CHIẾN THẦN Ở RỂ



Dương Thanh đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước nóng xối lên người mình.


Tâm trạng kích động ban đầu cũng dần biến mất.


Phản ứng vừa rồi đều là bản năng.
Mặc dù Tần Thanh Tâm chủ động nhưng anh biết rất rõ, cô chỉ cảm thấy anh đã làm quá nhiều cho mình, trong lòng thấy cảm động và biết ơn mà thôi.


Anh đã thề, trừ khi Tần Thanh Tâm thật lòng yêu anh, bằng không anh tuyệt đối sẽ không động vào cô.


Chờ anh tắm xong, ra khỏi phòng tắm, Tần Thanh Tâm đã ngủ mất rồi.
Có lẽ cô quá mệt, còn phát ra tiếng ngáy rất khẽ.


Dương Thanh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Tiêu Tiêu, nhìn gương mặt xinh đẹp của Tần Thanh Tâm dưới ánh đèn mờ, ánh mắt rất dịu dàng.


Rạng sáng hôm sau, Tần Thanh Tâm vừa tỉnh lại, cảm giác trên người hơi lạnh.
Cô ngồi bật dậy, phát hiện ra mình đang trần như nhộng.


Cô vừa tỉnh lại nên đầu óc còn đang mơ màng, vô thức lại muốn hét lên.


"Sao vậy?"

Đúng lúc này, Dương Thanh cũng bị Tần Thanh Tâm đánh thức, dụi đôi mắt còn ngái ngủ.


Anh vừa mở mắt, đã nhìn thấy nửa thân trên Tần Thanh Tâm để trần, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất.


Hai người đờ người ra nhìn nhau.


"Anh… anh… anh không cố ý”.


Dương Thanh sực tỉnh trước, cuống lên lắp ba lắp bắp, khoa chân múa tay.


Tần Thanh Tâm cũng lập tức có phản ứng, vô thức dùng hai tay che ngực, tức giận: "Anh còn nhìn!"


Dương Thanh vội vàng nhắm mắt và quay đầu đi.


Mặt Tần Thanh Tâm đỏ bừng.
Cô đã bao giờ xấu hổ như vậy chứ?

Chờ tới lúc cô mặc quần áo xong, mới nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối qua.


Lúc đó, cô tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ quấn mỗi cái khăn tắm lại chui vào trong chăn.
Ban đầu cô tính trao thân cho Dương Thanh nhưng mình tự nhiên lại ngủ thiếp đi mất.


Buổi tối là thời điểm nhạy cảm nhất, dễ kích động nhất.


Bây giờ cô nhớ lại, không ngờ tối qua mình lại chủ động dụ dỗ Dương Thanh.
Cô ngượng chín người.


Mặt Dương Thanh cũng đỏ bừng như bị sốt, trong đầu vẫn hiện ra hai bầu ngực đầy đặn, không sao quên được.


Mãi đến khi Tần Thanh Tâm đi rửa mặt, anh mới nhân cơ hội “chuồn” ra ngoài tập thể dục buổi sáng.


Chờ mãi đến gần giờ đưa Tiêu Tiêu tới trường mầm non, Dương Thanh mới quay lại biệt thự.
Sau khi rửa mặt sơ qua, anh lên xe chờ Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu.


"Chị, không phải chị với anh rể cãi nhau chứ?"

Trong phòng khách, một tay Tần Y cầm bánh mì, một tay cầm một cốc sữa, vừa ăn vừa nhìn Tần Thanh Tâm nói.


Tần Thanh Tâm lập tức nghẹn lời, chột dạ nói: "Đâu có!"

"Tiêu Tiêu, cháu nói cho dì út biết, có phải bố mẹ cháu cãi nhau không?"

Tần Y rõ ràng không tin, lại nhìn Tiêu Tiêu hỏi.


Tiêu Tiêu cầm một cốc sữa đầy, lắc đầu: "Không ạ!"

Tần Y lại càng tò mò hơn.
Nếu không cãi nhau, sao hai vợ chồng bọn họ kỳ lạ thế?

"Mẹ, sao sáng sớm mẹ dậy mà không mặc quần áo vậy?"

Đúng lúc này, Tiêu Tiêu đột nhiên nghi ngờ nhìn Tần Thanh Tâm hỏi.


Mặt Tần Thanh Tâm đờ đẫn, trong nháy mắt đã đỏ đến tận mang tai.


Không ngờ sáng sớm mình đi mặc quần áo lại bị Tiêu Tiêu thấy được.


Tần Y cũng ngạc nhiên, chẳng mấy chốc sau đã cười xấu xa: "Tiêu Tiêu, mẹ cháu sắp sinh em trai cho cháu đấy”.


"Thật ạ? Tốt quá, con cũng muốn có một em trai nhỏ!"

Tiêu Tiêu nghe Tần Y giải thích, lập tức vui mừng vỗ tay.


"Tần Y!"

Tần Thanh Tâm tức giận, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tần Y.


May chỉ có ba người bọn họ, nếu để người khác nghe được, vậy chẳng phải sẽ xấu hổ lắm sao?

Tần Y cảm nhận được ánh mắt “muốn giết người” của Tần Thanh Tâm, cô ta uống nốt ngụm sữa cuối cùng rồi vội vàng chạy đi: "Chị, em đi làm trước đây!"

"Các con đang nói chuyện gì vậy?"

Đúng lúc này, Tần Đại Dũng mặc bộ vest và đi giày da xuất hiện ở phòng khách.



Tần Thanh Tâm còn chưa kịp nói, Tiêu Tiêu đã vui vẻ khoe: "Ông ngoại, mẹ sắp sinh em trai cho Tiêu Tiêu đấy!"

Mặt Tần Thanh Tâm lại đờ ra, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.


Tần Đại Dũng cũng ngạc nhiên nhìn Tần Thanh Tâm và lập tức hiểu ra.


"Bố, không phải như bố nghĩ đâu, con…”

Tần Thanh Tâm mởi miệng lại không biết nên giải thích thế nào.
Cô đâu thể nói cho Tần Đại Dũng biết tối qua mình ngủ mà không mặc gì chứ?

"Đến giờ rồi đấy, con không đưa Tiêu Tiêu đến trường à?"

Tần Đại Dũng là người rất tâm lý, chủ động đổi chủ đề.


Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên Tần Đại Dũng đi làm, ông ta còn chưa biết công ty vật liệu xây dựng Long Hà ở đâu, chỉ có thể đi nhờ xe của Dương Thanh.


Trên đường đi, mấy người lớn đều rất yên tĩnh, chỉ có Tiêu Tiêu nói chuyện không ngừng, ríu ra ríu rít như chú chim nhỏ.


Chờ sau khi đưa Tiêu Tiêu đến trường, trong xe lại hoàn toàn yên tĩnh.


Dương Thanh đưa Tần Thanh Tâm tới tập đoàn Tam Hòa, sau đó lại đưa Tần Đại Dũng đi công ty vật liệu xây dựng Long Hà.


Lúc tới nơi, Dương Thanh mới nói: "Bố, con đã thu xếp xong hết rồi.
Bố vào công ty tìm sếp Tằng, phó tổng giám đốc của công ty.
Trong thời gian này, ông ta sẽ giúp bố làm quen với công việc trong công ty”.


Tần Đại Dũng khẽ gật đầu nhưng do dự không xuống xe ngay.


Dương Thanh nghi ngờ hỏi: "Bố, bố có gì muốn nói với con à?"

"Bố biết các con trẻ tuổi sung sức, nhưng có một số việc vẫn phải kìm chế, tệ gì thì cũng phải tránh Tiêu Tiêu”.


Lúc này, Tần Đại Dũng mới nhìn Dương Thanh, nghiêm mặt nói: "Con bé còn nhỏ, thấy hai đứa làm chuyện đó sẽ không tốt cho sự phát triển thể chất và tinh thần của con bé”.


Dương Thanh ngỡ ngàng, nhất thời không hiểu được ý của Tần Đại Dũng.
Nhưng anh còn chưa kịp hỏi, Tần Đại Dũng đã xuống xe rời đi.


"Rốt cuộc bố định nói gì vậy?"

Dương Thanh nghi ngờ, lẩm bẩm: "Chuyện gì mà nên kìm chế? Còn phải tránh Tiêu Tiêu nữa?"

Anh nói ra những lời này mới hiểu rõ ý của Tần Đại Dũng.



"Ôi giồi! Rốt cuộc có chuyện quái gì khiến bố hiểu nhầm thế?", Dương Thanh kinh ngạc kêu lên.


Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông.
Anh cầm lên xem, là điện thoại của Vương Cường.


Anh đã nhắc Vương Cường, nếu là mấy chuyện vặt vãnh thì không cần liên hệ với anh.
Xem ra, gã ở bên kia đã gặp phải chuyện lớn rồi.


"Cậu Thanh, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn báo với cậu.
Bây giờ cậu rảnh không? Tôi muốn qua tìm cậu!"

Dương Thanh vừa nghe máy, đã nghe Vương Cường nói.


"Anh ở đâu? Tôi tới chỗ anh!"

Dương Thanh không muốn Vương Cường bị lộ.
Nếu Vương Cường muốn tới gặp mình để báo cáo, vậy chắc chắn là không thể nói rõ trong điện thoại được.


"Tôi ở Spa Hoàng Hà”, Vương Cường nói.


"Được!"

Dương Thanh cúp máy và quay đầu xe, lái về phía Spa Hoàng Hà.


Xem ra ở đó đã xảy ra chuyện rồi, chắc chắn có liên quan tới nhà họ Ngụy, nếu không Vương Cường sẽ không gọi điện thoại cho anh.


Hai mươi phút sau, Dương Thanh đến Spa Hoàng Hà.
Vương Cường đã chờ sẵn ở cửa, trong tay kẹp một điếu thuốc.
Dưới chân gã còn có mấy chục mẩu thuốc.


Thấy xe của Dương Thanh đỗ lại, gã vội vàng bước tới đón: “Cậu Thanh, cậu đã tới rồi!"

- ---------------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc