CHIẾN THẦN Ở RỂ



Sâm Ba cũng được coi là một người đàn ông đích thực, tay gãy đau tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng vẫn không kêu rên gì.


Hùng Bác Nhân kinh ngạc không dám tin vào mắt mình.
Để trả thù Dương Thanh, ông ta đã quyết tâm bỏ ra năm triệu để mời Vua quyền Anh châu Phi ra tay.


Thế nhưng chỉ với một đấm của tên đàn em bên cạnh Dương Thanh, Sâm Ba đã bị đánh gãy tay.
Sao có thể như vậy?

Ông ta chuẩn bị xong hết thảy, muốn cho Dương Thanh tận mắt chứng kiến vợ mình bị người ta làm nhục.
Kịch hay còn chưa bắt đầu sao có thể kết thúc nhanh vậy được?

Dương Thanh đi tới bên cạnh Tần Thanh Tâm kiểm tra một lượt, thấy cô chỉ đang nằm ngủ, anh mới yên tâm bế cô lên rời đi.


“Cậu đứng lại cho tôi!”, Hùng Bác Nhân thấy anh định rời khỏi liền nổi giận gào lên.


“Ông muốn chết hả?”, Mã Siêu quay người lại chuẩn bị xử lý Hùng Bác Nhân.


“Mã Siêu!”, Dương Thanh đột nhiên quát.


Hùng Bác Nhân thấy thế liền phá lên cười: “Mày chỉ là thằng con rể vô dụng của một gia tộc thấp kém mà thôi, cho dù có một thằng đàn em giỏi đánh đấm cũng không thể thay đổi sự thật mày chỉ là con sâu cái kiến.
Tao là con trai trưởng của nhà họ Hùng, tương lai sẽ là người thừa kế của nhà họ Hùng.
Đối với tao, giết mày chỉ như một trò chơi, mày không dám động đến tao!”

“Vậy sao?”, Dương Thanh mỉm cười nói: “Xem ra ông vẫn rất kiêu ngạo với thân phận của mình.
Nếu tôi hủy diệt nhà họ Hùng, liệu ông có còn kiêu ngạo được như bây giờ nữa không?”

“Ha ha! Nực cười! Quá nực cười! Mày tưởng mình là ông trời thật sao? Muốn hủy diệt nhà họ Hùng? Cho dù là nhà họ Tô cũng không dám nói ra những lời như vậy đâu!”, Hùng Bác Nhân như vừa nghe được truyện cười, cất tiếng cười lớn.


Dương Thanh bất lực lắc đầu: “Ông không biết mình đã đắc tội với ai, đúng là đáng thương thay cho ông!”

Hùng Bác Nhân nghe vậy càng cười điên cuồng.



“Mày tưởng chỉ cần có đàn em giỏi đánh đấm là có thể hủy diệt được nhà họ Hùng sao? Tao đã điều tra lai lịch của mày rồi, chỉ là một thằng lính quèn đã giải ngũ mà lại tưởng mình là nhân vật tai to mặt lớn!”

Dương Thanh cũng không giải thích, chỉ nở nụ cười quái dị rồi quay người định rời khỏi.


“Mày cho rằng tao chỉ chuẩn bị có vậy thôi sao?”

Hùng Bác Văn cười lạnh một tiếng rồi chợt rút ra một khẩu súng lục Colt ở bên hông.
Họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Dương Thanh.


Sắc mặt của Dương Thanh tối sầm lại.
Anh vốn không định làm gì nhà họ Hùng, nhưng sự khiêu khích của Hùng Bác Nhân khiến anh rất tức giận.


“Tao thừa nhận đã xem thường mày, không ngờ mày lại có thằng đàn em lợi hại như vậy.
Đến cả Vua quyền Anh châu Phi mà tao dùng giá cao mời về cũng không phải là đối thủ của nó”.


Cầm vũ khí trong tay, Hùng Bác Nhân bình tĩnh hơn rất nhiều, ông ta nở nụ cười tự tin như lúc trước: “Nhưng giỏi đánh đấm thì đã sao? Chắc mày không mơ là tao bắn trượt ở khoảng cách gần thế này đâu nhỉ?”

Dương Thanh nheo mắt cười: “Ông nói sai rồi.
Cậu ấy không phải đàn em, mà là anh em của tôi! Nhưng ông đã nói đúng một điều, ông thật sự không thể bắn trúng tôi”.


“Con mẹ nó đừng nói vớ vẩn nữa!”

Hùng Bác Nhân tức giận nói tục: “Bây giờ tao cho mày hai lựa chọn: Một là mày thả Tần Thanh Tâm xuống, để Sâm Ba làm nhục cô ta rồi tao sẽ thả bọn mày đi; hai là tao nổ súng bắn chết mày!”

Dáng vẻ bình tĩnh của Dương Thanh khiến ông ta cảm thấy áp lực.
Đối với ông ta, đây chính là một sự sỉ nhục.


Mặc dù ông ta rất muốn giết Dương Thanh nhưng không muốn để anh chết dễ dàng như vậy.
Ông ta muốn Dương Thanh phải bị dày vò lương tâm sống không bằng chết.



“Nếu đã vậy, tôi cũng cho ông hai sự lựa chọn: Một là ông bỏ súng xuống, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra; hai là ông có thể nổ súng.
Nhưng chỉ cần không giết được tôi, ông sẽ được tận mắt chứng kiến nhà họ Hùng sụp đổ”.


“Đúng là ngông cuồng!”, Hùng Bác Nhân bị chọc cho tức điên.
Ông ta chưa từng mất bình tĩnh như vậy ở trước mặt người ngoài.


Ngón trỏ của ông ta khẽ nhúc nhích.
Ngay khi ông ta định bóp cò, bỗng trên cổ truyền đến một cảm giác lạnh lẽo.


“Sâm Ba!”

Hùng Bác Nhân giật mình kinh hãi.
Không biết từ bao giờ, con dao sắc bén trong tay Sâm Ba đã kề trên cổ ông ta.


Điều này khiến cả Dương Thanh và Mã Siêu đều không thể ngờ tới.


“Cậu đang làm cái quái gì vậy?”, Hùng Bác Nhân giận tát mặt.


“Ông không giết được anh ta đâu.
Nếu ông nổ súng, có lẽ tôi sẽ phải chết cùng, nhưng tôi vẫn còn muốn sống!”, Sâm Ba nói tiếng Chiêu Châu rất chuẩn.


“Cậu điên rồi!”

Hùng Bác Nhân thẹn quá hóa giận, cảm thấy Sâm Ba đang sỉ nhục mình: “Ở khoảng cách gần như vậy, sao tôi lại không giết nổi cậu ta?”

Sâm Ba thản nhiên nói: “Khí thế của anh ta rất mạnh mẽ, đến cả thầy của tôi cũng không mạnh như thế.
Một khi ông nổ súng, anh ta sẽ lập tức lấy mạng ông.
Tôi là nhân chứng duy nhất, rất có thể sẽ bị anh ta giết người diệt khẩu”.



“Con mẹ nó cậu là thằng đần! Cho dù có mạnh đến mức nào cũng đâu thể tránh được đạn?”, Hùng Bác Nhân giận dữ gào lên.
Bởi vì quá kích động nên cơ thể ông ta run rẩy, vô tình chạm cổ vào lưỡi dao, máu tươi lập tức túa ra.


“Ông không hiểu bọn họ mạnh đến mức nào đâu.
Bỏ súng xuống đi!”, Sâm Ba bình tĩnh nói.


Dương Thanh cảm thấy hứng thú nhìn Sâm Ba.
Tay bị đánh gãy nhưng không kêu lên một tiếng.
Rõ ràng anh không hề ra tay nhưng gã vẫn cảm nhận được khí thế của mình, rất thú vị.


“Sâm Ba, chỉ cần cậu bỏ dao xuống, để tôi giết hết bọn họ, tôi sẽ cho cậu mười triệu!”, Hùng Bác Nhân thấy Sâm Ba kiên định như vậy, muốn dùng tiền dụ dỗ đối phương.


Thế nhưng ông ta đã xem thường khát vọng sống của Sâm Ba.
Anh ta dứt khoát lắc đầu nói: “Cho dù cho tôi một tỷ, tôi cũng không cần.
Tôi không muốn có tiền nhưng không còn mạng để tiêu”.


“Chẳng lẽ cậu không sợ sau khi bọn họ rời đi, nhà họ Hùng cũng không tha cho cậu sao?”, Hùng Bác Nhân uy hiếp.


Dường như Sâm Ba đã bị lời uy hiếp của ông ta làm dao động, vẻ mặt hơi do dự.
Nhưng thấy dạng vẻ bình tĩnh xem kịch của Dương Thanh, anh ta vẫn giữ nguyên quyết định ban đầu.


“Nếu ông đã bất nhân thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa.
Ông chết rồi cũng không ai biết người giết ông là ai”, Sâm Ba nói xong liền dùng sức dí dao vào cổ Hùng Bác Nhân.


Cảm nhận được vết thương trên cổ ngày càng sâu, Hùng Bác Nhân vội gào lên: “Tôi nghe cậu!”

“Keng!”

Một tiếng động chói tai vang lên.
Con dao trong tay Sâm Ba bị một chai rượu chưa mở nắp đánh bật ra ngoài.


Đồng thời, Mã Siêu cũng cướp được khẩu súng trong tay Hùng Bác Nhân.


Tất cả mọi chuyện đều xảy trong tích tắc, Hùng Bác Nhân thấy cổ đau nhói, chỉ cần con dao cứa vào thêm một chút, ông ta sẽ mất mạng.

Vết thương trên cổ ông ta vẫn đang không ngừng chảy máu.


Sâm Ba cũng vô cùng hoảng sợ.
Gã chưa kịp nhìn thấy gì thì con dao đã bị đánh bật khỏi tay mình.


Còn khẩu súng lục của Hùng Bác Nhân bị Mã Siêu cướp được như thế nào, gã cũng không hề hay biết.


Toàn thân Sâm Ba ướt đẫm mồ hôi, thấy Dương Thanh tươi cười nhìn mình, gã lại càng sợ hãi.
Gã dám chắc nếu người đàn ông này muốn lấy mạng mình thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.


“Tại sao?”, Dương Thanh chợt lên tiếng hỏi Sâm Ba.


Lúc này, Sâm Ba mới bừng tỉnh, vội vàng lùi về sau cúi đầu nói: “Tôi chỉ muốn sống!”

“Được, tôi hy vọng cậu có thể quên hết mọi chuyện đã xảy ra trong tối nay.
Nếu không, tôi không ngại giúp cậu quên đâu!”, mặc dù Dương Thanh đang cười nhưng Sâm Ba vẫn cảm giác được áp lực đang đè nặng lên mình.


Có lẽ Hùng Bác Nhân không hiểu, nhưng gã thì khác.
Gã vốn là một cao thủ, nên hiểu rất rõ về khí thế.


Hiện giờ ngoại trừ những anh em ở biên giới phía Bắc và một vài lãnh đạo cấp cao của Chiêu Châu, không ai biết Dương Thanh đã rời khỏi biên giới phía Bắc.
Nếu tin tức anh ở Giang Hải bị truyền ra ngoài sẽ không chỉ có người bên cạnh anh gặp nguy hiểm mà cả biên giới phía Bắc cũng sẽ gặp rắc rối.


Cao thủ có thể chiến đấu với cả trăm ngàn người như anh là uy hiếp to lớn với bất cứ một quốc gia nào.
Người muốn giết anh nhiều không đếm xuể.


“Bịch!”

Sâm Ba đột nhiên quỳ một chân xuống, cúi đầu dõng dạc nói: “Tôi sẽ quên hết tất cả, nhưng tôi muốn đi theo anh!”

- ---------------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc