CHIẾN THẦN Ở RỂ

Chương 3329

Giờ kiếm khách Ảnh Tử mới hiểu đã xảy ra chuyện gì, ông ta nói ngay: “Được, tôi sẽ cử cao thủ đỉnh cao của Mục phủ âm thầm bảo vệ họ, cậu cứ yên tâm”.

Kiếm khách Ảnh Tử nhanh chóng tìm một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ của Mục phủ tới, đưa Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đi.

Còn Dương Thanh thì nghênh ngang ra khỏi Mục phủ, đi một mình quanh Thiện Thành.

Vừa rời khỏi Mục phủ, anh đã bị rất nhiều cao thủ để mắt tới.

Tuy có rất nhiều người kiêng dè Dương Thanh, nhưng tin Dương Thanh sở hữu một con dao găm linh khí đã lan khắp Thiện Thành, rất nhiều người đều muốn giành được nó.

Dương Thanh không hề quan tâm, như không biết có rất nhiều cao thủ đang âm thầm đi theo mình, anh nghênh ngang đi dạo trong Thiện Thành.

Mãi đến khi nhận được tin Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đã ngồi chuyến bay rời khỏi Thiện Thành, anh mới bớt lo.

Anh cố tình dẫn những cao thủ đang theo dõi mình tới một nơi yên tĩnh, bất chợt ngừng lại.

“Ra đây hết đi!”

Dương Thanh lạnh lùng nói.

Nghe thấy thế, những cao thủ đang núp trong bóng tối đều giật mình, bị phát hiện rồi ư?

Nhưng không ai xuất hiện cả.

Ánh mắt Dương Thanh bỗng trở nên lạnh lẽo, anh tiện tay hái một nắm lá xuống rồi ném về một phía.

Trong lúc nhất thời, mấy chục chiếc lá bay về phía kia.

“Dương Thanh!”

Một giọng nói tràn ngập tức giận vang lên, một cao thủ đi ra từ phía Dương Thanh vừa ném lá, sau lưng ông ta còn bốn cao thủ nữa.

Nhưng trên người ai cũng có vết thương, rõ ràng vừa bị lá mà Dương Thanh ném gây tổn thương.

Dương Thanh cười lạnh, nhìn về phía năm người vừa bước ra, lạnh lùng nói: “Đi theo tôi lâu như thế, rốt cuộc đang định làm gì đây?”

Năm cao thủ này đều đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh, cao thủ dẫn đầu có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong.

Nếu chỉ có năm người này, Dương Thanh sẽ không coi vào đâu, thậm chí chưa cần kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, anh cũng tự tin mình có thể giết họ.

Cao thủ dẫn đầu lạnh lùng nói: “Dương Thanh, chúng tôi và cậu không có ân oán, chỉ cần tiền tài, cậu giao dao găm linh khí ra đây, chúng tôi cam đoan sẽ không động đến cậu”.

Dương Thanh bỗng bật cười, lấy dao găm linh Ì khí ra, cười ha hả, nhìn đối phương: “Ông muốn nó à? Tới đây mà lấy!”

Thấy Dương Thanh dễ dàng lấy dao găm linh khí ra như thế, trong mắt cao thủ đang hết sức tự tin kia xuất hiện vẻ kiêng dè, không dám tới gần.

Cao thủ dẫn đầu cắn răng: “Dương Thanh, rốt cuộc cậu định giở trò gì thế?”

Dương Thanh hơi dở khóc dở cười: “Chính các người muốn tôi giao dao găm linh khí ra, chẳng lẽ các người không tự lấy mà còn đòi tôi đưa qua đó cho các người à?”

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, sắc mặt của năm cao thủ kia càng khó coi.

Bình luận

Truyện đang đọc