CHIẾN THẦN Ở RỂ



Nhìn Phương Duyệt đuổi theo Dương Uy, mấy người phụ nữ đều đờ đẫn.


Lát sau, Châu Ngọc Thúy mới nói: "Không ngờ cậu Dương này là cậu chủ một gia tộc hàng đầu lại tôn trọng người lớn tuổi như vậy, đúng là một chàng trai không tệ đâu".


"Mẹ, mẹ làm gì vậy?", Tần Y bực mình nhìn Châu Ngọc Thúy nói.


Ngay cả cô ta cũng không nhìn được nữa.
Bất kể thế nào, Phương Duyệt và Dương Uy cũng là người yêu, mẹ mình lại muốn đập chậu cướp bông cho con gái ngay trước mặt bạn gái người ta.


Quan trọng là tên đàn ông này còn là một kẻ đạo đức giả, có bạn gái nhưng vẫn dán mắt nhìn người con gái khác.


"Con bé này, sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy chứ? Mẹ làm vậy chẳng phải đều vì con à? Con đã đến tuổi này rồi mà ngay cả một người bạn trai cũng không có.
Mẹ vẫn mong gả con vào gia đình giàu sang phú quý để hưởng phúc đấy!"

Châu Ngọc Thúy còn lầm bầm: "Con thì hay rồi, gặp được người thích hợp cũng không chủ động tấn công, cứ nhất quyết để người làm mẹ phải đứng ra".


"Mẹ, con mới hai mươi ba tuổi, sao nghe mẹ nói cứ như con đã bốn mươi, năm mươi tuổi, không ai thèm lấy vậy? Hơn nữa có ai bảo mẹ phải ra mặt đâu? Vừa nhìn tên khốn kia là biết không phải người tốt rồi", Tần Y tức giận nói.


"Con đừng nói linh tinh, Dương Uy kính trọng người lớn tuổi là phẩm chất tốt đẹp, sao con lại quy thành người không tốt chứ? Lẽ nào con cũng muốn tìm một kẻ vô dụng như thằng Dương Thanh mới vừa lòng à?", Châu Ngọc Thúy khuyên Tần Y, còn không quên hạ thấp Dương Thanh.


Tần Y đáp trả luôn: "Tên khốn kia rõ ràng đã có bạn gái, nhưng từ lúc vào cửa ánh mắt vẫn không ngừng đảo qua đảo lại trên người con và chị.
So sánh với anh rể, tên khốn đó chỉ là rác rưởi thôi".


"Bộp!"


Châu Ngọc Thúy vỗ bàn đứng lên.


"Con bé này, con muốn làm phản à? Con còn dám cãi mẹ sao?"

Bà ta chỉ tay vào Dương Thanh, nhìn Tần Y nói: "Thằng vô dụng này có điểm nào sánh được với Dương Uy chứ?"

"Ngoài gia thế lớn mạnh hơn, anh ta còn có gì tốt hơn anh rể chứ?", Tần Y cãi lại.


Vẻ mặt Dương Thanh vô tội.
Hai mẹ con cãi nhau, có thể đừng kéo anh vào được không?

"Con… con… con nhóc thối này, mẹ không muốn nghe con nói nữa!", Châu Ngọc Thúy lắp bắp một lúc vẫn không nói được Dương Uy có điểm nào tốt hơn Dương Thanh.


Thấy Châu Ngọc Thúy chịu thua, Tần Y kiêu ngạo cố ý nhìn Dương Thanh nói: "Anh rể, em nói giúp anh nhiều như thế, xem như anh nợ em rồi đấy!"

Vẻ mặt Dương Thanh vô tội.
Các người cãi nhau, sao kết quả lại thành mình nợ ân tình người ta?

"Y Y à, em biết tính mẹ rồi, sao cứ tranh cãi với mẹ làm gì?", chờ Châu Ngọc Thúy đi vệ sinh, Tần Thanh Tâm mới khuyên.


Tần Y trợn mắt: "Chị, em làm vậy chẳng phải là muốn thay đổi ấn tượng của mẹ về chồng chị à?"

Nghe Tần Y nói mấy từ chồng chị, Tần Thanh Tâm thoáng đỏ mặt, tức giận nói: "Em đúng là muốn thay đổi ấn tượng về anh ấy, nhưng chỉ làm mẹ càng có thành kiến với anh ấy hơn thôi".


"Hả? Không thể nào!", Tần Y kinh ngạc.


Lại nói đến hai người kia, sau khi Dương Uy ra khỏi phòng, Phương Duyệt cũng vội vàng đuổi theo.


"Anh, em thật sự biết sai rồi, anh cho em một cơ hội nữa đi, được không?", Phương Duyệt vẫn quấn lấy anh ta.


Mắt Dương Uy sáng lên, chợt nói: "Tôi có thể cho em một cơ hội, nhưng sau này em phải nghe lời tôi, nếu không thì cút đi cho tôi!"

"Được, em nghe anh, anh bảo em làm gì cũng được hết", Phương Duyệt lập tức đồng ý mà không hề do dự.
Cô ta chỉ muốn được gả vào nhà họ Dương.


"Nếu em có cách làm cho bất kỳ ai trong hai cô gái kia lên giường của tôi, tôi sẽ cưới em", Dương Uy hơi híp mắt lại.


"Cái gì?", Phương Duyệt kinh ngạc.


Bọn họ ở chung mấy ngày nay, Dương Uy chưa từng lộ ra bản mặt thật như vậy.


Vừa rồi anh ta tát cô ta ở nhà hàng, nói muốn chia tay, bây giờ còn đưa ra yêu cầu quá đáng như thế, trong lòng Phương Duyệt rất đau khổ.


"Muốn làm vợ tôi thì nhất định phải chịu được những chuyện này.
Đương nhiên, tôi sẽ không ép em.

Nếu em không muốn thì quên đi, chỉ là sau này chúng ta sẽ đường ai nấy đi", Dương Uy thấy Phương Duyệt có vẻ do dự lại nói thêm một câu.


Phương Duyệt không nói gì, trong đầu đang so sánh giữa chuyện gả vào nhà giàu và cuộc sống bây giờ.
Lát sau, cuối cùng cô ta đã quyết định, vẻ mặt thành thật nói: " Em không muốn chia tay với anh, nếu anh muốn ngủ với họ, em sẽ giúp anh".


"Vậy mới là người thông minh chứ! Nhưng em yên tâm, anh chỉ muốn chơi đùa với bọn họ thôi.
Người anh cưới chỉ có thể là em", Dương Uy lại đối xử với Phương Duyệt như trước.


Trong phòng ở nhà hàng Tô Ký.


Tần Thanh Tâm nhìn đồng hồ, hơi lo lắng nói: "Mẹ đã ra ngoài hai mươi phút rồi, sao còn chưa về nhỉ?"

Tần Y cũng hơi lo lắng, đứng dậy nói: "Em đi xem thử".


Mới ra khỏi phòng, Tần Y thấy rất đông người tụ tập ở cửa nhà vệ sinh cách đó không xa, còn có tiếng cãi nhau từ bên đó vọng tới.


"Con điếm này lại dám đánh tao, mày biết tao là ai không?", giọng Châu Ngọc Thúy đột nhiên vang lên.


Nghe được giọng của Châu Ngọc Thúy, Tần Y kinh ngạc, vội vàng nói vọng vào trong phòng: "Anh rể, mau ra đây, mẹ bị người ta đánh rồi!".
Truyện mới cập nhật

"Cái gì?", Tần Thanh Tâm đứng phắt dậy, muốn đi ra.


Dương Thanh vội vàng đứng lên, ấn vai Tần Thanh Tâm xuống: "Tâm, em cứ ở đây với Tiêu Tiêu, để anh đi xem thử".


Tần Thanh Tâm có hơi tức giận, cắn răng nói: "Vậy anh mau đi đi! Nếu mẹ đuối lý thì đừng ỷ thế hiếp người.
Nếu mẹ là người bị hại, anh phải đòi lại công bằng cho mẹ đấy".


Tần Thanh Tâm cũng biết tính của Châu Ngọc Thúy, sợ bà ta gây sự với người khác.


"Được!", Dương Thanh xoay người đi ra khỏi phòng.



Đợi đến khi Dương Thanh tới cửa nhà vệ sinh, lại thấy Châu Ngọc Thúy và một người phụ nữ trung niên đang lôi kéo nhau.
Tần Y không thèm hỏi đúng sai, tức giận hét lên: "Bà dám đánh mẹ tôi à, xem tôi có đánh chết bà không!"

Tần Y đúng là rất đanh đá, đi tới nắm tóc của người phụ nữ trung niên và tát bà ta mấy cái, đánh cho người phụ nữ kia choáng váng.


Lúc này, bảo vệ của nhà hàng lao tới, mới kéo được ba người phụ nữ đang đánh nhau ra.


Tóc tai Châu Ngọc Thúy rối bù, trang điểm trên mặt bị lem hết, trên má trái còn in rõ một bàn tay, trông chật vật không chịu nổi.


Nhưng người phụ nữ trung niên đối diện còn thảm hơn, hai má đều có dấu bàn tay.
Tần Y thật sự không nương tay, vừa xông lên đã tát mấy cái.


"Được lắm, các người dám đánh tôi đúng không? Chờ đấy, tôi gọi người tới ngay bây giờ", người phụ nữ trung niên cầm điện thoại và bắt đầu gọi.


Lúc này Tần Y cũng nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ trung niên, vẻ mặt càng khó coi hơn.


Vừa rồi cô ta chỉ lo đánh người giúp mẹ mình, lại không suy nghĩ tới thân phận của đối phương.


Lúc này khi cô ta nhận ra thân phận của người phụ nữ trung niên, trong lòng thầm nghĩ: Thôi toang rồi!

- ---------------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc