CHIẾN THẦN Ở RỂ



Đợi đến khi Tần Thanh Tâm ra ngoài, hai người họ đã đánh nhau xong.


Mái tóc dài của Châu Ngọc Thúy xõa tung, dép lê dưới chân cũng biến mất.


Nhưng Tần Ngọc Dũng còn thê thảm hơn, trên mặt có ba vết xước máu tươi rỉ ra, rõ ràng là bị Châu Ngọc Thúy cào.


“Tần Đại Dũng, tôi gả cho đồ vô dụng như ông được gần ba mươi năm rồi.
Ông đã cho tôi được cái gì chưa?”

“Khó khăn lắm cuộc sống mới an nhàn hơn một chút, ông lại bắt tôi dọn ra ngoài thuê nhà khác.
Tại sao hả?”

“Muốn thì ông tự đi đi!”

Châu Ngọc Thúy chống nạnh, thái độ cứng rắn không chịu chuyển nhà.


Lúc này Dương Thanh mới biết bọn họ đánh nhau vì chuyện dọn nhà.


“Đúng, tôi chưa cho bà cái gì.
Nhưng bà đã cho tôi cái gì chưa? Bà đã làm gì cho gia đình này chưa?”

“Cả ngày bà chỉ biết chơi bời lêu lổng, xem tivi, không thèm làm việc nhà, đến cả cơm cũng không nấu.
Bà lấy tư cách gì ở lại đây?”

“Bà muốn hay không thì cũng phải đi với tôi!”

Tần Đại Dũng cũng rất kiên quyết, lần đầu tiên tỏ ra mạnh mẽ như vậy.


Hai vợ chồng không ai chịu thỏa hiệp.


“Tần Y nói tháng sau sẽ thuê giúp việc về nấu cơm dọn dẹp nhà cửa rồi!”, Châu Ngọc Thúy thản nhiên nói.


“Sao bà mặt dày thế nhỉ?”

Nghe vậy, Tần Đại Dũng càng thêm tức giận: “Bà ở nhà cả ngày ăn chơi hưởng thụ không làm gì cả, còn để con gái phải thuê giúp việc? Có người mẹ nào mặt dày như bà không hả?”


“Đâu phải tôi bắt con bé thuê? Ông quát tôi cái gì? Hơn nữa tôi nuôi hai đứa nó lớn bằng từng này, bây giờ bảo chúng nó tiêu chút tiền hiếu kính tôi cũng sai sao?”, Châu Ngọc Thúy cười lạnh.


Tần Đại Dũng tức muốn chết: “Con gái của tôi liên quan gì tới bà? Chúng nó lớn như vậy, bà đã cho chúng nó cảm nhận được tình thương của mẹ bao giờ chưa? Bà lấy đâu ra mặt mũi đòi ở đây ăn bám con gái tôi?”

Trong lúc tức giận, Tần Đại Dũng đã nói lỡ miệng, nhưng Tần Thanh Tâm và Tần Y không hề phát hiện ra.


Châu Ngọc Thúy chợt thấy bối rối, ánh mắt dần né tránh, chột dạ nói: “Tần Đại Dũng, ông muốn đi thì tự đi.
Tôi sẽ không dọn ra ngoài ở với ông đâu”.


“Bà không chịu đi phải không? Được, nếu bà không đi, sáng sớm mai tôi chờ bà trước cổng Tòa án, chúng ta ly hôn xong sẽ không còn quan hệ gì nữa”, Tần Đại Dũng nói xong liền quay đi.


Châu Ngọc Thúy lập tức hoảng sợ, trong mắt ẩn chứa sự bối rối.


“Thanh Tâm, bố con đòi ly hôn với mẹ kìa.
Con mau khuyên ông ấy đi!”

Châu Ngọc Thúy sợ quá, vội vàng cầm tay Tần Thanh Tâm nhờ vả.


Tần Thanh Tâm bình tĩnh nhìn bà ta: “Mẹ cũng biết tính bố mà.
Bố muốn làm gì không ai khuyên nổi.
Bố đã muốn dọn ra ngoài thì mẹ hãy đi cùng đi, đừng để bố phải ở một mình”.


Nghe vậy, Châu Ngọc Thúy lập tức sững sờ.
Bà ta không ngờ một đứa con gái luôn ngoan ngoãn hiếu thảo như Tần Thanh Tâm lại có thể nói ra những lời này.


“Con đang đuổi mẹ đi sao?”, Châu Ngọc Thúy đỏ mắt chất vấn.


Tần Thanh Tâm lạnh nhạt nói: “Con không đuổi mẹ đi, con chỉ không muốn bố phải sống một mình”.


Dứt lời, Tần Thanh Tâm liền quay lưng rời đi.


Châu Ngọc Thúy nhìn theo bóng lưng của cô, vẻ mặt ngày càng dữ tợn: “Được, được lắm.
Tất cả các người đều đối xử với tôi như vậy.
Tôi sẽ bắt các người phải trả giá!”

Hiện giờ trong mắt Châu Ngọc Thúy tràn ngập thù hận, chỉ là không ai trông thấy.


“Không sao chứ?”

Dương Thanh thấy Tần Thanh Tâm về phòng, nhẹ giọng hỏi.


Tần Thanh Tâm lắc đầu: “Không sao, chúng ta ngủ thôi!”

Một đêm bình yên trôi qua.


Sáng hôm sau, Dương Thanh và Tần Thanh Tâm dắt Tiêu Tiêu ra khỏi phòng liền thấy hai vali hành lý được xếp sẵn trong phòng khách và một vài thứ lặt vặt khác.


“Bố muốn dọn đi thật sao?”

Tần Thanh Tâm không nhịn được lên tiếng hỏi.


“Thanh Tâm, các con cứ yên tâm.
Bố thuyết phục được mẹ con rồi.
Bố mẹ dọn ra ngoài ở nhưng tiền thuê nhà ít lắm, đủ cho bố mẹ sống qua ngày”.


Ba vết xước trên mặt Tần Đại Dũng đã đóng vảy.
Ông ta khẽ cười: “Y Y cứ ở lại đây, mấy đứa có thể chăm sóc lẫn nhau”.



Tần Thanh Tâm biết, Tần Đại Dũng đã quyết tâm thì không khuyên nhủ nổi.
Cô nói với Dương Thanh: “Em lái xe của Y Y đưa bố mẹ đi, anh đưa Y Y với Tiêu Tiêu đi nhé”.


Dương Thanh đáp: “Hay là để anh đưa bố mẹ đi?”

“Em đi!”, Tần Thanh Tâm kiên quyết nói.


Dương Thanh gật đầu, không nói thêm gì nữa.


Lúc này, Châu Ngọc Thúy cũng cầm túi xách đi ra, sắc mặt cực kỳ khó coi.


“Để con cầm túi cho mẹ!”

Tần Thanh Tâm định cầm túi hộ đã bị Châu Ngọc Thúy né tránh: “Tao không lần loại vô ơn như mày giả mù sa mưa”.


Sắc mặt Tần Thanh Tâm hơi ảm đạm.
Tần Đại Dũng liền trừng mắt nhìn bà ta.


Sau khi Tần Thanh Tâm lái xe đưa Tần Đại Dũng và Châu Ngọc Thúy rời đi, Dương Thanh mới nói với Tần Y: “Chúng ta cũng đi thôi!”

Hai mắt Tần Y sưng đỏ, hiển nhiên là ngủ không ngon giấc.


Dương Thanh đưa Tiêu Tiêu đến trường rồi mới đưa cô ta tới tập đoàn Nhạn Thanh.


Trên đường đi, Tần Y không nói một lời, ánh mắt trống rỗng không biết đang nghĩ điều gì.


Lúc gần tới nơi, cô ta mới lấy lại tinh thần, nói với Dương Thanh: “Anh trai, em xin lỗi!”

Đột nhiên bị gọi là anh trai, Dương Thanh không khỏi giật mình, chợt nhớ tối qua Tần Y đã nói muốn nhận mình làm anh trai mới cười hỏi: “Sao lại xin lỗi anh?”

“Em thay mẹ em xin lỗi anh.
Cả đời bà ấy đều sống ăn bám người khác như vậy, em và chị đã nhìn nhiều thành quen.
Bà ấy là mẹ của chúng em, cho dù có ghét bỏ thì cũng là người cho chúng em sinh mệnh, chúng em không thể hận bà ấy”.


Tần Y nghẹn ngào nói: “Nhưng anh thì khác.
Anh không hề có quan hệ máu mủ gì với bà ấy.
Bà ấy không nên mặt dày với anh như vậy”.


Dương Thanh khẽ cười một tiếng: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.
Chỉ cần bà ấy không làm gì chạm tới giới hạn của anh, anh sẽ nể tình em gái bỏ qua cho bà ấy”.



Tần Y mỉm cười đáp: “Cảm ơn anh!”

Xe đã tới cổng tập đoàn Nhạn Thanh.
Tần Y sửa sang đầu tóc rồi nghiêm mặt bước vào công ty.


Dương Thanh thì lái xe tới Spa Hoàng Hà.
Hôm qua anh cho Ngụy Sâm một buổi tối để suy nghĩ, bây giờ đang chờ câu trả lời của ông ta.


Hai mươi phút sau ở Spa Hoàng Hà.


“Chào cậu Dương!”

Dương Thanh vừa vào sảnh chính đã nghe thấy một giọng nói khó nghe.


Đối phương chính là Ngụy Sâm.
Hôm qua ông ta bị Dương Thanh ấn xuống bàn trà, hàm răng rụng mất vài cái, xương mũi cũng gãy.


Hiện giờ, mặt mũi ông ta sưng vù, vô cùng thê thảm, nói chuyện cũng rất khó khăn.


“Xem ra ông đã nghĩ kỹ rồi”.


Dương Thanh lạnh lùng nhìn ông ta.


Ngụy Sâm vội tiến lên định lên tiếng đã bị Dương Thanh nói chen vào: “Đến phòng làm việc rồi nói!”

Dù sao chuyện bọn họ muốn bàn rất trọng đại.
Mặc dù người ở Spa Hoàng Hà đều là người của mình nhưng cẩn thận vẫn hơn.


- ---------------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc