XUYÊN SAI THƯ TA KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC

Ngay khi Nguyễn Trì và Tứ vương tử vừa rời đi, bầu không khí trong phòng ăn lập tức được thả lỏng một cách rõ ràng.

Nhưng không biết hai người kia thật sự đã rời đi chưa, hay là đang giả vờ đi. Trong lòng bọn họ vẫn có chút nghi ngờ nên vẫn giữ tính thận trọng cẩn thận như trước.

Hoàng Xương Cát lúc này vẫn còn chìm trong dòng suy nghĩ miên man, nhưng khi hắn ta nghĩ đến tin tức vừa nhận được, liền dẫn đầu cao giọng nói: “Nhan tiểu thư, không biết cô có kế hoạch di cư hay không?”

Khi lời nói vừa phát ra, Phương Triển đã không giữ được bình tĩnh nữa.

Thị trưởng nãy giờ vẫn luôn cúi đầu bưng trà rót nước, bây giờ cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Trong một khoảnh khắc, sự chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người hắn ta. Hoàng Xương Cát cũng không vội, ánh mắt sắc lẹm sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào Nhan Như Tinh.

“Nếu Nhan tiểu thư quan tâm, tôi sẽ giới thiệu Trung Đô cho cô. Khi đến Trung Đô, tôi sẽ chuyển tặng Nhan tiểu thư một căn phòng do chính tôi đứng tên. Cô cứ xem như đây là một lời xin lỗi vì sự quấy rầy của tôi đi, cô nghĩ thế nào?”

Một căn phòng?

Nhan Như Tinh lại nghĩ đến căn phòng mà cô bỏ ra mấy vạn tờ tiền giấy màu xanh là đã mua được, nên cô cũng không có cảm thấy có hứng thú gì với lời mời này.

Hơn nữa cô yêu cầu mấy người Nguyễn Trì đi ra ngoài, mục đích cũng không phải vì căn phòng này.

“Tôi có chuyện này, muốn hỏi các anh một chút …”

Mãi cho đến khi cô rời đi.

Bầu không khí trong phòng ăn còn trầm mặc nặng nề hơn cả lúc trước.

Một lúc lâu sau, Lâm Nguyên không hình dung ra được, ngây ngốc hỏi: “Cô ấy hỏi thông tin về những người đi trước nhiều như vậy là muốn làm gì? Hơn nữa tại sao lúc nào chúng ta cũng có cảm giác bị cô ấy dắt mũi nhỉ?”

Lúc rời đi cô cũng nhận bốn chữ “món quà xin lỗi” của hắn ta, nhưng cô không hề đưa cho hắn ta một thông tin chấp nhận nào cả.

Hoàng Xương Cát gật đầu đồng ý, hắn ta còn nghĩ sẽ hỏi thêm một vài tin tức về người bạn trai kia của cô. Kết quả là hắn ta đã bị cô làm phân tâm không thể hỏi được, không những thế còn kể cho cô rất nhiều thông tin về Trung Đô.

“Người kia thật sự là Boss phó bản sao?” Hoàng Xương Cát hoài nghi nhìn về phía Vương Trọng Khang.

Vương Trọng Khang lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: “Nếu không tin thì cậu có thể tự mình kiểm tra”.

Hoàng Xương Cát cau mày rất không hài lòng.

Đúng lúc đó Giang Thừa đột nhiên lên tiếng: “Có thể khẳng định được quỷ khí trên cơ thể hai người này rất thấp, cũng không bị ô nhiễm. Điều này có thể xem như quỷ thật sự có thể khống chế được quỷ khí không rò rỉ ra ngoài ăn mòn thế giới hay không?”

Thấy không có ai lên tiếng, cậu tiếp tục nói: “Hắn là tên quỷ đầu tiên bước ra từ phó bản đồng ý giao lưu tiếp xúc với chúng ta, có lẽ chúng ta có thể lấy được chút manh mối về phó bản từ trên người hắn, các anh nghĩ thế nào?”

“Cậu muốn làm gì?” Vẻ mặt Phương Triển có chút kỳ lạ.

“Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu từ vị Nhan tiểu thư đó, sau đó nhanh chóng chuẩn bị cho lệnh truy nã Lâm Nguyên …”

Trong lúc cậu đang phổ biến kế hoạch, Vương Trọng Khang cùng Phương Triển đột nhiên nói vài câu chào cắt ngang, rồi đứng dậy lập tức rời đi.

Thấy vậy, Giang Thừa cũng trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện. Bằng một thái độ kiên quyết mạnh mẽ cậu nói với đám đông: “Bên phía Nhan Như Tinh tôi sẽ về nói lại với cô ấy, khi tôi quay lại tôi sẽ tiễn bộ trưởng Vương sau”.

Sau khi ra khỏi quán cơm và đi vào gara dưới tầng hầm, Vương Trọng Khang nhìn người ở phía sau, lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, bực bội nói: “Rốt cuộc cậu đang muốn làm cái trò gì vậy?”

“Tôi muốn làm cái gì, sư huynh không phải vẫn luôn biết sao?”

Vương Trọng Khang bất chợt dừng lại.

“Lần này tôi sẽ không rời đi, từ nay về sau tôi có thể sẽ làm việc cùng với sư huynh đấy, tôi còn muốn nhờ sư huynh giúp đỡ tôi nhiều hơn nữa”. Giang Thừa cười tủm tỉm nói.

Nghe được những lời này, sắc mặt Vương Trọng Khang nhanh chóng trở nên ảm đạm trầm trọng đến mức như có thể chảy nước.

“Cái này cho anh”. Giang Thừa lấy ra chiếc “tai nghe” để trong phòng ăn lúc trước cho anh ta xem.

“Cái này là ‘đạo cụ cộng hưởng sóng điện não’, khi hai người ở trong cùng một không gian, khoảng cách giữa cả hai cũng không quá xa, thì họ có thể đối thoại trực tiếp ngay trong đầu của mình”.

“Nhưng thật đáng tiếc, đạo cụ này ở trước mặt một số quái vật có thực lực mạnh mẽ lại không có thể dùng được”.

Biểu hiện của Nguyễn Trì cùng Tứ vương tử ngay lập tức đánh bật sự tự tin của cậu. Nhưng thật kỳ lạ chuyện này lại làm cậu nảy sinh một hứng thú mới.

“Tôi biết tại sao anh vẫn chưa đi khỏi chỗ này”. Trong giọng điệu của cậu mang theo vài phần đắc ý tự mãn.

Vương Trọng Khang không nói đi, vẫn cứ đi về phía trước.

“Bệnh viện Mười Ba, tôi nhớ chắc chắn thời điểm mười năm về trước có một bệnh viện chỉ trong vòng một đêm mà tất cả bác sĩ và y tá ở đó đều chết oan uổng”.

Giang Thừa chậm rãi đi theo phía sau anh ta.

“Vào lúc đó bệnh viện này, hình như là bệnh viện Mười Ba trực thuộc bệnh viện trung ương Hoa Đô”.

“Xoạt xoạt ___”

Trong gara để xe tĩnh lặng dưới tầng hầm, lòng bàn chân của Vương Trọng Khang cọ vào mặt đất phát ra một âm thanh đặc biệt chói tai.

“Mãi đến ngày hôm sau, sự việc thương tâm đầy thảm khốc ở bệnh viện Mười Ba mới được một y tá của bệnh viện trung ương phát hiện …”

——

Khi được Thẩm Từ hỏi về nơi cô sẽ dừng chân nghỉ lại ở Hoa Đô, Nhan Như Tinh quyết định đến biệt thự mà cô đã đến thăm lần trước.

“Anh ta đâu rồi?” Nhan Như Tinh nhìn thấy bên cạnh Nguyễn Trì không có Tứ vương tử, vẻ mặt khó hiểu hỏi.

“Anh ta nói có việc phải làm, nên về trước rồi”. Sắc mặt Nguyễn Trì không chút thay đổi trả lời.

Nhan Như Tinh không nghi ngờ gì, cùng lắm là cô có chút bất mãn với việc Tứ vương tử rời đi mà không từ biệt.

Nghĩ đến mục đích của chính mình, cô có chút tiếc nuối vì đã đánh mất một tay chân có sức mạnh có thể sai vặt, liền nói với Nguyễn Trì: “Anh A Trì, em quyết định sẽ đi tìm mối tình đầu của mình, anh có đi với em không?”

Nguyễn Trì:?

Khi cô đi tìm hiểu mới biết đúng như một vài người trong quán ăn nói, Thẩm Từ đã rời khỏi khu E043 từ ngày hôm qua rồi, thật là đáng tiếc.

Thông tin này khiến cô ít nhiều cũng có chút thất vọng.

Nguyễn Trì nhận ra điều này, trên người như có luồng khí lạnh không ngừng tỏa ra.

“Anh A trì, anh quen biết nhiều người như vậy, anh có thể giúp em tìm hiểu thử anh ta đang ở đâu được không?”

Vẻ mặt Nguyễn Trì lập tức căng thẳng, có phần bất đắc dĩ không muốn làm. Nhưng khi nhìn dáng vẻ này của cô, anh vẫn gật đầu đồng ý.

“Anh A trì, anh thật tốt”. Nhan Như Tinh ôm lấy cánh tay anh nũng nịu, cả cơ thể dựa sát vào người anh cọ cọ vài cái, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ cùng ngọt ngào.

Cơn tức giận của Nguyễn Trì trong nháy mắt liền tan biến.

“Vậy bây giờ chúng ta quay về trước đi, nếu anh tìm được người rồi nhớ báo cho em biết nha”.

Nguyễn Trì gật đầu.

Dĩ nhiên, anh nhất định sẽ báo cô sau khi thi thể anh ta được hỏa táng xong!

Bước vào phạm vi của tiểu khu Hạnh Phúc.

Một cỗ hơi lạnh bất ngờ xộc đến khiến Nhan Như Tinh phải chà xát bàn tay tìm kiếm chút hơi ấm.

Mãi đến khi ôm lấy bờ vai của Nguyễn Trì, cô mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Chỉ là Nhan Như Tinh cảm thấy bầu không khí tiểu khu hình như không đúng lắm.

Nhưng cô nghĩ là do Nguyễn Trì nên cũng không nghĩ gì nhiều, mà tiếp tục đứng đợi thang máy. Nhận thấy Tiểu Trí từ trước đến nay vẫn luôn nghịch ngợm thích cào cửa thang máy bây giờ lại không thấy đầu, cô không nhịn được mà chọc Nguyễn Trì một cái.

“Anh thu liễm lại một chút đi, đừng có dọa người khác như vậy”.

Nguyễn Trì:?

Trong đầu anh gào thét anh không có dọa người ta.

Cho đến khi đi xuống cầu thang, cô nhìn xung quanh hàng lang vẫn yên tĩnh như mọi khi. Mặc dù Nhan Như Tinh cảm thấy có chút mất mát vì không gặp Tiểu Trí ở đó, nhưng cô vẫn đi về phía cửa phòng của mình.

601

Nhìn số nhà quen thuộc cùng Nguyễn Trì ở bên cạnh, Nhan Như Tinh bỗng hoài niệm về lúc ở trong phó bản thăng cấp.

Cũng may là ở trong phòng này không có “cha mẹ” trong phó bản thăng cấp.

Cô lấy chìa khóa cất dưới tấm đệm ở trước cửa ra, Nhan Như Tinh đẩy cửa phòng đi vào trong.

Đã qua một tuần, mà căn phòng vẫn sạch sẽ và ngăn nắp như ban đầu.

Nhan Như Tinh theo bản năng lấy đạo cụ “chiếc bình chứa đầy hoa tươi” từ trong không gian hệ thống và đặt nó ở lối ra vào.

Nhìn thấy Tinh Tinh nâng niu bó hoa mình tặng như vậy, khóe miệng Nguyễn Trì khẽ nhếch lên.

Đặt xong bó hoa, cô thay giày rồi đi vào nhà.

Nguyễn Trì đi theo phía sau cô, anh tò mò nhìn xung quanh căn phòng.

“Anh cứ kiếm chỗ nào ngồi đi, em đi tắm rửa thay quần áo cái đã”. Nói rồi Nhan Như Tinh đi về phía phòng ngủ, sau đó cô quay lại phòng khách nhặt chiếc điện thoại đã bị tắt máy do hết pin từ lâu ở trên sô pha lên cắm dây sạc.

Một lúc sau cô bước ra khỏi phòng tắm, liền phát hiện căn phòng khách ban đầu vốn rất trống trãi trầm lắng, mà bây giờ nhìn đâu cũng đầy những bông hoa tương tự như đóa hoa cô đặt ở hành lang.

“Tinh Tinh?” Nguyễn Trì lúc này đang đứng bên ban công cắt tỉa hoa bằng một chiếc kéo màu đỏ. Ánh nắng không quá gắt từ phía ngoài cửa sổ hắt lên người anh, làm bóng hình anh càng trở nên mơ hồ mông lung như một làn khói, tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Nhưng khi tầm mắt của Nhan Như Tinh di chuyển xuống dưới, cô đột nhiên cảm thấy cây kéo màu đỏ trong tay Nguyễn Trì hình như có chút quen mắt.

Bắt gặp ánh mắt của cô, Nguyễn Trì không hề có động tác né tránh. Anh bước tới cầm một chậu hoa cẩm tú cầu màu xanh mà anh tự mình tỉa lúc nãy lên.

“Trông đẹp không?” Anh hỏi, sau đó lại chỉ vào những loài hoa và cây cỏ khác: “Nếu Tinh Tinh thích, từ nay về sau mỗi ngày anh đều sẽ đổi loại hoa mới”.

“Anh không bận à?” Nhan Như Tinh buột miệng nói.

“Chỉ là đổi hoa thôi mà, không tốn nhiều thời gian lắm đâu”.

“Cũng đúng”. Nhan Như Tinh gật đầu, ngay sau đó cô chớp đôi mắt, tiến lại bên cạnh anh, tò mò hỏi: “Có tin tức gì về mối tình đầu của em không?”

Nguyễn Trì: …

“Không”

“Được rồi”. Nhan Như Tinh vuốt mái tóc ướt dầm ướt dề của mình, đem chiếc khăn lông quấn trên đầu dúi vào tay anh.

Nguyễn Trì thuần thục nhanh chóng đưa tay lên lau tóc cho cô.

“Ra phòng khách đi”.

Ngay sau đó Nhan Như Tinh đã nằm trên ghế sô pha ở phòng khách, Nguyễn Trì khéo léo bê một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng dùng khăn lông quấn lấy mái tóc của cô lau khô.

Tranh thủ lúc này, Nhan Như Tinh khởi động lại điện thoại di động.

Ngay tức khắc mấy chục cái tin nhắn và cuộc gọi đến nhảy liên tục khiến chiếc điện thoại di động có giá hàng trăm đồng tiền của cô bị đơ trong vài phút.

Chờ đến khi màn hình hết giật, cô nhìn lên điện thoại.

Đầu tiên là một vài tin nhắn văn bản được gửi bởi người cô nhận làm anh trai là Tôn Long.

“Các hộ gia đình ở tiểu khu Hạnh Phúc xin chú ý, trong những ngày gần đây tình hình bên ngoài không được ổn định cho lắm. Mong các hộ gia đình vui lòng cố gắng không ra ngoài kể cả ban ngày lẫn ban đêm”.

“Những chủ căn hộ còn sống xin hãy phát một tín hiệu trong nhóm, ai không phát tiếng động sẽ lập tức bị xóa tên xem như đã chết. Sau khi xóa tên, người quản lý sẽ tới tận cửa thu hồi phòng, mọi người nhanh lên, đừng chần chừ nán lại nữa!”

“Nếu hôm nay bạn vẫn còn sống xin hãy nhanh chóng gửi cho tôi một tin nhắn phản hồi, tòa nhà 6, có ai còn sống trong tòa nhà 6 không?”

“Tòa nhà 8 thì sao? Nếu có người còn ở tòa nhà 8 hãy trả lời tôi một tiếng, đừng ép tôi phải lên đó đánh người!”

“Tòa nhà 7 ông đây biết cậu vẫn còn sống, đừng gọi cho tôi nữa, hơn nửa đêm rồi muốn ăn đòn đúng không?”

“Ồ, ngoài em gái làm ở tiệm uốn tóc, có ai còn sống trong tòa nhà 6 không?”

“…”

Nhìn những tin nhắn do Tôn Long gửi đến đầy cả một màn hình điện thoại, trong lòng Nhan Như Tinh lập tức nảy sinh dự cảm không lành.

Lướt tin nhắn xuống hết cỡ.

Cô phát hiện câu hoàn chỉnh mà Tôn Long gửi đi là khi cô rời khu E043 để đến khu vực D057.

Vẫn là tin nhắn thuyết phục cô không nên đi đến phó bản đặc biệt ở khu vực D057, anh ta còn cố tình mô tả lại các đặc điểm của phó bản đặc biệt.

Đáng tiếc lúc đó cô chỉ kịp nhìn thấy mấy chữ đầu tiên.

Chỉ là anh ta không phải là người dị chủng băng phôi sao? Làm sao có thể hiểu về phó bản một cách rõ ràng như vậy? Anh ta còn biết cả chuyện khu D057?

Kìm nén những nghi ngờ trong lòng xuống, Nhan Như Tinh đăng nhập mạng xã hội bằng điện thoại di động. Vừa mới lên, tin nhắn của hai nhóm thay phiên nhau nhảy lên làm điện thoại một lần nữa giật đứng máy.

Chờ đến khi máy hết giật, trước tiên cô nhấn vào nhóm chính của tiểu khu mà tin tức vẫn đang tăng lên chóng mặt.

Sau khi vào nhóm Nhan Như Tinh phát hiện ghi chú biệt danh của mỗi người đều được thay đổi.

Trước kia đều là một loại những cái tên kỳ quái, chẳng hạn như “Tên mổ heo” hay “Ông lão câu cá”, nhưng bây giờ đã trở thành “Tòa nhà X – số nhà”.

“Tòa nhà 5 – 502: @Tòa nhà 4 – 301, đi ra đi chứ, mái tóc của tôi phải làm sao bây giờ?”

“Tòa nhà 4 – 301: Là anh bảo tôi làm kiểu tóc đó mà, chẳng lẽ không đẹp sao?”

“Tòa nhà 5 – 502: Đẹp cái búa ấy, ông đây chỉ kêu cậu nối tóc ở đỉnh đầu, ai bảo cậu nối toàn thân? Vợ tôi bây giờ một hai nhất quyết đòi ly hôn với tôi rồi, cậu mau mau nghĩ cách cho tôi”.

“Tòa nhà 4 – 301: Tôi không biết, anh có thể tìm @Tòa nhà 6 – 303, cô ấy đặc điểm am hiểu việc tẩy lông đấy”.

“…”

Nhan Như Tinh nhìn hai người họ cãi vã nói chuyện phiếm với nhau. Đột nhiên, cô tò mò mở ảnh đại diện của phòng 502 ra xem.

Đập vào mắt cô là một con quái vật khắp người mọc đầy lông đen cùng bộ râu và mái tóc dài ghê sợ.

Không đợi cô nghĩ thử xem đây là thứ gì, thì cuộc trò chuyện ở tòa nhà 6 – 303 lập tức thu hút sự chú ý của cô.

“Tòa nhà 6 – 303: Tôi có thể giúp đỡ, nhưng mấy ngày nay tôi đã không có gì bỏ bụng rồi, khi anh đến có thể mang cho tôi một ít thức ăn tươi mới được không?”

Nhan Như Tinh nhận thấy hình đại diện của cô ấy cũng rất đặc biệt. Cô click phóng to tấm ảnh ra, đó là một người phụ nữ trang điểm đậm, trên đầu còn cắm mấy con dao cắt gọt trái cây kỳ lạ.

Màu tóc của cô gái này có cùng tầng số kỳ lạ với Hồng Lâm, ít nhất có bảy màu.

Ơ mà? Hồng Lâm đâu rồi?

Nhan Như Tinh hoàn hồn lại, cô nhớ lúc đó hình như Hồng Lâm chưa kịp ra khỏi cửa đã bị cuốn vào trong phó bản này với cô rồi được đưa đến nơi này.

“Anh A Trì, Hồng Lâm đâu rồi?” Nhan Như Tinh nắm lấy tay Nguyễn Trì kéo nhẹ, thắc mắc hỏi.

“Hồng Lâm?” Nguyễn Trì suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra người mà cô đang nói là ai.

“Anh ta đi về rồi”. Nói xong, Nguyễn Trì vội vàng đem Hồng Lâm từ trong nhà xác thả ra ngoài.

Cũng do lúc đó anh ta ồn ào quá, anh nể tình anh ta là bạn của Tinh Tinh nên mới không làm anh ta khó xử, chỉ tiện tay ném tạm anh ta vào trong nhà xác.

“Trở về là tốt rồi”. Nhan Như Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì cô và Hồng Lâm cũng đã cùng nhau trải qua hai cái phó bản, lần này đi đến khu D057 anh ta cũng giúp đỡ cô rất nhiều, nếu thật sự có chuyện gì bất trắc xảy ra, trong lòng cô cũng thấy rất áy náy.

Biết tin Hồng Lâm không sao cả, cô lại nằm xuống tiếp tục lướt điện thoại.

Chỉ là lần này, trong nhóm lại có thông báo bắt đầu đếm số.

“Chủ nhóm: Bây giờ là 3 giờ chiều, bắt đầu từ tòa nhà 1, điểm danh”.

“Tòa nhà 1 – 101: Bíp —”

“Tòa nhà 1 – 201: Tôi còn sống”

“Tòa nhà 1 – 402: Tôi sắp chết đói rồi, làm ơn đấy, có ai có lòng tốt cho tôi chút đồ ăn không”.

“…”

“Tòa nhà 2 – 305: Tôi sắp phát điên rồi, đừng để bà đây biết ai đem cả nghìn con dao đi đánh lén”.

“…”

“Tòa nhà 3 – 304: Tôi còn chưa có chết”.

“Tòa nhà 3 – 504: Có mặt, hôm nay có ai ăn thịt heo không? Bán giảm giá đây”.

“Tòa nhà 3 – 601: Chừa lại cho tôi một ít @ Tòa nhà 3 – 504”.

“Tòa nhà 3 – 702: Một số người sống, anh ấy đã chết, một số người đã chết, anh ấy vẫn còn sống*. Trẻ con nhanh chết đói lắm đấy, lúc mua bán có yêu cầu đặc biệt gì không?”

* 4 câu thơ đầu bài “Một số người” của nhà thơ Trung Quốc Tang Khắc Gia (1905 -2004).

“Tòa nhà 3 …”

“Tòa nhà 4 – 401: Tòa nhà 3 hình như có thêm một người nữa đúng không?”

Câu nói này của chủ phòng 401 tòa nhà 4, ngay lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người trong nhóm.

Một nhóm các thành viên vốn đang chìm trong đủ loại khóc lóc, kêu than đói khát, nhanh chóng vực dậy tinh thần, bắt đầu một chuỗi spam chào hỏi.

“Ai? Thêm ai vậy? Có ai trở về rồi sao? Có phải hung thủ đã bị bắt rồi không, chúng ta có thể ra ngoài rồi sao?”

“Để tôi xem thử là ai nào”.

“Tôi tìm được rồi, là chủ phòng 601 tòa nhà 3, ây? Chủ phòng này có chút kỳ quái nha, tại sao ảnh đại diện là để một lọ hoa vậy?”

“@ Chủ nhóm, ở đây có người không tuân theo nguyên tắc thay đổi ảnh đại diện của anh này”.

“@ Chủ nhóm, hình đại diện của chủ phòng 601 tòa nhà 3 không phải hình bản thân, có kẻ nội gián!”

“Chủ nhóm đã bật lệnh các tất cả thành viên lên tiếng”.

Một lệnh cấm phát ngôn này của chủ nhóm, lập tức khiến mọi người trong tiểu khu bùng nổ, ngay khi bọn họ chuẩn bị khủng bố tin nhắn của Tôn Long, anh ta đã trực tiếp lên tiếng trong nhóm.

“Nhóm chủ: chủ phòng 601 không có vấn đề gì, tôi đã tự mình đi xác minh rồi”.

Nói xong anh ta dỡ bỏ lệnh cấm phát ngôn.

Ngay lúc anh ta chuẩn bị đi giáo huấn từng người một, thì thật kỳ lạ, lần này lại không có người nào khiêu chiến quyền uy của anh ta?

Tôn Long hoài nghi nhìn vào màn hình điện thoại.

“Tòa nhà 4 – 407: @ Tòa nhà 3 – 601, ảnh đại diện của em gái là ảnh thật sao? Em có bạn trai chưa? Có yêu cầu gì về bạn trai mình không? Em xem thử anh thế nào? Không hút thuốc lá, không uống rượu, không đánh người, không nổi điên, ngoài việc thỉnh thoảng thích đi câu cá, còn lại anh không có sở thích nào cả”.

“Tòa nhà 2 – 305: Mau cút đi câu cá đi, đừng làm ô uế mỹ nữ xinh đẹp của tôi, em gái, em làm gay không? Chị đây có thể (tự sướng)”

“Tòa nhà 5 – 404: Hừ buồn nôn, đừng vội vàng đăng ảnh S trong nhóm, chủ nhóm mau cấm tài khoản đi! Nhưng hình như tôi đã thấy em gái ở tòa nhà 3 phòng 601 ở đâu rồi thì phải”.

Nhan Như Tinh đang lướt điện thoại hết mức vui vẻ. Đột nhiên, trên mặt cô hiện thêm một cái bóng, đồng thời có vài sợi tóc cọ xát làm trán cô có chút ngứa ngáy.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, là Nguyễn Trì đang chống hai tay dựa vào sô pha, anh dán người vào ghế nhìn chằm chằm điện thoại của cô không chớp mắt.

Nhan Như Tinh, người đang chìm đắm trong những lời khen của người khác, lập tức hoàn hồn, cô nhìn vào điện thoại của mình, lại nhìn Nguyễn Trì đang chống cằm trên đầu cô.

Đôi mắt cô lập tức có chuyển động, dường như có một tia sáng xẹt qua. Cô nâng nửa người lên, nhanh chóng hôn lên cằm của Nguyễn Trì một cái.

Nguyễn Trì sững sờ nửa giây, anh lùi người về phía sau, rũ mắt xuống nhìn cô.

Trong đáy mắt đen như mực bỗng có một cái bóng biến động.

Nhan Như Tinh thấy vậy chớp chớp đôi mắt, đôi mắt cô to tròn ngoan ngoãn giống như hai viên đá mắt mèo, trong tâm mắt dường như tỏa ra thứ ánh sáng nhạt lúc ẩn lúc hiện.

Trái tim Nguyễn Trì đột nhiên có chút ngứa ngáy, như thể có thứ gì đó đang bén rễ nảy mầm. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có lúm đồng tiền tươi như hoa của Nhan Như Tinh, trong lòng đột nhiên dâng trào một cổ xúc động kỳ lạ.

Chờ đến khi anh kiềm chế bản thân lại liền ôn nhu hôn khắp trán, giữa lông mày, rồi hôn xuống đôi mắt cô, Nhan Như Tinh sửng sốt trước hành động bất ngờ của anh.

Nguyễn Trì rất ít khi chủ động, lúc muốn hôn anh thường dùng ánh mắt để thể hiện mong muốn của bản thân, sau đó chờ cô chủ động.

Anh dường như không hiểu những quy trình đó, chỉ khi cô làm, anh mới từ từ phản hồi rồi cũng rút kinh nghiệm mà học tập dần.

Cũng giống như một cỗ máy cũ rỉ sét, cần được tra lại dầu bôi trơn mới có thể kích thích sinh lực cùng sức sống của anh.

Đây là lần đầu tiên anh không dựa theo hướng dẫn của cô mà hôn cô, sao có thể không khiến cô kinh ngạc cho được.

Tuy nhiên Nguyễn Trì lại hiểu lầm biểu hiện của cô.

Anh nhổm người dậy, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng cùng hoang mang. Anh không biết tại sao bản thân lại muốn làm như vậy, chỉ cảm thấy lúc nãy rất muốn làm điều này, liền làm ngay.

“Anh đang nghĩ gì vậy?”

Nhìn anh sững người như vậy, Nhan Như Tinh đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Nhìn rất đẹp”. Nguyễn Trì vươn tay ra vuốt ve, trên khuôn mặt trắng nõn của anh liền xuất hiện một mảng đỏ ửng: “Anh muốn hôn em”.

Nhan Như Tinh: …

“Có thể không?” Nguyễn Trì thấp thỏm nhìn chằm chằm khuôn miệng nhỏ của cô.

Nhan Như Tinh thật sự rất muốn hỏi anh, hành vi vừa rồi của anh được tính là gì vậy.

“Anh muốn hôn em à?”

Hai mắt Nguyễn Trì sáng lên, dùng sức gật đầu.

“Vậy anh nói cho em biết mối tình đầu của em ở đâu đi”.

Nguyễn Trì: …

Mắt thấy Nguyễn Trì giận dỗi đang muốn đứng dậy phớt lờ cô, Nhan Như Tinh vươn cánh tay ra, giữ đầu anh lại.

Khi anh choáng váng lấy lại tinh thần, câu nói đầu tiên anh nói lại là: “Anh vẫn chưa tìm được mối tình đầu của em”.

Nhan Như Tinh liếm khóe miệng hồng hào, nghiêng người ngồi lên người anh, áp đầu dán vào ngực anh rồi lại cúi xuống tiếp tục lướt điện thoại, nghe anh nói vậy cô cũng đáp “Uhm” một tiếng cho có lệ.

Nguyễn Trì nhẹ nhõm thả lỏng tinh thần.

Trong nhóm lúc này thấy Nhan Như Tinh không trả lời bọn họ, những người khác không có chủ đề nói chuyện gì mới mẻ làm phong phú cuộc sống cũng lập tức trở lại trạng thái ban đầu.

Chờ đến khi tám tòa nhà ở tiểu khu Hạnh Phúc đều đã báo cáo số lượng xong, nhóm chủ Tôn Long lại thống kê một lần nữa, sau đó thông báo cho tất cả các thành viên biết.

“Cũng giống như mấy ngày trước, buổi tối đừng ra ngoài. Có chuyện gì bất thường thì nhanh chóng gọi điện thoại cho tôi. Những người ở cùng một khu nhà, nên giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết với bên ngoài …”

Anh ta gõ một đoạn văn rất dài, chừng đó văn bản cũng đủ để Nhan Như Tinh nhận thấy, sự quan tâm chân thành của anh ta đối với từng chủ phòng trong tiểu khu.

“Xin hãy chú ý! Nghiêm cấm việc dẫn người lạ vào tiểu khu, nếu thấy khuôn mặt lạ lẫm nào xuất hiện ở tiểu khu phải nhanh chóng báo lại cho tôi”.

“Đừng sợ làm phiền, trừ phi các người muốn bị người ta bắt đi mất”.

Chờ đến khi anh ta nói xong, có người trong nhóm lên tiếng hỏi: “Khi nào chúng ta mới có thể đi ra ngoài vậy?”

“Không biết”.

“A —— tôi buồn muốn chết rồi, tôi không muốn ở nhà nữa”.

“…”

Tôn Long không để ý đến bọn họ, quay đầu liền gửi tin nhắn riêng cho Nhan Như Tinh: “Trở về lúc nào vậy?”

“Vừa mới về”.

“Uhm”. Tôn Long trả lời: “Nghe nói cô mang về một người đàn ông, anh ta là ai vậy?”

“Anh nghe ai nói thế?” Không phải Nhan Như Tinh muốn phản bác, mà do từ khi cô trở về đến giờ chưa từng gặp người nào cả.

“Cô đừng nháo, người đàn ông kia là ai? Thân phận của anh ta là cái gì?”

“Bạn trai của em”.

“?” Tôn Long vốn dĩ còn muốn hỏi vài vấn đề khác, nhưng lập tức bị bốn chữ này của cô chặn lại.

“Bạn trai? Anh ta chính là bạn trai của cô sao?”

Nhan Như Tinh càng lúc càng thấy anh ta kỳ lạ, tại sao lời này của anh ta lại có cảm giác như đã tận mắt nhìn thấy Nguyễn Trì?

“Đúng vậy, thấy thế nào? Có đẹp trai không?” Nhan Như Tinh hỏi.

“Thân phận của anh ta là cái gì?” Tôn Long trong lòng hoang mang đầy rối ren.

“Gần giống như các anh vậy”.

Gần giống như chúng tôi sao?

Tôn Long liền rơi vào trầm tư, nhưng anh ta cảm thấy có gì đó không đúng.

“Không có khả năng, mới nhìn đã thấy anh ta cùng chúng ta vốn dĩ không giống nhau”. Người dị chủng băng phôi bọn họ không thể nào đẹp trai như vậy.

“Anh ấy là Boss phó bản”.

Lời nói của cả hai, gần như được gửi đi cùng nhau.

Nhìn thấy câu trả lời của Nhan Như Tinh, Tôn Long dừng lại: “Cô nói cái gì? Cô đừng có để bị lừa! Làm sao một Boss phó bản có thể ra ngoài chứ?”

“Em nghe người ta nói có Boss sẽ ra ngoài được đấy”.

“Sau đó những người đi ra đó, đều đã trở thành tên quỷ gây hại cho cả một vùng”. Sắc mặt Tôn Long không chút thay đổi.

Nhan Như Tinh:?

Không đúng, ba thành viên của tổ chức Quỳ kia không phải đã nói với cô, nếu Boss phó bản ra khỏi phó bản sẽ được tập đoàn Oasis chiêu mộ sao?

“Cô đã bao giờ thấy tập đoàn Oasis chiêu mộ quỷ chưa?”

“Không đúng, làm sao anh biết bạn trai em là quỷ?” Nhan Như Tinh đã chắc chắn suy đoán anh ta đang theo dõi cô, cô có chút tức giận rồi!

“Từ lúc cô vào tiểu khu, tôi đã phát hiện anh ta không phải là con người”. Tôn Long cũng không giấu giếm nữa, từ một góc độ khác nói cho cô biết đáp án: “Gần đây trong tiểu khu không được yên ổn, rất nhiều người đều đã mất tích bí ẩn”.

“Để tìm ra ai là người đã bắt bọn họ đi, tôi đã lắp đặt camera ở mọi ngóc ngách trong tiểu khu”.

Camera?

Nhan Như Tinh cau mày, từ khi tiến vào tại sao cô không thấy có camera.

“Anh bạn trai kia của cô, tôi đề nghị cô mau đem anh ta trở về đi”.

Nhan Như Tinh liếc nhìn Nguyễn Trì, người đang dựa trên đầu cô nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Nguyễn Trì không có tức giận, anh đặt tay trên đầu cô giúp cô chải tóc.

“Anh ấy không đồng ý”. Nhan Như Tinh gõ bốn chữ gửi đi.

“Vậy thì chia tay với anh ta đi!”

Nguyễn Trì bỗng dừng lại, ánh mắt rất không thiện cảm.

“Anh ấy không chịu”.

Tôn Long nóng nảy bực bội: “Dũng khí lúc cô cùng ta đối chấp đi đâu mất rồi?”

“Đến mẹ tôi cô còn xử lý được, bây giờ một tên đàn ông cô cũng không trị được sao?”

“Rốt cuộc cô có làm được không?”

Nhan Như Tinh nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như tạc ra của Nguyễn Trì, cười một tiếng vui vẻ trả lời: “Em làm không được”.

“Đá anh ta đi, tôi sẽ giới thiệu cho cô một người khác còn đẹp trai hơn cả anh ta”.

Nhan Như Tinh: “Em không tin, trừ khi anh cho em xem trước”.

Nguyễn Trì: …

“Hắc hắc, này anh A Trì anh đừng giận em mà. Anh ta nhất định là đang gạt em, trong lòng em trên đời này không có ai đẹp hơn anh cả”. Nhan Như Tinh vòng tay ôm lấy cổ anh, giọng nói ngọt ngào mềm mỏng một bên khen anh, một bên lại cùng anh đảm bảo.

Mãi đến khi cô nhận được hồi âm của Tôn Long.

“Tôn Long: (hình ảnh)”

Nhan Như Tinh cúi đầu nhìn qua một lượt, một ánh mắt ngỡ như vạn năm cuối cùng chẳng muốn rời mắt đi.

Bình luận

Truyện đang đọc