CHIẾN THẦN Ở RỂ

Chương 2707:

Ngay trong khoảnh khắc đó, lão ta cảm thấy trái tim mình bị một kình lực khủng bố xé toạc, cơn đau kịch liệt chạy thẳng lên đầu trong một tích tắc, khiến lão ta hiểu được, tính mạng mình coi như kết thúc ở đây.

“Anh hai!”

Bảy cao thủ còn lại đồng thanh gào lên phẫn hận.

Thân thể “anh hai” bay thẳng về phía bọn họ như một bao cát vừa bị đấm bay.

Cao thủ cầm đầu vội vã đón lấy thân thể lão ta, chỉ tiếc, trái tim lão ta đã bị đánh nát, hoàn toàn mất đi sự sống.

Cao thủ cầm đầu lập tức đau đớn gào lên: “Chú hai, chú yên tâm, chúng tôi sẽ báo thù cho chú!”

Về phần Dương Thanh, khi vừa đánh chết đối thủ, anh chợt cảm thấy có một phản lực khổng lồ đang cắn nuốt lục phủ ngũ tạng mình.

Máu trào lên cổ họng, khiến Dương Thanh chỉ muốn hộc ra một ngụm máu, nhưng anh cưỡng ép bản thân đè nó xuống. Trong tình huống này, tuyệt đối không được để lộ tình trạng thực sự của mình, bằng không, bảy tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh còn lại đồng loạt xông lên, anh sẽ không còn cơ may sống sót.

Tuy anh có thể sử dụng viên thuốc Phùng Tiểu Uyển đưa nhưng trước khi Lý Trọng xuất hiện, anh không muốn dùng nó vội.

Đại Đạo Thiên Diễn Kinh đang điên cuồng vận hành, chốc lát, một năng lượng ôn hòa bị hấp thu vào phổi Dương Thanh, ngay sau đó lại lan tràn ra xung quanh lục phủ ngũ tạng, liên tục chữa trị những vết thương bên trong.

Lần này, Dương Thanh không sử dụng tầng thứ nhất của phép hô hấp mà là tầng thứ hai, tuy vẫn cực kì trắc trở, tốc độ cũng vô cùng chậm, nhưng ít ra nó đã giúp vết thương của anh chóng lành hơn tầng thứ nhất.

Cả bảy tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh còn lại đều lộ vẻ giận dữ tột cùng, Dương Thanh đã giết chết hai người của bọn họ, lại còn là hai người có địa vị cao.

Bọn họ vốn lấy thực lực để xếp thứ hạng trong nhóm, nay người thứ hai và thứ ba đều đã bị Dương Thanh giết chết, vậy có nghĩa là, trừ anh cả chưa thử đấu với Dương Thanh nên không thể phán đoán khả năng thắng thua, những người khác chỉ cần so đấu với Dương Thanh, kết cục chỉ có một, đó chính là chết!

Lúc này, bọn họ nhìn Dương Thanh càng thêm dè chừng.

“Dương Thanh, mày biết không, năm mươi năm qua, tám người chúng tao luôn sinh hoạt cùng một chỗ với nhau, tuy không phải anh em ruột nhưng còn thân thiết hơn cả anh em ruột. Vậy mà mày lại giết chết hai người anh em của tao, tao thề, mày sẽ phải chết cực thảm!”

Tên cao thủ cầm đầu nghiến răng nghiến lợi nói, đáy mắt như bắn ra tia lửa.

Dương Thanh vẫn bình thản, lạnh giọng bảo: “Bớt nói nhảm đi, muốn đánh thì lên luôn, chẳng lẽ tôi còn sợ các ông chắc?”

“Mày chán sống rồi!”

Cả đám cao thủ đều phẫn nộ rống lên.

Dương Thanh lại cười nhạt: “Thật không ngờ đám người Lý Trọng bồi dưỡng ra lại toàn là một lũ ngu, chỉ biết mạnh miệng quát tháo, ngay cả dũng khí đánh tới tôi một trận cũng không có, tôi thật sự muốn biết, nếu tôi giết sạch đám các ông, liệu Lý Trọng có nổi điên luôn không nhỉ?”

Tên cao thủ cầm đầu chằm chằm nhìn Dương Thanh, nói với những người còn lại: “Mọi người đừng nên bị cậu ta lừa, cậu ta đang cố tình khiêu khích chúng ta, để chúng ta nhào lên chịu chết đấy”.

“Ông tổ đã nói, thằng ranh này khả năng cao đã mất sạch tu vi võ thuật rồi, nhưng vẫn giữ được thể xác cao thủ Siêu Phàm Cảnh, bởi vì không có hơi thở võ thuật nên cậu ta không dám chủ động tấn công chúng ta, cho nên mới cố tình khiêu khích chúng ta, khiến chúng ta lọt vào tròng, chủ động xông lên tìm cái chết”.

Bình luận

Truyện đang đọc