CHIẾN THẦN Ở RỂ



Mã Siêu không nói gì, lạnh lùng nhìn hắn ta, bộ dạng vô cùng kiêu ngạo.


Trên đời này, ngoại trừ Dương Thanh không còn ai khiến anh ta phải nhún nhường.


“Con mẹ mày!”

Người kia nổi giận gầm lên: “Mày biết tao là ai không? Tao là Đường Khôn, đội trưởng đội xạ thủ của nhà họ Hoàng.
Tao tinh thông tất cả các loại súng ống, thành tích bắn trăm phát trúng cả trăm”.


“Mày chỉ giỏi đánh đấm đã ngu ngốc tự cho mình là vô địch, chẳng lẽ không biết hiện giờ đang là thế kỷ hai mươi mốt, võ thuật đã lạc hậu rồi sao?”

Đường Khôn không thấy Mã Siêu e sợ, lập tức thẹn quá hóa giận rít gào.


Vẻ mặt Mã Siêu lạnh lùng, chẳng sợ hãi gì.


Đường Khôn cảm thấy mình bị khinh thường, càng thêm tức giận vọt thẳng đến trước mặt Mã Siêu.


“Bộp bộp bộp!”

Họng súng nện thẳng vào đầu Mã Siêu, máu tươi chảy dài xuống mắt.



“Thằng ranh, mày đừng nhìn tao như vậy.
Mày không đắc tội nổi tao đâu, hiểu chưa?”

Đường Khôn cực kỳ phách lối, thấy Mã Siêu chảy máu liền dễ chịu hơn nhiều.


Nếu không phải ông chủ có lệnh, phải chờ một người trẻ tuổi khác xuất hiện mới được ra tay, hắn ta đã bắn chết Mã Siêu từ lâu rồi.


“Mày sẽ phải hối hận, quỳ xuống xin tao tha mạng!”

Mã Siêu lau vết máu bên mắt, liếm môi một cái, mặt mũi dữ tợn.


Đường Khôn chợt sợ run người, có cảm giác chọc vào Mã Siêu sẽ phải hối hận.


Nhưng hắn ta nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, tức giận nói: “Đợi mày còn mạng hẵng khoác lác với tao!”

“Nếu chúng mày không định giết tao ngay, bảo ông chủ của chúng mày cút ra đây, có lời gì nói rõ ràng trước mặt tao đây này”.


Mã Siêu nhìn quanh một lượt, lớn tiếng nói.


Khí thế trên người anh ta rất khủng bố, dù bị hơn hai chục họng súng nhắm vào nhưng không hề sợ hãi.


Khí phách này khiến nhiều người hổ thẹn không bằng.


“Mày chưa đủ tư cách bàn điều kiện với tao.
Bảo người sau lưng mày ra đây đi”.


Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.


Một lão già tóc bạc trắng đi tới.


Mọi người tự giác tránh đường sang hai bên.


Ánh mắt Mã Siêu trở nên lạnh lùng, anh ta biết lão già này là ai.


Lão già này chính là chủ nhà họ Hoàng, Hoàng Thiên Hành.



Chính lão ta bắt cóc Ngải Lâm để đặt bẫy đối phó Dương Thanh.


Mục đích anh ta và Dương Thanh tới đây là để yêu cầu lão ta thả Ngải Lâm.


Trong khi Mã Siêu nhìn chằm chằm Hoàng Thiên Hành, lão ta cũng đang đánh giá anh ta.


Mặc dù đã được chứng kiến thực lực phi thường của Mã Siêu qua màn hình laptop nhưng lão ta vẫn cảm thấy áp lực nặng nề khi đứng gần anh ta.


Năm nay Hoàng Thiên Hành đã sáu mươi tuổi.
Bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên lão ta thấy một người trẻ tuổi có khí thế mạnh mẽ như vậy.


Chẳng lẽ là ảo giác?

Hoàng Thiên Hành thầm nghi hoặc.


“Ông chưa đủ tư cách thương lượng với người sau lưng tôi!”

Mã Siêu không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề: “Thả Ngải Lâm ra thì nhà họ Hoàng vẫn còn đường sống!”

Uỳnh!

Câu nói này khiến mọi người đều sợ ngây người.


Hơn hai chục xạ thủ nhà họ Hoàng ngơ ngác nhìn nhau, dường như đã bị đối phương ngó lơ.


Nếu không sao anh ta vẫn dám lớn lối với chủ nhà họ Hoàng khi đang bị hơn hai chục họng súng nhắm thẳng đầu như vậy?


Hoàng Thiên Hành không ngờ Mã Siêu không hề tỏ ra e sợ, ngược lại còn tràn đầy sát khí.


“Nhóc con, mày biết mày đang nói chuyện với ai không? Lúc tao tung hoành ở Yến Đô, mày vẫn chưa ra đời đâu!”

“Bây giờ lại dám ngông cuồng trước mặt tao, mày tưởng biết chút võ là có thể phách lối với tao sao?”

Hoàng Thiên Hành híp mắt, lạnh giọng nói: “Muốn cứu ả đàn bà kia rất đơn giản, dùng mạng của Dương Thanh mà đổi!”

“Ông muốn lấy mạng tôi đến thế sao?”

Hoàng Thiên Hành vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.


Mọi người đồng nhìn sang, chỉ thấy một chàng trai trẻ chưa tới ba mươi tuổi đang chậm rãi cất bước đi tới.


Ai cũng giật mình phát hiện khi Hoàng Thiên Hành nhìn thấy Dương Thanh, ánh mắt lóe lên sát khí điên cuồng.


“Có lẽ bản thân mày cũng không không biết, mày dọa con tao bị điên sẽ có hậu quả gì!”

Hoàng Thiên Hành cố nén giận, lạnh giọng nói.



.


Bình luận

Truyện đang đọc