CHIẾN THẦN Ở RỂ

Chương 2767:

“Ông nội!”

Thượng Quan Nhu điếng người. Nhìn nơi không còn ông lão già nua ấy, người cô ta mất hết sức lực, xụi lơ ngồi phịch xuống đất.

Người ông yêu thương cô ta nhất đã mất rồi ư?

Những người khác cũng sững sờ. Một người mới nãy còn sống sờ sờ thế mà đã chết rồi?

Trong không khí còn vương mùi máu tanh nồng.

Vẻ mặt của Dương Thanh đầy phức tạp, anh hoàn toàn không ngờ kết cục của Thượng Quan Hoàng sẽ là thế này.

“Thượng Quan Nhu, tất cả đều là lỗi của mày!”

Bỗng dưng một người phẫn nộ quát tháo, mặt mày Thượng Quan Tử Chí vặn vẹo hết sức dữ tợn: “Tất cả đều do con khốn như mày! Nếu mày không dẫn sói vào nhà thì sao phụ hoàng bị dồn vào bước đường này chứ?”

“Do mày nên phụ hoàng mới chết!”

Thượng Quan Nhu thẫn thờ nhìn Thượng Quan Tử Chí. Cái chết của Thượng Quan Hoàng khiến cô ta rất đau lòng, giờ lại bị ông ta nói là mình đã hại chết ông nội thì lòng càng khó chịu hơn.

Thượng Quan Tử Mặc đảo mắt một vòng rồi quát lên: “Thượng Quan Tử Chí, anh ngậm miệng lại cho tôi! Phụ hoàng chết là do ông ấy tự gieo gió gặt bão, liên quan gì đến con bé Nhu?”

Không ai ngờ rằng Thượng Quan Tử Mặc vốn cùng phe với Thượng Quan Tử Chí lại chủ động nói đỡ cho Thượng Quan Nhu.

Sau khi trách móc Thượng Quan Tử Chí, Thượng Quan Tử Mặc lại quay phắt về phía Thượng Quan Nhu: “Cháu đừng suy nghĩ linh tinh nhé Nhu Nhu. Cái chết của ông nội cháu không liên quan gì đến cháu cả, do ông ấy quá xem trọng quyền thế, nhất quyết không cho ai động đến Hoàng vị nên mới cam chịu uống liều thuốc Siêu Phàm, cuối cùng không mạnh lên mà ngược lại còn hại chết mình thôi”.

Thượng Quan Tử Chí cười khẩy, trào phúng ông ta: “Thượng Quan Tử Mặc, phụ hoàng mới qua đời mà chú đã vội đầu quân cho Thượng Quan Nhu rồi sao? Chẳng lẽ chú đã quên chính chú là người giật dây khiến cho tôi và Thượng Quan Nhu tranh giành Hoàng vị?”

Thượng Quan Tử Mặc biến sắc ngay tức thì, giận dữ đáp trả: “Thượng Quan Tử Chí, anh đừng có ăn nói bậy bạ. Do anh tự nhận mình mới là người thích hợp với Hoàng vị nhất nhưng thấy phụ hoàng cưng chiều Nhu Nhu nên mới ghi hận trong lòng, lúc nào cũng đối nghịch với con bé cơ mà, liên quan gì đến tôi?”

“Đủ rồi!”

Thượng Quan Nhu thình lình tức giận gầm lên, nét mặt đầy căm phẫn, đôi mắt đỏ hoe nhìn hai anh em Tử Chí và Tử Mặc: “Tôi chưa từng mơ đến ngôi vị Hoàng Chủ! Từ nhỏ tôi đã biết sinh ra là phụ nữ trong Hoàng tộc thì đến cuối cùng sẽ trở thành công cụ liên hôn gia tộc nên mới liều mạng tu luyện, liều mạng trở nên xuất sắc hơn để dùng nó đổi lấy tự do, chứ tôi không hề mơ đến Hoàng vị!”

“Đã lúc nào rồi mà hai người còn nghĩ đến chuyện tranh quyền đoạt thế nữa?”

Thượng Quan Nhu không kiểm soát được cảm xúc, phẫn nộ quát lớn làm tất cả mọi người đều sững sờ.

Đôi mắt đỏ ngầu của Thượng Quan Tử Chí nhìn chằm chằm cô ta, khuôn mặt trở nên cực kỳ đáng sợ. Dương Thanh có thể thấy được sát ý trong ánh mắt của ông ta.

Nếu có cơ hội, Thượng Quan Tử Chí nhất định sẽ giết Thượng Quan Nhu không ngần ngại.

Nhưng đây là chuyện của Hoàng tộc họ Thượng Quan, Dương Thanh không muốn can dự. Nếu như Thượng Quan Nhu muốn thừa kế ngôi vị thì tất nhiên anh sẽ giúp đỡ, nhưng cô ta không muốn thì anh cũng sẽ không ép buộc.

“Nhu Nhu, khi còn sống phụ hoàng đã lập cháu làm người thừa kế cho ngôi vị, bây giờ người đã qua đời, theo lý thì cháu sẽ là người lên làm Hoàng Chủ mới đúng”.

Bình luận

Truyện đang đọc