liếc hắn một cái, kéo dài ngữ điệu: "Tôi nói chính là A Từ ca ca của tôi mà!"

Nguyễn Trì:

Nếu cô không nói, hắn đã quên mất người lúc trước mình mạo nhận thân phận đối phương cùng cô ấy nói chuyện yêu đương.

"Anh ta vẫn chưa chết sao?" Nguyễn Trì nghi hoặc.

"Anh lúc đó có phải biết tôi nhận lầm người hay không?" Nhan Như Tinh hỏi.

Nguyễn Trì trầm mặc.

"Có phải lúc đó anh ở ngoài cửa quan sát tôi rất lâu rồi không?" Nguyễn Trì không nói.

Anh cũng không thể nói cho cô biết, lúc ấy mình thấy cô đã không còn hơi thở, định ném xác cô ấy ra ngoài. Ai có thể nghĩ đến, cô sẽ đột nhiên tỉnh lại. Còn gọi anh là chồng. Ông xã là gọi bậy sao?

Không muốn thừa nhận, nhưng anh thật sự bị cô làm cho kinh sợ. Khi cô ấy gọi mình là "anh Trì", anh ấy nghĩ cô ấy biết mình.

Sau đó mới phát hiện mình nghe lầm, "A Từ ca ca" trong miệng cô cũng không phải là anh. Có thể thấy được cô thích thú, trên người hình như còn có hơi thở quen thuộc tồn tại, liền theo cô cùng cô diễn trò xem cô có mục đích gì.

Kết quả người thích thú trong đó nhiều hơn một người. Nguyễn Trì thân mật cọ cọ mặt Nhan Như Tinh, hơi thở hai người giao triền: "Tinh Tinh, hình như anh thật sự thích em, em cũng thích anh có được không?"

Chỉ cần hắn nghe lời, Nhan Như Tinh không ngại dỗ hắn: "Tôi vốn rất thích anh nha, sao ann lại hỏi cái câu như vậy?"

"Vậy Thẩm Từ …"

"Anh ấy là mối tình đầu, mối tình đầu, hiểu không? Cho dù chia tay, cũng là người yêu khắc cốt ghi tâm!" Nhan Như Tinh nghiêm túc phân tích với hắn.

"Còn anh thì sao?"

"Anh là người yêu mới, cho nên em phải cố gắng hơn nữa, để cho anh càng thêm thích em."

"Vậy chúng ta thì sao?"

Nhan Như Tinh:??!

Nghe hai người trăm miệng một lời đặt câu hỏi, da đầu Nhan Như Tinh tê dại cứng ngắc quay đầu nhìn về phía hai người khác không biết từ lúc nào đã đi vào phòng.

Nhìn bọn họ, trong lòng Nguyễn Trì rất bất mãn với kẻ đầu sỏ đã đưa bọn họ vào. Đối mặt với chất vấn của hai người, Nhan Như Tinh nhìn hai quỷ phu phong cách hoàn toàn bất đồng với lúc trước.

Thử hỏi nam tử tóc đen da trắng bên trái một thân lễ phục màu trắng, ẩn nhẫn không phát, nhìn không ra tâm tình tốt: "Tô Văn Ngọc?"

Sau đó lại hướng về phía nam tử tóc vàng bên cạnh hắn, có một đôi mắt màu xanh biếc, mặc một thân kỵ sĩ phục màu xanh đậm, trợn mắt nhìn giống như tùy thời đều có thể xông lên, kêu một tiếng: "Tang Ngu?"

Hai người cùng "hừ" một tiếng. Tô Văn Ngọc trực tiếp tiến lên, đứng ở trước mặt cô, híp mắt nhìn Nguyễn Trì, âm thanh lạnh lùng nói: "Xin anh buông vợ tôi ra."

Ai ngờ Nguyễn Trì không những không nghe, ngược lại còn khiêu khích ôm người ta chặt hơn. Động tác này của hắn chọc giận Tô Văn Ngọc, trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao giải phẫu khéo léo sắc bén, bay về phía Nguyễn Trì.

Nguyễn Trì thấy vậy không chút hoang mang, đưa ra một bàn tay dễ dàng kẹp ở đầu ngón tay. Hắn không nói gì, chỉ dùng một đôi mắt đã khiến sắc mặt Tô Văn Ngọc trắng bệch, không nói được lời nào. Tang Ngu thấy hắn không dùng được như vậy, trong lòng "beng" một tiếng, đứng dậy nhảy về phía Nguyễn Trì.

Móng tay sắc bén trong nháy mắt dài ra, đầu ngón tay lạnh lẽo u quang cùng vảy trên gương mặt khiến người ta không rét mà run.

Nguyễn Trì một tay ôm Nhan Như Tinh, đối mặt với thế công của Tang Ngu mà vẫn không rơi vào thế hạ phong. Chỉ là người bị hắn ôm vào trong ngực như vậy cũng rất không thoải mái.

Nhìn bốn phía một mảnh sói, hoàn cảnh càng ngày càng xơ xác tiêu điều hỗn loạn.

Nhan Như Tinh đau đầu, lớn tiếng nói: "Dừng!"

Nguyễn Trì và Tang Ngu đồng thời dừng lại nửa giây. Mấy người cũng không chú ý Tô Văn Ngọc lúc trước bị Nguyễn Trì đả kích, đã lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau Nguyễn Trì. Có lẽ Tang Ngu nhìn thấy, nhưng hắn không nhắc nhở.

Vì thế khi Tô Văn Ngọc từ sau lưng đâm dao, thừa dịp Nguyễn Trì không chú ý cướp Nhan Như Tinh vào tay. Nguyễn Trì ôm cánh tay bị thương, ánh mắt nhìn về phía Tô Văn Ngọc không chứa bất kỳ tình cảm nào, tựa như một người chết. Tô Văn Ngọc cũng mặc kệ những thứ khác, Nhan Như Tinh đến trong lòng.

Anh ta không có dựa theo âm thanh âm thầm trợ giúp anh ta phân phó đi về phía bên trái, mà là nhân cơ hội từ phía sau không biết khi nào mở ra cửa xông ra ngoài.

Tô Văn Ngọc ôm Nhan Như Tinh, xuyên qua hành lang chạy về phía đại sảnh yến hội. Phía sau Nguyễn Trì, Tang Ngu muốn đuổi theo, lại bị một đạo không gian phong tỏa tại chỗ.

Nguyễn Trì nhìn thấy vách tường không gian xuất hiện, trong lòng trào ra một cỗ lửa giận. Hắn ta vốn rất ít khi tức giận, cũng rất ít có cái gì có thể dẫn động cảm xúc của bản thân hắn. Nhưng thứ quỷ quái trước mắt này, lại thành công chọc giận hắn vài lần. Trên người Nguyễn Trì bắt đầu tuôn ra sát khí màu đen nồng đậm như sương mù.

Tang Ngu thấy vậy cách xa hắn một chút. Sát tinh này, lúc trước bị chủ hệ thống phái đi khu nào tiêu diệt quỷ quái? Sát khí ngút trời, chỉ nhìn thôi đã khiến lòng người phát lạnh. Mắt thấy Nguyễn Trì đem sát khí bao trùm hai tay, tay không xé không gian bích. Cho dù lúc trước gặp qua một lần, lúc này gặp lại vẫn có chút khó chịu.

Tang Ngu, cũng chính là nhân ngư vương A Tắc Nhĩ không được tự nhiên nhích lại gần bên cạnh. Đối mặt với loại người tàn nhẫn như Nguyễn Trì, Tang Ngu không muốn giao tiếp với hắn. Nhưng trước đó anh ta đã chia tay với mình. Thân Văn Tắc có hợp tác.

Tuy nói kết quả hợp tác không tốt, sau đó hắn còn đặc biệt chạy đi giáo huấn. Nhưng Tang Ngu vẫn rất cảm kích hắn. Bởi vì không có anh ấy, mình có lẽ còn không tìm được bạn gái.

Tang Ngu liếc trộm Nguyễn Trì một cái, phát hiện đối phương đã xé một lỗ hổng lớn trên vách tường không gian. A Tắc Nhĩ lần nữa vì thực lực của hắn mà cảm thấy sợ hãi, vội vàng thừa dịp không gian bích còn chưa khôi phục, đuổi theo.

——

Đại sảnh yến hội tiền điện.

Sau khi Tô Văn Ngọc ôm Nhan Như Tinh xuất hiện ở trước mặt mọi người, lại dẫn một vòng đề tài mới không thua gì "Đại vương tử" vừa rồi. Theo sau lời nói của Tô Văn Ngọc, hoàn toàn châm lên cơn lốc này.

"Đây là người yêu của ta, cũng là Nhị vương tử phi tương lai, hy vọng mọi người làm chứng cho chúng ta." Tô Văn Ngọc trong lòng biết mình không phải là đối thủ của Nguyễn Trì, chỉ có thể tìm đường khác.

Thừa dịp Nhan Như Tinh ngây người,Tô Văn Ngọc lấy ra một đoạn ngón cái dài khắc ba chữ "Tô Văn Ngọc", màu trắng tinh tế không biết chất liệu gì, tự tay đeo lên cổ cô. Nguyễn Trì chạy tới nhìn thấy một màn này, cùng với thẻ bài, ánh mắt lạnh nhạt hơi ngưng lại.

Tô Văn Ngọc không bỏ qua phản ứng này của hắn, tâm tình rất tốt. Cho dù hắn sáng tạo ra mình thì sao, cho dù có một ngày hắn biến mất, Tinh Tinh cũng sẽ không quên hắn.

Nguyễn Trì tiến lên, sát khí trong mắt không thể kiềm chế được. Ngay lúc hai người giằng co, tất cả đèn trong đại sảnh cung điện "lạch cạch" một tiếng tắt đi, toàn bộ đại sảnh lâm vào bóng tối.

Điều này làm cho đám người trong đại sảnh theo bản cô lên tiếng thét chói tai, chen chúc nhốn nháo.

Ở một khắc đèn tắt kia, Tô Văn Ngọc thầm nghĩ không tốt, trở tay bắt Nhan Như Tinh.

Lại không chú ý phụ cận có người, bả vai bị đụng lệch góc độ, cũng may xúc cảm quen thuộc trong tay khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

Cho đến khi ánh đèn sáng lên lần nữa, Tô Văn Ngọc nhìn người bên cạnh, trong lòng trầm xuống, hất tay ra.

Ngay cả người trước mắt cùng Nhan Như Tinh giống nhau như đúc, ngay cả trên cổ cũng đeo mặt dây chuyền hắn vừa mới tặng. Nhưng anh ta biết, đây không phải là cô!

Nguyễn Trì ở một bên thấy vậy, nghĩ đến cỗ lực lượng vừa rồi hạn chế mình, sao có thể không biết có người ở trước mặt hắn "Trộm lương hoán trụ".

——

"Cô tỉnh rồi à?"

Căn phòng tối tăm chật hẹp.

Nhan Như Tinh nhìn nam nhân xa lạ bắt mình đi, hắn có một khuôn mặt trắng bệch nhạt nhẽo chán đời, hơn nữa cặp mắt mờ mịt kia rất là kỳ lạ.

"Anh là ai?"

"Tôi là người cô muốn tìm."

Người cô muốn tìm?

Nhan Như Tinh linh quang chợt lóe, kinh ngạc nói: "Là ngươi?"

"Đúng vậy, là tôi."

Người tới gật đầu thừa nhận: "Người tương lai phải tìm mọi cách để "cảm hóa"."

Khóe miệng nhếch lên, khẽ cười nói.

Nhan Như Tinh: "…"

"Tại sao tôi phải cảm hóa anh?" Người mới tới kinh ngạc: "Chẳng lẽ cô muốn giết tôi?"

Nói xong, bên cạnh liền đột nhiên xuất hiện bốn năm người giống nó như đúc, đồng loạt nói: "Cô muốn giết tôi bên trái, hay là tôi bên phải?"

Nhan Như Tinh: "......"

:,,.

Bình luận

Truyện đang đọc